Edit: V.O
Bọn thị vệ vô ý thức lui về phía sau, loại khí thế ép bức khủng bố này gần như muốn đè chết người, thật sự không phải người như bọn họ có thể nhịn đựng được.
Thượng Quan Vân Trần rất tùy ý xua Huyền Thủy Linh Báo cũng có hình dạng cao lớn như vậy đi qua, rất bình tĩnh ngăn ở trước người Ngũ Hành Bạch Hổ: Bạch Vũ, sao hôm nay lại nổi lên ý muốn cưỡi Bạch Hổ?
Thượng Quan ca ca, muội nhàn rỗi không có việc gì, gọi nó ra chơi đùa, nếu không thì phải buồn bực đến khó chịu rồi. Huynh ở đây làm gì vậy? Hai mắt vô tội của Bạch Vũ vụt sáng lên, nhìn lướt qua hơn trăm thị vệ xung quanh.
Trận thế đủ lớn.
Pháp Thánh Điện phụ trách quản lý bên trong Sáng Thế Thần Điện, bình thường không có chuyện gì, rất ít khi điều động một mạch nhiều người như vậy.
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy lâu như vậy Pháp Thánh Điện cũng chưa từng điều động, bọn thị vệ đều lười nhác, đi ra tập luyện, thuận tiện bắt một người!
À —— là tập luyện bắt người. Bạch Vũ nhún nhún vai, một bộ bỗng nhiên hiểu ra.
Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần không thay đổi: Đúng vậy, bắt người, không biết Bạch Vũ có manh mối gì cho huynh không?
Không có. Huynh từ từ bắt đi, không có việc gì thì muội đi trước.
Trong mắt Thượng Quan Vân Trần hiện lên vẻ rét lạnh: Bạch Vũ không có hứng thú sao? Trước kia gặp được việc này muội luôn truy hỏi không ngừng.
Bạch Vũ nhíu mày, lộ ra nụ cười vô tội, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: Muội cần phải cảm thấy hứng thú sao? Muội truy hỏi không ngừng, cũng chưa từng thấy Thượng Quan ca ca nói cho muội biết.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, thật đúng là không còn lời nào để nói: Nói cũng đúng, nhưng đó chính là thích khách lần trước chưa bắt được.
Lâu như vậy còn chưa bắt được, Thượng Quan ca ca cần phải nắm chắc. Bạch Vũ bỏ lại một câu, vỗ vỗ cổ Bạch Hổ, không coi ai ra gì đi tới.
Đối mặt với Ngũ Hành Bạch Hổ đi tới từ đối diện, mặt Thượng Quan Vân Trần cau có. Ngũ Hành Bạch Hổ chính là Triệu Hoán Thú cấp bậc thần thú, đừng nói khí thế kia, Huyền Thủy Linh Báo của hắn sẽ không thể liều mạng được, bất đắc dĩ chỉ có thể tránh ra.
Bạch Hổ nghênh ngang đi qua sát bên cạnh.
Thượng Quan Vân Trần lạnh như băng nhìn nhìn, trong đôi mắt sắc bén càng phát ra u tối, bỗng nhiên rút ra trường kiếm bên hông, đâm thẳng vào phía sau Bạch Vũ.
Đương nhiên không phải hắn muốn đâm Bạch Vũ, chỉ là hướng về phía không khí phía sau Bạch Vũ.
Hắn cảm giác, cảm thấy thích khách có làm như thế nào cũng không bắt được kia có quan hệ với Bạch Vũ, trên người Bạch Hổ không chỉ có một mình Bạch Vũ!
Trường kiếm tới gần, đã phá ra một khe hở trên y phục Bạch Ngọc Ẩn Thân của Bạch Vũ, mắt thấy sẽ đâm trúng Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ bỗng nhiên quay lại, một phát bắt được trường kiếm, máu đỏ sẫm chảy ra từ trong khe hở của bàn tay nàng, một giọt máu từ trên thanh kiếm nhỏ lên da lông tuyết trắng của Bạch Hổ.
Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Vũ sẽ bắt lấy kiếm của hắn: Bạch Vũ, muội......
Thượng Quan ca ca muốn giết ta sao? Bạch Vũ lạnh lùng hỏi, hai tròng mắt trong suốt, rét lạnh, không có độ ấm nhìn Thượng Quan Vân Trần, lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông.
Thượng Quan Vân Trần chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ lãnh khốc như thế, cả người phát lạnh từ sau lưng thẳng đến lên trên, giống như rơi xuống hầm băng: Không, huynh sẽ không gây thương tổn cho muội, huynh chỉ muốn.....
Chính là đang hoài nghi ta? Hơi thở sắc bén lạnh như băng từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra ngoài, trường kiếm kêu ‘răng rắc’ một tiếng, gãy thành hai đoạn, cảm giác vô cùng áp bách ầm ầm buông xuống.
Vào giờ khắc này, hơn trăm tên thị vệ nhất tề quỳ xuống, phục tùng uy áp kinh khủng này, kính sợ, phục tùng từ trong đáy lòng bọn họ!
Thượng Quan Vân Trần dại ra nắm đoản kiếm, nửa ngày nói không ra lời. Hắn chưa từng sáng suốt nhận thức được như vậy, bình thường Bạch Vũ chỉ biết nghịch ngợm quấy rối, đơn thuần đến mức có chút ngớ ngẩn là chủ nhân chân chính của Sáng Thế Thần Điện, là thần của thế giới này!
Bọn thị vệ vô ý thức lui về phía sau, loại khí thế ép bức khủng bố này gần như muốn đè chết người, thật sự không phải người như bọn họ có thể nhịn đựng được.
Thượng Quan Vân Trần rất tùy ý xua Huyền Thủy Linh Báo cũng có hình dạng cao lớn như vậy đi qua, rất bình tĩnh ngăn ở trước người Ngũ Hành Bạch Hổ: Bạch Vũ, sao hôm nay lại nổi lên ý muốn cưỡi Bạch Hổ?
Thượng Quan ca ca, muội nhàn rỗi không có việc gì, gọi nó ra chơi đùa, nếu không thì phải buồn bực đến khó chịu rồi. Huynh ở đây làm gì vậy? Hai mắt vô tội của Bạch Vũ vụt sáng lên, nhìn lướt qua hơn trăm thị vệ xung quanh.
Trận thế đủ lớn.
Pháp Thánh Điện phụ trách quản lý bên trong Sáng Thế Thần Điện, bình thường không có chuyện gì, rất ít khi điều động một mạch nhiều người như vậy.
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy lâu như vậy Pháp Thánh Điện cũng chưa từng điều động, bọn thị vệ đều lười nhác, đi ra tập luyện, thuận tiện bắt một người!
À —— là tập luyện bắt người. Bạch Vũ nhún nhún vai, một bộ bỗng nhiên hiểu ra.
Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần không thay đổi: Đúng vậy, bắt người, không biết Bạch Vũ có manh mối gì cho huynh không?
Không có. Huynh từ từ bắt đi, không có việc gì thì muội đi trước.
Trong mắt Thượng Quan Vân Trần hiện lên vẻ rét lạnh: Bạch Vũ không có hứng thú sao? Trước kia gặp được việc này muội luôn truy hỏi không ngừng.
Bạch Vũ nhíu mày, lộ ra nụ cười vô tội, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: Muội cần phải cảm thấy hứng thú sao? Muội truy hỏi không ngừng, cũng chưa từng thấy Thượng Quan ca ca nói cho muội biết.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, thật đúng là không còn lời nào để nói: Nói cũng đúng, nhưng đó chính là thích khách lần trước chưa bắt được.
Lâu như vậy còn chưa bắt được, Thượng Quan ca ca cần phải nắm chắc. Bạch Vũ bỏ lại một câu, vỗ vỗ cổ Bạch Hổ, không coi ai ra gì đi tới.
Đối mặt với Ngũ Hành Bạch Hổ đi tới từ đối diện, mặt Thượng Quan Vân Trần cau có. Ngũ Hành Bạch Hổ chính là Triệu Hoán Thú cấp bậc thần thú, đừng nói khí thế kia, Huyền Thủy Linh Báo của hắn sẽ không thể liều mạng được, bất đắc dĩ chỉ có thể tránh ra.
Bạch Hổ nghênh ngang đi qua sát bên cạnh.
Thượng Quan Vân Trần lạnh như băng nhìn nhìn, trong đôi mắt sắc bén càng phát ra u tối, bỗng nhiên rút ra trường kiếm bên hông, đâm thẳng vào phía sau Bạch Vũ.
Đương nhiên không phải hắn muốn đâm Bạch Vũ, chỉ là hướng về phía không khí phía sau Bạch Vũ.
Hắn cảm giác, cảm thấy thích khách có làm như thế nào cũng không bắt được kia có quan hệ với Bạch Vũ, trên người Bạch Hổ không chỉ có một mình Bạch Vũ!
Trường kiếm tới gần, đã phá ra một khe hở trên y phục Bạch Ngọc Ẩn Thân của Bạch Vũ, mắt thấy sẽ đâm trúng Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ bỗng nhiên quay lại, một phát bắt được trường kiếm, máu đỏ sẫm chảy ra từ trong khe hở của bàn tay nàng, một giọt máu từ trên thanh kiếm nhỏ lên da lông tuyết trắng của Bạch Hổ.
Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Vũ sẽ bắt lấy kiếm của hắn: Bạch Vũ, muội......
Thượng Quan ca ca muốn giết ta sao? Bạch Vũ lạnh lùng hỏi, hai tròng mắt trong suốt, rét lạnh, không có độ ấm nhìn Thượng Quan Vân Trần, lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông.
Thượng Quan Vân Trần chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ lãnh khốc như thế, cả người phát lạnh từ sau lưng thẳng đến lên trên, giống như rơi xuống hầm băng: Không, huynh sẽ không gây thương tổn cho muội, huynh chỉ muốn.....
Chính là đang hoài nghi ta? Hơi thở sắc bén lạnh như băng từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra ngoài, trường kiếm kêu ‘răng rắc’ một tiếng, gãy thành hai đoạn, cảm giác vô cùng áp bách ầm ầm buông xuống.
Vào giờ khắc này, hơn trăm tên thị vệ nhất tề quỳ xuống, phục tùng uy áp kinh khủng này, kính sợ, phục tùng từ trong đáy lòng bọn họ!
Thượng Quan Vân Trần dại ra nắm đoản kiếm, nửa ngày nói không ra lời. Hắn chưa từng sáng suốt nhận thức được như vậy, bình thường Bạch Vũ chỉ biết nghịch ngợm quấy rối, đơn thuần đến mức có chút ngớ ngẩn là chủ nhân chân chính của Sáng Thế Thần Điện, là thần của thế giới này!
/731
|