Trên bạch y truyền đến hơi thở ngọt ngào, chậm rãi làm cho hắn bình tĩnh lại. Chính mình không có biện pháp làm cho thời gian quay ngược, tham dự vào cuộc sống của y. Kia về sau, trong sinh mệnh của y mỗi một ngày đều sẽ có hắn làm bạn!
Mỗi một ngày sao Lôi Duẫn Hạo cười, rõ ràng chỉ là một người xa lạ thế thôi, ngay cả đối phương rốt cuộc là ai đều không biết, vì cái gì chính mình có tâm tính như vậy chứ
Là hắn quá mức bá đạo, cảm thấy hết thảy tất cả sự vật tốt đẹp, đều thuộc về Lôi Vương hắn.Hay là hắn đối với tiểu tử kia động tâm
Động tâm sao Hắn không phủ nhận! Chính mình nhìn thấy một khắc kia của y,tâm kích động,cảm giác chưa từng có, làm cho hắn cảm thấy rất kỳ diệu.
“Nơi này,ngươi ở một mình” Hắn nhịn không được hỏi. Bằng không sẽ lại cảm thấy trong ngực như là có một cái gì đó đâm vào, rất khó chịu.
“Ân…” Sủng nhi gật gật đầu, nghĩ các tinh linh có cánh, không có biến hoá thân mình phi thường xinh xắn, thường dừng ở vai và trên tay y, cùng nhân loại trước mặt so, chỉ biết là không giống.
Hơn nữa các nàng đều thập phần không xem trọng nhân loại, chung quy nói nhân loại rất nguy hiểm. Cho nên,nơi này chỉ có y,cùng nhân loại trước mắt, hẳn là như vậy đi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng trong lòng nói chính mình không cần để ý, cho dù là có, cũng sẽ trở thành quá khứ của y. Chính là nhìn sủng nhi gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trở nên cao hứng. Xem ra hắn vẫn là thực để ý a.
Nhưng không biết có phải lỗi ảo giác của hắn hay không, nơi gần sủng nhi, hoa bên người nở không ít, vừa rồi rõ ràng không có nở được tươi như thế đâu.
Nét mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc, Lôi Duẫn Hạo nhìn thiên hạ trước mắt, không khỏi buông xuống tư thái tự mình vì y mặc y phục.
Đương hiên, hắn sẽ không bạc đãi chính mình, nhân cơ hội vuốt ve sủng nhi, cẩn thận họa trên nước da trắng nõn. Hầu kết từng đợt lên xuống một trận xôn xao, thân thể càng ngày càng khó chịu,trong lòng như lửa đốt.
Lôi Duẫn Hạo cười khổ, hắn như vậy có tính là tự làm tự chịu không.
Sủng nhi theo thói quen duỗi tay để hắn mặc y phục cho y, không có nửa phần cảm thấy có chỗ không ổn.Thấy tay hắn ở trên người mình họa, trong lòng cảm thấy khác thường. Đại khái là lần đầu tiên tiếp cận nhân loại đi. Có cảm giác như vậy, y cảm thấy thực mới lạ. Một chút cũng không phát hiện, người ta là đang ăn đậu hủ của y mà.
Kiên quyết vượt khó, Lôi Duẫn Hạo âm thầm cắn môi. Rốt cục cũng giúp sủng nhi mặc xong y phục,vụng về vì y buộc thắt lưng.Cưỡng chế xúc động trong lòng, đột nhiên đem sủng nhi đặt ở trong ngực.
Sủng nhi so với hắn thấp hơn rất nhiều, cái đầu nhỏ nhắn tóc lam sắc của y ở trên đầu vai hắn, mùi thơm ngọt ngào xông vào hơi thở của hắn.
Rất dễ chịu…….Lôi Duẫn Hạo tham lam ngửi. Không chỉ có cảm giác trơn nhẵn, thân mình ôm vào mềm mại,làm cho y càng dán vào chính mình chặt hơn.
Giờ khắc này,làm cho hắn cảm thấy thoả mãn chưa từng có.
“Ngươi vì cái gì muốn ôm ta” sủng nhi không hề giãy dụa, chỉ nâng đầu lên nhìn Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt cao hứng, nhẹ nhàng hỏi. Còn có, lần đầu tiên nằm ở trong lòng ngực của một con người, cảm giác cũng không tệ lắm, thực thoải mái, cũng thực ấm áp.
“Ách…Đây là lễ nghi giữa người với người”. Nghĩ nghĩ, Lôi Duẫn Hạo nói ra đáp án này. Vẫn như cũ ôm sủng nhi không tha, ở trên đầu y thở dài. Hắn thích loại cảm giác này, thích vị đạo (*) trên người y.Dán vào cơ thể, cảm giác nhịp đập đối phương, thực an tâm.
(*) vị đạo: mùi hương
Lễ nghi!
Hắn,Lôi Duẫn Hạo.
Lôi vương Lôi Duẫn Hạo, sợ là từ nhiều năm trước đã quên!Lôi quốc không ai không biết.
Lễ nghi của Lôi vương, chính là nhìn người ta hèn mọn quỳ gối dưới chân hắn, không dám ngẩng đầu!
Giơ kiếm hướng về phía cổ của đối phương!
Đạp bạch cốt (*) của đối phương, chiếm đoạt lãnh thổ của người khác!
(*) bạch cốt: xương trắng
Đây là lễ nghi của hắn!
Chính là, hiện tại hắn dùng tư thế ôn nhu nhất, cái ôm ấm áp nhất,đối với sủng nhi nói lễ nghi. Nếu như để những người chết đi nghe được, còn không sợ đến mức sống lại.
“Ách!Là như vậy sao” Sủng nhi cười cười, nguyên lai là như vậy a. Bất quá cũng là nhân loại gặp mặt đều ôm một cái như thế, cho rằng cũng không tệ lắm. Nguyên lai đây là người với người lễ nghi.Y cần phải hảo hảo nhớ kỹ.
“Ân……Không ai nói cho ngươi sao” Giải thích tầm quan trọng của nó hùng hồ,ngữ khí nghiêm túc khiến sủng nhi cho rằng chính mình, không hiểu lễ nghi, đúng là một chuyện quá mức đáng trách.
“Không có……Bất quá hiện tại ta đã biết.” Sủng nhi ngẩng đầu cam đoan nói, lại tự giác nhào vào trong lòng ngực hắn, gắt gao ôm Lôi Duẫn Hạ: “Ta thích loại lễ nghi này…….” Nói xong liền hướng Lôi Duẫn Hạo cười sáng lạn.
Ai, người này lớn lên xinh đẹp, nhưng suy nghĩ lại đơn thuần như tiểu cừu, cứ như vậy ngoan ngoãn mắc lừa!
Lôi Duẫn Hạo cao hứng trước tiểu nhân nhi chủ động nhảy ôm lấy ngực hắn,trong mắt tinh quang chợt loé,lần này hắn không nhìn lầm!
Theo chuyển động của sủng nhi hoa phía sau lại nở đầy!
Chẳng lẽ, y không phải con người, bằng không như thế nào lại sống bên trong thâm sơn này
Lôi Duẫn Hạo nghĩ, trong mắt loé quang mang kiên định, gắt gao ôm thân thể mềm mại hương vị ngọt ngào trong ngực.
Cho dù y không phải con người, y cũng là của hắn!
Nhìn thấy tiểu gia hoả này ở trong lòng một chút cũng không có bài xích hắn. Điểm này, khiến Lôi Duẫn Hạo rất vui vẻ.
“Ta có thể ở trong này không” Vuốt mái tóc như tơ của y, xúc cảm xuông mượt làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay. Lôi Duẫn Hạo cuối đầu, cố tình ở bên tai sủng nhi nhẹ giọng hỏi.
Hình như có hơi thở thổi vào bên tai sủng nhi. Thân thể không khỏi một trận tê dại,hai má tuyệt mỹ nhiễm lên một mảnh đỏ tươi. Xinh đẹp làm cho người ta muốn cắn một cái, ánh mắt lam sắc thâm sâu mê hoặc gợn sóng, đẹp không ta xiết, chỉ thấy y hơi ngẩng đầu lên, gật gật đầu, môi mọng khẽ hé, phun ra một chữ “……..Hảo”
Dáng vẻ đáng yêu của sủng nhi, Lôi Duẫn Hạo cảm thấy ánh mắt của hắn thêm nhu hoà. Phản ứng không lưu loát như vậy, rõ ràng là một người chưa hiểu nhân thế. Trong tay dùng sức, như là muốn đem y ôm vào trong thân thể: “Sủng nhi thật tốt.”
Trong ngực sủng nhi nở nụ cười, chỉ là lưu hắn ở lại mà thôi, có cái gì không được. Y vốn định hỏi người này nói một chút về thế giới bên ngoài, ở cùng một chỗ, không phải càng thêm thuận tiện sao
Đúng vậy….thuận tiện.Là rất thuận tiện a
Mỗi một ngày sao Lôi Duẫn Hạo cười, rõ ràng chỉ là một người xa lạ thế thôi, ngay cả đối phương rốt cuộc là ai đều không biết, vì cái gì chính mình có tâm tính như vậy chứ
Là hắn quá mức bá đạo, cảm thấy hết thảy tất cả sự vật tốt đẹp, đều thuộc về Lôi Vương hắn.Hay là hắn đối với tiểu tử kia động tâm
Động tâm sao Hắn không phủ nhận! Chính mình nhìn thấy một khắc kia của y,tâm kích động,cảm giác chưa từng có, làm cho hắn cảm thấy rất kỳ diệu.
“Nơi này,ngươi ở một mình” Hắn nhịn không được hỏi. Bằng không sẽ lại cảm thấy trong ngực như là có một cái gì đó đâm vào, rất khó chịu.
“Ân…” Sủng nhi gật gật đầu, nghĩ các tinh linh có cánh, không có biến hoá thân mình phi thường xinh xắn, thường dừng ở vai và trên tay y, cùng nhân loại trước mặt so, chỉ biết là không giống.
Hơn nữa các nàng đều thập phần không xem trọng nhân loại, chung quy nói nhân loại rất nguy hiểm. Cho nên,nơi này chỉ có y,cùng nhân loại trước mắt, hẳn là như vậy đi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng trong lòng nói chính mình không cần để ý, cho dù là có, cũng sẽ trở thành quá khứ của y. Chính là nhìn sủng nhi gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trở nên cao hứng. Xem ra hắn vẫn là thực để ý a.
Nhưng không biết có phải lỗi ảo giác của hắn hay không, nơi gần sủng nhi, hoa bên người nở không ít, vừa rồi rõ ràng không có nở được tươi như thế đâu.
Nét mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc, Lôi Duẫn Hạo nhìn thiên hạ trước mắt, không khỏi buông xuống tư thái tự mình vì y mặc y phục.
Đương hiên, hắn sẽ không bạc đãi chính mình, nhân cơ hội vuốt ve sủng nhi, cẩn thận họa trên nước da trắng nõn. Hầu kết từng đợt lên xuống một trận xôn xao, thân thể càng ngày càng khó chịu,trong lòng như lửa đốt.
Lôi Duẫn Hạo cười khổ, hắn như vậy có tính là tự làm tự chịu không.
Sủng nhi theo thói quen duỗi tay để hắn mặc y phục cho y, không có nửa phần cảm thấy có chỗ không ổn.Thấy tay hắn ở trên người mình họa, trong lòng cảm thấy khác thường. Đại khái là lần đầu tiên tiếp cận nhân loại đi. Có cảm giác như vậy, y cảm thấy thực mới lạ. Một chút cũng không phát hiện, người ta là đang ăn đậu hủ của y mà.
Kiên quyết vượt khó, Lôi Duẫn Hạo âm thầm cắn môi. Rốt cục cũng giúp sủng nhi mặc xong y phục,vụng về vì y buộc thắt lưng.Cưỡng chế xúc động trong lòng, đột nhiên đem sủng nhi đặt ở trong ngực.
Sủng nhi so với hắn thấp hơn rất nhiều, cái đầu nhỏ nhắn tóc lam sắc của y ở trên đầu vai hắn, mùi thơm ngọt ngào xông vào hơi thở của hắn.
Rất dễ chịu…….Lôi Duẫn Hạo tham lam ngửi. Không chỉ có cảm giác trơn nhẵn, thân mình ôm vào mềm mại,làm cho y càng dán vào chính mình chặt hơn.
Giờ khắc này,làm cho hắn cảm thấy thoả mãn chưa từng có.
“Ngươi vì cái gì muốn ôm ta” sủng nhi không hề giãy dụa, chỉ nâng đầu lên nhìn Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt cao hứng, nhẹ nhàng hỏi. Còn có, lần đầu tiên nằm ở trong lòng ngực của một con người, cảm giác cũng không tệ lắm, thực thoải mái, cũng thực ấm áp.
“Ách…Đây là lễ nghi giữa người với người”. Nghĩ nghĩ, Lôi Duẫn Hạo nói ra đáp án này. Vẫn như cũ ôm sủng nhi không tha, ở trên đầu y thở dài. Hắn thích loại cảm giác này, thích vị đạo (*) trên người y.Dán vào cơ thể, cảm giác nhịp đập đối phương, thực an tâm.
(*) vị đạo: mùi hương
Lễ nghi!
Hắn,Lôi Duẫn Hạo.
Lôi vương Lôi Duẫn Hạo, sợ là từ nhiều năm trước đã quên!Lôi quốc không ai không biết.
Lễ nghi của Lôi vương, chính là nhìn người ta hèn mọn quỳ gối dưới chân hắn, không dám ngẩng đầu!
Giơ kiếm hướng về phía cổ của đối phương!
Đạp bạch cốt (*) của đối phương, chiếm đoạt lãnh thổ của người khác!
(*) bạch cốt: xương trắng
Đây là lễ nghi của hắn!
Chính là, hiện tại hắn dùng tư thế ôn nhu nhất, cái ôm ấm áp nhất,đối với sủng nhi nói lễ nghi. Nếu như để những người chết đi nghe được, còn không sợ đến mức sống lại.
“Ách!Là như vậy sao” Sủng nhi cười cười, nguyên lai là như vậy a. Bất quá cũng là nhân loại gặp mặt đều ôm một cái như thế, cho rằng cũng không tệ lắm. Nguyên lai đây là người với người lễ nghi.Y cần phải hảo hảo nhớ kỹ.
“Ân……Không ai nói cho ngươi sao” Giải thích tầm quan trọng của nó hùng hồ,ngữ khí nghiêm túc khiến sủng nhi cho rằng chính mình, không hiểu lễ nghi, đúng là một chuyện quá mức đáng trách.
“Không có……Bất quá hiện tại ta đã biết.” Sủng nhi ngẩng đầu cam đoan nói, lại tự giác nhào vào trong lòng ngực hắn, gắt gao ôm Lôi Duẫn Hạ: “Ta thích loại lễ nghi này…….” Nói xong liền hướng Lôi Duẫn Hạo cười sáng lạn.
Ai, người này lớn lên xinh đẹp, nhưng suy nghĩ lại đơn thuần như tiểu cừu, cứ như vậy ngoan ngoãn mắc lừa!
Lôi Duẫn Hạo cao hứng trước tiểu nhân nhi chủ động nhảy ôm lấy ngực hắn,trong mắt tinh quang chợt loé,lần này hắn không nhìn lầm!
Theo chuyển động của sủng nhi hoa phía sau lại nở đầy!
Chẳng lẽ, y không phải con người, bằng không như thế nào lại sống bên trong thâm sơn này
Lôi Duẫn Hạo nghĩ, trong mắt loé quang mang kiên định, gắt gao ôm thân thể mềm mại hương vị ngọt ngào trong ngực.
Cho dù y không phải con người, y cũng là của hắn!
Nhìn thấy tiểu gia hoả này ở trong lòng một chút cũng không có bài xích hắn. Điểm này, khiến Lôi Duẫn Hạo rất vui vẻ.
“Ta có thể ở trong này không” Vuốt mái tóc như tơ của y, xúc cảm xuông mượt làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay. Lôi Duẫn Hạo cuối đầu, cố tình ở bên tai sủng nhi nhẹ giọng hỏi.
Hình như có hơi thở thổi vào bên tai sủng nhi. Thân thể không khỏi một trận tê dại,hai má tuyệt mỹ nhiễm lên một mảnh đỏ tươi. Xinh đẹp làm cho người ta muốn cắn một cái, ánh mắt lam sắc thâm sâu mê hoặc gợn sóng, đẹp không ta xiết, chỉ thấy y hơi ngẩng đầu lên, gật gật đầu, môi mọng khẽ hé, phun ra một chữ “……..Hảo”
Dáng vẻ đáng yêu của sủng nhi, Lôi Duẫn Hạo cảm thấy ánh mắt của hắn thêm nhu hoà. Phản ứng không lưu loát như vậy, rõ ràng là một người chưa hiểu nhân thế. Trong tay dùng sức, như là muốn đem y ôm vào trong thân thể: “Sủng nhi thật tốt.”
Trong ngực sủng nhi nở nụ cười, chỉ là lưu hắn ở lại mà thôi, có cái gì không được. Y vốn định hỏi người này nói một chút về thế giới bên ngoài, ở cùng một chỗ, không phải càng thêm thuận tiện sao
Đúng vậy….thuận tiện.Là rất thuận tiện a
/74
|