Giang Trần khoát tay chặn lại:
- Lão Điền, chuyện này, nếu như liên lụy tới người trong Long Nha vệ, ta nhất định sẽ không giống lần thứ nhất, cười cười cho qua. Đụng đến người của Giang Trần ta, mặc kệ hắn có Thiên Vương lão tử làm chỗ dựa, lần này ta cũng khiến hắn máu chảy thành sông.
Trong mắt Giang Trần, đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ lạnh lùng, làm cho Điền Thiệu không rét mà run.
Cho tới nay, Giang Trần rất ít tức giận, nhưng này không có nghĩa là Giang Trần không biết giận. Trên thực tế, Điền Thiệu rất rõ ràng, một khi Giang Trần tức giận, toàn bộ vương đô, người có thể thừa nhận được lửa giận của hắn, thật đúng là không nhiều lắm.
Diệp Đại hung hăng càn quấy không? Thế lực lớn không?
Kết quả như thế nào? Cơ hồ là binh không nhận huyết, Diệp Đại liền chết không minh bạch.
Đương nhiên, thế cục vương đô này, thế lực mạnh hơn Diệp Đại cũng có khối người. Nếu như lần này thật sự có người đang âm thầm làm chuyện xấu, có người Long Nha vệ ăn cây táo, rào cây sung, cũng nói không chừng.
Thế nhưng mà loại sự tình này, nếu như thần không biết, quỷ không hay, không có chứng cớ, cũng rất khó đem đầu mâu chỉ ai.
Tuy Diệp Dung vương tử đã được lập làm Thái tử, nhưng Thái tử dù sao chỉ là Thái tử, năng lượng của hắn, còn chưa đủ để ảnh hưởng tất cả quyết sách của Long Nha vệ.
Long Nha vệ chỉ nghe lệnh một người, chính là đương kim quốc quân. Mà không phải quốc quân kế nhiệm.
Bất quá, lời nói đã nói đến đây, Điền Thiệu cũng không có khả năng bỏ mặc.
- Trần thiếu, ngươi yên tâm, nếu có chứng cớ xác thực, Long Nha vệ sẽ không bao che loại con sâu làm rầu nồi canh này.
Một chỗ bí mật trong Vương đô.
Một Hắc y nhân, khoan thai vuốt vuốt chén rượu trong tay.
- Huyết Tam, ngươi ngược lại là bảo trì bình thản. Hiện tại vương đô giới nghiêm, toàn thành lùng bắt, ngươi một chút cũng không lo lắng?
Người nói chuyện, thình lình là Long Nha vệ Luật Vô Kỵ.
- Lo lắng? Ta có cái gì phải lo lắng? Nếu như chúng ta bị bắt, bên các ngươi, cũng sẽ có một số người đầu rơi xuống đất. Ta tin tưởng, dù chúng ta không có chuẩn bị ở sau gì, các ngươi cũng sẽ bảo vệ tốt chúng ta.
Hắc y nhân Huyết Tam kia cười nhạt nói.
- Hừ, ngươi cũng có chút thông minh.
Luật Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng.
- Luật phó đô thống, yên tâm đi.
Hắc y nhân Huyết Tam cười nhạt nói.
- Giang Trần này giết người Truy Mệnh Ám Môn ta, còn đoạt vũ khí của Truy Mệnh Ám Môn, bốn phía rêu rao, chẳng phải đáng chết sao? Lần này chúng ta tới, chỉ là thu hồi nợ cũ mà thôi. Lại nói tiếp, không có tìm Luật phó đô thống ngươi xin tiền thù lao, ngươi nên cười trộm mới đúng.
- Tiền thù lao? Chúng ta cung cấp những tiện lợi này cho ngươi, để các ngươi có thể ở vương đô qua lại tự nhiên, lại có nhiều điểm dừng chân như vậy, bao nhiêu tiền thù lao có thể mua được những tiện lợi này?
Luật Vô Kỵ có chút không vui.
- Ha ha, cho nên nói, chúng ta là hợp tác, cả hai cùng có lợi, không hợp thì lưỡng thua. Luật phó đô thống thông minh như vậy, chắc có lẽ cũng hiểu điểm này a?
Huyết Tam kia khoan thai cười nói.
- Ngươi ý định bước tiếp theo động thủ như thế nào?
Luật Vô Kỵ lại hỏi.
- Truy Mệnh Ám Môn các ngươi phái ra sát thủ, đi vào vương đô Thiên Quế Vương Quốc ta, sẽ không ý định chỉ bắt một thân vệ của Giang Trần đơn giản như vậy chứ?
- Ngươi quá lo lắng. Chúng ta đến, sẽ không có ý định tay không mà về. Một thân vệ, đây chẳng qua là một chút lợi tức, khiến cho Giang gia lòng người bàng hoàng. Chỉ có đảo loạn thế cục vương đô, mới có thể hạ thủ, ngươi nói có đúng không?
Khuôn mặt Luật Vô Kỵ âm trầm, tràn đầy hận ý:
- Giang Trần, ta đã chờ không được nhặt xác cho ngươi rồi. Ngươi cho rằng, Diệp Đại chết, thiên hạ của Thiên Quế Vương Quốc, liền thành các ngươi sao?
Khóe môi của Huyết Tam nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Luật Vô Kỵ, không có việc gì, ngươi có thể đi a. Nhớ kỹ, đừng cho Long Nha vệ tìm được chúng ta, bằng không thì, ta không bảo đảm thủ hạ của ta sẽ không nói lung tung.
- Huyết Tam, ngươi uy hiếp ta?
Luật Vô Kỵ ẩn chứa nộ khí.
- Ngươi đa tâm, ta chỉ là nói sự thật. Bây giờ chúng ta trên một cái thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
- Nói nhảm.
Luật Vô Kỵ mắng một câu, đứng lên.
- Tiết Đồng kia ở địa phương nào? Ta muốn bào chế hắn thoáng một phát, nhìn xem có thể moi ra một chút tin tức hay không. Nếu như có thể kiểm chứng Đại vương tử chết cùng bọn người Giang Trần có quan hệ, việc này, sẽ có khả năng lật lại bản án.
Ánh mắt Huyết Tam nhìn vào trong, khóe miệng mỉm cười, lại không có phản đối.
Luật Vô Kỵ nhe răng cười, sải bước đi vào.
Giờ phút này, chân khí toàn thân Tiết Đồng bị phong ấn, tuy thần trí đã khôi phục, nhưng lại không thể động đậy.
Bất quá, tuy chân khí bị phong ấn, nhưng vẫn có thể vận dụng Thuận Phong Chi Nhĩ, bên ngoài đối thoại, hắn nghe được nhất thanh nhị sở.
- Luật Vô Kỵ, Truy Mệnh Ám Môn.
Trong nội tâm Tiết Đồng lo lắng, Truy Mệnh Ám Môn ở trong liên minh 16 nước, chính là lão Đại của sát thủ giới, không có bất kỳ tranh luận.
Tiết Đồng biết, lúc trước Truy Mệnh Ám Môn được Long gia thuê, ở vô tận địa quật đuổi giết Thiếu chủ Giang Trần, về sau lại bị Giang Trần phản giết.
Huyết Sát cung ban cho Tiết Đồng hắn, là từ trong tay sát thủ Truy Mệnh Ám Môn đoạt đến.
Vốn tưởng rằng, chuyện này cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới, Truy Mệnh Ám Môn này lại giết đến tận cửa, hơn nữa phái sát thủ tới, thực lực so với trước cao hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là, lúc này đây, bọn hắn lại mua được Long Nha vệ.
Có Long Nha vệ nội ứng ngoại hợp, một cái ở ngoài sáng, một cái ở trong tối, lẫn nhau chuỗi thông, cái này càng nguy hiểm.
Truy Mệnh Ám Môn, với tư cách tổ chức sát thủ am hiểu ám sát nhất liên minh 16 nước, bản thân đã phi thường đáng sợ. Tổ chức sát thủ này nhiều cao thủ như mây, qua lại vô tung, phi thường thần bí, thậm chí ngay cả tổng bộ của bọn hắn ở địa phương nào, cũng không có người biết rõ.
Người bị tổ chức này nhìn chằm chằm, cuối cùng có thể bất tử, cơ hồ không có.
Trong nội tâm Tiết Đồng lo lắng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Thiếu chủ lại bị Truy Mệnh Ám Môn theo dõi lần nữa. Tiết Đồng biết, mình bị bắt, chỉ là Truy Mệnh Ám Môn thị uy Thiếu chủ. Tiết Đồng hắn không phải bữa tiệc lớn, nhiều lắm chỉ có thể coi là món ăn khai vị.
Đáng sợ nhất là, Truy Mệnh Ám Môn này cấu kết cùng người Long Nha vệ.
Mà Long Nha vệ Luật Vô Kỵ, lại là lão đối đầu của Thiếu chủ. Sau lưng hắn, là Phó tổng quản Dương Chiêu.
- Không được, nhất định phải thông tri Thiếu chủ, phải đem tin tức về cho Thiếu chủ. Long Nha vệ cùng Truy Mệnh Ám Môn cấu kết, bọn hắn ở trong tối, Thiếu chủ ở ngoài sáng, đối với Thiếu chủ quá bất lợi.
Sau khi Tiết Đồng đi theo Giang Trần, đối với Giang Trần rất trung thành và tận tâm. Lúc này, mặc dù biết mình thân ở cục diện bất lợi, nhưng trước hết nghĩ đến, vậy mà không phải an nguy của mình, mà là Giang Trần.
Ngay lúc này, Tiết Đồng đã nghe được tiếng bước chân của Luật Vô Kỵ đi tới.
- Tiểu tử, không nghĩ tới sao?
- Lão Điền, chuyện này, nếu như liên lụy tới người trong Long Nha vệ, ta nhất định sẽ không giống lần thứ nhất, cười cười cho qua. Đụng đến người của Giang Trần ta, mặc kệ hắn có Thiên Vương lão tử làm chỗ dựa, lần này ta cũng khiến hắn máu chảy thành sông.
Trong mắt Giang Trần, đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ lạnh lùng, làm cho Điền Thiệu không rét mà run.
Cho tới nay, Giang Trần rất ít tức giận, nhưng này không có nghĩa là Giang Trần không biết giận. Trên thực tế, Điền Thiệu rất rõ ràng, một khi Giang Trần tức giận, toàn bộ vương đô, người có thể thừa nhận được lửa giận của hắn, thật đúng là không nhiều lắm.
Diệp Đại hung hăng càn quấy không? Thế lực lớn không?
Kết quả như thế nào? Cơ hồ là binh không nhận huyết, Diệp Đại liền chết không minh bạch.
Đương nhiên, thế cục vương đô này, thế lực mạnh hơn Diệp Đại cũng có khối người. Nếu như lần này thật sự có người đang âm thầm làm chuyện xấu, có người Long Nha vệ ăn cây táo, rào cây sung, cũng nói không chừng.
Thế nhưng mà loại sự tình này, nếu như thần không biết, quỷ không hay, không có chứng cớ, cũng rất khó đem đầu mâu chỉ ai.
Tuy Diệp Dung vương tử đã được lập làm Thái tử, nhưng Thái tử dù sao chỉ là Thái tử, năng lượng của hắn, còn chưa đủ để ảnh hưởng tất cả quyết sách của Long Nha vệ.
Long Nha vệ chỉ nghe lệnh một người, chính là đương kim quốc quân. Mà không phải quốc quân kế nhiệm.
Bất quá, lời nói đã nói đến đây, Điền Thiệu cũng không có khả năng bỏ mặc.
- Trần thiếu, ngươi yên tâm, nếu có chứng cớ xác thực, Long Nha vệ sẽ không bao che loại con sâu làm rầu nồi canh này.
Một chỗ bí mật trong Vương đô.
Một Hắc y nhân, khoan thai vuốt vuốt chén rượu trong tay.
- Huyết Tam, ngươi ngược lại là bảo trì bình thản. Hiện tại vương đô giới nghiêm, toàn thành lùng bắt, ngươi một chút cũng không lo lắng?
Người nói chuyện, thình lình là Long Nha vệ Luật Vô Kỵ.
- Lo lắng? Ta có cái gì phải lo lắng? Nếu như chúng ta bị bắt, bên các ngươi, cũng sẽ có một số người đầu rơi xuống đất. Ta tin tưởng, dù chúng ta không có chuẩn bị ở sau gì, các ngươi cũng sẽ bảo vệ tốt chúng ta.
Hắc y nhân Huyết Tam kia cười nhạt nói.
- Hừ, ngươi cũng có chút thông minh.
Luật Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng.
- Luật phó đô thống, yên tâm đi.
Hắc y nhân Huyết Tam cười nhạt nói.
- Giang Trần này giết người Truy Mệnh Ám Môn ta, còn đoạt vũ khí của Truy Mệnh Ám Môn, bốn phía rêu rao, chẳng phải đáng chết sao? Lần này chúng ta tới, chỉ là thu hồi nợ cũ mà thôi. Lại nói tiếp, không có tìm Luật phó đô thống ngươi xin tiền thù lao, ngươi nên cười trộm mới đúng.
- Tiền thù lao? Chúng ta cung cấp những tiện lợi này cho ngươi, để các ngươi có thể ở vương đô qua lại tự nhiên, lại có nhiều điểm dừng chân như vậy, bao nhiêu tiền thù lao có thể mua được những tiện lợi này?
Luật Vô Kỵ có chút không vui.
- Ha ha, cho nên nói, chúng ta là hợp tác, cả hai cùng có lợi, không hợp thì lưỡng thua. Luật phó đô thống thông minh như vậy, chắc có lẽ cũng hiểu điểm này a?
Huyết Tam kia khoan thai cười nói.
- Ngươi ý định bước tiếp theo động thủ như thế nào?
Luật Vô Kỵ lại hỏi.
- Truy Mệnh Ám Môn các ngươi phái ra sát thủ, đi vào vương đô Thiên Quế Vương Quốc ta, sẽ không ý định chỉ bắt một thân vệ của Giang Trần đơn giản như vậy chứ?
- Ngươi quá lo lắng. Chúng ta đến, sẽ không có ý định tay không mà về. Một thân vệ, đây chẳng qua là một chút lợi tức, khiến cho Giang gia lòng người bàng hoàng. Chỉ có đảo loạn thế cục vương đô, mới có thể hạ thủ, ngươi nói có đúng không?
Khuôn mặt Luật Vô Kỵ âm trầm, tràn đầy hận ý:
- Giang Trần, ta đã chờ không được nhặt xác cho ngươi rồi. Ngươi cho rằng, Diệp Đại chết, thiên hạ của Thiên Quế Vương Quốc, liền thành các ngươi sao?
Khóe môi của Huyết Tam nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Luật Vô Kỵ, không có việc gì, ngươi có thể đi a. Nhớ kỹ, đừng cho Long Nha vệ tìm được chúng ta, bằng không thì, ta không bảo đảm thủ hạ của ta sẽ không nói lung tung.
- Huyết Tam, ngươi uy hiếp ta?
Luật Vô Kỵ ẩn chứa nộ khí.
- Ngươi đa tâm, ta chỉ là nói sự thật. Bây giờ chúng ta trên một cái thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
- Nói nhảm.
Luật Vô Kỵ mắng một câu, đứng lên.
- Tiết Đồng kia ở địa phương nào? Ta muốn bào chế hắn thoáng một phát, nhìn xem có thể moi ra một chút tin tức hay không. Nếu như có thể kiểm chứng Đại vương tử chết cùng bọn người Giang Trần có quan hệ, việc này, sẽ có khả năng lật lại bản án.
Ánh mắt Huyết Tam nhìn vào trong, khóe miệng mỉm cười, lại không có phản đối.
Luật Vô Kỵ nhe răng cười, sải bước đi vào.
Giờ phút này, chân khí toàn thân Tiết Đồng bị phong ấn, tuy thần trí đã khôi phục, nhưng lại không thể động đậy.
Bất quá, tuy chân khí bị phong ấn, nhưng vẫn có thể vận dụng Thuận Phong Chi Nhĩ, bên ngoài đối thoại, hắn nghe được nhất thanh nhị sở.
- Luật Vô Kỵ, Truy Mệnh Ám Môn.
Trong nội tâm Tiết Đồng lo lắng, Truy Mệnh Ám Môn ở trong liên minh 16 nước, chính là lão Đại của sát thủ giới, không có bất kỳ tranh luận.
Tiết Đồng biết, lúc trước Truy Mệnh Ám Môn được Long gia thuê, ở vô tận địa quật đuổi giết Thiếu chủ Giang Trần, về sau lại bị Giang Trần phản giết.
Huyết Sát cung ban cho Tiết Đồng hắn, là từ trong tay sát thủ Truy Mệnh Ám Môn đoạt đến.
Vốn tưởng rằng, chuyện này cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới, Truy Mệnh Ám Môn này lại giết đến tận cửa, hơn nữa phái sát thủ tới, thực lực so với trước cao hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là, lúc này đây, bọn hắn lại mua được Long Nha vệ.
Có Long Nha vệ nội ứng ngoại hợp, một cái ở ngoài sáng, một cái ở trong tối, lẫn nhau chuỗi thông, cái này càng nguy hiểm.
Truy Mệnh Ám Môn, với tư cách tổ chức sát thủ am hiểu ám sát nhất liên minh 16 nước, bản thân đã phi thường đáng sợ. Tổ chức sát thủ này nhiều cao thủ như mây, qua lại vô tung, phi thường thần bí, thậm chí ngay cả tổng bộ của bọn hắn ở địa phương nào, cũng không có người biết rõ.
Người bị tổ chức này nhìn chằm chằm, cuối cùng có thể bất tử, cơ hồ không có.
Trong nội tâm Tiết Đồng lo lắng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Thiếu chủ lại bị Truy Mệnh Ám Môn theo dõi lần nữa. Tiết Đồng biết, mình bị bắt, chỉ là Truy Mệnh Ám Môn thị uy Thiếu chủ. Tiết Đồng hắn không phải bữa tiệc lớn, nhiều lắm chỉ có thể coi là món ăn khai vị.
Đáng sợ nhất là, Truy Mệnh Ám Môn này cấu kết cùng người Long Nha vệ.
Mà Long Nha vệ Luật Vô Kỵ, lại là lão đối đầu của Thiếu chủ. Sau lưng hắn, là Phó tổng quản Dương Chiêu.
- Không được, nhất định phải thông tri Thiếu chủ, phải đem tin tức về cho Thiếu chủ. Long Nha vệ cùng Truy Mệnh Ám Môn cấu kết, bọn hắn ở trong tối, Thiếu chủ ở ngoài sáng, đối với Thiếu chủ quá bất lợi.
Sau khi Tiết Đồng đi theo Giang Trần, đối với Giang Trần rất trung thành và tận tâm. Lúc này, mặc dù biết mình thân ở cục diện bất lợi, nhưng trước hết nghĩ đến, vậy mà không phải an nguy của mình, mà là Giang Trần.
Ngay lúc này, Tiết Đồng đã nghe được tiếng bước chân của Luật Vô Kỵ đi tới.
- Tiểu tử, không nghĩ tới sao?
/3612
|