Hoàng cung đúng là địa phương đáng sợ, vết thương càng dưỡng càng nghiêm trọng.
Ít nhất thì A Bảo cho là vậy, bởi vì buổi tối bị tàn phá, chất lượng giấc ngủ không tốt, sắc mặt của nàng vô cùng ảm đạm, dung nhan tiều tụy, giống như phải chịu thống khổ rất lớn, làm cho Tôn thái y và Ngụy y nữ mỗi lần đến xem mạch đều cảm thấy rất khó hiểu.
Sau khi Ngụy y nữ xoa bóp thắt lưng cho A Bảo xong, liền đi tìm Tôn thái y, mang nghi vấn của mình ra nói: "Tôn thái y, thương thắt lưng của Lý cô nương lúc trước nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn, nhưng mà hôm nay lại bất ngờ chuyển biến tốt, Lý cô nương trừ đau một chút, hôm nay so với hai ngày trước có thể ngồi liền mấy canh giờ cũng không mệt mỏi. Tôn thái y, không biết ngài cho Lý cô nương uống thuốc gì?"
Tôn thái y sửng sốt, theo phản xạ lắc đầu nói: "Lý cô nương bị thương ở xương sống thắt lưng, lão phu chỉ là khai một phương thuốc bổ dưỡng mà thôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngụy y nữ, Lý cô nương là người tốt tự có thiên tướng, chúng ta chỉ cần chữa cho tốt vết thương của cô nương là được."
Ngụy y nữ liền hiểu ý của Tôn thái y, không cần nàng quản nhiều chuyện như thế là gì làm, cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Hơn nữa thương thế của Lý Minh Cẩm chuyển biến tốt, đối với bọn họ mà nói cũng là có chỗ tốt, cũng không cần sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn liền liên lụy đến bản thân.
Vậy là hai người tính toán giữ kín như bưng, nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lắm miệng làm gì.
Cũng bởi vì có hai người kín miệng, A Bảo xoa bóp vòng eo co rút đau đớn, liền có cảm giác phẫn nộ, cảm giác mình sớm hay muộn gì cũng có ngày chết thảm trong hoàng cung này, cho nên nhanh chân chạy thì hơn.
Sau khi quyết định chủ ý xong, A Bảo ở lại hoàng cung dưỡng bệnh đến ngày thứ năm —— cũng tức là nói nàng bị tàn phá hết bốn buổi tối, rốt cuộc cảm thấy đã là cực hạn, lúc hoàng hậu dẫn Thích quý phi cùng hai vị công chúa qua đây an ủi, A Bảo liền uyển chuyển tỏ vẻ, thương thế của nàng đã khá hơn rất nhiều, đứng dậy cũng không thành vấn đề, hy vọng có thể về nhà dưỡng thương, không muốn ở lại quấy rầy các quý nhân trong cung.
Hoàng hậu hơi giật mình sửng sốt, tuy không hiểu vì sao A Bảo không muốn ở lại trong cung, nhưng cũng chưa cho A Bảo câu trả lời rõ ràng, liền gọi Tôn thái y và Ngụy y nữ đã trị liệu cho A Bảo tới, hỏi thăm tình hình thân thể A Bảo cẩn thận, sau khi biết được A Bảo nên nằm trên giường một tháng để tránh lưu lại di chứng, hoàng hậu liền cười khanh khách bảo A Bảo an tâm ở lại.
A Bảo: =__=! Nếu tiếp tục ở lại, thắt lưng của nàng sẽ bị người ta chỉnh hỏng mất!
Thái y trong cung nói chuyện luôn bảo thủ mấy phần, rõ ràng là ba phần bệnh cũng nói thành bảy phần, A Bảo mặc dù cũng biết đạo lý trong đó, thương thế của mình nằm nửa tháng là được, nhưng mà bọn họ nói như thế, cũng không cách nào phản bác lại.
Cho là A Bảo nhàm chán nhớ nhà, hoàng hậu không chỉ rộng rãi thưởng cho A Bảo rất nhiều đồ cổ quý hiếm cho nàng giải sầu, còn tuyên Uy Viễn hầu tiểu thư vào cung bồi A Bảo nói chuyện. Hành động này của hoàng hậu thể hiện ra bên ngoài là đối với A Bảo vô cùng coi trọng,người trong hoàng cung ai nấy đều rõ ràng, về sau biết được hành động của hoàng hậu là do chủ ý của Chính Đức đế, tâm tư mọi người triệt để lung lay.
Chỉ là A Bảo lúc này còn chưa biết, sau này sự tình còn khổ sở hơn đang chờ nàng.
Nhận được khẩu dụ của hoàng hậu, Uy Viễn hầu phu nhân mang theo Lý Minh Phượng, Lý Minh Nghi cùng nhau tiến cung, sau khi bái kiến hoàng hậu xong, liền tới đến Lệ Cảnh hiên bồi A Bảo nói chuyện giải sầu.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ cực khổ rồi." Lý Minh Nghi nhỏ giọng nói bên tai A Bảo, trong giọng nói mang theo vô hạn đồng tình.
Lúc A Bảo bị quý phi và thất công chúa triệu tiến cung, nàng còn cảm thấy A Bảo được lọt vào trong mắt quý nhân trong cung, là vô cùng vinh dự, trong lòng còn ẩn ẩn hâm mộ. hiện tại thì, đúng là giống như nương nàng nói, quý phi và thất công chúa cũng không phải là loại người dễ đối phó, ngày A Bảo tiến cung lại rơi xuống nước còn đụng chạm làm thắt lưng bị thương, nghĩ đến lời mẫu thân nói, A Bảo có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của hoàng hậu và Thích quý phi, trong lòng có bao nhiêu đồng tình và lo lắng, quả nhiên loại phúc phận này không phải ai cũng có thể nuốt trôi nha.
Suy nghĩ của Lý Minh Phượng cũng không sai biệt lắm, nhị phu nhân là một người khôn khéo cẩn thận, sớm đã đem các sự tình suy đoán rõ ràng, cũng cùng nữ nhi phân tích qua. Nàng hôm nay tiến cung, trừ nhìnxem A Bảo thương thế, cũng muốn nhìn xem tình cảnh của A Bảo trong cung.
A Bảo không biết chút gì về suy nghĩ của hai vị muội muội, chỉ thấy hai nàng hiện ra ánh mắt đồng tình, lập tức trong lòng liền thổn thức, quả nhiên chỉ có tỷ muội nhà mình là biết thương người, có trời biết nàng hàng đêm bị một nam nhân phát điên lăn qua lăn lại, cuộc sống này thực sự là không có cách nào vượt qua, rất muốn về nhà a a a!! Muội muội các người giúp ta đi a a a! QAQ
Dù sao cũng là ở trong cung, dù có hoàng hậu ban ân, nhưng các nàng cũng không thể ở lại lâu, nhị Minh ( Minh Nghi Minh Phượng) chỉ ở lại một lúc liền rời đi.
Sau khi nhị Minh rời đi, lúc A Bảo đỡ tường chậm rãi hoạt động thân thể lung lay, liền có cung nữ tiến vào bẩm báo, Thanh Ninh quận chúa Chu Cẩn tới.
A Bảo vô tình nhìn về phía Linh Lung đang hầu hạ bên cạnh, thấy trên gương mặt trẻ con tròn trịa của nàng hơi hiện ra vẻ khác thường, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ cung kính ung dung. Thế nhưng A Bảo vẫn cảm thấy đối mặt với tiểu cung nữ này, dạ dày cũng quặn đau, nàng đoán thế nào đêm nay cũng bị người nào đó đâm thọc.
Thực sự sống không bằng chết mà! Nhanh cho nàng về nhà đi...
A Bảo tùy ý để Linh Lung đỡ ngồi lại trên giường, mới để cung nhân mời Chu Cẩn vào.
"Minh Cẩm tỷ tỷ hôm nay thế nào?" Chu Cẩn ngồi ở ghế nhỏ đối diện A Bảo, mỉm cười nhìn nàng, thân thiết hỏi: "không biết dược lần trước đưa tới cho Minh Cẩm tỷ tỷ dùng có được không? Nếu là dùng được, muội lần sau lại mang đến cho Minh Cẩm tỷ tỷ."
A Bảo khóe miệng co quắp, ha hả cười nói: "Đương nhiên là dùng tốt, đa tạ quận chúa."
Chu Cẩn mím môi cười, lơ đãng nói: "Minh Cẩm tỷ tỷ không cần cám ơn muội, kỳ thực dược này là của ca ca muội. Trước đây muội cũng từng té bị thương, nửa người đều đau nhức, không đứng dậy nổi. Ca ca đau lòng muội, liền đi tìm một vị đại phu họ Giải phối một phương thuốc dán lưu thông máu, so với thái y trong cung càng tốt hơn, hiệu quả rõ rệt, sau khi muội dùng xong, rất nhanh liền tan máu bầm, Minh Cẩm tỷ tỷ có thể dùng?"
Vào ngày thứ ba lúc A Bảo vết thương càng nặng thêm, Chu Cẩn lại tiến cung một chuyến, đưa cho nàng một lọ thuốc dán lưu thông máu tiêu bầm, sau khi Tôn thái y kiểm tra qua, phát hiện phương thuốc này điều phối rất tinh tế hiếm thấy, hiệu quả lại tốt, liền để A Bảo dùng.
A Bảo gật đầu nói: "đã dùng, hiệu quả không tệ, để quận chúa phí tâm."
Chu Cẩn cười sẵng giọng: "Chỉ cần vết thương của Minh Cẩm tỷ tỷ mau lành là được, cũng đỡ cho mọi người lo lắng." Đỡ cho ca ca của nàng đau lòng, muốn mượn tay muội muội đưa thuốc.
A Bảo cảm thấy nàng cười có chút ái muội, nghĩ lại hành động lần trước của Chu Cẩn, trên mặt có chút nóng lên, lại có một chút xấu hổ. Mặc kệ nữ nhân nào, được nam nhân tuấn tú ôn nhu như gió xuân quan tâm, đều không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, mặc dù không đến mức thoáng cái đã yêu, nhưng A Bảo đối với Chu Ngự rất có hảo cảm, so với mỗ nam nhân mỗi buổi tối lăn qua lăn lại nàng kia tốt hơn nhiều.
Chu Cẩn thấy nàng hiểu, khẽ cười một tiếng. Nàng hiểu ý tứ của mẫu thân, đối với Lý Minh Cẩm, nàng cũng không có ý kiến gì, mẫu thân và huynh trưởng đều hài lòng, vậy người chị dâu này nàng cũng không có ý gì.
Linh Lung xem xét ánh mắt của Chu Cẩn, lại xem xét mắt sắc mặt ửng đỏ của A Bảo, như có điều suy nghĩ.
"Nghe nói A Cẩn tiến cung, phải không?"
một âm thanh thanh thúy xa xa truyền đến, lại nghe thấy thanh âm cung nhân thỉnh an, rất nhanh liền thấy hai thiếu nữ đi đến, chính là thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa.
Chu Cẩn thu hồi nét mặt tươi cười, khóe môi vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, A Bảo cũng thu lại tâm tư lúc trước, hai người đều bận đứng dậy nghênh tiếp.
Thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa đến, Lệ Cảnh hiên lại náo nhiệt lên. Trừ thất công chúa, Lạc Ninh quận chúa và Chu Cẩn phẩm cấp như nhau, nhưng lại đối với Chu Cẩn có ý lấy lòng, ngược lại là người bị thương cần được an ủi A Bảo này lại bị lờ đi.
A Bảo nhìn thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa trò chuyện vui vẻ, liền nhanh chóng thu hồi tâm tư thiếu nữ lúc trước, vô cùng cảm khái thở dài: Mặc dù mỹ nam quan tâm làm cho người ta rất là hưởng thụ, nhưng mà có nhiều ruồi bọ mơ ước mỹ nam như vậy, nàng vẫn là kính nhi viễn chi thôi!
*******
Vào tối hôm đó, A Bảo lại trải qua thêm một lần tàn phá vô cùng bi thảm, bất quá lần này lại phát hiện, thế nhưng không giống như mấy lần trước làm nàng đau đến chết đi sống lại luôn muốn ngủ để trốn tránh thống thổ, hơn nữa cũng không biết có phải là do quen tay hay không, cứ cảm thấy thủ pháp của nam nhân này có chút thành thục, là tiến bộ rồi?
Hai ngày nay A Bảo cũng hiểu được, Tấn vương này... Hình như là tới để trị thương cho nàng, mặc dù phương pháp vô cùng hung tàn, nhưng rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt.
Chỉ là, chẳng biết vì sao vẫn là cảm kích không nổi, trái lại mỗi lần đều lo lắng hắn canh ba nửa đêm tới đây, cô nam quả nữ, lỡ như bị người ngoài bắt gặp thì làm sao bây giờ? Nàng có còn muốn lập gia đình nữa hay không đây? Mà không lấy chồng cũng không sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến thanh danh của các tỷ muội trong gia tộc, nàng chết cũng không đền nổi.
"Ngủ đi." Vẫn là câu nói cực kỳ lãnh ngạnh.
A Bảo hơi hé miệng, lại nhắm mắt lại, cuối cùng lại nuốt vào câu định nói.
Chờ A Bảo ngủ, người trong bóng tối mới rời đi.
Tịch Viễn nhìn nam nhân như u linh trong bóng tối đi tới, âm thầm lau mồ hôi lạnh, trái tim đang treo ngược lên cuối cùng cũng rơi xuống.
Thấy người nọ không thèm nhìn hắn liền đi qua, Tịch Viễn vội vàng nói: "Vương gia, Giải thần y nói ngài đã học xong thủ nghệ của hắn, hắn cũng nên rời đi. Còn có... Giải thần y còn nói là nếu ngài còn dám uy hiếp hắn, hắn liền trốn ra hải ngoại không trở lại, để cho ngài tìm cũng không tìm được."
nói xong mớ lời đại nghịch bất đạo này cuối cùng cũng được người nào đó bố thí cho một cái liếc mắt, Tịch Viễn lại đổ mồ hôi lạnh, liền nghe thấy thanh âm lãnh liệt: "Ngươi nói cho hắn biết, nếm thử thủ đoạn dụng hình của bổn vương xong hẵn nghĩ đến chuyện trốn."
"..."
Tịch Viễn lại lau mồ hôi, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết. Cho nên Giải thần y, ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại trong kinh đi.
******
Lại thêm một ngày trôi qua.
A Bảo nằm ở trên giường, trừng mắt chờ đợi, phát hiện đã mấy ngày qua, mỗ nam nhân nào đó khôngcòn đến lăn qua lăn lại nàng nữa, trong lòng liền buông lỏng, lập tức cảm thấy một loại nhẹ nhõm xông lên, trong lòng liền cảm tạ mười phương thần phật, nàng cuối cùng cũng chạy thoát khỏi bàn tay của đại Boss hắc ám rồi.
Thế là tâm tình A Bảo vô cùng khoan khoái nhắm mắt ngủ, cảm thấy đêm nay nhất định sẽ ngủ rất ngon, nói không chừng còn mơ thấy mộng đẹp.
Thẳng đến ánh trăng lên cao, A Bảo mở mắt trắng dã, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
A Bảo: >__<.. Thế quái nào, hôm nay không bị tàn phá, nhưng mà ngủ không được...
Bị quấy rầy đã quen, theo thói quen đợi hắn xuất hiện tàn phá xong nàng lại ngủ tiếp, hiện tại không ai quấy rầy trái lại không quen a! Cuộc sống này thực sự là không thể nào qua a a a...
Ít nhất thì A Bảo cho là vậy, bởi vì buổi tối bị tàn phá, chất lượng giấc ngủ không tốt, sắc mặt của nàng vô cùng ảm đạm, dung nhan tiều tụy, giống như phải chịu thống khổ rất lớn, làm cho Tôn thái y và Ngụy y nữ mỗi lần đến xem mạch đều cảm thấy rất khó hiểu.
Sau khi Ngụy y nữ xoa bóp thắt lưng cho A Bảo xong, liền đi tìm Tôn thái y, mang nghi vấn của mình ra nói: "Tôn thái y, thương thắt lưng của Lý cô nương lúc trước nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn, nhưng mà hôm nay lại bất ngờ chuyển biến tốt, Lý cô nương trừ đau một chút, hôm nay so với hai ngày trước có thể ngồi liền mấy canh giờ cũng không mệt mỏi. Tôn thái y, không biết ngài cho Lý cô nương uống thuốc gì?"
Tôn thái y sửng sốt, theo phản xạ lắc đầu nói: "Lý cô nương bị thương ở xương sống thắt lưng, lão phu chỉ là khai một phương thuốc bổ dưỡng mà thôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngụy y nữ, Lý cô nương là người tốt tự có thiên tướng, chúng ta chỉ cần chữa cho tốt vết thương của cô nương là được."
Ngụy y nữ liền hiểu ý của Tôn thái y, không cần nàng quản nhiều chuyện như thế là gì làm, cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Hơn nữa thương thế của Lý Minh Cẩm chuyển biến tốt, đối với bọn họ mà nói cũng là có chỗ tốt, cũng không cần sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn liền liên lụy đến bản thân.
Vậy là hai người tính toán giữ kín như bưng, nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lắm miệng làm gì.
Cũng bởi vì có hai người kín miệng, A Bảo xoa bóp vòng eo co rút đau đớn, liền có cảm giác phẫn nộ, cảm giác mình sớm hay muộn gì cũng có ngày chết thảm trong hoàng cung này, cho nên nhanh chân chạy thì hơn.
Sau khi quyết định chủ ý xong, A Bảo ở lại hoàng cung dưỡng bệnh đến ngày thứ năm —— cũng tức là nói nàng bị tàn phá hết bốn buổi tối, rốt cuộc cảm thấy đã là cực hạn, lúc hoàng hậu dẫn Thích quý phi cùng hai vị công chúa qua đây an ủi, A Bảo liền uyển chuyển tỏ vẻ, thương thế của nàng đã khá hơn rất nhiều, đứng dậy cũng không thành vấn đề, hy vọng có thể về nhà dưỡng thương, không muốn ở lại quấy rầy các quý nhân trong cung.
Hoàng hậu hơi giật mình sửng sốt, tuy không hiểu vì sao A Bảo không muốn ở lại trong cung, nhưng cũng chưa cho A Bảo câu trả lời rõ ràng, liền gọi Tôn thái y và Ngụy y nữ đã trị liệu cho A Bảo tới, hỏi thăm tình hình thân thể A Bảo cẩn thận, sau khi biết được A Bảo nên nằm trên giường một tháng để tránh lưu lại di chứng, hoàng hậu liền cười khanh khách bảo A Bảo an tâm ở lại.
A Bảo: =__=! Nếu tiếp tục ở lại, thắt lưng của nàng sẽ bị người ta chỉnh hỏng mất!
Thái y trong cung nói chuyện luôn bảo thủ mấy phần, rõ ràng là ba phần bệnh cũng nói thành bảy phần, A Bảo mặc dù cũng biết đạo lý trong đó, thương thế của mình nằm nửa tháng là được, nhưng mà bọn họ nói như thế, cũng không cách nào phản bác lại.
Cho là A Bảo nhàm chán nhớ nhà, hoàng hậu không chỉ rộng rãi thưởng cho A Bảo rất nhiều đồ cổ quý hiếm cho nàng giải sầu, còn tuyên Uy Viễn hầu tiểu thư vào cung bồi A Bảo nói chuyện. Hành động này của hoàng hậu thể hiện ra bên ngoài là đối với A Bảo vô cùng coi trọng,người trong hoàng cung ai nấy đều rõ ràng, về sau biết được hành động của hoàng hậu là do chủ ý của Chính Đức đế, tâm tư mọi người triệt để lung lay.
Chỉ là A Bảo lúc này còn chưa biết, sau này sự tình còn khổ sở hơn đang chờ nàng.
Nhận được khẩu dụ của hoàng hậu, Uy Viễn hầu phu nhân mang theo Lý Minh Phượng, Lý Minh Nghi cùng nhau tiến cung, sau khi bái kiến hoàng hậu xong, liền tới đến Lệ Cảnh hiên bồi A Bảo nói chuyện giải sầu.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ cực khổ rồi." Lý Minh Nghi nhỏ giọng nói bên tai A Bảo, trong giọng nói mang theo vô hạn đồng tình.
Lúc A Bảo bị quý phi và thất công chúa triệu tiến cung, nàng còn cảm thấy A Bảo được lọt vào trong mắt quý nhân trong cung, là vô cùng vinh dự, trong lòng còn ẩn ẩn hâm mộ. hiện tại thì, đúng là giống như nương nàng nói, quý phi và thất công chúa cũng không phải là loại người dễ đối phó, ngày A Bảo tiến cung lại rơi xuống nước còn đụng chạm làm thắt lưng bị thương, nghĩ đến lời mẫu thân nói, A Bảo có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của hoàng hậu và Thích quý phi, trong lòng có bao nhiêu đồng tình và lo lắng, quả nhiên loại phúc phận này không phải ai cũng có thể nuốt trôi nha.
Suy nghĩ của Lý Minh Phượng cũng không sai biệt lắm, nhị phu nhân là một người khôn khéo cẩn thận, sớm đã đem các sự tình suy đoán rõ ràng, cũng cùng nữ nhi phân tích qua. Nàng hôm nay tiến cung, trừ nhìnxem A Bảo thương thế, cũng muốn nhìn xem tình cảnh của A Bảo trong cung.
A Bảo không biết chút gì về suy nghĩ của hai vị muội muội, chỉ thấy hai nàng hiện ra ánh mắt đồng tình, lập tức trong lòng liền thổn thức, quả nhiên chỉ có tỷ muội nhà mình là biết thương người, có trời biết nàng hàng đêm bị một nam nhân phát điên lăn qua lăn lại, cuộc sống này thực sự là không có cách nào vượt qua, rất muốn về nhà a a a!! Muội muội các người giúp ta đi a a a! QAQ
Dù sao cũng là ở trong cung, dù có hoàng hậu ban ân, nhưng các nàng cũng không thể ở lại lâu, nhị Minh ( Minh Nghi Minh Phượng) chỉ ở lại một lúc liền rời đi.
Sau khi nhị Minh rời đi, lúc A Bảo đỡ tường chậm rãi hoạt động thân thể lung lay, liền có cung nữ tiến vào bẩm báo, Thanh Ninh quận chúa Chu Cẩn tới.
A Bảo vô tình nhìn về phía Linh Lung đang hầu hạ bên cạnh, thấy trên gương mặt trẻ con tròn trịa của nàng hơi hiện ra vẻ khác thường, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ cung kính ung dung. Thế nhưng A Bảo vẫn cảm thấy đối mặt với tiểu cung nữ này, dạ dày cũng quặn đau, nàng đoán thế nào đêm nay cũng bị người nào đó đâm thọc.
Thực sự sống không bằng chết mà! Nhanh cho nàng về nhà đi...
A Bảo tùy ý để Linh Lung đỡ ngồi lại trên giường, mới để cung nhân mời Chu Cẩn vào.
"Minh Cẩm tỷ tỷ hôm nay thế nào?" Chu Cẩn ngồi ở ghế nhỏ đối diện A Bảo, mỉm cười nhìn nàng, thân thiết hỏi: "không biết dược lần trước đưa tới cho Minh Cẩm tỷ tỷ dùng có được không? Nếu là dùng được, muội lần sau lại mang đến cho Minh Cẩm tỷ tỷ."
A Bảo khóe miệng co quắp, ha hả cười nói: "Đương nhiên là dùng tốt, đa tạ quận chúa."
Chu Cẩn mím môi cười, lơ đãng nói: "Minh Cẩm tỷ tỷ không cần cám ơn muội, kỳ thực dược này là của ca ca muội. Trước đây muội cũng từng té bị thương, nửa người đều đau nhức, không đứng dậy nổi. Ca ca đau lòng muội, liền đi tìm một vị đại phu họ Giải phối một phương thuốc dán lưu thông máu, so với thái y trong cung càng tốt hơn, hiệu quả rõ rệt, sau khi muội dùng xong, rất nhanh liền tan máu bầm, Minh Cẩm tỷ tỷ có thể dùng?"
Vào ngày thứ ba lúc A Bảo vết thương càng nặng thêm, Chu Cẩn lại tiến cung một chuyến, đưa cho nàng một lọ thuốc dán lưu thông máu tiêu bầm, sau khi Tôn thái y kiểm tra qua, phát hiện phương thuốc này điều phối rất tinh tế hiếm thấy, hiệu quả lại tốt, liền để A Bảo dùng.
A Bảo gật đầu nói: "đã dùng, hiệu quả không tệ, để quận chúa phí tâm."
Chu Cẩn cười sẵng giọng: "Chỉ cần vết thương của Minh Cẩm tỷ tỷ mau lành là được, cũng đỡ cho mọi người lo lắng." Đỡ cho ca ca của nàng đau lòng, muốn mượn tay muội muội đưa thuốc.
A Bảo cảm thấy nàng cười có chút ái muội, nghĩ lại hành động lần trước của Chu Cẩn, trên mặt có chút nóng lên, lại có một chút xấu hổ. Mặc kệ nữ nhân nào, được nam nhân tuấn tú ôn nhu như gió xuân quan tâm, đều không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, mặc dù không đến mức thoáng cái đã yêu, nhưng A Bảo đối với Chu Ngự rất có hảo cảm, so với mỗ nam nhân mỗi buổi tối lăn qua lăn lại nàng kia tốt hơn nhiều.
Chu Cẩn thấy nàng hiểu, khẽ cười một tiếng. Nàng hiểu ý tứ của mẫu thân, đối với Lý Minh Cẩm, nàng cũng không có ý kiến gì, mẫu thân và huynh trưởng đều hài lòng, vậy người chị dâu này nàng cũng không có ý gì.
Linh Lung xem xét ánh mắt của Chu Cẩn, lại xem xét mắt sắc mặt ửng đỏ của A Bảo, như có điều suy nghĩ.
"Nghe nói A Cẩn tiến cung, phải không?"
một âm thanh thanh thúy xa xa truyền đến, lại nghe thấy thanh âm cung nhân thỉnh an, rất nhanh liền thấy hai thiếu nữ đi đến, chính là thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa.
Chu Cẩn thu hồi nét mặt tươi cười, khóe môi vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, A Bảo cũng thu lại tâm tư lúc trước, hai người đều bận đứng dậy nghênh tiếp.
Thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa đến, Lệ Cảnh hiên lại náo nhiệt lên. Trừ thất công chúa, Lạc Ninh quận chúa và Chu Cẩn phẩm cấp như nhau, nhưng lại đối với Chu Cẩn có ý lấy lòng, ngược lại là người bị thương cần được an ủi A Bảo này lại bị lờ đi.
A Bảo nhìn thất công chúa và Lạc Ninh quận chúa trò chuyện vui vẻ, liền nhanh chóng thu hồi tâm tư thiếu nữ lúc trước, vô cùng cảm khái thở dài: Mặc dù mỹ nam quan tâm làm cho người ta rất là hưởng thụ, nhưng mà có nhiều ruồi bọ mơ ước mỹ nam như vậy, nàng vẫn là kính nhi viễn chi thôi!
*******
Vào tối hôm đó, A Bảo lại trải qua thêm một lần tàn phá vô cùng bi thảm, bất quá lần này lại phát hiện, thế nhưng không giống như mấy lần trước làm nàng đau đến chết đi sống lại luôn muốn ngủ để trốn tránh thống thổ, hơn nữa cũng không biết có phải là do quen tay hay không, cứ cảm thấy thủ pháp của nam nhân này có chút thành thục, là tiến bộ rồi?
Hai ngày nay A Bảo cũng hiểu được, Tấn vương này... Hình như là tới để trị thương cho nàng, mặc dù phương pháp vô cùng hung tàn, nhưng rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt.
Chỉ là, chẳng biết vì sao vẫn là cảm kích không nổi, trái lại mỗi lần đều lo lắng hắn canh ba nửa đêm tới đây, cô nam quả nữ, lỡ như bị người ngoài bắt gặp thì làm sao bây giờ? Nàng có còn muốn lập gia đình nữa hay không đây? Mà không lấy chồng cũng không sao, nhưng nếu ảnh hưởng đến thanh danh của các tỷ muội trong gia tộc, nàng chết cũng không đền nổi.
"Ngủ đi." Vẫn là câu nói cực kỳ lãnh ngạnh.
A Bảo hơi hé miệng, lại nhắm mắt lại, cuối cùng lại nuốt vào câu định nói.
Chờ A Bảo ngủ, người trong bóng tối mới rời đi.
Tịch Viễn nhìn nam nhân như u linh trong bóng tối đi tới, âm thầm lau mồ hôi lạnh, trái tim đang treo ngược lên cuối cùng cũng rơi xuống.
Thấy người nọ không thèm nhìn hắn liền đi qua, Tịch Viễn vội vàng nói: "Vương gia, Giải thần y nói ngài đã học xong thủ nghệ của hắn, hắn cũng nên rời đi. Còn có... Giải thần y còn nói là nếu ngài còn dám uy hiếp hắn, hắn liền trốn ra hải ngoại không trở lại, để cho ngài tìm cũng không tìm được."
nói xong mớ lời đại nghịch bất đạo này cuối cùng cũng được người nào đó bố thí cho một cái liếc mắt, Tịch Viễn lại đổ mồ hôi lạnh, liền nghe thấy thanh âm lãnh liệt: "Ngươi nói cho hắn biết, nếm thử thủ đoạn dụng hình của bổn vương xong hẵn nghĩ đến chuyện trốn."
"..."
Tịch Viễn lại lau mồ hôi, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết. Cho nên Giải thần y, ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại trong kinh đi.
******
Lại thêm một ngày trôi qua.
A Bảo nằm ở trên giường, trừng mắt chờ đợi, phát hiện đã mấy ngày qua, mỗ nam nhân nào đó khôngcòn đến lăn qua lăn lại nàng nữa, trong lòng liền buông lỏng, lập tức cảm thấy một loại nhẹ nhõm xông lên, trong lòng liền cảm tạ mười phương thần phật, nàng cuối cùng cũng chạy thoát khỏi bàn tay của đại Boss hắc ám rồi.
Thế là tâm tình A Bảo vô cùng khoan khoái nhắm mắt ngủ, cảm thấy đêm nay nhất định sẽ ngủ rất ngon, nói không chừng còn mơ thấy mộng đẹp.
Thẳng đến ánh trăng lên cao, A Bảo mở mắt trắng dã, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
A Bảo: >__<.. Thế quái nào, hôm nay không bị tàn phá, nhưng mà ngủ không được...
Bị quấy rầy đã quen, theo thói quen đợi hắn xuất hiện tàn phá xong nàng lại ngủ tiếp, hiện tại không ai quấy rầy trái lại không quen a! Cuộc sống này thực sự là không thể nào qua a a a...
/76
|