Đường Long thấy tiểu nhị đối với Giang Trần sợ hãi vô cùng, trong nội tâm không khỏi kỳ quái:
- Ngươi... Ngươi không phải đến Thiên Quế Vương Quốc không bao lâu sao? Sao tiểu nhị kia, tựa như rất sợ ngươi? Ta xem hắn cũng không giống người khách khí như vậy a.
Đường Long có chút ngoài ý muốn.
Giang Trần cười cười:
- Đi, ta mang ngươi đi một chỗ, nói không chừng có thể giúp đệ đệ ngươi tìm một Linh Dược Sư.
Đường Long sững sờ:
- Thật sự?
- Ta lừa ngươi làm gì?
Giang Trần cười cười, Đường Long này, là nam tử nhiệt tâm, Giang Trần vừa vặn còn muốn đi cứ điểm Thanh Dương Cung một chuyến, tìm Phí lão đầu có chút việc.
Vừa vặn gặp được Đường Long, thuận tay giúp hắn một chút, coi như là báo đáp hảo tâm lúc trước Đường Long nhiệt tâm giới thiệu a.
- Ta phải nói trước a. Tiền xem bệnh chỉ có Ô Linh Mộc này. Nhiều hơn nữa, ta cũng cầm không ra. Bán của cải lấy tiền mặt? Nhà của ta chỉ có ba gian nhà tranh, tặng cũng không có người nguyện ý lấy.
Đường Long này, đích thật là rễ cỏ, cách nghĩ cũng phi thường đơn thuần chất phác.
Giang Trần rất thích cùng loại người chất phác này liên hệ, cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Ta dẫn ngươi tới, không phải để ngươi trả tiền. Nói sau, bọn hắn cũng không dám thu tiền của ta.
Trong nội tâm Đường Long bán tín bán nghi, cảm thấy Giang Trần một người mới đến Thiên Quế Vương Quốc, khẩu khí như thế nào lớn như vậy? Nhưng đồng thời cũng kỳ quái, hắn giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, như thế nào còn có thể nghênh ngang xuất hiện trên đường?
Thời điểm Giang Trần mang theo Đường Long đi vào cứ điểm Thanh Dương Cốc, Đường Long chứng kiến ba chữ "Thanh Dương Cung" kia, mặt đều tái rồi.
- Thanh... Thanh Dương Cung?
Đường Long lắp bắp, hai chân như cái cọc, không bao giờ chịu cất bước nữa. Vẻ mặt khiếp đảm nhìn qua ba chữ chiêu bài kia, phảng phất ba chữ kia sẽ ăn người vậy.
- Làm sao vậy?
Giang Trần thấy hắn phản ứng, cảm thấy có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Đường Long đau khổ:
- Huynh đệ, ngươi đến cùng có địa vị gì? Đường đi cũng quá rộng đi à nha? Đây là cứ điểm của Thanh Dương Cung. Ngươi dẫn ta đến đây, ngươi không sợ bị bọn họ bắt làm dược bộc sao?
- Làm dược bộc?
Giang Trần dở khóc dở cười, hiện tại lãnh đạo cao nhất của Thanh Dương Cung Phí lão đầu, là dược bộc danh chính ngôn thuận của Giang Trần hắn đây này.
Hơn nữa cái này Giang Trần còn không cam tâm tình nguyện thế nào, vẫn là Phí lão đầu mặt dày mày dạn cầu.
Bắt Giang Trần hắn đi làm dược bộc? Vậy Phí lão đầu cũng phải có lá gan thu a.
- Đừng sợ, ta còn có thể bán ngươi đi hay sao?
Giang Trần cười cười.
- Đi thôi.
- Không đi, ta sợ.
Đường Long lắc đầu, rất kiên định.
- Thực không đi? Ta sẽ mặc kệ chuyện của ngươi a.
Đường Long do do dự dự, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ kia, phảng phất trong nội tâm đang tiến hành lựa chọn gian nan.
- Đi vào có thể, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là ai.
Đường Long bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi một vấn đề rất có trình độ.
Trước biết ngươi là ai, lại quyết định có theo ngươi đi vào hay không.
Ngay thời điểm Giang Trần vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng hô:
- Giang Trần.
Giang Trần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một gia hỏa toàn thân áo đen, hất lên áo choàng, đang có chút xấu hổ đứng ở trên giao lộ.
- Là ngươi?
Giang Trần như thế nào cũng không nghĩ tới, người lên tiếng hô hắn, dĩ nhiên là đệ tử Bảo Thụ Tông Hàn Tiên Khách! Tên này lúc trước cùng hắn xung đột, đánh võ mồm kịch liệt, còn buông ngoan thoại nói nếu như hắn bại Giang Trần, liền làm cẩu cho Giang Trần.
Hàn Tiên Khách hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, lại có chút do dự. Tựa hồ muốn đi lên tìm Giang Trần nói chuyện, nhưng lại tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng.
Giang Trần ngược lại không sao cả, hắn cũng không có coi Hàn Tiên Khách nói là thật. Loại đệ tử tông môn như Hàn Tiên Khách này, nói chung đều là như thế. Mắt cao hơn đầu, cao cao tại thượng.
Giang Trần cùng hắn không có sinh tử đại thù, cũng không đáng đuổi tận giết tuyệt.
- Là ta.
Hàn Tiên Khách do dự một hồi, vẫn là đi tới.
- Ngươi còn không về Bảo Thụ Tông? Thời gian tốt, lại theo loại não tàn như Diệp Đại pha trộn? Ngươi không tiếc ta cũng thay ngươi đáng tiếc.
Giang Trần lắc đầu, lúc nào, đệ tử tông môn nhàn rỗi như vậy?
Sắc mặt Hàn Tiên Khách đỏ bừng:
- Ta... Ta cùng Diệp Đại kỳ thật không có quan hệ gì. Hắn ra giá cao thuê ta đến.
- Ngươi không cần phải giải thích với ta, chuyện ngày đó, ta cũng không có để trong lòng.
Giang Trần thấy Hàn Tiên Khách, vậy mà sẽ chủ động cùng hắn chào hỏi, ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo tính nết của đệ tử tông môn, hẳn là hướng trong chết hận Giang Trần hắn, phải đuổi tận giết tuyệt hắn, trấn áp ở dưới chân mới phù hợp phong cách a.
Hàn Tiên Khách này, vậy mà chủ động chào hỏi Giang Trần hắn, để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.
- Ai..
Hàn Tiên Khách thở dài một hơi.
- Ta một mực không có về tông môn, bất quá, ta cũng không có cùng Diệp Đại pha trộn.
- Vậy ngươi làm gì? Đừng nói với ta ngươi muốn hoàn tục?
- Ta... Ta cũng không biết mình đang làm gì. Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng lại sợ mất mặt mũi. Đành phải ở trên đường cái đi loạn, không nghĩ tới vậy mà thật sự đụng phải ngươi.
- Ngươi tìm ta làm gì? Hẳn là còn muốn cùng ta so cao thấp?
Giang Trần cảm thấy Hàn Tiên Khách này, quả thực không hiểu thấu.
Dầu gì cũng là một đệ tử tông môn, có chút tác phong của tông môn đệ tử được không?
Hàn Tiên Khách như vậy, hắn ngược lại không thích ứng. Ở trong mắt Giang Trần, đệ tử tông môn nên hung thần ác sát, có thù tất báo mới đúng.
- Giang Trần, ngày đó sau khi ta rời đi, cẩn thận suy nghĩ, ta phát hiện ta một chút cũng không hận ngươi. Đi nhục người khác, tất bị người vũ nhục lại. Ta ngày đó, bị ngươi nhục nhã, nhưng thật ra là tự rước lấy nhục. Hơn nữa, những lời kia của ngươi, ta cẩn thận dư vị thoáng một phát, hoàn toàn chính xác rất có đạo lý. Tông môn đệ tử, không nên dựa vào chiêu bài dọa người, mà là dùng thực học để cho người khác tin phục.
Hàn Tiên Khách kia ngữ khí kích động:
- Ta cảm giác mình so với trưởng lão Thanh Dương Cung mạnh hơn, không lưu tình nhục nhã hắn, để cho hắn xuống đài không được; như vậy, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn, ngươi nhục nhã ta, kia chẳng phải bình thường sao? Đã như vậy, ta có lý do gì không phục? Suy bụng ta ra bụng người mà nói, đích thật là ta sai trước.
Nếu như Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, muốn cùng Giang Trần không chết không ngớt, tiến lên dốc sức liều mạng, Giang Trần một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, lại cằn nhằn như vậy, vậy mà tự kiểm điểm, để cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn cơ hồ muốn hoài nghi, cái này có phải Diệp Đại phái thằng này đến diễn khổ nhục kế hay không?
Trải qua hắn cẩn thận quan sát, vậy mà cái này không phải khổ nhục kế. Hàn Tiên Khách làm thiên tài tông môn, tuyệt đối không phải Diệp Đại có thể đem ra sử dụng.
Hơn nữa, mặt mũi Hàn Tiên Khách này tràn đầy vẻ phong trần, hiển nhiên một tháng này thật sự ở bên ngoài phiêu bạt. Một đệ tử tông môn, muốn ngụy trang, tuyệt đối ngụy trang không ra chán nản như.
- Ngươi... Ngươi không phải đến Thiên Quế Vương Quốc không bao lâu sao? Sao tiểu nhị kia, tựa như rất sợ ngươi? Ta xem hắn cũng không giống người khách khí như vậy a.
Đường Long có chút ngoài ý muốn.
Giang Trần cười cười:
- Đi, ta mang ngươi đi một chỗ, nói không chừng có thể giúp đệ đệ ngươi tìm một Linh Dược Sư.
Đường Long sững sờ:
- Thật sự?
- Ta lừa ngươi làm gì?
Giang Trần cười cười, Đường Long này, là nam tử nhiệt tâm, Giang Trần vừa vặn còn muốn đi cứ điểm Thanh Dương Cung một chuyến, tìm Phí lão đầu có chút việc.
Vừa vặn gặp được Đường Long, thuận tay giúp hắn một chút, coi như là báo đáp hảo tâm lúc trước Đường Long nhiệt tâm giới thiệu a.
- Ta phải nói trước a. Tiền xem bệnh chỉ có Ô Linh Mộc này. Nhiều hơn nữa, ta cũng cầm không ra. Bán của cải lấy tiền mặt? Nhà của ta chỉ có ba gian nhà tranh, tặng cũng không có người nguyện ý lấy.
Đường Long này, đích thật là rễ cỏ, cách nghĩ cũng phi thường đơn thuần chất phác.
Giang Trần rất thích cùng loại người chất phác này liên hệ, cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Ta dẫn ngươi tới, không phải để ngươi trả tiền. Nói sau, bọn hắn cũng không dám thu tiền của ta.
Trong nội tâm Đường Long bán tín bán nghi, cảm thấy Giang Trần một người mới đến Thiên Quế Vương Quốc, khẩu khí như thế nào lớn như vậy? Nhưng đồng thời cũng kỳ quái, hắn giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, như thế nào còn có thể nghênh ngang xuất hiện trên đường?
Thời điểm Giang Trần mang theo Đường Long đi vào cứ điểm Thanh Dương Cốc, Đường Long chứng kiến ba chữ "Thanh Dương Cung" kia, mặt đều tái rồi.
- Thanh... Thanh Dương Cung?
Đường Long lắp bắp, hai chân như cái cọc, không bao giờ chịu cất bước nữa. Vẻ mặt khiếp đảm nhìn qua ba chữ chiêu bài kia, phảng phất ba chữ kia sẽ ăn người vậy.
- Làm sao vậy?
Giang Trần thấy hắn phản ứng, cảm thấy có chút kỳ quái.
Vẻ mặt Đường Long đau khổ:
- Huynh đệ, ngươi đến cùng có địa vị gì? Đường đi cũng quá rộng đi à nha? Đây là cứ điểm của Thanh Dương Cung. Ngươi dẫn ta đến đây, ngươi không sợ bị bọn họ bắt làm dược bộc sao?
- Làm dược bộc?
Giang Trần dở khóc dở cười, hiện tại lãnh đạo cao nhất của Thanh Dương Cung Phí lão đầu, là dược bộc danh chính ngôn thuận của Giang Trần hắn đây này.
Hơn nữa cái này Giang Trần còn không cam tâm tình nguyện thế nào, vẫn là Phí lão đầu mặt dày mày dạn cầu.
Bắt Giang Trần hắn đi làm dược bộc? Vậy Phí lão đầu cũng phải có lá gan thu a.
- Đừng sợ, ta còn có thể bán ngươi đi hay sao?
Giang Trần cười cười.
- Đi thôi.
- Không đi, ta sợ.
Đường Long lắc đầu, rất kiên định.
- Thực không đi? Ta sẽ mặc kệ chuyện của ngươi a.
Đường Long do do dự dự, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ kia, phảng phất trong nội tâm đang tiến hành lựa chọn gian nan.
- Đi vào có thể, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là ai.
Đường Long bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi một vấn đề rất có trình độ.
Trước biết ngươi là ai, lại quyết định có theo ngươi đi vào hay không.
Ngay thời điểm Giang Trần vừa bực mình vừa buồn cười, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng hô:
- Giang Trần.
Giang Trần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một gia hỏa toàn thân áo đen, hất lên áo choàng, đang có chút xấu hổ đứng ở trên giao lộ.
- Là ngươi?
Giang Trần như thế nào cũng không nghĩ tới, người lên tiếng hô hắn, dĩ nhiên là đệ tử Bảo Thụ Tông Hàn Tiên Khách! Tên này lúc trước cùng hắn xung đột, đánh võ mồm kịch liệt, còn buông ngoan thoại nói nếu như hắn bại Giang Trần, liền làm cẩu cho Giang Trần.
Hàn Tiên Khách hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, lại có chút do dự. Tựa hồ muốn đi lên tìm Giang Trần nói chuyện, nhưng lại tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng.
Giang Trần ngược lại không sao cả, hắn cũng không có coi Hàn Tiên Khách nói là thật. Loại đệ tử tông môn như Hàn Tiên Khách này, nói chung đều là như thế. Mắt cao hơn đầu, cao cao tại thượng.
Giang Trần cùng hắn không có sinh tử đại thù, cũng không đáng đuổi tận giết tuyệt.
- Là ta.
Hàn Tiên Khách do dự một hồi, vẫn là đi tới.
- Ngươi còn không về Bảo Thụ Tông? Thời gian tốt, lại theo loại não tàn như Diệp Đại pha trộn? Ngươi không tiếc ta cũng thay ngươi đáng tiếc.
Giang Trần lắc đầu, lúc nào, đệ tử tông môn nhàn rỗi như vậy?
Sắc mặt Hàn Tiên Khách đỏ bừng:
- Ta... Ta cùng Diệp Đại kỳ thật không có quan hệ gì. Hắn ra giá cao thuê ta đến.
- Ngươi không cần phải giải thích với ta, chuyện ngày đó, ta cũng không có để trong lòng.
Giang Trần thấy Hàn Tiên Khách, vậy mà sẽ chủ động cùng hắn chào hỏi, ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo tính nết của đệ tử tông môn, hẳn là hướng trong chết hận Giang Trần hắn, phải đuổi tận giết tuyệt hắn, trấn áp ở dưới chân mới phù hợp phong cách a.
Hàn Tiên Khách này, vậy mà chủ động chào hỏi Giang Trần hắn, để cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.
- Ai..
Hàn Tiên Khách thở dài một hơi.
- Ta một mực không có về tông môn, bất quá, ta cũng không có cùng Diệp Đại pha trộn.
- Vậy ngươi làm gì? Đừng nói với ta ngươi muốn hoàn tục?
- Ta... Ta cũng không biết mình đang làm gì. Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng lại sợ mất mặt mũi. Đành phải ở trên đường cái đi loạn, không nghĩ tới vậy mà thật sự đụng phải ngươi.
- Ngươi tìm ta làm gì? Hẳn là còn muốn cùng ta so cao thấp?
Giang Trần cảm thấy Hàn Tiên Khách này, quả thực không hiểu thấu.
Dầu gì cũng là một đệ tử tông môn, có chút tác phong của tông môn đệ tử được không?
Hàn Tiên Khách như vậy, hắn ngược lại không thích ứng. Ở trong mắt Giang Trần, đệ tử tông môn nên hung thần ác sát, có thù tất báo mới đúng.
- Giang Trần, ngày đó sau khi ta rời đi, cẩn thận suy nghĩ, ta phát hiện ta một chút cũng không hận ngươi. Đi nhục người khác, tất bị người vũ nhục lại. Ta ngày đó, bị ngươi nhục nhã, nhưng thật ra là tự rước lấy nhục. Hơn nữa, những lời kia của ngươi, ta cẩn thận dư vị thoáng một phát, hoàn toàn chính xác rất có đạo lý. Tông môn đệ tử, không nên dựa vào chiêu bài dọa người, mà là dùng thực học để cho người khác tin phục.
Hàn Tiên Khách kia ngữ khí kích động:
- Ta cảm giác mình so với trưởng lão Thanh Dương Cung mạnh hơn, không lưu tình nhục nhã hắn, để cho hắn xuống đài không được; như vậy, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn, ngươi nhục nhã ta, kia chẳng phải bình thường sao? Đã như vậy, ta có lý do gì không phục? Suy bụng ta ra bụng người mà nói, đích thật là ta sai trước.
Nếu như Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, muốn cùng Giang Trần không chết không ngớt, tiến lên dốc sức liều mạng, Giang Trần một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hàn Tiên Khách vừa thấy mặt, lại cằn nhằn như vậy, vậy mà tự kiểm điểm, để cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn cơ hồ muốn hoài nghi, cái này có phải Diệp Đại phái thằng này đến diễn khổ nhục kế hay không?
Trải qua hắn cẩn thận quan sát, vậy mà cái này không phải khổ nhục kế. Hàn Tiên Khách làm thiên tài tông môn, tuyệt đối không phải Diệp Đại có thể đem ra sử dụng.
Hơn nữa, mặt mũi Hàn Tiên Khách này tràn đầy vẻ phong trần, hiển nhiên một tháng này thật sự ở bên ngoài phiêu bạt. Một đệ tử tông môn, muốn ngụy trang, tuyệt đối ngụy trang không ra chán nản như.
/3612
|