Mà Long Cư Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết, trong đôi mắt đẹp, cũng bắn ra hào quang kích động khó có thể tin. Nàng biết rõ, đích thị là có viện thủ đến!
Mà tất cả Kim Dực Kiếm Điểu, phảng phất như nhận được chỉ lệnh gì, tất cả đều như lâm đại địch, không ngừng hướng bên người Giang Trần tụ lại.
Mỗi một con Kim Dực Kiếm Điểu, cánh như đao kiếm, toàn bộ đều mở ra, ánh mắt sắc bén, cảnh giác chú ý đến bất luận một tia gió thổi cỏ lay gì.
Lúc này, trong hư không sơn cốc, hào quang sáng tắt như ẩn như hiện. Trong hư không, đi ra hai thân ảnh.
Một thân ảnh bận thanh sam, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, dáng người hơi cao, ngũ quan đoan chính, phối hợp với cái cằm vót nhọn, có chút tiêu sái xuất trần.
Một người khác, thì một thân hắc y, dáng người hơi nhỏ gầy, mũi tẹt, hai mắt lộ ra một loại cảm giác tà khí âm tàn.
Ở ngực phải trên quần áo của hai người, đều thêu một mặt trời Tử sắc, lộ ra thập phần yêu dị.
Long Cư Tuyết nhìn thấy mặt trời Tử sắc trên quần áo hai người này, mặt lộ vẻ đại hỉ:
- Nhị vị sư huynh, chẳng lẽ là người của Tử Dương Tông?
- Ngươi là Long Cư Tuyết Long sư muội a?
Thanh sam công tử có chút mỉm cười hỏi.
- Là ta, xin hỏi tôn tính đại danh của sư huynh?
Long Cư Tuyết giờ khắc này, kích động giống như nhìn thấy đại cứu tinh, nhìn thấy thân nhân.
- Ta gọi Dư Giới, một trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt đại sư, Long sư muội có thể bảo ta Dư sư huynh.
Thanh sam công tử Dư Giới kia, ở trong khẩu khí vậy mà lộ ra vài phần nhiệt tình, vài phần khách khí, hiển nhiên là rất để mắt Long Cư Tuyết này.
- Đây là Từ Chấn, nhập môn sau ngươi, có thể gọi hắn Từ sư đệ.
Dư Giới chỉ vào đồng bạn bên cạnh giới thiệu nói.
- Tuyết Nhi bái kiến nhị vị sư huynh.
Hiện tại Long Cư Tuyết gặp rủi ro, cũng không dám ở trước mặt Từ Chấn sĩ diện, gọi chung là sư huynh.
Chỉ là, Dư Giới lại nhướng mày:
- Sư muội, ngươi không cần phải khách khí. Thế giới Võ đạo, cường giả vi tôn, ngươi gọi hắn sư huynh, hắn không dám nhận.
Từ Chấn kia nghe xong, chẳng những không có phản cảm, ngược lại cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Tuyết Nhi sư tỷ, ở Tử Dương Tông chúng ta, thực lực thiên phú mạnh, bài vị liền cao. Nếu như ngươi ở trong sơn môn gọi ta là sư huynh, ta thật sự không có cách nào lăn lộn tiếp nữa rồi.
Long Cư Tuyết lại nhẹ nhàng cười cười:
- Hiện tại Tuyết Nhi còn không có vào sơn môn, nhị vị sư huynh liền cho phép Tuyết Nhi gọi bậy một chút a.
Không thể không nói, lần này Long Cư Tuyết giả khiêm tốn, làm cho Từ Chấn rất cảm động. Hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ, nhìn về phía Giang Trần xa xa.
- Tuyết Nhi sư tỷ, người này là địa vị gì? Lại dám truy sát đệ tử Tử Dương Tông ta? Để cho Từ Chấn ta giết hắn đi, giúp sư tỷ ra một hơi!
Từ Chấn này xoay chuyển ánh mắt, mang theo vài phần nịnh nọt, bước ra một bước tiến lên, khí thế toàn thân tăng cao.
Uy áp cường đại, lập tức lan tràn cả sơn cốc. Vô số Thanh Dực Kiếm Điểu ở dưới uy áp, vậy mà không kiên trì nổi, từng con rơi xuống mặt đất.
- Ha ha ha ha...
Từ Chấn kia đắc ý phi phàm, ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng kêu kia ẩn ẩn hình thành một loại lực lượng kỳ quái, từng biên độ sóng kỳ lạ không ngừng khuếch tán, ở trăm mét chung quanh hắn, Thanh Dực Kiếm Điểu không kịp đào thoát, đều phát ra tiếng kêu thê lương, từng con rơi xuống.
- Linh khí chấn động, đây là Linh Đạo cường giả!
Trên Nhị Độ Quan, sắc mặt Câu Ngọc công chúa cũng đột nhiên biến đổi. Ngay sau đó, phi thân nhảy lên một con Kim Dực Kiếm Điểu, vọt tới bên người Giang Trần.
Nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả này, ngay cả Giang Hãn Hầu Giang Phong gần đây dũng mãnh, không sợ hãi, cũng cảm thấy kinh sợ. Đồng dạng gọi tới một đầu Kim Dực Kiếm Điểu, lao xuống quan.
Phải biết rằng, Giang Phong người này, một thân ngông nghênh, ngay cả đệ nhất chư hầu Long Chiếu Phong cũng không thể áp đảo, nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả, cũng khó tránh khỏi thất thố như thế.
Ở quốc gia phàm tục, Linh Đạo cường giả, cái kia chính là tồn tại trong truyền thuyết.
Không cần Câu Ngọc công chúa nhắc nhở, giờ phút này Giang Trần cũng đã đoán ra, hai người kia, nhất định là Linh Đạo cường giả của Tử Dương Tông.
Từ Chấn này hiển nhiên là đang thể hiện thực lực, mỗi đi ra trước một bước, Linh Đạo uy áp liền tăng cường một phần, làm cho đại quân Kiếm Điểu ở bốn phía tán loạn, không ngừng lui về.
Mặc dù Giang Trần cách người này 200~300m, nhưng mà Từ Chấn mỗi đi một bước, hữu ý vô ý đều dùng Linh Đạo uy áp, đối với hắn tiến hành áp bách.
Loại áp bách vô hình này, không phải đao quang kiếm ảnh, nhưng so với bất luận đao quang kiếm ảnh gì cũng đáng sợ hơn.
Giang Trần rõ ràng cảm giác được phụ thân ở bên người, hô hấp bắt đầu dồn dập, hàm răng vậy mà nhịn không được run rẩy.
Câu Ngọc công chúa cũng không khá hơn chút nào, tuy năng lực khắc chế của nàng mạnh hơn một chút, nhưng mà vai có chút run run kia, vẫn bán rẻ tình cảnh gian nan của nàng giờ phút này.
Ngược lại là Giang Trần mười mạch chân khí, ở dưới sự trợ giúp của《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, thì dễ dàng gánh vác được.
Bất quá, Giang Trần rất rõ ràng, tiếp tục như vậy, để cho thằng này lại đi vài bước, chỉ sợ phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa sẽ sụp đổ.
Hắn thét dài một tiếng, như sấm mùa xuân quát to:
- Tà ma ngoại đạo, khoe khoang cái gì?
Một tiếng rống này, Giang Trần lại hàm ẩn đại thần thông hàng phục Tâm Ma, chỉ một tiếng rống, liền kéo phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa từ trong Tâm Ma đi ra.
Mà lực lượng kia, cũng ngăn cản khí thế xông lên của Từ Chấn, tuy không thể lực lượng ngang nhau, nhưng cũng triệt tiêu hơn nửa.
- Ồ?
Dư Giới lộ ra một tia kinh ngạc, lông mày lập tức nhíu một cái.
- Từ Chấn, muốn động thủ, thì tranh thủ thời gian a.
- Vâng!
Từ Chấn u ám cười cười.
- Tiểu tử, ngươi vậy mà có thể khu động những Kiếm Điểu này chiến đấu, ngược lại là có chút cổ quái. Chỗ dựa của ngươi là ai? Cho biết tên họ đi!
Lông mi Giang Trần hơi động một chút, cười lạnh nhìn Từ Chấn, không rảnh mà để ý hắn hỏi.
- Tiểu tử, Từ gia của ngươi kiên nhẫn có hạn. Hỏi lại ngươi một câu, chỗ dựa của ngươi là ai?
Nếu như là Võ Giả thế tục, Từ Chấn tuyệt đối sẽ không hỏi nửa chữ, trực tiếp thi triển đại thần thông chém giết đối phương, hướng Long Cư Tuyết xum xoe.
Chỉ là, Giang Trần khu động Kiếm Điểu, khiến Từ Chấn hiếu kỳ, lại có chút tham lam, đồng thời cũng ẩn ẩn lo lắng, vạn nhất đối phương cũng có lai lịch lớn, tùy tiện chém giết, bây giờ là thống khoái, nhưng về sau phiền toái sẽ không dứt.
- Chỗ dựa của ta là ai, tại sao phải nói cho ngươi biết?
Giang Trần thản nhiên nói.
- Giang Trần, ngươi không cần hung hăng càn quấy! Hai vị này đều là đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông, ngươi một Võ Giả phàm tục, lại dám tranh luận, thật sự là tự tìm đường chết!
Mà tất cả Kim Dực Kiếm Điểu, phảng phất như nhận được chỉ lệnh gì, tất cả đều như lâm đại địch, không ngừng hướng bên người Giang Trần tụ lại.
Mỗi một con Kim Dực Kiếm Điểu, cánh như đao kiếm, toàn bộ đều mở ra, ánh mắt sắc bén, cảnh giác chú ý đến bất luận một tia gió thổi cỏ lay gì.
Lúc này, trong hư không sơn cốc, hào quang sáng tắt như ẩn như hiện. Trong hư không, đi ra hai thân ảnh.
Một thân ảnh bận thanh sam, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, dáng người hơi cao, ngũ quan đoan chính, phối hợp với cái cằm vót nhọn, có chút tiêu sái xuất trần.
Một người khác, thì một thân hắc y, dáng người hơi nhỏ gầy, mũi tẹt, hai mắt lộ ra một loại cảm giác tà khí âm tàn.
Ở ngực phải trên quần áo của hai người, đều thêu một mặt trời Tử sắc, lộ ra thập phần yêu dị.
Long Cư Tuyết nhìn thấy mặt trời Tử sắc trên quần áo hai người này, mặt lộ vẻ đại hỉ:
- Nhị vị sư huynh, chẳng lẽ là người của Tử Dương Tông?
- Ngươi là Long Cư Tuyết Long sư muội a?
Thanh sam công tử có chút mỉm cười hỏi.
- Là ta, xin hỏi tôn tính đại danh của sư huynh?
Long Cư Tuyết giờ khắc này, kích động giống như nhìn thấy đại cứu tinh, nhìn thấy thân nhân.
- Ta gọi Dư Giới, một trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt đại sư, Long sư muội có thể bảo ta Dư sư huynh.
Thanh sam công tử Dư Giới kia, ở trong khẩu khí vậy mà lộ ra vài phần nhiệt tình, vài phần khách khí, hiển nhiên là rất để mắt Long Cư Tuyết này.
- Đây là Từ Chấn, nhập môn sau ngươi, có thể gọi hắn Từ sư đệ.
Dư Giới chỉ vào đồng bạn bên cạnh giới thiệu nói.
- Tuyết Nhi bái kiến nhị vị sư huynh.
Hiện tại Long Cư Tuyết gặp rủi ro, cũng không dám ở trước mặt Từ Chấn sĩ diện, gọi chung là sư huynh.
Chỉ là, Dư Giới lại nhướng mày:
- Sư muội, ngươi không cần phải khách khí. Thế giới Võ đạo, cường giả vi tôn, ngươi gọi hắn sư huynh, hắn không dám nhận.
Từ Chấn kia nghe xong, chẳng những không có phản cảm, ngược lại cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Tuyết Nhi sư tỷ, ở Tử Dương Tông chúng ta, thực lực thiên phú mạnh, bài vị liền cao. Nếu như ngươi ở trong sơn môn gọi ta là sư huynh, ta thật sự không có cách nào lăn lộn tiếp nữa rồi.
Long Cư Tuyết lại nhẹ nhàng cười cười:
- Hiện tại Tuyết Nhi còn không có vào sơn môn, nhị vị sư huynh liền cho phép Tuyết Nhi gọi bậy một chút a.
Không thể không nói, lần này Long Cư Tuyết giả khiêm tốn, làm cho Từ Chấn rất cảm động. Hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ, nhìn về phía Giang Trần xa xa.
- Tuyết Nhi sư tỷ, người này là địa vị gì? Lại dám truy sát đệ tử Tử Dương Tông ta? Để cho Từ Chấn ta giết hắn đi, giúp sư tỷ ra một hơi!
Từ Chấn này xoay chuyển ánh mắt, mang theo vài phần nịnh nọt, bước ra một bước tiến lên, khí thế toàn thân tăng cao.
Uy áp cường đại, lập tức lan tràn cả sơn cốc. Vô số Thanh Dực Kiếm Điểu ở dưới uy áp, vậy mà không kiên trì nổi, từng con rơi xuống mặt đất.
- Ha ha ha ha...
Từ Chấn kia đắc ý phi phàm, ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng kêu kia ẩn ẩn hình thành một loại lực lượng kỳ quái, từng biên độ sóng kỳ lạ không ngừng khuếch tán, ở trăm mét chung quanh hắn, Thanh Dực Kiếm Điểu không kịp đào thoát, đều phát ra tiếng kêu thê lương, từng con rơi xuống.
- Linh khí chấn động, đây là Linh Đạo cường giả!
Trên Nhị Độ Quan, sắc mặt Câu Ngọc công chúa cũng đột nhiên biến đổi. Ngay sau đó, phi thân nhảy lên một con Kim Dực Kiếm Điểu, vọt tới bên người Giang Trần.
Nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả này, ngay cả Giang Hãn Hầu Giang Phong gần đây dũng mãnh, không sợ hãi, cũng cảm thấy kinh sợ. Đồng dạng gọi tới một đầu Kim Dực Kiếm Điểu, lao xuống quan.
Phải biết rằng, Giang Phong người này, một thân ngông nghênh, ngay cả đệ nhất chư hầu Long Chiếu Phong cũng không thể áp đảo, nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả, cũng khó tránh khỏi thất thố như thế.
Ở quốc gia phàm tục, Linh Đạo cường giả, cái kia chính là tồn tại trong truyền thuyết.
Không cần Câu Ngọc công chúa nhắc nhở, giờ phút này Giang Trần cũng đã đoán ra, hai người kia, nhất định là Linh Đạo cường giả của Tử Dương Tông.
Từ Chấn này hiển nhiên là đang thể hiện thực lực, mỗi đi ra trước một bước, Linh Đạo uy áp liền tăng cường một phần, làm cho đại quân Kiếm Điểu ở bốn phía tán loạn, không ngừng lui về.
Mặc dù Giang Trần cách người này 200~300m, nhưng mà Từ Chấn mỗi đi một bước, hữu ý vô ý đều dùng Linh Đạo uy áp, đối với hắn tiến hành áp bách.
Loại áp bách vô hình này, không phải đao quang kiếm ảnh, nhưng so với bất luận đao quang kiếm ảnh gì cũng đáng sợ hơn.
Giang Trần rõ ràng cảm giác được phụ thân ở bên người, hô hấp bắt đầu dồn dập, hàm răng vậy mà nhịn không được run rẩy.
Câu Ngọc công chúa cũng không khá hơn chút nào, tuy năng lực khắc chế của nàng mạnh hơn một chút, nhưng mà vai có chút run run kia, vẫn bán rẻ tình cảnh gian nan của nàng giờ phút này.
Ngược lại là Giang Trần mười mạch chân khí, ở dưới sự trợ giúp của《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, thì dễ dàng gánh vác được.
Bất quá, Giang Trần rất rõ ràng, tiếp tục như vậy, để cho thằng này lại đi vài bước, chỉ sợ phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa sẽ sụp đổ.
Hắn thét dài một tiếng, như sấm mùa xuân quát to:
- Tà ma ngoại đạo, khoe khoang cái gì?
Một tiếng rống này, Giang Trần lại hàm ẩn đại thần thông hàng phục Tâm Ma, chỉ một tiếng rống, liền kéo phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa từ trong Tâm Ma đi ra.
Mà lực lượng kia, cũng ngăn cản khí thế xông lên của Từ Chấn, tuy không thể lực lượng ngang nhau, nhưng cũng triệt tiêu hơn nửa.
- Ồ?
Dư Giới lộ ra một tia kinh ngạc, lông mày lập tức nhíu một cái.
- Từ Chấn, muốn động thủ, thì tranh thủ thời gian a.
- Vâng!
Từ Chấn u ám cười cười.
- Tiểu tử, ngươi vậy mà có thể khu động những Kiếm Điểu này chiến đấu, ngược lại là có chút cổ quái. Chỗ dựa của ngươi là ai? Cho biết tên họ đi!
Lông mi Giang Trần hơi động một chút, cười lạnh nhìn Từ Chấn, không rảnh mà để ý hắn hỏi.
- Tiểu tử, Từ gia của ngươi kiên nhẫn có hạn. Hỏi lại ngươi một câu, chỗ dựa của ngươi là ai?
Nếu như là Võ Giả thế tục, Từ Chấn tuyệt đối sẽ không hỏi nửa chữ, trực tiếp thi triển đại thần thông chém giết đối phương, hướng Long Cư Tuyết xum xoe.
Chỉ là, Giang Trần khu động Kiếm Điểu, khiến Từ Chấn hiếu kỳ, lại có chút tham lam, đồng thời cũng ẩn ẩn lo lắng, vạn nhất đối phương cũng có lai lịch lớn, tùy tiện chém giết, bây giờ là thống khoái, nhưng về sau phiền toái sẽ không dứt.
- Chỗ dựa của ta là ai, tại sao phải nói cho ngươi biết?
Giang Trần thản nhiên nói.
- Giang Trần, ngươi không cần hung hăng càn quấy! Hai vị này đều là đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông, ngươi một Võ Giả phàm tục, lại dám tranh luận, thật sự là tự tìm đường chết!
/3612
|