Chính là không có chờ nàng bước vào liêm trướng, một bóng người liền lướt qua thân thể của nàng, dọa Thục phi một trận, nhìn thấy y phục kim hoàng sắc kia,vội vã thi lễ, “Hoàng Thượng cát tường.” Không đợi Lôi Duẫn Hạo tuyên nàng đứng lên, Thục phi tự động kéo cánh tay hắn lắc lắc làm nũng.
“Hoàng Thượng, mệt mỏi sao Linh nhi đến hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải tóc......” Thanh âm nũng nịu, dễ nghe như chim hoàng oanh vui, một bên dùng ‘sóng cuộn mãnh liệt’ mềm mại trước ngực, ở bên người Lôi Duẫn Hạo ma sát.
Không có chút động tĩnh, Thục phi ngẩng đầu nhìn, nhưng lại sợ tới mức thả tay ra.”Hoàng..... Hoàng Thượng...... ”
Sắc mặt Lôi Duẫn Hạo, đen đến mức không thể đen hơn, nữ nhân này nhìn không thấy hắn rất không cao hứng sao “Ai cho ngươi vào!” Thanh âm lạnh như băng không có chút tình cảm, Thục phi sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng, nô tì là sợ Hoàng Thượng không ai chiếu cố, cho nên......”
“Cho nên liền tự mình vào đây!”
“Linh nhi sai rồi, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tha Linh nhi lần này đi, Linh nhi lần sau không dám.” Liếc nhìn Quận chúa bên cạnh hoàn toàn không có tính toán giúp nàng một cái, Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, vội vàng đáng thương cầu xin. Trong lòng phi thường minh bạch, nàng hôm nay là bị Quận chúa này lợi dụng.
Nhìn thấy Hoàng huynh vẻ mặt nổi giận đùng đùng, thực rõ ràng là bị người ta quấy rầy chuyện tốt. Muốn tìm bất mãn!
“Được rồi, Hoàng huynh, người ta đến xem ngươi, cũng là một mảnh chân tình a, ngươi như thế nào có thể đối với người ta như vậy.” Lôi Duẫn linh nâng Thục phi nương nương dậy, hướng nàng cười cười. “Nhìn xem người ta quan tâm ngươi như vậy, thế nhưng còn không cảm kích. Thật là nữ tử tốt a, nếu ta là nam nhân.....”
“Câm miệng!” Lôi Duẫn Hạo gầm lên giận dữ, chấn động toàn bộ Lôi cung, làm cho lá cây bên ngoài cũng rớt đầy một mảnh, hai bên chim thú cũng cả kinh rời đi địa phương nguy hiểm này. “Tất cả cút cho trẫm!”
Lôi Duẫn Hạo oán hận tột cùng, ba lần bốn lượt đều bị người quấy rầy, hắn thật sự muốn giết người.
———————————ta – là – phân – giới tuyến – ác — phiếu phiếu-~- cảm tạ————————–
Nhìn thấy cái ao thật to trước mắt, giống hệt nơi hắn trụ trước kia. Đều có thể tỏa nhiệt khí.
Sủng nhi chậm rãi vào ao, thật thoải mái a. Đã lâu không có ngâm nước suối qua. Bắt đầu vung cánh tay gạt nước, nhìn thấy bọt nước tung tung hạ xuống, sủng nhi khanh khách nở nụ cười, giữa ôn tuyền là hủy liên hoa đặc biệt đang lặng lẽ nở rộ.
Sương mù tầng tầng lớp lớp, làm cho bọn thái giám trong dục thất (phòng tắm) chú ý tới Hoa nhi trong nước. Toàn bộ ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử xích lõa tuyệt sắc. Một đám lăng lăng..... Ngơ ngác....... Nhìn nam hài bạch tích tuyệt mỹ như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm (bạch tích: trắng noãn).
Ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng hồng, dáng người thon dài. Hoa mai phấn hồng kia, phân thân hoàn mỹ, sương mù nhàn nhạt làm cho bọn họ liếc qua thấy ngay..... Khó khăn nuốt nước bọt.
Thật sự là bảo vật a, khó trách Hoàng Thượng đối với hắn sủng ái có thừa. Nếu không phải chính mình không có loại ý nghĩ kia, không biết đã sớm ‘đứng lên’ khi nào rồi. Sương mù ở trên người y, giống như phát ra quang mang thần thánh. Lại làm cho bọn họ không dám tới gần, sợ khinh nhã thiên hạ như thần kia.... .
Chờ khi Lôi Duẫn Hạo tiến vào, nhìn thấy, chính là cảnh tượng này. Nộ khí mới vừa dập tắt lại vọt lên, “Chết tiệt, cút, toàn bộ cút cho ta!”
Âm thanh gào thét đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh say lòng người, mọi người không kịp từ trên mặt đất đứng lên, cũng thần tốc chạy trối chết.
Hắn như thế nào lại bất cẩn như vậy, như thế nào không chú ý những kẻ đó chứ Những tên nô tài chết tiệt, cũng dám theo dõi sủng nhi của hắn nhìn đến chảy máu mũi. Chết tiệt, sủng nhi là của hắn, hắn phải móc mắt của bọn chúng! Hắn phải giết những kẻ đó!
Tiếng rống giận dữ còn vang vọng trong dục thất, sủng nhi cũng bị hoảng sợ, nguyên bản bổ nhào về phía thân thể của y, cường ngạnh thu về, trọng tâm bất ổn ngã về phía trước.
“A–” sủng nhi thét một tiếng kinh hãi, y đã quên nên bảo hộ chính mình như thế nào!
“Sủng nhi! Chết tiệt!” Lôi Duẫn Hạo vội vàng từ trong tự trách tĩnh lại, phi thân tiến lên vững vàng tiếp được bảo bối muốn ngã sấp xuống!Y phục ẩm ướt, Lôi Duẫn hạo nhìn người kia sợ ngây người, ôm chặt y đưa lên môi mình.....
Hắn ngừng thở cũng vì bị dọa sợ, tiểu gia hỏa này như thế nào cũng không khiến người ta yên tâm được.
“Ngô ngô.....” Sủng nhi bị nụ hôn đầy tính cướp đoạt, hôn đến thở không nổi. Y sắp không hít thở được rồi.
Thân mình mềm mại vốn không nghe lời,dán trên thân mình cuồng nhiệt kia. Cảm giác càng ngày càng nhiệt, ôn độ trong không khí cũng càng ngày càng cao. Cảm giác được cái gì ở trên bụng mình, ngạnh ngạnh, rất không thoải mái.
Sủng nhi chìa tay nhỏ bé nghĩ muốn đẩy nó ra, bỗng nhiên có một loại cảm giác cảnh báo y, đó là bản năng sinh ra trong thâm sơn, y cảm giác được đồ vật kia sẽ làm y bị thương, có chút kinh hoảng vội vàng đẩy người cường thế kia ra, làm cho cái loại cảm giác bất an ly khai y.
Lôi Duẫn Hạo không hề phòng bị thình lình bị sủng nhi đẩy ra, thân mình cứng ngắc nhìn bộ dáng sủng nhi có chút kinh hoảng, “Sủng nhi, ngươi.... Ngươi làm sao vậy”
Thanh âm....Có chút run rẩy, như trái tim hắn.
Chưa từng có người phản kháng hắn, có biết hay không cái đẩy này, hắn có bao nhiêu đau lòng!
Làm sao vậy
Hối hận sao
Không nghĩ giao thân thể cho hắn sao
Sủng nhi y ở bên cạnh ao, thân mình phập phồng hít thở không khí trong lành, con ngươi xanh lam lóe lóe, không dám nhìn thẳng đối phương. Nghe được thanh âm run rẩy của Lôi Duẫn Hạo, sủng nhi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối lại là một đôi mắt rất bi thương. “Ngươi..... Ngươi làm sao vậy. A, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đẩy ngươi, ta.....Ta....”
Hít một hơi thật sâu, Lôi Duẫn Hạo bình ổn hơi thở phập phồng của mình, ngữ khí bình thường nói:”Làm sao vậy Chỗ nào không thoải mái sao”
Thiên thần, đừng cho hắn nghe được đáp án hắn không muốn nghe!
“Hoàng Thượng, mệt mỏi sao Linh nhi đến hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải tóc......” Thanh âm nũng nịu, dễ nghe như chim hoàng oanh vui, một bên dùng ‘sóng cuộn mãnh liệt’ mềm mại trước ngực, ở bên người Lôi Duẫn Hạo ma sát.
Không có chút động tĩnh, Thục phi ngẩng đầu nhìn, nhưng lại sợ tới mức thả tay ra.”Hoàng..... Hoàng Thượng...... ”
Sắc mặt Lôi Duẫn Hạo, đen đến mức không thể đen hơn, nữ nhân này nhìn không thấy hắn rất không cao hứng sao “Ai cho ngươi vào!” Thanh âm lạnh như băng không có chút tình cảm, Thục phi sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng, nô tì là sợ Hoàng Thượng không ai chiếu cố, cho nên......”
“Cho nên liền tự mình vào đây!”
“Linh nhi sai rồi, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tha Linh nhi lần này đi, Linh nhi lần sau không dám.” Liếc nhìn Quận chúa bên cạnh hoàn toàn không có tính toán giúp nàng một cái, Triệu Linh Nhi cắn chặt răng, vội vàng đáng thương cầu xin. Trong lòng phi thường minh bạch, nàng hôm nay là bị Quận chúa này lợi dụng.
Nhìn thấy Hoàng huynh vẻ mặt nổi giận đùng đùng, thực rõ ràng là bị người ta quấy rầy chuyện tốt. Muốn tìm bất mãn!
“Được rồi, Hoàng huynh, người ta đến xem ngươi, cũng là một mảnh chân tình a, ngươi như thế nào có thể đối với người ta như vậy.” Lôi Duẫn linh nâng Thục phi nương nương dậy, hướng nàng cười cười. “Nhìn xem người ta quan tâm ngươi như vậy, thế nhưng còn không cảm kích. Thật là nữ tử tốt a, nếu ta là nam nhân.....”
“Câm miệng!” Lôi Duẫn Hạo gầm lên giận dữ, chấn động toàn bộ Lôi cung, làm cho lá cây bên ngoài cũng rớt đầy một mảnh, hai bên chim thú cũng cả kinh rời đi địa phương nguy hiểm này. “Tất cả cút cho trẫm!”
Lôi Duẫn Hạo oán hận tột cùng, ba lần bốn lượt đều bị người quấy rầy, hắn thật sự muốn giết người.
———————————ta – là – phân – giới tuyến – ác — phiếu phiếu-~- cảm tạ————————–
Nhìn thấy cái ao thật to trước mắt, giống hệt nơi hắn trụ trước kia. Đều có thể tỏa nhiệt khí.
Sủng nhi chậm rãi vào ao, thật thoải mái a. Đã lâu không có ngâm nước suối qua. Bắt đầu vung cánh tay gạt nước, nhìn thấy bọt nước tung tung hạ xuống, sủng nhi khanh khách nở nụ cười, giữa ôn tuyền là hủy liên hoa đặc biệt đang lặng lẽ nở rộ.
Sương mù tầng tầng lớp lớp, làm cho bọn thái giám trong dục thất (phòng tắm) chú ý tới Hoa nhi trong nước. Toàn bộ ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử xích lõa tuyệt sắc. Một đám lăng lăng..... Ngơ ngác....... Nhìn nam hài bạch tích tuyệt mỹ như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm (bạch tích: trắng noãn).
Ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng hồng, dáng người thon dài. Hoa mai phấn hồng kia, phân thân hoàn mỹ, sương mù nhàn nhạt làm cho bọn họ liếc qua thấy ngay..... Khó khăn nuốt nước bọt.
Thật sự là bảo vật a, khó trách Hoàng Thượng đối với hắn sủng ái có thừa. Nếu không phải chính mình không có loại ý nghĩ kia, không biết đã sớm ‘đứng lên’ khi nào rồi. Sương mù ở trên người y, giống như phát ra quang mang thần thánh. Lại làm cho bọn họ không dám tới gần, sợ khinh nhã thiên hạ như thần kia.... .
Chờ khi Lôi Duẫn Hạo tiến vào, nhìn thấy, chính là cảnh tượng này. Nộ khí mới vừa dập tắt lại vọt lên, “Chết tiệt, cút, toàn bộ cút cho ta!”
Âm thanh gào thét đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh say lòng người, mọi người không kịp từ trên mặt đất đứng lên, cũng thần tốc chạy trối chết.
Hắn như thế nào lại bất cẩn như vậy, như thế nào không chú ý những kẻ đó chứ Những tên nô tài chết tiệt, cũng dám theo dõi sủng nhi của hắn nhìn đến chảy máu mũi. Chết tiệt, sủng nhi là của hắn, hắn phải móc mắt của bọn chúng! Hắn phải giết những kẻ đó!
Tiếng rống giận dữ còn vang vọng trong dục thất, sủng nhi cũng bị hoảng sợ, nguyên bản bổ nhào về phía thân thể của y, cường ngạnh thu về, trọng tâm bất ổn ngã về phía trước.
“A–” sủng nhi thét một tiếng kinh hãi, y đã quên nên bảo hộ chính mình như thế nào!
“Sủng nhi! Chết tiệt!” Lôi Duẫn Hạo vội vàng từ trong tự trách tĩnh lại, phi thân tiến lên vững vàng tiếp được bảo bối muốn ngã sấp xuống!Y phục ẩm ướt, Lôi Duẫn hạo nhìn người kia sợ ngây người, ôm chặt y đưa lên môi mình.....
Hắn ngừng thở cũng vì bị dọa sợ, tiểu gia hỏa này như thế nào cũng không khiến người ta yên tâm được.
“Ngô ngô.....” Sủng nhi bị nụ hôn đầy tính cướp đoạt, hôn đến thở không nổi. Y sắp không hít thở được rồi.
Thân mình mềm mại vốn không nghe lời,dán trên thân mình cuồng nhiệt kia. Cảm giác càng ngày càng nhiệt, ôn độ trong không khí cũng càng ngày càng cao. Cảm giác được cái gì ở trên bụng mình, ngạnh ngạnh, rất không thoải mái.
Sủng nhi chìa tay nhỏ bé nghĩ muốn đẩy nó ra, bỗng nhiên có một loại cảm giác cảnh báo y, đó là bản năng sinh ra trong thâm sơn, y cảm giác được đồ vật kia sẽ làm y bị thương, có chút kinh hoảng vội vàng đẩy người cường thế kia ra, làm cho cái loại cảm giác bất an ly khai y.
Lôi Duẫn Hạo không hề phòng bị thình lình bị sủng nhi đẩy ra, thân mình cứng ngắc nhìn bộ dáng sủng nhi có chút kinh hoảng, “Sủng nhi, ngươi.... Ngươi làm sao vậy”
Thanh âm....Có chút run rẩy, như trái tim hắn.
Chưa từng có người phản kháng hắn, có biết hay không cái đẩy này, hắn có bao nhiêu đau lòng!
Làm sao vậy
Hối hận sao
Không nghĩ giao thân thể cho hắn sao
Sủng nhi y ở bên cạnh ao, thân mình phập phồng hít thở không khí trong lành, con ngươi xanh lam lóe lóe, không dám nhìn thẳng đối phương. Nghe được thanh âm run rẩy của Lôi Duẫn Hạo, sủng nhi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối lại là một đôi mắt rất bi thương. “Ngươi..... Ngươi làm sao vậy. A, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đẩy ngươi, ta.....Ta....”
Hít một hơi thật sâu, Lôi Duẫn Hạo bình ổn hơi thở phập phồng của mình, ngữ khí bình thường nói:”Làm sao vậy Chỗ nào không thoải mái sao”
Thiên thần, đừng cho hắn nghe được đáp án hắn không muốn nghe!
/74
|