Nơi đóng quân của Càn Lam Nam Cung tại vương đô, bên ngoài một gian phòng, một nữ đệ tử đứng ở ngoài cửa, cung kính nói:
- Ninh trưởng lão, bên ngoài có một nam tử chừng ba mươi tuổi, yêu cầu gặp ngài.
- Nam nhân?
Bên trong truyền đến một thanh âm mềm mại đáng yêu, lại hơi có chút lười biếng.
- Là ai?
- Đệ tử ánh mắt vụng về, nhận không ra. Xem ra, tựa hồ không phải quyền quý Vương Quốc.
- Hắn có nói vì cái gì cầu kiến ta không?
Ninh trưởng lão lại hỏi.
- Có, giống như nói cùng Nguyện Vọng Tháp có quan hệ. Bất quá cụ thể là chuyện gì, hắn lại không có nói tỉ mỉ. Chỉ bảo đệ tử mau chóng thông tri, chậm sợ hỏng việc.
- Nguyện Vọng Tháp?
Thanh âm của Ninh trưởng lão kia vốn là lạnh nhạt, bỗng nhiên trở nên có chút không bình tĩnh.
- Ngươi xác định không có nghe lầm?
- Đệ tử nghe rất rõ ràng, hắn hoàn toàn chính xác nói tới Nguyện Vọng Tháp.
- Nhanh, để cho hắn tiến đến. Còn có, trong lúc ta tiếp khách, ai cũng không được quấy rầy ta!
Ninh trưởng lão thay đổi lười biếng lúc trước, vội phân phó nói.
- Vâng.
Đệ tử kia có chút không hiểu ra sao, vì cái gì vừa nhắc tới Nguyện Vọng Tháp, Ninh trưởng lão tựa như thay đổi một người vậy?
Sau một lúc lâu, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm mười phần từ tính nói:
- Người ngoại lai Kiều Bạch Thạch, cầu kiến Ninh trưởng lão.
- Vào đi.
Thanh âm lười biếng truyền đến, làm cho toàn thân Kiều Bạch Thạch hơi động một chút, không tự chủ được có chút ít phản ứng xấu hổ.
Kiều Bạch Thạch lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đẩy cửa vào, đập vào mặt chính là một mùi thơm thấm vào ruột gan, để cho người có một loại cảm giác ngộ nhập khuê phòng.
Giương mắt nhìn lên, cả gian phòng bố trí hấp dẫn, thật giống như khuê phòng của tiểu thư khuê các, trong đẹp đẽ quý giá, lại mang theo vài phần đáng yêu của nữ nhi gia.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Kiều Bạch Thạch thực khó tin tưởng, đây là gian phòng của một nữ trưởng lão trung niên.
- Kiều Bạch Thạch? Hì hì, chẳng lẽ ta gần đây có chút cô lậu quả văn? Thiên Quế Vương Quốc chúng ta, lại ra một thanh niên tài tuấn của đan dược giới?
Kiều Bạch Thạch hơn ba mươi tuổi, bị định giá thanh niên tài tuấn, cũng không tính quá phận.
Kiều Bạch Thạch chắp tay, cười ha ha nói:
- Không dám nhận, không dám nhận. Ngược lại là Ninh trưởng lão, sắc nước hương trời, ở Thiên Quế Vương Quốc có tiếng thần thoại bất lão, tuy Kiều mỗ ở Đông Phương Vương Quốc, cũng mộ danh đã lâu.
Cái gọi là "thần thoại bất lão", tự nhiên là vuốt mông ngựa.
Nhưng bốn chữ mã thí tâng bốc này, lại đánh rất hay, đánh đúng chỗ hiểm, lấy được hiệu quả cực tốt.
Quả nhiên, nghe xong lời này, trong lòng Ninh trưởng lão kia vui vẻ, trên khuôn mặt không phân biệt ra tuổi, tách ra dáng tươi cười giống như mùa xuân.
- Thần thoại bất lão? Ai nói a, sao ta chưa từng nghe qua?
Ninh trưởng lão cười cười, đôi mắt có chứa mị hoặc tự nhiên, lưu quang chấn động, phảng phất tùy thời muốn chảy ra nước.
- Ồ? Vậy mà Ninh trưởng lão chưa từng nghe qua? Cái này cũng khó trách, trưởng lão ngài là cao nhân, không màng danh lợi, tâm tính siêu nhiên, đã không quan tâm ngoại giới chê khen rồi.
Lại một trận mã thí tâng bốc, nụ cười trên mặt Ninh trưởng lão, càng thêm không che đậy.
- Ha ha ha lạc...
Ninh trưởng lão nở nụ cười.
- Kiều Bạch Thạch đúng không? Ngươi người này, thật biết nói chuyện. Ngươi mới vừa nói ngươi tới từ Đông Phương Vương Quốc?
- Đúng vậy.
- Đông Phương Vương Quốc cách nơi này rất xa, sao ngươi lại đến Thiên Quế Vương Quốc?
- Nếu như nói, ta mộ danh mà đến, trưởng lão khẳng định không tin a? Ngài khả năng không biết, ở trong giới quý tộc Đông Phương Vương Quốc chúng ta, bí mật đều có bức họa của Ninh trưởng lão. Ở trong giới quý tộc, dùng cất chứa bức họa của ngài làm vẻ vang. Mặc dù ta có tâm cất chứa, nhưng bất đắc dĩ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không có lực cùng những đại quý tộc kia tranh đoạt, trong nội tâm rất tiếc nuối. Bất quá, lần này có thể được trưởng lão ngài tự mình tiếp kiến, sau khi trở về, còn có chuyện nói khoác rồi.
Kiều Bạch Thạch nói đến đây, lộ ra thập phần "chất phác" gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô.
Không thể không nói, nữ nhân nghe không được nhất, là nam nhân nói dối. Mà Kiều Bạch Thạch nói dối, càng là nói đến tiêu chuẩn giả thành thật, càng khiến Ninh trưởng lão không thể không tin.
Ninh trưởng lão thiên sinh lệ mỹ, hơn nữa cực kỳ tự kỷ. Cộng thêm tư sắc của nàng không tầm thường, hơn nữa giỏi về cách ăn mặc, qua tuổi bốn mươi, nhìn về phía trên hoàn toàn chính xác như hơn hai mươi tuổi.
Đây cũng là vốn liếng nàng một mực vẫn lấy làm ngạo.
Vốn còn muốn nghe ngóng, nhìn xem người ngoại lai kia có ý đồ gì đến. Không nghĩ tới, bị Kiều Bạch Thạch trêu chọc như vậy, Ninh trưởng lão cười đến run rẩy hết cả người, muốn rụt rè cũng rụt rè không được.
Cố gắng dừng vui vẻ, vỗ vỗ ngực:
- Được rồi, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão thừa nhận, ta có chút thưởng thức ngươi rồi. Ngươi nói ngươi là vì Nguyện Vọng Tháp mà đến?
- Phải.
Kiều Bạch Thạch một chút cũng không phủ nhận.
- Ta là vì thực hiện nguyện vọng của Ninh trưởng lão mà đến.
- Cái gì?
Ninh trưởng lão càng thêm không rụt rè, đứng lên, đôi chân ngọc trần trụi, liền hướng Kiều Bạch Thạch đi tới.
- Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta? Ngươi biết ta xin là nguyện vọng gì sao?
- Biết rõ! Ngài hi vọng thanh xuân vĩnh trú, tương lai ba mươi năm, bảo trì dung nhan không già.
- Ngươi... Ngươi thật sự có biện pháp?
Con mắt Ninh trưởng lão mở to, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt tình cùng chờ mong, vẻ mặt lo được lo mất, phảng phất sợ Kiều Bạch Thạch nói ra đáp án phủ nhận.
- Nếu như không có cách, ta sao dám đến nhà?
Kiều Bạch Thạch cười nói.
- Thế nhưng mà, tại sao…
Kiều Bạch Thạch khoát tay chặn lại:
- Không có nhiều lý do như vậy. Đông Phương Vương Quốc chúng ta có câu nói, nói là nữ nhân phụ trách xinh đẹp như hoa, nam nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình. Nữ nhân trời sinh vì mỹ mà đến, truy cầu xinh đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là trách nhiệm của nữ nhân. Mà nam nhân, thì phải nghĩ tất cả biện pháp, che chở nữ nhân xinh đẹp. Cái này là thiên chức của nam nhân.
- Chán ghét!
Ninh trưởng lão lúc nào nghe qua ngôn luận mới lạ như vậy, trong bụng nở hoa, đồng thời đối với Kiều Bạch Thạch cũng tràn ngập tò mò, nhưng mà trong miệng lại giả vờ giận.
- Không cho phép ngươi ba hoa, nói tựa như chúng ta là một đôi vậy.
- Hắc hắc, là ta nói sai rồi. Bất quá, có thể vì Ninh trưởng lão thực hiện nguyện vọng, là nguyện vọng lớn nhất của nam nhân trong thiên hạ a?
Ninh trưởng lão bị lời này chọc cho cười không ngậm miệng được, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, mở cờ trong bụng, còn kém hoa chân múa tay vui sướng rồi.
- Ừ, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão phát hiện, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi. Bản trưởng lão quyết định, mặc kệ ngươi có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng kia hay không, ta cũng thuê ngươi làm trợ thủ của ta. Hơn nữa, bản trưởng lão sẽ hết sức giúp ngươi giải quyết một thân phận Ngũ phẩm quý tộc. Ngươi người này, quả thực rất có ý tứ!
- Ninh trưởng lão, bên ngoài có một nam tử chừng ba mươi tuổi, yêu cầu gặp ngài.
- Nam nhân?
Bên trong truyền đến một thanh âm mềm mại đáng yêu, lại hơi có chút lười biếng.
- Là ai?
- Đệ tử ánh mắt vụng về, nhận không ra. Xem ra, tựa hồ không phải quyền quý Vương Quốc.
- Hắn có nói vì cái gì cầu kiến ta không?
Ninh trưởng lão lại hỏi.
- Có, giống như nói cùng Nguyện Vọng Tháp có quan hệ. Bất quá cụ thể là chuyện gì, hắn lại không có nói tỉ mỉ. Chỉ bảo đệ tử mau chóng thông tri, chậm sợ hỏng việc.
- Nguyện Vọng Tháp?
Thanh âm của Ninh trưởng lão kia vốn là lạnh nhạt, bỗng nhiên trở nên có chút không bình tĩnh.
- Ngươi xác định không có nghe lầm?
- Đệ tử nghe rất rõ ràng, hắn hoàn toàn chính xác nói tới Nguyện Vọng Tháp.
- Nhanh, để cho hắn tiến đến. Còn có, trong lúc ta tiếp khách, ai cũng không được quấy rầy ta!
Ninh trưởng lão thay đổi lười biếng lúc trước, vội phân phó nói.
- Vâng.
Đệ tử kia có chút không hiểu ra sao, vì cái gì vừa nhắc tới Nguyện Vọng Tháp, Ninh trưởng lão tựa như thay đổi một người vậy?
Sau một lúc lâu, bên ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm mười phần từ tính nói:
- Người ngoại lai Kiều Bạch Thạch, cầu kiến Ninh trưởng lão.
- Vào đi.
Thanh âm lười biếng truyền đến, làm cho toàn thân Kiều Bạch Thạch hơi động một chút, không tự chủ được có chút ít phản ứng xấu hổ.
Kiều Bạch Thạch lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đẩy cửa vào, đập vào mặt chính là một mùi thơm thấm vào ruột gan, để cho người có một loại cảm giác ngộ nhập khuê phòng.
Giương mắt nhìn lên, cả gian phòng bố trí hấp dẫn, thật giống như khuê phòng của tiểu thư khuê các, trong đẹp đẽ quý giá, lại mang theo vài phần đáng yêu của nữ nhi gia.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Kiều Bạch Thạch thực khó tin tưởng, đây là gian phòng của một nữ trưởng lão trung niên.
- Kiều Bạch Thạch? Hì hì, chẳng lẽ ta gần đây có chút cô lậu quả văn? Thiên Quế Vương Quốc chúng ta, lại ra một thanh niên tài tuấn của đan dược giới?
Kiều Bạch Thạch hơn ba mươi tuổi, bị định giá thanh niên tài tuấn, cũng không tính quá phận.
Kiều Bạch Thạch chắp tay, cười ha ha nói:
- Không dám nhận, không dám nhận. Ngược lại là Ninh trưởng lão, sắc nước hương trời, ở Thiên Quế Vương Quốc có tiếng thần thoại bất lão, tuy Kiều mỗ ở Đông Phương Vương Quốc, cũng mộ danh đã lâu.
Cái gọi là "thần thoại bất lão", tự nhiên là vuốt mông ngựa.
Nhưng bốn chữ mã thí tâng bốc này, lại đánh rất hay, đánh đúng chỗ hiểm, lấy được hiệu quả cực tốt.
Quả nhiên, nghe xong lời này, trong lòng Ninh trưởng lão kia vui vẻ, trên khuôn mặt không phân biệt ra tuổi, tách ra dáng tươi cười giống như mùa xuân.
- Thần thoại bất lão? Ai nói a, sao ta chưa từng nghe qua?
Ninh trưởng lão cười cười, đôi mắt có chứa mị hoặc tự nhiên, lưu quang chấn động, phảng phất tùy thời muốn chảy ra nước.
- Ồ? Vậy mà Ninh trưởng lão chưa từng nghe qua? Cái này cũng khó trách, trưởng lão ngài là cao nhân, không màng danh lợi, tâm tính siêu nhiên, đã không quan tâm ngoại giới chê khen rồi.
Lại một trận mã thí tâng bốc, nụ cười trên mặt Ninh trưởng lão, càng thêm không che đậy.
- Ha ha ha lạc...
Ninh trưởng lão nở nụ cười.
- Kiều Bạch Thạch đúng không? Ngươi người này, thật biết nói chuyện. Ngươi mới vừa nói ngươi tới từ Đông Phương Vương Quốc?
- Đúng vậy.
- Đông Phương Vương Quốc cách nơi này rất xa, sao ngươi lại đến Thiên Quế Vương Quốc?
- Nếu như nói, ta mộ danh mà đến, trưởng lão khẳng định không tin a? Ngài khả năng không biết, ở trong giới quý tộc Đông Phương Vương Quốc chúng ta, bí mật đều có bức họa của Ninh trưởng lão. Ở trong giới quý tộc, dùng cất chứa bức họa của ngài làm vẻ vang. Mặc dù ta có tâm cất chứa, nhưng bất đắc dĩ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không có lực cùng những đại quý tộc kia tranh đoạt, trong nội tâm rất tiếc nuối. Bất quá, lần này có thể được trưởng lão ngài tự mình tiếp kiến, sau khi trở về, còn có chuyện nói khoác rồi.
Kiều Bạch Thạch nói đến đây, lộ ra thập phần "chất phác" gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô.
Không thể không nói, nữ nhân nghe không được nhất, là nam nhân nói dối. Mà Kiều Bạch Thạch nói dối, càng là nói đến tiêu chuẩn giả thành thật, càng khiến Ninh trưởng lão không thể không tin.
Ninh trưởng lão thiên sinh lệ mỹ, hơn nữa cực kỳ tự kỷ. Cộng thêm tư sắc của nàng không tầm thường, hơn nữa giỏi về cách ăn mặc, qua tuổi bốn mươi, nhìn về phía trên hoàn toàn chính xác như hơn hai mươi tuổi.
Đây cũng là vốn liếng nàng một mực vẫn lấy làm ngạo.
Vốn còn muốn nghe ngóng, nhìn xem người ngoại lai kia có ý đồ gì đến. Không nghĩ tới, bị Kiều Bạch Thạch trêu chọc như vậy, Ninh trưởng lão cười đến run rẩy hết cả người, muốn rụt rè cũng rụt rè không được.
Cố gắng dừng vui vẻ, vỗ vỗ ngực:
- Được rồi, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão thừa nhận, ta có chút thưởng thức ngươi rồi. Ngươi nói ngươi là vì Nguyện Vọng Tháp mà đến?
- Phải.
Kiều Bạch Thạch một chút cũng không phủ nhận.
- Ta là vì thực hiện nguyện vọng của Ninh trưởng lão mà đến.
- Cái gì?
Ninh trưởng lão càng thêm không rụt rè, đứng lên, đôi chân ngọc trần trụi, liền hướng Kiều Bạch Thạch đi tới.
- Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta? Ngươi biết ta xin là nguyện vọng gì sao?
- Biết rõ! Ngài hi vọng thanh xuân vĩnh trú, tương lai ba mươi năm, bảo trì dung nhan không già.
- Ngươi... Ngươi thật sự có biện pháp?
Con mắt Ninh trưởng lão mở to, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt tình cùng chờ mong, vẻ mặt lo được lo mất, phảng phất sợ Kiều Bạch Thạch nói ra đáp án phủ nhận.
- Nếu như không có cách, ta sao dám đến nhà?
Kiều Bạch Thạch cười nói.
- Thế nhưng mà, tại sao…
Kiều Bạch Thạch khoát tay chặn lại:
- Không có nhiều lý do như vậy. Đông Phương Vương Quốc chúng ta có câu nói, nói là nữ nhân phụ trách xinh đẹp như hoa, nam nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình. Nữ nhân trời sinh vì mỹ mà đến, truy cầu xinh đẹp là thiên tính của nữ nhân, cũng là trách nhiệm của nữ nhân. Mà nam nhân, thì phải nghĩ tất cả biện pháp, che chở nữ nhân xinh đẹp. Cái này là thiên chức của nam nhân.
- Chán ghét!
Ninh trưởng lão lúc nào nghe qua ngôn luận mới lạ như vậy, trong bụng nở hoa, đồng thời đối với Kiều Bạch Thạch cũng tràn ngập tò mò, nhưng mà trong miệng lại giả vờ giận.
- Không cho phép ngươi ba hoa, nói tựa như chúng ta là một đôi vậy.
- Hắc hắc, là ta nói sai rồi. Bất quá, có thể vì Ninh trưởng lão thực hiện nguyện vọng, là nguyện vọng lớn nhất của nam nhân trong thiên hạ a?
Ninh trưởng lão bị lời này chọc cho cười không ngậm miệng được, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, mở cờ trong bụng, còn kém hoa chân múa tay vui sướng rồi.
- Ừ, Kiều Bạch Thạch, bản trưởng lão phát hiện, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi. Bản trưởng lão quyết định, mặc kệ ngươi có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng kia hay không, ta cũng thuê ngươi làm trợ thủ của ta. Hơn nữa, bản trưởng lão sẽ hết sức giúp ngươi giải quyết một thân phận Ngũ phẩm quý tộc. Ngươi người này, quả thực rất có ý tứ!
/3612
|