Trong ngực sờ sờ, vậy mà thật sự lấy ra một cổ đằng bôi.
Người thô lỗ như Thạch Tiêu Dao, vậy mà giờ phút này vẻ mặt ôn nhu, vuốt ve cổ đằng bôi, giống như vuốt ve con gái vừa sinh ra của mình, cẩn thận, nhu hòa, tràn đầy ôn nhu chi sắc.
Giờ khắc này, Giang Trần từ trên người Thạch Tiêu Dao, thấy được bóng dáng rượu si.
- Giang Trần, trước đó lần thứ nhất ta uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, là dùng cổ đằng bôi này uống. Ta phúc duyên nông cạn, vô duyên nếm lần nữa. Nhưng mà ta da mặt dày, rượu không thể nếm lại một ngụm, nhưng ly lại bị ta mượn gió bẻ măng trộm đi, hắc hắc.
Thạch Tiêu Dao có chút hèn mọn bỉ ổi cười cười, phảng phất cái mượn gió bẻ măng này ở hắn xem ra, không có chút hổ thẹn, ngược lại vẫn lấy làm ngạo.
- Ta trước một khắc còn hoài nghi, ngươi phải chăng thật có thể mang Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu đến. Hiện tại, ta thực có vài phần tin tưởng. Bởi vì, ngươi vậy mà biết rõ cổ đằng bôi!
Cổ đằng bôi, là khí cụ uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu tốt nhất. Điểm này, lúc trước Thạch Tiêu Dao cũng là nghe người khác giới thiệu mới biết được.
Cho nên, nghe Giang Trần nói, Thạch Tiêu Dao chẳng những không có tức giận, ngược lại mừng rỡ.
Cẩn thận từng li từng tí đặt cổ đằng bôi lên bàn, Thạch Tiêu Dao vậy mà nhắm mắt lại:
- Giang Trần, nếu như ngươi gạt ta, lập tức xéo đi, xem ở phân lượng ngươi có thể nói ra cổ đằng bôi, ta có thể buông tha ngươi một lần. Nếu như là thật, rót rượu a!
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, như là Thượng Cổ quỳnh tương, rơi vào trong cổ đằng bôi, thanh âm kích thích, như sơn tuyền leng keng, có một cỗ ma lực động lòng người.
Trong lúc nhất thời, tất cả ý cảnh, phảng phất đều dung nhập vào trong Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Phảng phất hoàn cảnh bốn phía, biến hóa nhanh chóng, biến thành thâm cốc mọc các loại kỳ hoa dị thảo, sơn tuyền chậm rãi chảy xuôi, để cho người vui vẻ thoải mái.
Toàn thân Thạch Tiêu Dao đột nhiên co lại, hai mắt nhắm chặc đột nhiên mở ra.
Sau một khắc, Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, nhân vật quyền thế mà Thiên Quế Vương Quốc đều biết, vậy mà như một đứa bé, khóc!
Rơi lệ đầy mặt!
Bờ môi run rẩy:
- Không thể tưởng được, cách nhiều năm như vậy, Thạch Tiêu Dao ta vậy mà thật sự có phúc duyên này, lần nữa gặp được Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu!
Giơ cổ đằng bôi lên, Thạch Tiêu Dao đặt ở bên miệng, tựa hồ muốn dùng sáu giác quan toàn thân, dùng hết lực lượng toàn thân, đem Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này uống hết.
Tửu thủy nhập hầu, Thạch Tiêu Dao như lão tăng nhập định, hóa đá rồi.
Loại cảm giác này, quá mỹ diệu, rất khó quên đi.
Đây là hương vị hắn nhớ thương, đây là hương vị hắn nhớ mãi không quên.
- Hắc hắc, Thạch phó môn chủ, muốn khóc liền khóc a. Ta biết ngươi đuổi Phong Viêm ra, chính là sợ mình thất thố, bị bọn thủ hạ nhìn thấy, mất mặt a.
Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Giang Trần, ngươi tiểu tử này, cái này cũng bị ngươi nhìn ra. Xem ra, lão tử thật đúng là đánh giá thấp ngươi rồi.
- Rượu như thế nào?
Thạch Tiêu Dao thở dài:
- Ta chỉ có bốn chữ… dù chết không uổng.
Dù chết không uổng, nói cách khác, uống rượu này, dù để cho Thạch Tiêu Dao hắn hiện tại đi chết, cũng không có cái gì tiếc nuối.
Còn có cái gì, so với đây càng cao?
Giang Trần cười hắc hắc, đẩy bầu rượu về phía trước:
- Thạch phó môn chủ, anh hùng thức anh hùng, nếu như không phải ngươi ở sự tình Long Nha vệ tương trợ, chỉ sợ ngươi cũng không nhanh như vậy có thể uống đến Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đều là của ngươi.
- Cái gì?
Cả người Thạch Tiêu Dao nhảy dựng lên, hai tay gắt gao ôm lấy bầu rượu, con mắt hèn mọn bỉ ổi:
- Giang Trần, ngươi cũng đừng hối hận.
- Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tiễn giai nhân. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này đưa cho Thạch phó môn chủ, tổng so với để cho những ngu xuẩn tài trí bình thường kia uống càng tốt a?
Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc nói:
- Lời này ta thích nghe.
- Ân, ta liền không quấy rầy Thạch phó môn chủ nhấm nháp rượu ngon nữa.
Giang Trần đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Thạch Tiêu Dao sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ nói một ít yêu cầu, hắn cũng đã có tâm lý chuẩn bị, mặc kệ Giang Trần nói yêu cầu gì, hắn cũng hết sức đi thực hiện.
Lại không nghĩ rằng, Giang Trần một yêu cầu cũng không có, liền muốn cáo từ.
- Đợi một chút!
Cái này, Thạch Tiêu Dao cũng có chút nhịn không được rồi. Da mặt hắn là dày, nhưng cũng không dày đến uống rượu ngon của người ta, lại một chút tỏ vẻ cũng không có.
- Giang Trần, ngươi giúp ta thực hiện nguyện vọng. Theo như lời hứa trong Nguyện Vọng Tháp, ta ít nhất phải giúp ngươi lấy được một Ngũ phẩm quý tộc. Bất quá, nhìn ngươi như vậy, Ngũ phẩm quý tộc thật sự quá ủy khuất ngươi rồi. Như vậy, ta cố gắng tranh thủ thoáng một phát, cam đoan chuẩn bị cho ngươi vị trí Tứ phẩm quý tộc, thậm chí Tam phẩm, như thế nào?
- Thạch phó môn chủ, quả nhiên là người thủ tín.
- Ha ha, hôm nay ta không lưu ngươi rồi. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đêm nay ta muốn ôm rượu ngủ, ai cũng đừng cản ta.
Thạch Tiêu Dao cạc cạc cười to, tâm tình tốt tới cực điểm.
...
Bên Càn Lam Nam Cung kia, Kiều Bạch Thạch sờ sờ gò má, đỏ bừng cả khuôn mặt, trong nội tâm ngũ vị tạp trần. Đứng ở nơi đó, thậm chí có chút ít chân tay luống cuống.
Bởi vì, ngay trước đó một khắc, Ninh trưởng lão ung dung đẹp đẽ, vậy mà hoàn toàn không để ý lễ nghi, ôm hắn hung hăng hôn một cái.
- Bạch Thạch, bổn tọa phát hiện, ta có khả năng thật sự yêu ngươi rồi.
Ninh trưởng lão cười khanh khách, nhìn gương đồng, tỉ mỉ đánh giá mặt, cổ của mình, ngay cả bên tai đều không buông tha.
- Quá thần kỳ, Bạch Thạch, ngươi tin hay không, nếu như ngươi đem đan dược này mở rộng ra ngoài, nữ nhân khắp thiên hạ, chí ít có chín thành muốn cùng ngươi ngủ.
Kiều Bạch Thạch im lặng, hắn còn có thể nói cái gì?
Ninh trưởng lão biểu hiện khoa trương, đã đem công hiệu của Tứ Quý Thường Thanh Đan, phát huy vô cùng tinh tế.
Một trưởng lão quyền cao chức trọng, thoáng cái trở nên thất thố như vậy, đủ thấy đan dược kia điên cuồng đến cỡ nào.
- Bạch Thạch, ngươi nhìn ta ở đây, trước kia có chút nhăn, hiện tại toàn bộ tiêu tán rồi. Còn có ở đây, trước kia có một tàn nhang nho nhỏ, ta vì nó buồn chết! Hì hì, hiện tại cũng không còn. Còn có, trước kia ta còn cảm thấy làn da có chút mềm, co dãn kém một chút, hiện tại, ngươi nhìn xem, có phải rất mịn màng hay không? Hắc hắc, Bạch Thạch, tại sao ngươi không nói chuyện, mau tới đây, giúp ta nhìn xem.
Cái này là nữ nhân, dù vị trí của nàng lại cao, quyền thế lại lớn, đó cũng là nữ nhân.
Nữ nhân thiên tính, ở thời khắc này, hoàn toàn hiển lộ không thể nghi ngờ.
Kiều Bạch Thạch rốt cục kiến thức đến, nữ nhân truy cầu thẩm mỹ, điên cuồng đến cỡ nào.
Hai tay Ninh trưởng lão ở trên mặt trái sờ sờ, phải sờ sờ, có chút lo được lo mất:
- Bạch Thạch, ngươi nói ta nếu đi ra ngoài, người khác còn có thể nhận ra ta sao? Nếu nhận không ra ta, vậy rất bất tiện a.
Người thô lỗ như Thạch Tiêu Dao, vậy mà giờ phút này vẻ mặt ôn nhu, vuốt ve cổ đằng bôi, giống như vuốt ve con gái vừa sinh ra của mình, cẩn thận, nhu hòa, tràn đầy ôn nhu chi sắc.
Giờ khắc này, Giang Trần từ trên người Thạch Tiêu Dao, thấy được bóng dáng rượu si.
- Giang Trần, trước đó lần thứ nhất ta uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, là dùng cổ đằng bôi này uống. Ta phúc duyên nông cạn, vô duyên nếm lần nữa. Nhưng mà ta da mặt dày, rượu không thể nếm lại một ngụm, nhưng ly lại bị ta mượn gió bẻ măng trộm đi, hắc hắc.
Thạch Tiêu Dao có chút hèn mọn bỉ ổi cười cười, phảng phất cái mượn gió bẻ măng này ở hắn xem ra, không có chút hổ thẹn, ngược lại vẫn lấy làm ngạo.
- Ta trước một khắc còn hoài nghi, ngươi phải chăng thật có thể mang Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu đến. Hiện tại, ta thực có vài phần tin tưởng. Bởi vì, ngươi vậy mà biết rõ cổ đằng bôi!
Cổ đằng bôi, là khí cụ uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu tốt nhất. Điểm này, lúc trước Thạch Tiêu Dao cũng là nghe người khác giới thiệu mới biết được.
Cho nên, nghe Giang Trần nói, Thạch Tiêu Dao chẳng những không có tức giận, ngược lại mừng rỡ.
Cẩn thận từng li từng tí đặt cổ đằng bôi lên bàn, Thạch Tiêu Dao vậy mà nhắm mắt lại:
- Giang Trần, nếu như ngươi gạt ta, lập tức xéo đi, xem ở phân lượng ngươi có thể nói ra cổ đằng bôi, ta có thể buông tha ngươi một lần. Nếu như là thật, rót rượu a!
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, như là Thượng Cổ quỳnh tương, rơi vào trong cổ đằng bôi, thanh âm kích thích, như sơn tuyền leng keng, có một cỗ ma lực động lòng người.
Trong lúc nhất thời, tất cả ý cảnh, phảng phất đều dung nhập vào trong Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Phảng phất hoàn cảnh bốn phía, biến hóa nhanh chóng, biến thành thâm cốc mọc các loại kỳ hoa dị thảo, sơn tuyền chậm rãi chảy xuôi, để cho người vui vẻ thoải mái.
Toàn thân Thạch Tiêu Dao đột nhiên co lại, hai mắt nhắm chặc đột nhiên mở ra.
Sau một khắc, Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, nhân vật quyền thế mà Thiên Quế Vương Quốc đều biết, vậy mà như một đứa bé, khóc!
Rơi lệ đầy mặt!
Bờ môi run rẩy:
- Không thể tưởng được, cách nhiều năm như vậy, Thạch Tiêu Dao ta vậy mà thật sự có phúc duyên này, lần nữa gặp được Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu!
Giơ cổ đằng bôi lên, Thạch Tiêu Dao đặt ở bên miệng, tựa hồ muốn dùng sáu giác quan toàn thân, dùng hết lực lượng toàn thân, đem Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này uống hết.
Tửu thủy nhập hầu, Thạch Tiêu Dao như lão tăng nhập định, hóa đá rồi.
Loại cảm giác này, quá mỹ diệu, rất khó quên đi.
Đây là hương vị hắn nhớ thương, đây là hương vị hắn nhớ mãi không quên.
- Hắc hắc, Thạch phó môn chủ, muốn khóc liền khóc a. Ta biết ngươi đuổi Phong Viêm ra, chính là sợ mình thất thố, bị bọn thủ hạ nhìn thấy, mất mặt a.
Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Giang Trần, ngươi tiểu tử này, cái này cũng bị ngươi nhìn ra. Xem ra, lão tử thật đúng là đánh giá thấp ngươi rồi.
- Rượu như thế nào?
Thạch Tiêu Dao thở dài:
- Ta chỉ có bốn chữ… dù chết không uổng.
Dù chết không uổng, nói cách khác, uống rượu này, dù để cho Thạch Tiêu Dao hắn hiện tại đi chết, cũng không có cái gì tiếc nuối.
Còn có cái gì, so với đây càng cao?
Giang Trần cười hắc hắc, đẩy bầu rượu về phía trước:
- Thạch phó môn chủ, anh hùng thức anh hùng, nếu như không phải ngươi ở sự tình Long Nha vệ tương trợ, chỉ sợ ngươi cũng không nhanh như vậy có thể uống đến Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu. Một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đều là của ngươi.
- Cái gì?
Cả người Thạch Tiêu Dao nhảy dựng lên, hai tay gắt gao ôm lấy bầu rượu, con mắt hèn mọn bỉ ổi:
- Giang Trần, ngươi cũng đừng hối hận.
- Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tiễn giai nhân. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này đưa cho Thạch phó môn chủ, tổng so với để cho những ngu xuẩn tài trí bình thường kia uống càng tốt a?
Thạch Tiêu Dao cười hắc hắc nói:
- Lời này ta thích nghe.
- Ân, ta liền không quấy rầy Thạch phó môn chủ nhấm nháp rượu ngon nữa.
Giang Trần đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Thạch Tiêu Dao sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ nói một ít yêu cầu, hắn cũng đã có tâm lý chuẩn bị, mặc kệ Giang Trần nói yêu cầu gì, hắn cũng hết sức đi thực hiện.
Lại không nghĩ rằng, Giang Trần một yêu cầu cũng không có, liền muốn cáo từ.
- Đợi một chút!
Cái này, Thạch Tiêu Dao cũng có chút nhịn không được rồi. Da mặt hắn là dày, nhưng cũng không dày đến uống rượu ngon của người ta, lại một chút tỏ vẻ cũng không có.
- Giang Trần, ngươi giúp ta thực hiện nguyện vọng. Theo như lời hứa trong Nguyện Vọng Tháp, ta ít nhất phải giúp ngươi lấy được một Ngũ phẩm quý tộc. Bất quá, nhìn ngươi như vậy, Ngũ phẩm quý tộc thật sự quá ủy khuất ngươi rồi. Như vậy, ta cố gắng tranh thủ thoáng một phát, cam đoan chuẩn bị cho ngươi vị trí Tứ phẩm quý tộc, thậm chí Tam phẩm, như thế nào?
- Thạch phó môn chủ, quả nhiên là người thủ tín.
- Ha ha, hôm nay ta không lưu ngươi rồi. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, đêm nay ta muốn ôm rượu ngủ, ai cũng đừng cản ta.
Thạch Tiêu Dao cạc cạc cười to, tâm tình tốt tới cực điểm.
...
Bên Càn Lam Nam Cung kia, Kiều Bạch Thạch sờ sờ gò má, đỏ bừng cả khuôn mặt, trong nội tâm ngũ vị tạp trần. Đứng ở nơi đó, thậm chí có chút ít chân tay luống cuống.
Bởi vì, ngay trước đó một khắc, Ninh trưởng lão ung dung đẹp đẽ, vậy mà hoàn toàn không để ý lễ nghi, ôm hắn hung hăng hôn một cái.
- Bạch Thạch, bổn tọa phát hiện, ta có khả năng thật sự yêu ngươi rồi.
Ninh trưởng lão cười khanh khách, nhìn gương đồng, tỉ mỉ đánh giá mặt, cổ của mình, ngay cả bên tai đều không buông tha.
- Quá thần kỳ, Bạch Thạch, ngươi tin hay không, nếu như ngươi đem đan dược này mở rộng ra ngoài, nữ nhân khắp thiên hạ, chí ít có chín thành muốn cùng ngươi ngủ.
Kiều Bạch Thạch im lặng, hắn còn có thể nói cái gì?
Ninh trưởng lão biểu hiện khoa trương, đã đem công hiệu của Tứ Quý Thường Thanh Đan, phát huy vô cùng tinh tế.
Một trưởng lão quyền cao chức trọng, thoáng cái trở nên thất thố như vậy, đủ thấy đan dược kia điên cuồng đến cỡ nào.
- Bạch Thạch, ngươi nhìn ta ở đây, trước kia có chút nhăn, hiện tại toàn bộ tiêu tán rồi. Còn có ở đây, trước kia có một tàn nhang nho nhỏ, ta vì nó buồn chết! Hì hì, hiện tại cũng không còn. Còn có, trước kia ta còn cảm thấy làn da có chút mềm, co dãn kém một chút, hiện tại, ngươi nhìn xem, có phải rất mịn màng hay không? Hắc hắc, Bạch Thạch, tại sao ngươi không nói chuyện, mau tới đây, giúp ta nhìn xem.
Cái này là nữ nhân, dù vị trí của nàng lại cao, quyền thế lại lớn, đó cũng là nữ nhân.
Nữ nhân thiên tính, ở thời khắc này, hoàn toàn hiển lộ không thể nghi ngờ.
Kiều Bạch Thạch rốt cục kiến thức đến, nữ nhân truy cầu thẩm mỹ, điên cuồng đến cỡ nào.
Hai tay Ninh trưởng lão ở trên mặt trái sờ sờ, phải sờ sờ, có chút lo được lo mất:
- Bạch Thạch, ngươi nói ta nếu đi ra ngoài, người khác còn có thể nhận ra ta sao? Nếu nhận không ra ta, vậy rất bất tiện a.
/3612
|