Thiết Long vốn có hai đứa con trai.
Thiết Xán là lão Nhị, trước còn có một ca ca, là phụ thân của Thiết Đạt Chí.
Chỉ có điều, con lớn của Thiết Long, ở thời điểm Thiết Đạt Chí sinh ra không bao lâu, liền ngoài ý muốn qua đời.
Bởi vậy, dòng chính Thiết gia đến thế hệ Thiết Xán, cũng chỉ còn lại Thiết Xán là độc đinh.
Về phần chi thứ, tuy có rất nhiều người, nhưng mà Thiết Long sao có thể truyền y bát của mình cho đệ tử chi thứ?
Thiết Xán này, là lựa chọn tương lai duy nhất của Thiết Long.
Thế nhưng mà, Thiết Xán biểu hiện, lại thủy chung có chút cảm giác bùn nhão vịn không lên tường, để cho Thiết Long thất vọng.
Chính là bởi vì thất vọng với Thiết Xán, nên Thiết Long âm thầm gấp rút bồi dưỡng Thiết Đạt Chí, hi vọng Thiết Đạt Chí có thể lớn nhanh, có thể phụ tá Thiết Xán, thậm chí tương lai trực tiếp quá độ, để Thiết Xán phụ tá cho Thiết Đạt Chí.
Thế nhưng mà, đột nhiên, Thiết Xán chạy tới nói cho hắn biết, Thiết Đạt Chí bị giam.
Tin tức này, sao có thể không để cho Thiết Long giận tím mặt?
Nếu không phải là nhi tử của mình, chỉ sợ Thiết Long sẽ trực tiếp chụp chết.
Thiết Xán cũng biết lúc này là triệt để làm phụ thân phát bực, ánh mắt né tránh, không dám đối mặt.
- Nói đi, ngươi ý định như thế nào?
Thiết Long cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Thiết Xán ác thanh ác khí, lộ hung quang nói:
- Ta muốn xin phụ thân cho ta một ít thân vệ, ta trực tiếp giết đến Giang phủ, cứu người ra nói sau.
- Vô liêm sỉ.
Thiết Long vỗ bàn, tức giận đến râu dựng thẳng lên.
- Ngươi cái loại ngu ngốc này, ngươi còn ngại thế cục không đủ loạn sao?
- Ngươi cho rằng Diệp Trọng Lâu là bài trí?
- Ngươi cho rằng Tạ Thiên Thụ sẽ mặc ngươi hồ đồ?
Thiết Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ phút này, hắn thực cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thiết Xán này, thực là xa xa không bằng con lớn.
Nói không dễ nghe, không có lão tử như hắn chống, Thiết Xán là bao cỏ mười phần.
Lúc này, hắn còn nghĩ dùng lực.
- Cái kia... vậy chẳng lẽ để cho Giang Trần kia xảo trá chúng ta? Phụ thân, Thiết gia chúng ta, lúc nào luân lạc tới tình trạng một đệ tử thế tục, cũng có thể khi dễ?
Thiết Xán không phục, muốn hắn cúi đầu trước Giang Trần, cầm đồ vật đi chuộc người, hắn thật sự nuốt không trôi cơn tức này.
Thiết Long chửi ầm lên:
- Ngu xuẩn, đến bây giờ, ngươi còn cho rằng Thiết gia chúng ta đang cùng Giang Trần đấu?
Nếu như không có Diệp Trọng Lâu ở sau Giang Trần, nếu như trong tông môn không có đối thủ Tạ gia, Thiết Long căn bản không có bất luận chần chờ gì.
Ai dám giam cháu trai Thiết Long hắn, nhất định sẽ trực tiếp trấn áp.
Thế nhưng mà, thế cục trước mắt, căn bản không dung hắn áp dụng man lực.
Lại động man lực, chẳng khác nào triệt để xé rách da mặt với Diệp Trọng Lâu, tương đương với đẩy Diệp Trọng Lâu tới trận doanh của tông chủ Tạ Thiên Thụ.
Cố gắng tự nói với mình phải vững vàng, lúc này, không thể loạn.
Ngăn chặn lửa giận trong lòng, Thiết Long chán nản thở dài:
- Đi thôi, nhìn Giang Trần muốn cái gì, cho hắn.
- Cho hắn?
Thiết Xán nhảy dựng lên.
- Cho hắn.
Thiết Long hung hăng vỗ bàn.
- Thiết Xán, ta cuối cùng cảnh cáo ngươi, nếu như chuyện lần này, ngươi xử lý không tốt, lại chọc ra cái sọt càng lớn, dù ngươi là con ta, ta cũng sẽ quân pháp bất vị thân. Lão tử coi như không có sinh ra ngươi.
Lửa giận ngập trời đập vào mặt, thiêu đến Thiết Xán thiếu chút nữa té ngã trên đất, hắn rốt cục ý thức được, lần này, hắn thật sự chọc giận phụ thân.
Chật vật không chịu nổi từ chỗ phụ thân ly khai, Thiết Xán miệng đầy đắng chát. Hắn xem như đã minh bạch, cho tới nay, phụ thân đối với hắn biểu hiện, quả thực là hết sức bất mãn.
Thậm chí, đã bất mãn đến tiếp cận tình trạng quân pháp bất vị thân.
Thiết Xán chảy mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.
Hắn vẫn cho rằng mình là nhi tử duy nhất của phụ thân, là thiên chi kiêu tử, có thể hoành hành không sợ.
Trên thực tế, hắn cũng một mực làm như vậy.
Bình thường những sự tình chó má kia của hắn, Thiết Long mở một mắt, nhắm một mắt nhịn.
Thế nhưng mà, lần này gây họa, lại thực rất lớn.
Nhất là kéo Thiết Đạt Chí vào, Thiết Long không giận tím mặt mới lạ.
Khá tốt Thiết Đạt Chí không chết, nếu Thiết Đạt Chí chết, Thiết Xán cũng không biết phụ thân sẽ thu thập hắn như thế nào.
Giờ phút này Thiết Xán cũng minh bạch, nhi tử như mình, bây giờ địa vị ở trong lòng phụ thân, chỉ sợ đã không bằng Thiết Đạt Chí rồi.
- Giang Trần, đều là tên súc sinh Giang Trần này.
Thiết Xán cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy đầu sỏ gây nên đều là Giang Trần, nếu không phải Giang Trần, nơi nào sẽ có nhiều sự tình bát nháo như vậy?
Thiết Xán hận đến ngứa răng, hai mắt phóng hỏa, hận không thể đem Giang Trần bầm thây vạn đoạn.
Thế nhưng mà, hắn cũng biết, mặc kệ hận bao nhiêu, lần này chỉ có thể cúi đầu. Muốn trả thù Giang Trần, đó cũng là sự tình lần sau rồi.
- Đều là lão bất tử Diệp Trọng Lâu kia, nếu không phải hắn cho Giang Trần chỗ dựa, tiểu tử kia có vốn liếng gì cuồng ngạo?
Thiết Xán đối với Diệp Trọng Lâu, cũng hận không thôi.
Trong nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình thế so với người cường, hắn không thể không nắm chặt thời gian, tiến về vương đô đàm phán.
Hắn biết rõ, nếu như không thể làm xong, không nhanh chóng cứu người ra, bên Chấp Pháp Đường kia, phát hiện đệ tử chấp pháp mất tích, vậy thì càng thêm phiền toái.
Giang phủ, Giang Trần khoan thai tự đắc ngồi ở ngoài đình viện.
Thiết Xán, thì mang theo mấy tùy tùng tâm phúc, ngồi ở đối diện.
hai nhóm người này, lẫn nhau rõ ràng đều hận không thể giết đối phương tại chỗ, nhưng mà lúc này, lại không thể không ngồi chung một chỗ.
Thiết Xán, tự nhiên là bị buộc bất đắc dĩ.
Mà Giang Trần, thì cố tình muốn lừa đảo, ở trên người Thiết gia phát một số tiền của phi nghĩa.
- Giang Trần, ta thừa nhận, trước kia đánh giá thấp ngươi rồi. Lần này ta đến, là được cha ta ủy thác, đến cùng ngươi nói chuyện. Chuyện này, chỉ cần ngươi chịu nhường một bước, cha ta tất sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi. Hơn nữa, tương lai ngươi muốn vào Bảo Thụ Tông, cha ta cũng có thể xuất lực, thậm chí có thể đề bạt ngươi.
- Nhân tình của phụ thân ngươi? Đề bạt ta?
Giang Trần cười nhạt, Thiết Xán này cũng không có ngu xuẩn như vậy nha, biết rõ dùng sức mạnh không được, hẳn là ý định dùng nhuyễn? Chỉ là, loại hành động ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không lừa được kia, thật sự quá vụng về rồi.
Nếu như đổi lại người khác đến du thuyết, có lẽ Giang Trần sẽ nghe một chút. Bất quá Thiết Xán này, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Người như vậy, làm sao có thể hoà giải? Làm sao có thể nhìn nhau cười cười, tiêu tan hiềm khích lúc trước? Cái này căn bản không phải phong cách của Thiết Xán.
Cái này đơn giản là tình thế bức bách, Thiết Xán đùa nghịch tiểu thông minh.
Nếu trả người cho hắn, Giang Trần có thể đảm bảo, Thiết Xán này chắc chắn sẽ trở mặt tại chỗ.
Thiết Xán cố gắng mỉm cười, cố gắng để cho ánh mắt của mình lộ ra ôn hòa.
Thiết Xán là lão Nhị, trước còn có một ca ca, là phụ thân của Thiết Đạt Chí.
Chỉ có điều, con lớn của Thiết Long, ở thời điểm Thiết Đạt Chí sinh ra không bao lâu, liền ngoài ý muốn qua đời.
Bởi vậy, dòng chính Thiết gia đến thế hệ Thiết Xán, cũng chỉ còn lại Thiết Xán là độc đinh.
Về phần chi thứ, tuy có rất nhiều người, nhưng mà Thiết Long sao có thể truyền y bát của mình cho đệ tử chi thứ?
Thiết Xán này, là lựa chọn tương lai duy nhất của Thiết Long.
Thế nhưng mà, Thiết Xán biểu hiện, lại thủy chung có chút cảm giác bùn nhão vịn không lên tường, để cho Thiết Long thất vọng.
Chính là bởi vì thất vọng với Thiết Xán, nên Thiết Long âm thầm gấp rút bồi dưỡng Thiết Đạt Chí, hi vọng Thiết Đạt Chí có thể lớn nhanh, có thể phụ tá Thiết Xán, thậm chí tương lai trực tiếp quá độ, để Thiết Xán phụ tá cho Thiết Đạt Chí.
Thế nhưng mà, đột nhiên, Thiết Xán chạy tới nói cho hắn biết, Thiết Đạt Chí bị giam.
Tin tức này, sao có thể không để cho Thiết Long giận tím mặt?
Nếu không phải là nhi tử của mình, chỉ sợ Thiết Long sẽ trực tiếp chụp chết.
Thiết Xán cũng biết lúc này là triệt để làm phụ thân phát bực, ánh mắt né tránh, không dám đối mặt.
- Nói đi, ngươi ý định như thế nào?
Thiết Long cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Thiết Xán ác thanh ác khí, lộ hung quang nói:
- Ta muốn xin phụ thân cho ta một ít thân vệ, ta trực tiếp giết đến Giang phủ, cứu người ra nói sau.
- Vô liêm sỉ.
Thiết Long vỗ bàn, tức giận đến râu dựng thẳng lên.
- Ngươi cái loại ngu ngốc này, ngươi còn ngại thế cục không đủ loạn sao?
- Ngươi cho rằng Diệp Trọng Lâu là bài trí?
- Ngươi cho rằng Tạ Thiên Thụ sẽ mặc ngươi hồ đồ?
Thiết Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ phút này, hắn thực cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thiết Xán này, thực là xa xa không bằng con lớn.
Nói không dễ nghe, không có lão tử như hắn chống, Thiết Xán là bao cỏ mười phần.
Lúc này, hắn còn nghĩ dùng lực.
- Cái kia... vậy chẳng lẽ để cho Giang Trần kia xảo trá chúng ta? Phụ thân, Thiết gia chúng ta, lúc nào luân lạc tới tình trạng một đệ tử thế tục, cũng có thể khi dễ?
Thiết Xán không phục, muốn hắn cúi đầu trước Giang Trần, cầm đồ vật đi chuộc người, hắn thật sự nuốt không trôi cơn tức này.
Thiết Long chửi ầm lên:
- Ngu xuẩn, đến bây giờ, ngươi còn cho rằng Thiết gia chúng ta đang cùng Giang Trần đấu?
Nếu như không có Diệp Trọng Lâu ở sau Giang Trần, nếu như trong tông môn không có đối thủ Tạ gia, Thiết Long căn bản không có bất luận chần chờ gì.
Ai dám giam cháu trai Thiết Long hắn, nhất định sẽ trực tiếp trấn áp.
Thế nhưng mà, thế cục trước mắt, căn bản không dung hắn áp dụng man lực.
Lại động man lực, chẳng khác nào triệt để xé rách da mặt với Diệp Trọng Lâu, tương đương với đẩy Diệp Trọng Lâu tới trận doanh của tông chủ Tạ Thiên Thụ.
Cố gắng tự nói với mình phải vững vàng, lúc này, không thể loạn.
Ngăn chặn lửa giận trong lòng, Thiết Long chán nản thở dài:
- Đi thôi, nhìn Giang Trần muốn cái gì, cho hắn.
- Cho hắn?
Thiết Xán nhảy dựng lên.
- Cho hắn.
Thiết Long hung hăng vỗ bàn.
- Thiết Xán, ta cuối cùng cảnh cáo ngươi, nếu như chuyện lần này, ngươi xử lý không tốt, lại chọc ra cái sọt càng lớn, dù ngươi là con ta, ta cũng sẽ quân pháp bất vị thân. Lão tử coi như không có sinh ra ngươi.
Lửa giận ngập trời đập vào mặt, thiêu đến Thiết Xán thiếu chút nữa té ngã trên đất, hắn rốt cục ý thức được, lần này, hắn thật sự chọc giận phụ thân.
Chật vật không chịu nổi từ chỗ phụ thân ly khai, Thiết Xán miệng đầy đắng chát. Hắn xem như đã minh bạch, cho tới nay, phụ thân đối với hắn biểu hiện, quả thực là hết sức bất mãn.
Thậm chí, đã bất mãn đến tiếp cận tình trạng quân pháp bất vị thân.
Thiết Xán chảy mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.
Hắn vẫn cho rằng mình là nhi tử duy nhất của phụ thân, là thiên chi kiêu tử, có thể hoành hành không sợ.
Trên thực tế, hắn cũng một mực làm như vậy.
Bình thường những sự tình chó má kia của hắn, Thiết Long mở một mắt, nhắm một mắt nhịn.
Thế nhưng mà, lần này gây họa, lại thực rất lớn.
Nhất là kéo Thiết Đạt Chí vào, Thiết Long không giận tím mặt mới lạ.
Khá tốt Thiết Đạt Chí không chết, nếu Thiết Đạt Chí chết, Thiết Xán cũng không biết phụ thân sẽ thu thập hắn như thế nào.
Giờ phút này Thiết Xán cũng minh bạch, nhi tử như mình, bây giờ địa vị ở trong lòng phụ thân, chỉ sợ đã không bằng Thiết Đạt Chí rồi.
- Giang Trần, đều là tên súc sinh Giang Trần này.
Thiết Xán cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy đầu sỏ gây nên đều là Giang Trần, nếu không phải Giang Trần, nơi nào sẽ có nhiều sự tình bát nháo như vậy?
Thiết Xán hận đến ngứa răng, hai mắt phóng hỏa, hận không thể đem Giang Trần bầm thây vạn đoạn.
Thế nhưng mà, hắn cũng biết, mặc kệ hận bao nhiêu, lần này chỉ có thể cúi đầu. Muốn trả thù Giang Trần, đó cũng là sự tình lần sau rồi.
- Đều là lão bất tử Diệp Trọng Lâu kia, nếu không phải hắn cho Giang Trần chỗ dựa, tiểu tử kia có vốn liếng gì cuồng ngạo?
Thiết Xán đối với Diệp Trọng Lâu, cũng hận không thôi.
Trong nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình thế so với người cường, hắn không thể không nắm chặt thời gian, tiến về vương đô đàm phán.
Hắn biết rõ, nếu như không thể làm xong, không nhanh chóng cứu người ra, bên Chấp Pháp Đường kia, phát hiện đệ tử chấp pháp mất tích, vậy thì càng thêm phiền toái.
Giang phủ, Giang Trần khoan thai tự đắc ngồi ở ngoài đình viện.
Thiết Xán, thì mang theo mấy tùy tùng tâm phúc, ngồi ở đối diện.
hai nhóm người này, lẫn nhau rõ ràng đều hận không thể giết đối phương tại chỗ, nhưng mà lúc này, lại không thể không ngồi chung một chỗ.
Thiết Xán, tự nhiên là bị buộc bất đắc dĩ.
Mà Giang Trần, thì cố tình muốn lừa đảo, ở trên người Thiết gia phát một số tiền của phi nghĩa.
- Giang Trần, ta thừa nhận, trước kia đánh giá thấp ngươi rồi. Lần này ta đến, là được cha ta ủy thác, đến cùng ngươi nói chuyện. Chuyện này, chỉ cần ngươi chịu nhường một bước, cha ta tất sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi. Hơn nữa, tương lai ngươi muốn vào Bảo Thụ Tông, cha ta cũng có thể xuất lực, thậm chí có thể đề bạt ngươi.
- Nhân tình của phụ thân ngươi? Đề bạt ta?
Giang Trần cười nhạt, Thiết Xán này cũng không có ngu xuẩn như vậy nha, biết rõ dùng sức mạnh không được, hẳn là ý định dùng nhuyễn? Chỉ là, loại hành động ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không lừa được kia, thật sự quá vụng về rồi.
Nếu như đổi lại người khác đến du thuyết, có lẽ Giang Trần sẽ nghe một chút. Bất quá Thiết Xán này, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Người như vậy, làm sao có thể hoà giải? Làm sao có thể nhìn nhau cười cười, tiêu tan hiềm khích lúc trước? Cái này căn bản không phải phong cách của Thiết Xán.
Cái này đơn giản là tình thế bức bách, Thiết Xán đùa nghịch tiểu thông minh.
Nếu trả người cho hắn, Giang Trần có thể đảm bảo, Thiết Xán này chắc chắn sẽ trở mặt tại chỗ.
Thiết Xán cố gắng mỉm cười, cố gắng để cho ánh mắt của mình lộ ra ôn hòa.
/3612
|