Phanh…
Luật Vô Kỵ bị đạp trở mình, bay ra hơn mười thước, rơi xuống trên mặt đất, xương cốt toàn thân ít nhất đoạn một nửa, trong miệng máu tươi cuồng phun, đan điền hủy hết.
Một cước này, thoáng cái lấy nửa cái mạng của Luật Vô Kỵ.
Giang Trần.
Người đá một cước này, thình lình là Giang Trần.
Giang Trần đá ra một cước, thân thể như diều hâu, xoay người rơi xuống trước mặt Luật Vô Kỵ, bàn chân dẫm trên mặt hắn.
- Luật Vô Kỵ, nhìn rõ ràng. Người động tới ngươi, là ta, Giang Trần.
Luật Vô Kỵ miệng phun máu tươi, trong mắt lại bắn ra hung quang như độc xà:
- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng dám đánh ta? Ngươi chờ, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Hắn nhất định sẽ giết ngươi, giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc của ngươi, ngươi chờ.
Loại uy hiếp vô lực này, nghe vào trong lỗ tai Giang Trần, lại như gió nhẹ phất qua, không có nửa điểm uy hiếp.
Lộ ra một dáng tươi cười lạnh lùng, ngữ khí của Giang Trần đạm mạc:
- Luật Vô Kỵ, không cần ngươi nhắc nhở ta. Ta biết chuyện này, cậu ngươi cũng tham dự. Ngươi yên tâm, những người tham dự chuyện này, ta sẽ không bỏ qua một cái. Trên đường hoàng tuyền, ta sẽ để cậu cháu các ngươi đoàn tụ.
Lúc này Luật Vô Kỵ cũng bất cứ giá nào rồi, cười ha hả:
- Cuồng vọng cuồng vọng, ngươi một tiểu tử ở nông thôn, muốn cùng cậu ta đấu? Ngươi cũng không soi gương, ngươi xứng cùng cậu ta đấu?
Điền Thiệu đi tới, cười lạnh nói:
- Luật Vô Kỵ, ngươi mới nên đi soi gương a, đến lúc này rồi, ngươi còn nói khoác lác, không đỏ mặt sao?
Luật Vô Kỵ căm hận nói:
- Điền Thiệu, ngươi cái tay sai này. Ngươi cũng chớ đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày tính sổ với ngươi.
Giang Trần nghe vậy cười cười:
- Điền huynh, đã nghe chưa? Đánh rắn bất tử, sẽ bị hắn hại. Luật Vô Kỵ này, giao cho ta a.
Điền Thiệu ngạc nhiên, lập tức nhẹ gật đầu:
- Tốt.
Theo như quy củ, Luật Vô Kỵ là đô thống Long Nha vệ, muốn giết hắn, phải thông qua Long Nha vệ, thông qua xét duyệt định tội, mới có thể tru sát.
Nhưng mà, đến cục diện này, Điền Thiệu không có khả năng ngỗ nghịch ý tứ của Giang Trần.
- Trần thiếu, làm sạch một chút.
Điền Thiệu thấp giọng nói.
Giang Trần cười ha ha, quát:
- Quách Tiến ở đâu?
Quách Tiến là thân vệ của Giang Trần, lần này cũng tham dự hành động, từ trong đám người đi ra.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Luật Vô Kỵ này, cấu kết sát thủ Truy Mệnh Ám Môn, bắt Tiết Đồng, mưu đồ ám sát ta, ngươi thân là thuộc hạ của ta, đồng liêu của Tiết Đồng, biết nên làm như thế nào không?
Quách Tiến cười hắc hắc, rút chiến đao ra:
- Tự nhiên một đao trảm thủ.
- Động thủ.
Giang Trần nhàn nhạt mở miệng.
Giết Luật Vô Kỵ, Giang Trần không có nửa phần do dự. Lúc này, Luật Vô Kỵ đã lướt qua điểm mấu chốt của hắn, ở trong mắt Giang Trần, là hẳn phải chết.
- Vâng.
Quách Tiến vung chiến đao lên, muốn chém xuống.
Ngay lúc này, một tiếng hét to truyền đến:
- Chậm đã.
Bên ngoài Long Nha vệ, một nhóm người vọt lên. Người cầm đầu, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của Luật Vô Kỵ Tân Vô Đạo, lúc trước trên sinh nhật của Diệp Trọng Lâu lão gia tử, người này cũng là một tùy tùng của Diệp Đại vương tử, thủ phạm đuổi bắt hai huynh đệ Kiều Sơn Kiều Xuyên.
Người này là chính đô thống của Long Nha vệ, cũng là một trong những tâm phúc của Dương Chiêu, ở Long Nha vệ cũng coi như quyền cao chức trọng, thậm chí so với Điền Thiệu càng có quyền thế.
- Giang Trần.
Ánh mắt Tân Vô Đạo lạnh lùng.
- Ngươi là ai? Dám dùng hình phạt riêng, chém giết Phó Đô thống của Long Nha vệ ta?
Luật Vô Kỵ nhìn thấy Tân Vô Đạo, như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng:
- Tân huynh, cứu ta, cứu ta a, đám phản tặc này muốn tạo phản a, cậu ta có tới không?
Tân Vô Đạo mặt trầm như nước, lại không để ý đến Luật Vô Kỵ, mà quay đầu đối với Điền Thiệu nói:
- Điền Thiệu, ngươi thân là đô thống Long Nha vệ, lại ngồi nhìn một đám hung đồ vận dụng hình phạt riêng, đối phó đồng liêu Long Nha vệ ta? Cái này là tiết tháo của đô thống Long Nha vệ sao?
Điền Thiệu hôm nay, không phải là Điền Thiệu lúc trước, há sẽ bị Tân Vô Đạo hù sợ?
- Tân đô thống, ta phụng mệnh chấp pháp, chấp pháp như thế nào, là sự tình của ta, tựa hồ ngươi không có quyền hỏi tới a? Luật Vô Kỵ cấu kết ngoại tặc, nguy hại Thiên Quế Vương Quốc, sớm đã không phải người của Long Nha vệ. Nói sau, hôm nay tựa hồ không có đến phiên Tân đô thống ngươi trực, ngươi lại mang nhiều người như vậy đến, quấy nhiễu ta chấp pháp, rốt cuộc có mục đích gì?
Điền Thiệu cũng không phải đèn đã cạn dầu, sau lưng có Thái tử, lực lượng tự nhiên mười phần. Hơn nữa, thế cục hôm nay, đối với Dương Chiêu đã rất bất lợi, hắn há sẽ bị Tân Vô Đạo hù ngã?
- Ta dẫn người đến, là ngăn cản các ngươi đi ngược lại. Luật Vô Kỵ này có tội hay không, hiện tại ai cũng nói không rõ, hắn là thuộc hạ của ta, ta muốn dẫn hắn trở về gặp tổng quản. Nếu như tổng quản đại nhân phán định hắn có tội, thì hắn có tội. Nếu như tổng quản đại nhân cảm thấy hắn vô tội, đó chính là các ngươi vu hãm.
Tân Vô Đạo bá khí mười phần, căn bản không ăn một bộ kia của Điền Thiệu.
Sự tình phát triển đến một bước này, hiển nhiên tất cả mọi người đã chuẩn bị dùng sức mạnh. Tân Vô Đạo cũng đã nhận được Dương Chiêu thụ ý, vô luận như thế nào, cũng phải đoạt Luật Vô Kỵ đi.
Điền Thiệu mang rất nhiều người, Tân Vô Đạo mang đồng dạng không ít, trong lúc nhất thời, hai đô thống Long Nha vệ giằng co.
Lúc này, Giang Trần lại ung dung cười cười, nhìn Quách Tiến nói:
- Quách Tiến, ngươi là thủ hạ của ta, ta bảo ngươi động thủ, ngươi do dự cái gì?
Quách Tiến cười hắc hắc, vung chiến đao lên, két sát một tiếng.
Huyết quang vọt lên, đầu của Luật Vô Kỵ phóng lên trời, một cột máu phun ra.
Một màn này, đến quá đột nhiên, coi như là Tân Vô Đạo, cũng không kịp phản ứng.
Chờ hắn kịp phản ứng, đầu của Luật Vô Kỵ đã bay đến giữa không trung, đôi mắt còn chưa kịp khép lại, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cả người Tân Vô Đạo choáng váng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần này lại quá lớn mật, ở trước mặt nhiều Long Nha vệ như vậy, trực tiếp chém Luật Vô Kỵ.
Đừng nói Tân Vô Đạo, dù là Điền Thiệu, cũng không nghĩ tới Giang Trần sẽ quả quyết như vậy. Dù sao, Tân Vô Đạo ở chỗ này, liền đại biểu cho ý tứ của Dương Chiêu.
Mà Dương Chiêu, là Long Nha vệ Phó tổng quản, ở vương đô coi như là đại nhân vật quyền thế ngút trời.
Thế nhưng mà Giang Trần, căn bản không giữ lại chỗ trống.
Trong lúc nhất thời, mấy vạn Long Nha vệ, mấy vạn ánh mắt, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể của Luật Vô Kỵ, nguyên một đám như hóa đá, thật lâu nói không ra lời.
Phanh…
Thẳng đến đầu của Luật Vô Kỵ từ trên không trung rơi xuống, Tân Vô Đạo mới kịp phản ứng, nhìn bộ dạng Luật Vô Kỵ chết không nhắm mắt, da đầu của Tân Vô Đạo run lên.
Trong nháy mắt, phảng phất trời muốn sụp đổ xuống.
Tân Vô Đạo rất rõ ràng, Luật Vô Kỵ này ở trong nội tâm Dương Chiêu Phó tổng quản, là địa vị bực nào.
Luật Vô Kỵ bị đạp trở mình, bay ra hơn mười thước, rơi xuống trên mặt đất, xương cốt toàn thân ít nhất đoạn một nửa, trong miệng máu tươi cuồng phun, đan điền hủy hết.
Một cước này, thoáng cái lấy nửa cái mạng của Luật Vô Kỵ.
Giang Trần.
Người đá một cước này, thình lình là Giang Trần.
Giang Trần đá ra một cước, thân thể như diều hâu, xoay người rơi xuống trước mặt Luật Vô Kỵ, bàn chân dẫm trên mặt hắn.
- Luật Vô Kỵ, nhìn rõ ràng. Người động tới ngươi, là ta, Giang Trần.
Luật Vô Kỵ miệng phun máu tươi, trong mắt lại bắn ra hung quang như độc xà:
- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng dám đánh ta? Ngươi chờ, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Hắn nhất định sẽ giết ngươi, giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc của ngươi, ngươi chờ.
Loại uy hiếp vô lực này, nghe vào trong lỗ tai Giang Trần, lại như gió nhẹ phất qua, không có nửa điểm uy hiếp.
Lộ ra một dáng tươi cười lạnh lùng, ngữ khí của Giang Trần đạm mạc:
- Luật Vô Kỵ, không cần ngươi nhắc nhở ta. Ta biết chuyện này, cậu ngươi cũng tham dự. Ngươi yên tâm, những người tham dự chuyện này, ta sẽ không bỏ qua một cái. Trên đường hoàng tuyền, ta sẽ để cậu cháu các ngươi đoàn tụ.
Lúc này Luật Vô Kỵ cũng bất cứ giá nào rồi, cười ha hả:
- Cuồng vọng cuồng vọng, ngươi một tiểu tử ở nông thôn, muốn cùng cậu ta đấu? Ngươi cũng không soi gương, ngươi xứng cùng cậu ta đấu?
Điền Thiệu đi tới, cười lạnh nói:
- Luật Vô Kỵ, ngươi mới nên đi soi gương a, đến lúc này rồi, ngươi còn nói khoác lác, không đỏ mặt sao?
Luật Vô Kỵ căm hận nói:
- Điền Thiệu, ngươi cái tay sai này. Ngươi cũng chớ đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày tính sổ với ngươi.
Giang Trần nghe vậy cười cười:
- Điền huynh, đã nghe chưa? Đánh rắn bất tử, sẽ bị hắn hại. Luật Vô Kỵ này, giao cho ta a.
Điền Thiệu ngạc nhiên, lập tức nhẹ gật đầu:
- Tốt.
Theo như quy củ, Luật Vô Kỵ là đô thống Long Nha vệ, muốn giết hắn, phải thông qua Long Nha vệ, thông qua xét duyệt định tội, mới có thể tru sát.
Nhưng mà, đến cục diện này, Điền Thiệu không có khả năng ngỗ nghịch ý tứ của Giang Trần.
- Trần thiếu, làm sạch một chút.
Điền Thiệu thấp giọng nói.
Giang Trần cười ha ha, quát:
- Quách Tiến ở đâu?
Quách Tiến là thân vệ của Giang Trần, lần này cũng tham dự hành động, từ trong đám người đi ra.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Luật Vô Kỵ này, cấu kết sát thủ Truy Mệnh Ám Môn, bắt Tiết Đồng, mưu đồ ám sát ta, ngươi thân là thuộc hạ của ta, đồng liêu của Tiết Đồng, biết nên làm như thế nào không?
Quách Tiến cười hắc hắc, rút chiến đao ra:
- Tự nhiên một đao trảm thủ.
- Động thủ.
Giang Trần nhàn nhạt mở miệng.
Giết Luật Vô Kỵ, Giang Trần không có nửa phần do dự. Lúc này, Luật Vô Kỵ đã lướt qua điểm mấu chốt của hắn, ở trong mắt Giang Trần, là hẳn phải chết.
- Vâng.
Quách Tiến vung chiến đao lên, muốn chém xuống.
Ngay lúc này, một tiếng hét to truyền đến:
- Chậm đã.
Bên ngoài Long Nha vệ, một nhóm người vọt lên. Người cầm đầu, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của Luật Vô Kỵ Tân Vô Đạo, lúc trước trên sinh nhật của Diệp Trọng Lâu lão gia tử, người này cũng là một tùy tùng của Diệp Đại vương tử, thủ phạm đuổi bắt hai huynh đệ Kiều Sơn Kiều Xuyên.
Người này là chính đô thống của Long Nha vệ, cũng là một trong những tâm phúc của Dương Chiêu, ở Long Nha vệ cũng coi như quyền cao chức trọng, thậm chí so với Điền Thiệu càng có quyền thế.
- Giang Trần.
Ánh mắt Tân Vô Đạo lạnh lùng.
- Ngươi là ai? Dám dùng hình phạt riêng, chém giết Phó Đô thống của Long Nha vệ ta?
Luật Vô Kỵ nhìn thấy Tân Vô Đạo, như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng:
- Tân huynh, cứu ta, cứu ta a, đám phản tặc này muốn tạo phản a, cậu ta có tới không?
Tân Vô Đạo mặt trầm như nước, lại không để ý đến Luật Vô Kỵ, mà quay đầu đối với Điền Thiệu nói:
- Điền Thiệu, ngươi thân là đô thống Long Nha vệ, lại ngồi nhìn một đám hung đồ vận dụng hình phạt riêng, đối phó đồng liêu Long Nha vệ ta? Cái này là tiết tháo của đô thống Long Nha vệ sao?
Điền Thiệu hôm nay, không phải là Điền Thiệu lúc trước, há sẽ bị Tân Vô Đạo hù sợ?
- Tân đô thống, ta phụng mệnh chấp pháp, chấp pháp như thế nào, là sự tình của ta, tựa hồ ngươi không có quyền hỏi tới a? Luật Vô Kỵ cấu kết ngoại tặc, nguy hại Thiên Quế Vương Quốc, sớm đã không phải người của Long Nha vệ. Nói sau, hôm nay tựa hồ không có đến phiên Tân đô thống ngươi trực, ngươi lại mang nhiều người như vậy đến, quấy nhiễu ta chấp pháp, rốt cuộc có mục đích gì?
Điền Thiệu cũng không phải đèn đã cạn dầu, sau lưng có Thái tử, lực lượng tự nhiên mười phần. Hơn nữa, thế cục hôm nay, đối với Dương Chiêu đã rất bất lợi, hắn há sẽ bị Tân Vô Đạo hù ngã?
- Ta dẫn người đến, là ngăn cản các ngươi đi ngược lại. Luật Vô Kỵ này có tội hay không, hiện tại ai cũng nói không rõ, hắn là thuộc hạ của ta, ta muốn dẫn hắn trở về gặp tổng quản. Nếu như tổng quản đại nhân phán định hắn có tội, thì hắn có tội. Nếu như tổng quản đại nhân cảm thấy hắn vô tội, đó chính là các ngươi vu hãm.
Tân Vô Đạo bá khí mười phần, căn bản không ăn một bộ kia của Điền Thiệu.
Sự tình phát triển đến một bước này, hiển nhiên tất cả mọi người đã chuẩn bị dùng sức mạnh. Tân Vô Đạo cũng đã nhận được Dương Chiêu thụ ý, vô luận như thế nào, cũng phải đoạt Luật Vô Kỵ đi.
Điền Thiệu mang rất nhiều người, Tân Vô Đạo mang đồng dạng không ít, trong lúc nhất thời, hai đô thống Long Nha vệ giằng co.
Lúc này, Giang Trần lại ung dung cười cười, nhìn Quách Tiến nói:
- Quách Tiến, ngươi là thủ hạ của ta, ta bảo ngươi động thủ, ngươi do dự cái gì?
Quách Tiến cười hắc hắc, vung chiến đao lên, két sát một tiếng.
Huyết quang vọt lên, đầu của Luật Vô Kỵ phóng lên trời, một cột máu phun ra.
Một màn này, đến quá đột nhiên, coi như là Tân Vô Đạo, cũng không kịp phản ứng.
Chờ hắn kịp phản ứng, đầu của Luật Vô Kỵ đã bay đến giữa không trung, đôi mắt còn chưa kịp khép lại, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cả người Tân Vô Đạo choáng váng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần này lại quá lớn mật, ở trước mặt nhiều Long Nha vệ như vậy, trực tiếp chém Luật Vô Kỵ.
Đừng nói Tân Vô Đạo, dù là Điền Thiệu, cũng không nghĩ tới Giang Trần sẽ quả quyết như vậy. Dù sao, Tân Vô Đạo ở chỗ này, liền đại biểu cho ý tứ của Dương Chiêu.
Mà Dương Chiêu, là Long Nha vệ Phó tổng quản, ở vương đô coi như là đại nhân vật quyền thế ngút trời.
Thế nhưng mà Giang Trần, căn bản không giữ lại chỗ trống.
Trong lúc nhất thời, mấy vạn Long Nha vệ, mấy vạn ánh mắt, đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể của Luật Vô Kỵ, nguyên một đám như hóa đá, thật lâu nói không ra lời.
Phanh…
Thẳng đến đầu của Luật Vô Kỵ từ trên không trung rơi xuống, Tân Vô Đạo mới kịp phản ứng, nhìn bộ dạng Luật Vô Kỵ chết không nhắm mắt, da đầu của Tân Vô Đạo run lên.
Trong nháy mắt, phảng phất trời muốn sụp đổ xuống.
Tân Vô Đạo rất rõ ràng, Luật Vô Kỵ này ở trong nội tâm Dương Chiêu Phó tổng quản, là địa vị bực nào.
/3612
|