Trong giọng nói của Chu Dật, nhiều thêm vài phần thong dong.
Giang Trần ở dưới mặt đất cũng không ngờ, thậm chí đệ tử của Tử Dương Tông cũng cuốn vào, lần này càng thêm khó giải quyết rồi.
- Tử Dương Tông.
Giang Trần nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ kia, đột nhiên hai mắt bắn ra một đạo tinh quang.
- Long Cư Tuyết, hi vọng thực lực của ngươi bây giờ, không để cho ta thất vọng, bằng không thì, thời điểm giết ngươi, ta sẽ cảm thấy rất buồn tẻ.
Tử Dương Tông ngoài ý muốn cuốn vào, để cho Giang Trần nhớ tới chuyện cũ ở Đông Phương Vương Quốc, nhớ tới Long Cư Tuyết, còn có mấy đệ tử của Tử Dương Tông, nhớ tới trận chiến trước Nhị Độ Quan.
Đến hôm nay, Giang Trần còn không rõ ràng, lần kia, đối mặt Tử Dương Tông Sở Tinh Hán có ưu thế tuyệt đối, rốt cuộc là thần thánh phương nào ra tay, đánh tan một kích cường thế của Sở Tinh Hán, cứu Giang Trần hắn?
Chuyện này, cho tới bây giờ Giang Trần còn thường xuyên nhớ tới, nhưng nghĩ như thế nào cũng tìm không thấy đáp án.
Hắn từng hoài nghi tới lão tổ của Đông Phương gia tộc, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy không có khả năng. Cấp bậc của Sở Tinh Hán, hẳn đã tiến nhập hàng ngũ Địa Linh cảnh, lão tổ của Đông Phương gia tộc, còn không tới được cấp bậc kia.
Nói sau, lão tổ của Đông Phương nhất tộc, căn bản không có động cơ cứu hắn.
Mặc dù cứu hắn, cũng không có lý do che giấu tung tích.
Vân Mộng Vương Quốc, cùng Thiên Quế Vương Quốc tiếp giáp, cũng là một thành viên trong liên minh 16 nước. Bất quá so với Thiên Quế Vương Quốc, Vân Mộng Vương Quốc lại kém xa.
Vân Mộng Vương Quốc, địa vị ở trong liên minh 16 nước, ước chừng cùng Đông Phương Vương Quốc không sai biệt lắm, đều là tồn tại nhị tam lưu, không có tư cách so với bốn đại vương quốc.
Mà Thiên Quế Vương Quốc, thân là một trong bốn đại vương quốc, ở trong liên minh 16 nước, tự nhiên là quái vật khổng lồ.
Bởi vậy, Vân Mộng Vương Quốc cần một bảo hộ, bảo hộ nó, là Thương Dương Vương Quốc.
Mà địa vị của Thương Dương Vương Quốc ở trong liên minh 16 nước, lực lượng cùng Thiên Quế Vương Quốc ngang nhau, cũng là bốn đại vương quốc.
Quan hệ của Thương Dương Vương Quốc cùng Tử Dương Tông, tựa như Thiên Quế Vương Quốc cùng Bảo Thụ Tông, đều là căn cơ của tổng bộ tông môn.
Vân Mộng Vương Quốc này có Thương Dương Vương Quốc bảo hộ, cũng chẳng khác nào gián tiếp được Tử Dương Tông bảo hộ. Bởi như vậy, mặc dù là Thiên Quế Vương Quốc, cũng không có khả năng mở chiến hỏa, khi dễ Vân Mộng Vương Quốc.
Tổng thể mà nói, tuy Vân Mộng Vương Quốc nhỏ yếu, nhưng vài chục năm gần đây, thật không có bị Thiên Quế Vương Quốc khi dễ.
Đương nhiên, đây một phần là do Vân Mộng Vương Quốc trung thực, không có khiêu khích Thiên Quế Vương Quốc.
Giờ phút này, trong một thâm cốc của Vân Mộng Vương Quốc, cách biên cảnh của Thiên Quế Vương Quốc khoảng ba trăm dặm.
Ở sâu trong sơn cốc, Điền Thiệu và Câu Ngọc đều có vết thương chồng chất. Điền Thiệu mang một ít Long Nha vệ, toàn bộ chết trận.
Giờ phút này, duy chỉ có hai người bọn họ, mang theo rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu cường chống, lui đến trong sơn cốc, kỳ thật đã đến nỏ mạnh hết đà.
- Điền Thiệu, giao nữ nhân kia ra, ngươi có thể xéo, ta cam đoan không giết ngươi.
Ngoài sơn cốc, một giọng nói mang theo ý tứ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt truyền vào trong sơn cốc.
Điền Thiệu hừ lạnh một tiếng, biểu lộ hiện ra một tia khinh thường. Muốn Điền Thiệu hắn bán đứng bằng hữu? Đây quả thực là mơ mộng hão huyền.
Trên mặt Câu Ngọc rất bình tĩnh, nói với Điền Thiệu:
- Điền đô thống, ngươi có thể đáp ứng bọn hắn, ngươi theo ta tác chiến đến lúc này, ta đã rất cảm kích. Hiện tại ngươi ly khai, trở về nói cho Trần thiếu, nói hết thảy đều là đệ tử Tử Dương Tông giở trò quỷ, hắn sẽ thay ta báo thù.
Điền Thiệu nhếch miệng cười cười:
- Câu Ngọc tiểu thư, đề nghị này của ngươi nghe rất không tồi. Bất quá, Điền Thiệu ta thiết cốt boong boong, cho dù chết, cũng sẽ không buông tha bằng hữu, tự mình trốn chạy để khỏi chết, ngươi muốn ta chạy, vẫn là bỏ ý nghĩ đó đi.
Tựa hồ Câu Ngọc đã biết Điền Thiệu sẽ nói như vậy, nhẹ gật đầu, cũng không có nói cái gì nữa, đôi mắt đẹp nhìn qua hư không, hơi có chút thất thần.
Nhưng trong lòng thì nghĩ:
- Giang Trần... lần này nếu Câu Ngọc ta chết trận, có lẽ, ở trong lòng ngươi, ngược lại sẽ được ngươi ghi khắc càng lâu a? Nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ nói cho ngươi biết, lựa chọn đi theo ngươi, Câu Ngọc ta không hối hận. Đừng nói chết một lần, dù chết một trăm lần, xuống địa ngục 100 lần, ta đồng dạng sẽ không hối hận.
Bên ngoài, đạo âm thanh chói tai kia lại truyền vào lần nữa:
- Điền Thiệu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ngươi không quý trọng, vậy đừng trách ta không khách khí.
Điền Thiệu cười ha ha:
- Đệ tử Tử Dương Tông, đều là thế hệ lề mề như ngươi sao? Có gan thì giết đến, lão tử không sợ trời, không sợ đất, còn có thể sợ bọn chuột nhắt Tử Dương Tông các ngươi sao? Đến a, đến giết a, dù lão tử chết, cũng phải kéo mấy cái đệm lưng.
- Chấp mê bất ngộ.
Thanh âm kia hừ lạnh một tiếng:
- Đã như vậy, vậy sẽ tiễn các ngươi lên đường.
Ngoài sơn cốc, một Võ Giả thân hình cao lớn, mặc trang phục màu vàng, trong tay cầm một thanh đại kiếm, xa xa chỉ vào sơn cốc.
Ánh mặt trời kim sắc soi chiếu, đại kiếm rộng lớn kia tản mát ra sóng nhiệt như bếp lò, cỏ cây bốn phía lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng héo rũ.
- La sư huynh, thật sự phải giết bọn hắn sao?
Sau lưng Võ Giả kia, một đồng môn Tử Dương Tông thấp giọng hỏi.
- Bọn hắn đã chấp mê bất ngộ, sao không tiễn bọn hắn đi? Như thế kéo dài xuống, khi nào mới kết thúc?
Thanh niên họ La kia cau mày nói.
- Hắc hắc, La sư huynh, nữ nhân kia, là cừu địch của sư muội Long Cư Tuyết, nếu có thể bắt sống, thì không còn gì tốt hơn rồi. Chắc hẳn Long sư muội nhà chúng ta, sẽ rất cảm kích La sư huynh.
Người này, thình lình từng xuất hiện qua ở Nhị Độ Quan, đệ tử Tử Dương Tông Dư Giới.
Mà La sư huynh kia, cũng là đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông.
Chỉ có điều, La sư huynh La Hoàng này, là đệ tử của Chân Dương nhất mạch, cùng Thủy Nguyệt nhất mạch của Dư Giới đồng tông không đồng mạch.
- Long Cư Tuyết?
La Hoàng cười nhạt một tiếng.
- Chính là thiên tài Tiên Thiên Thanh Loan thể kia sao? Thủy Nguyệt nhất mạch các ngươi, ngược lại là nhặt được bảo a. Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta sẽ cho Long sư muội chút mặt mũi. Bất quá, có thể không giết nữ nhân này, nhưng những Kiếm Điểu kia, một khi chiến đấu, ta không nhất định có thể thu tay được.
Dư Giới thở dài:
- Đại quân Kiếm Điểu này, nếu có thể cho chúng ta sử dụng, tự nhiên là không còn gì tốt hơn. Tử Dương Tông chúng ta, ở phương diện linh cầm phi hành, đừng nói so với Vạn Linh Tông, coi như là Bảo Thụ Tông, cũng áp chúng ta một đầu. Những Kiếm Điểu này, cứ như vậy giết, đáng tiếc a.
Bất quá, Dư Giới cũng tinh tường, chiến đấu mở ra, uy áp của Địa Linh cảnh phủ xuống, nếu như những Kiếm Điểu này hung hãn không sợ, xung phong liều chết, nhất định là không có biện pháp giữ lại.
Giang Trần ở dưới mặt đất cũng không ngờ, thậm chí đệ tử của Tử Dương Tông cũng cuốn vào, lần này càng thêm khó giải quyết rồi.
- Tử Dương Tông.
Giang Trần nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ kia, đột nhiên hai mắt bắn ra một đạo tinh quang.
- Long Cư Tuyết, hi vọng thực lực của ngươi bây giờ, không để cho ta thất vọng, bằng không thì, thời điểm giết ngươi, ta sẽ cảm thấy rất buồn tẻ.
Tử Dương Tông ngoài ý muốn cuốn vào, để cho Giang Trần nhớ tới chuyện cũ ở Đông Phương Vương Quốc, nhớ tới Long Cư Tuyết, còn có mấy đệ tử của Tử Dương Tông, nhớ tới trận chiến trước Nhị Độ Quan.
Đến hôm nay, Giang Trần còn không rõ ràng, lần kia, đối mặt Tử Dương Tông Sở Tinh Hán có ưu thế tuyệt đối, rốt cuộc là thần thánh phương nào ra tay, đánh tan một kích cường thế của Sở Tinh Hán, cứu Giang Trần hắn?
Chuyện này, cho tới bây giờ Giang Trần còn thường xuyên nhớ tới, nhưng nghĩ như thế nào cũng tìm không thấy đáp án.
Hắn từng hoài nghi tới lão tổ của Đông Phương gia tộc, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy không có khả năng. Cấp bậc của Sở Tinh Hán, hẳn đã tiến nhập hàng ngũ Địa Linh cảnh, lão tổ của Đông Phương gia tộc, còn không tới được cấp bậc kia.
Nói sau, lão tổ của Đông Phương nhất tộc, căn bản không có động cơ cứu hắn.
Mặc dù cứu hắn, cũng không có lý do che giấu tung tích.
Vân Mộng Vương Quốc, cùng Thiên Quế Vương Quốc tiếp giáp, cũng là một thành viên trong liên minh 16 nước. Bất quá so với Thiên Quế Vương Quốc, Vân Mộng Vương Quốc lại kém xa.
Vân Mộng Vương Quốc, địa vị ở trong liên minh 16 nước, ước chừng cùng Đông Phương Vương Quốc không sai biệt lắm, đều là tồn tại nhị tam lưu, không có tư cách so với bốn đại vương quốc.
Mà Thiên Quế Vương Quốc, thân là một trong bốn đại vương quốc, ở trong liên minh 16 nước, tự nhiên là quái vật khổng lồ.
Bởi vậy, Vân Mộng Vương Quốc cần một bảo hộ, bảo hộ nó, là Thương Dương Vương Quốc.
Mà địa vị của Thương Dương Vương Quốc ở trong liên minh 16 nước, lực lượng cùng Thiên Quế Vương Quốc ngang nhau, cũng là bốn đại vương quốc.
Quan hệ của Thương Dương Vương Quốc cùng Tử Dương Tông, tựa như Thiên Quế Vương Quốc cùng Bảo Thụ Tông, đều là căn cơ của tổng bộ tông môn.
Vân Mộng Vương Quốc này có Thương Dương Vương Quốc bảo hộ, cũng chẳng khác nào gián tiếp được Tử Dương Tông bảo hộ. Bởi như vậy, mặc dù là Thiên Quế Vương Quốc, cũng không có khả năng mở chiến hỏa, khi dễ Vân Mộng Vương Quốc.
Tổng thể mà nói, tuy Vân Mộng Vương Quốc nhỏ yếu, nhưng vài chục năm gần đây, thật không có bị Thiên Quế Vương Quốc khi dễ.
Đương nhiên, đây một phần là do Vân Mộng Vương Quốc trung thực, không có khiêu khích Thiên Quế Vương Quốc.
Giờ phút này, trong một thâm cốc của Vân Mộng Vương Quốc, cách biên cảnh của Thiên Quế Vương Quốc khoảng ba trăm dặm.
Ở sâu trong sơn cốc, Điền Thiệu và Câu Ngọc đều có vết thương chồng chất. Điền Thiệu mang một ít Long Nha vệ, toàn bộ chết trận.
Giờ phút này, duy chỉ có hai người bọn họ, mang theo rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu cường chống, lui đến trong sơn cốc, kỳ thật đã đến nỏ mạnh hết đà.
- Điền Thiệu, giao nữ nhân kia ra, ngươi có thể xéo, ta cam đoan không giết ngươi.
Ngoài sơn cốc, một giọng nói mang theo ý tứ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt truyền vào trong sơn cốc.
Điền Thiệu hừ lạnh một tiếng, biểu lộ hiện ra một tia khinh thường. Muốn Điền Thiệu hắn bán đứng bằng hữu? Đây quả thực là mơ mộng hão huyền.
Trên mặt Câu Ngọc rất bình tĩnh, nói với Điền Thiệu:
- Điền đô thống, ngươi có thể đáp ứng bọn hắn, ngươi theo ta tác chiến đến lúc này, ta đã rất cảm kích. Hiện tại ngươi ly khai, trở về nói cho Trần thiếu, nói hết thảy đều là đệ tử Tử Dương Tông giở trò quỷ, hắn sẽ thay ta báo thù.
Điền Thiệu nhếch miệng cười cười:
- Câu Ngọc tiểu thư, đề nghị này của ngươi nghe rất không tồi. Bất quá, Điền Thiệu ta thiết cốt boong boong, cho dù chết, cũng sẽ không buông tha bằng hữu, tự mình trốn chạy để khỏi chết, ngươi muốn ta chạy, vẫn là bỏ ý nghĩ đó đi.
Tựa hồ Câu Ngọc đã biết Điền Thiệu sẽ nói như vậy, nhẹ gật đầu, cũng không có nói cái gì nữa, đôi mắt đẹp nhìn qua hư không, hơi có chút thất thần.
Nhưng trong lòng thì nghĩ:
- Giang Trần... lần này nếu Câu Ngọc ta chết trận, có lẽ, ở trong lòng ngươi, ngược lại sẽ được ngươi ghi khắc càng lâu a? Nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ nói cho ngươi biết, lựa chọn đi theo ngươi, Câu Ngọc ta không hối hận. Đừng nói chết một lần, dù chết một trăm lần, xuống địa ngục 100 lần, ta đồng dạng sẽ không hối hận.
Bên ngoài, đạo âm thanh chói tai kia lại truyền vào lần nữa:
- Điền Thiệu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ngươi không quý trọng, vậy đừng trách ta không khách khí.
Điền Thiệu cười ha ha:
- Đệ tử Tử Dương Tông, đều là thế hệ lề mề như ngươi sao? Có gan thì giết đến, lão tử không sợ trời, không sợ đất, còn có thể sợ bọn chuột nhắt Tử Dương Tông các ngươi sao? Đến a, đến giết a, dù lão tử chết, cũng phải kéo mấy cái đệm lưng.
- Chấp mê bất ngộ.
Thanh âm kia hừ lạnh một tiếng:
- Đã như vậy, vậy sẽ tiễn các ngươi lên đường.
Ngoài sơn cốc, một Võ Giả thân hình cao lớn, mặc trang phục màu vàng, trong tay cầm một thanh đại kiếm, xa xa chỉ vào sơn cốc.
Ánh mặt trời kim sắc soi chiếu, đại kiếm rộng lớn kia tản mát ra sóng nhiệt như bếp lò, cỏ cây bốn phía lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng héo rũ.
- La sư huynh, thật sự phải giết bọn hắn sao?
Sau lưng Võ Giả kia, một đồng môn Tử Dương Tông thấp giọng hỏi.
- Bọn hắn đã chấp mê bất ngộ, sao không tiễn bọn hắn đi? Như thế kéo dài xuống, khi nào mới kết thúc?
Thanh niên họ La kia cau mày nói.
- Hắc hắc, La sư huynh, nữ nhân kia, là cừu địch của sư muội Long Cư Tuyết, nếu có thể bắt sống, thì không còn gì tốt hơn rồi. Chắc hẳn Long sư muội nhà chúng ta, sẽ rất cảm kích La sư huynh.
Người này, thình lình từng xuất hiện qua ở Nhị Độ Quan, đệ tử Tử Dương Tông Dư Giới.
Mà La sư huynh kia, cũng là đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông.
Chỉ có điều, La sư huynh La Hoàng này, là đệ tử của Chân Dương nhất mạch, cùng Thủy Nguyệt nhất mạch của Dư Giới đồng tông không đồng mạch.
- Long Cư Tuyết?
La Hoàng cười nhạt một tiếng.
- Chính là thiên tài Tiên Thiên Thanh Loan thể kia sao? Thủy Nguyệt nhất mạch các ngươi, ngược lại là nhặt được bảo a. Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta sẽ cho Long sư muội chút mặt mũi. Bất quá, có thể không giết nữ nhân này, nhưng những Kiếm Điểu kia, một khi chiến đấu, ta không nhất định có thể thu tay được.
Dư Giới thở dài:
- Đại quân Kiếm Điểu này, nếu có thể cho chúng ta sử dụng, tự nhiên là không còn gì tốt hơn. Tử Dương Tông chúng ta, ở phương diện linh cầm phi hành, đừng nói so với Vạn Linh Tông, coi như là Bảo Thụ Tông, cũng áp chúng ta một đầu. Những Kiếm Điểu này, cứ như vậy giết, đáng tiếc a.
Bất quá, Dư Giới cũng tinh tường, chiến đấu mở ra, uy áp của Địa Linh cảnh phủ xuống, nếu như những Kiếm Điểu này hung hãn không sợ, xung phong liều chết, nhất định là không có biện pháp giữ lại.
/3612
|