Edit: V.O
Bạch Vũ một bộ không sao cả: Không sao, ta thấy nó đã sắp chết. Nếu không ngươi đưa Tử Kim Cầu cho ta, ta sẽ đồng ý đánh hạ nó một trận với ngươi.
Túc Khải Lâm bất đắc dĩ cười khẽ, nháy mắt mấy cái với Bạch Vũ rất dịu dàng, tiếp tục ra dấu. Tỏ vẻ hắn không thể đưa Tử Kim Cầu cho Bạch Vũ, nhưng nếu như có thể xử lý được mãnh thú tứ giai, hắn nguyện ý một mình so đấu với Bạch Vũ một lúc, không cho đám đệ tử thuôc hạ nhúng tay, nếu như thua, hắn sẽ chủ động giao Tử Kim Cầu ra.
Bạch Vũ nhếch đôi môi xinh đẹp: Ngươi có tự tin thắng ta như vậy sao? Được, ta đồng ý.
Nàng vẫy tay bảo người trong đội lập tức lui ra. Tiểu Thanh giương cánh bay tới, không chút khách khí phun ra Bạo Liệt Lưu Hỏa về phía mãnh thú, hỏa diễm cực nóng nổ mạnh ở trên người mãnh thú, hỏa diễm cuồng bạo phóng lên cao, nhiệt độ của tường lửa vạn trượng dựng đứng làm người ta không dám đến gần.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết sợ hãi nhìn hỏa diễm trước mắt, mãnh thú tứ giai bọn họ ứng phó gần một ngày lại bị một kích mất mạng như vậy! Tuy nói là đã đến bước đường cùng, nhưng chết nhanh như vậy vẫn thật sự làm cho người ta giật mình.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân là một bộ vẻ mặt tập mãi thành thói quen, nụ cười trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, chờ hỏa diễm dập tắt liền lập tức tiến lên thu thập những thứ tốt trên người mãnh thú.
Đôi mắt của Túc Khải Lâm sáng ngời, phản chiếu ánh lửa của hỏa diễm, lộ ra một chút kinh ngạc. Khó trách Bạch Vũ tuyệt không lo lắng về mãnh thú, một chiêu có thể giết chết con mồi thì cần gì phải lo lắng, hơn nữa nàng đã tới cấp bậc đỉnh giai.
Hắn thở dài một cái không dễ dàng nhận ra, dùng động tác tay ra hiệu mời. Hai người cùng đi đến bụi cây bên cạnh, không cho mọi người đi theo.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết trông mong nhìn, vẻ mặt lo lắng.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân lại không chút nào quan tâm, tất cả đều vội vàng cắt thi thể mãnh thú, con mãnh thú này là một con gấu to lớn, bàn chân gấu gì gì đó rất đáng giá.
Nam tử mắt híp dẫn đầu đỉnh Bạo Tuyết cực kỳ căm tức trừng mắt nhìn bọn họ, châm chọc nói: Chỉ biết tiền, các ngươi không quan tâm một chút nào đến chuyện thắng thua của Bạch Vũ sao?
Thua? Ngươi nói đùa sao? Làm sao Bạch Vũ có thể thua. Muốn thua cũng là Túc Khải Lâm thua. Tả Vũ đúng lý hợp tình châm chọc lại.Hắn nhất thời giận tái mặt, đã hoàn toàn không còn ung dung, gian trá khi bao vây đỉnh Vô Danh kia, cắn răng nói: Chắc chắn sư huynh Túc Khải Lâm sẽ không thua.
Thật chứ? Vậy ngươi khẩn trương làm gì? Tả Vũ chế nhạo nói.
Ầm ầm ——
Từng trận âm thanh nổ tung truyền đến, hơi thở tràn ngập giết chóc quét qua người bọn họ, tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết càng ngày càng khó coi, nghĩ đến Túc Khải Lâm thua sẽ phải giao Tử Kim Cầu ra, bọn họ liền hận không thể tiến lên, giúp Túc Khải Lâm một phen.
Nhưng chỉ cần bọn họ có động tác gì, Tả Viêm liền lập tức đi theo, bọn họ chỉ đành phải chịu đựng, tiếp tục chờ.
Bạch Vũ và Túc Khải Lâm chiến đấu cũng không có kéo dài lâu lắm, Túc Khải Lâm biết hắn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, cũng không ngoan cố chống lại, lấy Tử Kim Cầu giao cho Bạch Vũ, có chút buồn bã khi đánh mất, dùng động tác tay ra hiệu hỏi có thể chỉ loại một mình hắn được không, không cần phải một lưới bắt hết mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết.
Nếu như mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết có thể kiên trì đến khi Đại hội chấm dứt, vẫn có thể nhận được không ít phần thưởng.
Bạch Vũ nhíu mày: Ngươi thật đúng là đối xử rất tốt với bọn họ, khó trách bọn họ bảo vệ ngươi như vậy.
Túc Khải Lâm ôn hòa mỉm cười, nói với Bạch Vũ, cám ơn nàng đã cho phối phương, lúc ấy bao vây đỉnh Vô Danh cũng không phải là ý của hắn, là người ở đỉnh Bạo Tuyết gạt hắn làm.
Bạch Vũ nhìn đôi mắt trong suốt của hắn: Ta tin. Ta đồng ý với ngươi, nếu người ở đỉnh Bạo Tuyết không đến tìm ta gây phiền phức, ta sẽ không nhắm vào bọn họ.
Nàng nhận linh khí của Túc Khải Lâm, bóp nát Tử Kim Cầu.
Bạch Vũ một bộ không sao cả: Không sao, ta thấy nó đã sắp chết. Nếu không ngươi đưa Tử Kim Cầu cho ta, ta sẽ đồng ý đánh hạ nó một trận với ngươi.
Túc Khải Lâm bất đắc dĩ cười khẽ, nháy mắt mấy cái với Bạch Vũ rất dịu dàng, tiếp tục ra dấu. Tỏ vẻ hắn không thể đưa Tử Kim Cầu cho Bạch Vũ, nhưng nếu như có thể xử lý được mãnh thú tứ giai, hắn nguyện ý một mình so đấu với Bạch Vũ một lúc, không cho đám đệ tử thuôc hạ nhúng tay, nếu như thua, hắn sẽ chủ động giao Tử Kim Cầu ra.
Bạch Vũ nhếch đôi môi xinh đẹp: Ngươi có tự tin thắng ta như vậy sao? Được, ta đồng ý.
Nàng vẫy tay bảo người trong đội lập tức lui ra. Tiểu Thanh giương cánh bay tới, không chút khách khí phun ra Bạo Liệt Lưu Hỏa về phía mãnh thú, hỏa diễm cực nóng nổ mạnh ở trên người mãnh thú, hỏa diễm cuồng bạo phóng lên cao, nhiệt độ của tường lửa vạn trượng dựng đứng làm người ta không dám đến gần.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết sợ hãi nhìn hỏa diễm trước mắt, mãnh thú tứ giai bọn họ ứng phó gần một ngày lại bị một kích mất mạng như vậy! Tuy nói là đã đến bước đường cùng, nhưng chết nhanh như vậy vẫn thật sự làm cho người ta giật mình.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân là một bộ vẻ mặt tập mãi thành thói quen, nụ cười trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, chờ hỏa diễm dập tắt liền lập tức tiến lên thu thập những thứ tốt trên người mãnh thú.
Đôi mắt của Túc Khải Lâm sáng ngời, phản chiếu ánh lửa của hỏa diễm, lộ ra một chút kinh ngạc. Khó trách Bạch Vũ tuyệt không lo lắng về mãnh thú, một chiêu có thể giết chết con mồi thì cần gì phải lo lắng, hơn nữa nàng đã tới cấp bậc đỉnh giai.
Hắn thở dài một cái không dễ dàng nhận ra, dùng động tác tay ra hiệu mời. Hai người cùng đi đến bụi cây bên cạnh, không cho mọi người đi theo.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết trông mong nhìn, vẻ mặt lo lắng.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân lại không chút nào quan tâm, tất cả đều vội vàng cắt thi thể mãnh thú, con mãnh thú này là một con gấu to lớn, bàn chân gấu gì gì đó rất đáng giá.
Nam tử mắt híp dẫn đầu đỉnh Bạo Tuyết cực kỳ căm tức trừng mắt nhìn bọn họ, châm chọc nói: Chỉ biết tiền, các ngươi không quan tâm một chút nào đến chuyện thắng thua của Bạch Vũ sao?
Thua? Ngươi nói đùa sao? Làm sao Bạch Vũ có thể thua. Muốn thua cũng là Túc Khải Lâm thua. Tả Vũ đúng lý hợp tình châm chọc lại.Hắn nhất thời giận tái mặt, đã hoàn toàn không còn ung dung, gian trá khi bao vây đỉnh Vô Danh kia, cắn răng nói: Chắc chắn sư huynh Túc Khải Lâm sẽ không thua.
Thật chứ? Vậy ngươi khẩn trương làm gì? Tả Vũ chế nhạo nói.
Ầm ầm ——
Từng trận âm thanh nổ tung truyền đến, hơi thở tràn ngập giết chóc quét qua người bọn họ, tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết càng ngày càng khó coi, nghĩ đến Túc Khải Lâm thua sẽ phải giao Tử Kim Cầu ra, bọn họ liền hận không thể tiến lên, giúp Túc Khải Lâm một phen.
Nhưng chỉ cần bọn họ có động tác gì, Tả Viêm liền lập tức đi theo, bọn họ chỉ đành phải chịu đựng, tiếp tục chờ.
Bạch Vũ và Túc Khải Lâm chiến đấu cũng không có kéo dài lâu lắm, Túc Khải Lâm biết hắn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, cũng không ngoan cố chống lại, lấy Tử Kim Cầu giao cho Bạch Vũ, có chút buồn bã khi đánh mất, dùng động tác tay ra hiệu hỏi có thể chỉ loại một mình hắn được không, không cần phải một lưới bắt hết mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết.
Nếu như mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết có thể kiên trì đến khi Đại hội chấm dứt, vẫn có thể nhận được không ít phần thưởng.
Bạch Vũ nhíu mày: Ngươi thật đúng là đối xử rất tốt với bọn họ, khó trách bọn họ bảo vệ ngươi như vậy.
Túc Khải Lâm ôn hòa mỉm cười, nói với Bạch Vũ, cám ơn nàng đã cho phối phương, lúc ấy bao vây đỉnh Vô Danh cũng không phải là ý của hắn, là người ở đỉnh Bạo Tuyết gạt hắn làm.
Bạch Vũ nhìn đôi mắt trong suốt của hắn: Ta tin. Ta đồng ý với ngươi, nếu người ở đỉnh Bạo Tuyết không đến tìm ta gây phiền phức, ta sẽ không nhắm vào bọn họ.
Nàng nhận linh khí của Túc Khải Lâm, bóp nát Tử Kim Cầu.
/731
|