Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 142 - Tạm Biệt Bạch Tử Quỳnh, Gặp Chuyện Không May (1)
/731
|
Edit:V.O
Bạch Vũ lôi kéo hắn không buông tay, Ngươi đừng đi.
Không đi.
Ngươi ngủ cùng ta, không được đi tìm vũ cơ, các nàng không xinh đẹp bằng ta! Bạch Vũ không có mặt mũi đong đưa cánh tay của hắn.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm, mang theo một tia cưng chiều sủng nịnh, Nàng xinh đẹp nhất.
Ừm, ngươi nếu đã đối tốt với ta, thì cũng chỉ được đối tốt với một mình ta! Bạch Vũ trông mong tiến gần lại, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Dạ Quân Mạc, ôm cánh tay Dạ Quân Mạc không buông.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, ôm chặt thân mình vặn vẹo của nàng, Đừng lộn xộn.
Ừm. . . . . . không động. . . . . . Bạch Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, hôn bẹp một cái lên mặt Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nao nao, tâm vốn không bình tĩnh tựa hồ lại gợn sóng, khóe miệng gợi lên ý cười sung sướng, nằm xuống bên cạnh nàng.
Sáng ngày thứ hai, khi Bạch Vũ tỉnh lại thì Dạ Quân Mạc đã đi rồi.
Vuốt hơi ấm bên cạnh, Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, đầu oanh một chút trống rỗng!
Nàng mặt dày mày dạn lôi kéo Dạ Quân Mạc đồng sàng cộng chẩm. (cùng giường cùng gối)
Càn quấy một trận, còn chủ động hôn hắn một cái.
So với lần trước uống rượu còn hào phóng hơn!
Bạch Vũ ôm mặt, vốn ở trước mặt Dạ Quân Mạc thể diện đã gần như bị mất, lần này lại triệt để mất hết .
Chiêm chiếp —— tiểu Thanh nhảy ra, rung đùi đắc ý kêu vài tiếng.
Ngươi nói cái gì? Sau khi ta uống rượu đã nói lời thật lòng? Bạch Vũ đen mặt, Nói hươu nói vượn, đó là lời say, sao có thể là sự thật.
Chiêm chiếp —— tiểu Thanh không phục tranh cãi, đúng là sau khi ngươi uống rượu đã nói lời thật lòng.
Là lời say!
Chiêm chiếp ——
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, cư nhiên nàng lại đi cãi nhau cùng một con chim. Nhưng đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận là sau khi uống rượu đã nói ra lời thật lòng, nếu những lời nói đêm qua đều là lời trong lòng, chẳng phải là nói nàng thích Dạ Quân Mạc? Cái loại cảm giác này là yêu thích sao?
Bạch Vũ ngẩn người ngồi ở trên giường, con người ngập nước không có tiêu điểm nhìn ra xa xa, cho đến khi nghe được bên ngoài có người kêu tên của nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Bạch Vũ, Bạch Vũ, ngươi ở đâu? thanh âm ôn hòa của Bắc Thần Phong truyền đến.
Bạch Vũ bĩu môi, mặc quần áo tử tế đi ra tẩm cung.
Bắc Thần Phong mới sáng tinh mơ đã đến Thiên điện tìm Bạch Vũ, kết quả phát hiện nàng không ở đó, đoán chừng có khả năng là nàng đến tìm Dạ Quân Mạc, liền khẩn cấp chạy đến tìm nàng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng ngáp một cái từ trong tẩm cung Dạ Quân Mạc đi ra.
Cả người hắn giống như bị sét đánh, chỉ vào Bạch Vũ một lúc lâu cũng không nói một câu nên lời.
Có chuyện gì? Bạch Vũ vừa thấy biểu tình hóa đá của hắn chỉ biết là hắn hiểu lầm, cũng không muốn giải thích với hắn, không chút để ý duỗi lưng mỏi.
“Bạch Vũ, chẳng lẽ nàng và hắn. . . . . . nàng tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Tình huống ngày hôm qua nàng không nhìn thấy sao? Hắn nói giết người liền giết người, ngay cả lý do cũng không có, lãnh huyết vô tình, tàn bạo tới cực điểm, nàng ở bên cạnh hắn nói không chừng ngày nào đó hắn có thể giết nàng! Bắc Thần Phong thở hổn hển tiến lên một phát bắt được cánh tay Bạch Vũ, vẻ mặt đau lòng, Bạch Vũ, trở lại bên cạnh ta, ta cái gì cũng không để ý, ta chỉ nghĩ muốn bù đắp lại cho nàng thật tốt. Ở lại Bắc La thì nàng chính là Hoàng tử phi duy nhất, ta cùng nàng và sư phụ nàng, cùng nhau thống trị Bắc La. . . . . .
Bạch Vũ nhíu mày, hành động của vị này càng ngày càng tỉ mỉ, vẽ ra một tương lai tốt đẹp như thế, chỉ sợ phần lớn nữ tử cũng sẽ động tâm không thôi, đáng tiếc nàng nghe xong chỉ muốn nện một quyền trên mặt Bắc Thần Phong.
Nàng đã từng gặp qua kẻ lừa đảo, nhưng chưa thấy qua kẻ lừa đảo không biết xấu hổ như vậy, lừa một lần không đủ còn muốn lừa lần thứ hai.
Bạch Vũ lôi kéo hắn không buông tay, Ngươi đừng đi.
Không đi.
Ngươi ngủ cùng ta, không được đi tìm vũ cơ, các nàng không xinh đẹp bằng ta! Bạch Vũ không có mặt mũi đong đưa cánh tay của hắn.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm, mang theo một tia cưng chiều sủng nịnh, Nàng xinh đẹp nhất.
Ừm, ngươi nếu đã đối tốt với ta, thì cũng chỉ được đối tốt với một mình ta! Bạch Vũ trông mong tiến gần lại, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Dạ Quân Mạc, ôm cánh tay Dạ Quân Mạc không buông.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, ôm chặt thân mình vặn vẹo của nàng, Đừng lộn xộn.
Ừm. . . . . . không động. . . . . . Bạch Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, hôn bẹp một cái lên mặt Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nao nao, tâm vốn không bình tĩnh tựa hồ lại gợn sóng, khóe miệng gợi lên ý cười sung sướng, nằm xuống bên cạnh nàng.
Sáng ngày thứ hai, khi Bạch Vũ tỉnh lại thì Dạ Quân Mạc đã đi rồi.
Vuốt hơi ấm bên cạnh, Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, đầu oanh một chút trống rỗng!
Nàng mặt dày mày dạn lôi kéo Dạ Quân Mạc đồng sàng cộng chẩm. (cùng giường cùng gối)
Càn quấy một trận, còn chủ động hôn hắn một cái.
So với lần trước uống rượu còn hào phóng hơn!
Bạch Vũ ôm mặt, vốn ở trước mặt Dạ Quân Mạc thể diện đã gần như bị mất, lần này lại triệt để mất hết .
Chiêm chiếp —— tiểu Thanh nhảy ra, rung đùi đắc ý kêu vài tiếng.
Ngươi nói cái gì? Sau khi ta uống rượu đã nói lời thật lòng? Bạch Vũ đen mặt, Nói hươu nói vượn, đó là lời say, sao có thể là sự thật.
Chiêm chiếp —— tiểu Thanh không phục tranh cãi, đúng là sau khi ngươi uống rượu đã nói lời thật lòng.
Là lời say!
Chiêm chiếp ——
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, cư nhiên nàng lại đi cãi nhau cùng một con chim. Nhưng đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận là sau khi uống rượu đã nói ra lời thật lòng, nếu những lời nói đêm qua đều là lời trong lòng, chẳng phải là nói nàng thích Dạ Quân Mạc? Cái loại cảm giác này là yêu thích sao?
Bạch Vũ ngẩn người ngồi ở trên giường, con người ngập nước không có tiêu điểm nhìn ra xa xa, cho đến khi nghe được bên ngoài có người kêu tên của nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Bạch Vũ, Bạch Vũ, ngươi ở đâu? thanh âm ôn hòa của Bắc Thần Phong truyền đến.
Bạch Vũ bĩu môi, mặc quần áo tử tế đi ra tẩm cung.
Bắc Thần Phong mới sáng tinh mơ đã đến Thiên điện tìm Bạch Vũ, kết quả phát hiện nàng không ở đó, đoán chừng có khả năng là nàng đến tìm Dạ Quân Mạc, liền khẩn cấp chạy đến tìm nàng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng ngáp một cái từ trong tẩm cung Dạ Quân Mạc đi ra.
Cả người hắn giống như bị sét đánh, chỉ vào Bạch Vũ một lúc lâu cũng không nói một câu nên lời.
Có chuyện gì? Bạch Vũ vừa thấy biểu tình hóa đá của hắn chỉ biết là hắn hiểu lầm, cũng không muốn giải thích với hắn, không chút để ý duỗi lưng mỏi.
“Bạch Vũ, chẳng lẽ nàng và hắn. . . . . . nàng tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Tình huống ngày hôm qua nàng không nhìn thấy sao? Hắn nói giết người liền giết người, ngay cả lý do cũng không có, lãnh huyết vô tình, tàn bạo tới cực điểm, nàng ở bên cạnh hắn nói không chừng ngày nào đó hắn có thể giết nàng! Bắc Thần Phong thở hổn hển tiến lên một phát bắt được cánh tay Bạch Vũ, vẻ mặt đau lòng, Bạch Vũ, trở lại bên cạnh ta, ta cái gì cũng không để ý, ta chỉ nghĩ muốn bù đắp lại cho nàng thật tốt. Ở lại Bắc La thì nàng chính là Hoàng tử phi duy nhất, ta cùng nàng và sư phụ nàng, cùng nhau thống trị Bắc La. . . . . .
Bạch Vũ nhíu mày, hành động của vị này càng ngày càng tỉ mỉ, vẽ ra một tương lai tốt đẹp như thế, chỉ sợ phần lớn nữ tử cũng sẽ động tâm không thôi, đáng tiếc nàng nghe xong chỉ muốn nện một quyền trên mặt Bắc Thần Phong.
Nàng đã từng gặp qua kẻ lừa đảo, nhưng chưa thấy qua kẻ lừa đảo không biết xấu hổ như vậy, lừa một lần không đủ còn muốn lừa lần thứ hai.
/731
|