Edit: V.O
Đồ này đã là của ta, dựa vào cái gì phải tặng cho ngươi? Bạch Vũ lạnh nhạt cự tuyệt.
Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ta dùng 250 cống hiến đổi linh quả của ngươi thì sao? Tả Khưu Lan nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
Bạch Vũ âm thầm trở mặt xem thường, ngươi mới là đồ ngốc! Không cho, bổn cô nương không hiếm lạ!
Ánh mắt Tả Khưu Lan lạnh lùng, nheo mắt lại, Đệ tử mới tới năm nay đều không biết phân biệt như vậy sao? Ngươi cũng đã biết ta là thủ tịch đệ tử.
Thủ tịch đệ tử đúng không? Một tay Bạch Vũ cầm lấy linh quả đã đóng gói xong cất vào trong lòng: Có bản lĩnh này không bằng ngươi đi Sở Giao Dịch xem một chút, ra cửa quẹo phải, tạm biệt không tiễn.
Ngươi! Tả Khưu Lan nổi trận lôi đình, sắc mặt u ám, đen dọa người.
Đường chủ nhịn không được cười trộm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có đệ tử dám nói chuyện với Tả Khưu Lan như vậy.
Tả Khưu Lan bái thành học trò của Cung chủ, thân phận không giống nhau, hơn nữa thiên tư của hắn hơn người, thực lực hơn người, là nhân trung long phượng nổi bật, ngay cả Đỉnh chủ và các trưởng lão nhìn thấy hắn cũng là khách khách khí khí, đệ tử phía dưới đối với hắn lại chỉ có lấy lòng nịnh bợ, nữ đệ tử lại không ai là không thích hắn.
Bạch Vũ cũng không cho hắn mặt mũi chút nào, đối với hắn một chút hảo cảm cũng không có, lá gan cũng là đủ lớn, nhưng nghĩ đến Bạch Vũ dám một mình chống lại toàn bộ đỉnh Kinh Lôi, Đường chủ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ta làm sao? Bạch Vũ không cho là đúng lườm hắn.
Được, ta nhớ kỹ ngươi! Tả Khưu Lan nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, hoài nghi nhìn hắn: Ngươi thật sự nhớ kỹ ta?
Tả Khưu Lan sửng sốt, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hèn mọn: Thì ra là thế, ngươi giở nhiều mánh khóe đùa giỡn như vậy chỉ là muốn để cho ta nhớ kỹ ngươi, mấy trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt ta đã thấy nhiều rồi, loại nữ tử như ngươi thật sự là đáng bị coi thường.
Ngươi mới đáng bị coi thường! Thứ nhất, ngươi không biết tên của ta, thứ hai, không nhận ra bộ dạng của ta, ngươi nhớ kỹ ta cái gì? Thủ tịch đệ tử thì thế nào? Một tên tự cho là đúng, cho ngươi nhớ kỹ, ta có chỗ gì tốt? Bạch Vũ căm tức giận dữ mắng mỏ, khinh thường quay người, lười phải nói chuyện với hắn.
Mặt Tả Khưu Lan nhất thời đỏ lên, nửa ngày nói không ra lời. Hắn muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà không mê muội vì hắn, người nào không phải muốn khiến cho hắn chú ý, hắn đã có thói quen được những ánh mắt sùng bái vây quanh, hôm nay lại gặp một người khác biệt.
Hắn chưa từng bị mất thể diện giống như hôm nay, dứt khoát vung tay áo rời đi.
Hắn mới ra cửa liền nhìn thấy Tòng Nguyệt Cầm từ đằng xa vội chạy đến, kéo kéo cánh tay của hắn, Tả sư đệ, đệ đã trở lại! Sao lại đột nhiên như vậy, cũng không có đưa tin về trước, tỷ sẽ đi đón đệ.
Tả Khưu Lan nhìn ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm ân cần, tâm tình bị Bạch Vũ đả kích tốt hơn không ít: Vừa trở về, không muốn khiến cho người khác chú ý.
Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm tỏa sáng, Tả Khưu Lan vô cùng cao ngạo, nàng ta theo đuổi đã lâu cũng không có gì tiến triển, thế nhưng hôm nay không đẩy nàng ta ra, mặt trời mọc từ hướng Tây!
Một lần đi ra ngoài ba tháng, thật sự là quá cực khổ, đệ đã gầy. Mấy ngày nay nhất định tỷ phải bồi bổ cho đệ thật tốt. Tòng Nguyệt Cầm thay đổi tính tình nóng nảy, giống như tiểu nữ nhân rúc vào bên người Tả Khưu Lan.
Ánh mắt Tả Khưu Lan lóe lên một chút, Không vội, ta đi ba tháng này, Vô Trần Cung có xảy ra chuyện gì không? Nữ nhân vừa rồi đến kia là ai?
Tòng Nguyệt Cầm lập tức nhớ tới năm mươi trận quyết đấu kia, sắc mặt âm trầm xuống, Cũng không có chuyện gì lớn, đệ muốn nghe, tỷ sẽ từ từ nói với đệ.
Đồ này đã là của ta, dựa vào cái gì phải tặng cho ngươi? Bạch Vũ lạnh nhạt cự tuyệt.
Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ta dùng 250 cống hiến đổi linh quả của ngươi thì sao? Tả Khưu Lan nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
Bạch Vũ âm thầm trở mặt xem thường, ngươi mới là đồ ngốc! Không cho, bổn cô nương không hiếm lạ!
Ánh mắt Tả Khưu Lan lạnh lùng, nheo mắt lại, Đệ tử mới tới năm nay đều không biết phân biệt như vậy sao? Ngươi cũng đã biết ta là thủ tịch đệ tử.
Thủ tịch đệ tử đúng không? Một tay Bạch Vũ cầm lấy linh quả đã đóng gói xong cất vào trong lòng: Có bản lĩnh này không bằng ngươi đi Sở Giao Dịch xem một chút, ra cửa quẹo phải, tạm biệt không tiễn.
Ngươi! Tả Khưu Lan nổi trận lôi đình, sắc mặt u ám, đen dọa người.
Đường chủ nhịn không được cười trộm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có đệ tử dám nói chuyện với Tả Khưu Lan như vậy.
Tả Khưu Lan bái thành học trò của Cung chủ, thân phận không giống nhau, hơn nữa thiên tư của hắn hơn người, thực lực hơn người, là nhân trung long phượng nổi bật, ngay cả Đỉnh chủ và các trưởng lão nhìn thấy hắn cũng là khách khách khí khí, đệ tử phía dưới đối với hắn lại chỉ có lấy lòng nịnh bợ, nữ đệ tử lại không ai là không thích hắn.
Bạch Vũ cũng không cho hắn mặt mũi chút nào, đối với hắn một chút hảo cảm cũng không có, lá gan cũng là đủ lớn, nhưng nghĩ đến Bạch Vũ dám một mình chống lại toàn bộ đỉnh Kinh Lôi, Đường chủ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ta làm sao? Bạch Vũ không cho là đúng lườm hắn.
Được, ta nhớ kỹ ngươi! Tả Khưu Lan nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, hoài nghi nhìn hắn: Ngươi thật sự nhớ kỹ ta?
Tả Khưu Lan sửng sốt, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hèn mọn: Thì ra là thế, ngươi giở nhiều mánh khóe đùa giỡn như vậy chỉ là muốn để cho ta nhớ kỹ ngươi, mấy trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt ta đã thấy nhiều rồi, loại nữ tử như ngươi thật sự là đáng bị coi thường.
Ngươi mới đáng bị coi thường! Thứ nhất, ngươi không biết tên của ta, thứ hai, không nhận ra bộ dạng của ta, ngươi nhớ kỹ ta cái gì? Thủ tịch đệ tử thì thế nào? Một tên tự cho là đúng, cho ngươi nhớ kỹ, ta có chỗ gì tốt? Bạch Vũ căm tức giận dữ mắng mỏ, khinh thường quay người, lười phải nói chuyện với hắn.
Mặt Tả Khưu Lan nhất thời đỏ lên, nửa ngày nói không ra lời. Hắn muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà không mê muội vì hắn, người nào không phải muốn khiến cho hắn chú ý, hắn đã có thói quen được những ánh mắt sùng bái vây quanh, hôm nay lại gặp một người khác biệt.
Hắn chưa từng bị mất thể diện giống như hôm nay, dứt khoát vung tay áo rời đi.
Hắn mới ra cửa liền nhìn thấy Tòng Nguyệt Cầm từ đằng xa vội chạy đến, kéo kéo cánh tay của hắn, Tả sư đệ, đệ đã trở lại! Sao lại đột nhiên như vậy, cũng không có đưa tin về trước, tỷ sẽ đi đón đệ.
Tả Khưu Lan nhìn ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm ân cần, tâm tình bị Bạch Vũ đả kích tốt hơn không ít: Vừa trở về, không muốn khiến cho người khác chú ý.
Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm tỏa sáng, Tả Khưu Lan vô cùng cao ngạo, nàng ta theo đuổi đã lâu cũng không có gì tiến triển, thế nhưng hôm nay không đẩy nàng ta ra, mặt trời mọc từ hướng Tây!
Một lần đi ra ngoài ba tháng, thật sự là quá cực khổ, đệ đã gầy. Mấy ngày nay nhất định tỷ phải bồi bổ cho đệ thật tốt. Tòng Nguyệt Cầm thay đổi tính tình nóng nảy, giống như tiểu nữ nhân rúc vào bên người Tả Khưu Lan.
Ánh mắt Tả Khưu Lan lóe lên một chút, Không vội, ta đi ba tháng này, Vô Trần Cung có xảy ra chuyện gì không? Nữ nhân vừa rồi đến kia là ai?
Tòng Nguyệt Cầm lập tức nhớ tới năm mươi trận quyết đấu kia, sắc mặt âm trầm xuống, Cũng không có chuyện gì lớn, đệ muốn nghe, tỷ sẽ từ từ nói với đệ.
/731
|