“Ha hả...Tiểu sủng nhi thẹn thùng, thật đáng yêu! Lần sau ngươi phải hôn ta! Kia hiện tại.. ” Chậm rãi sắc lang lại áp thượng thân thể sủng nhi. ‘Ùng ục’ Bụng sủng nhi rất không khách khí,tại thời điểm này vang lên.”Ta đói bụng!” Nhìn sắc lang vẻ mặt mị mị, sủng nhi đáng thương hề hề nói, tuy rằng không biết còn có chuyện gì càng thoải mái, chính là y sinh sống trong thâm sơn thật sâu, cảm giác chuyện kế tiếp, có chút nguy hiểm.
Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy y bộ dáng cẩn cẩn dực dực, thật sự là dở khóc dở cười, hắn còn không có ăn đến đâu!
“Ô hô... ....Ngươi không cần ăn chúng nó được không.” Nghĩ đến ăn cái gì,sủng nhi lập tức nghĩ đến trên bàn vừa rồi.
“Đừng khóc, sủng nhi không khóc, hảo! Về sau cũng không ăn!” Minh bạch chuyện gì xảy ra, hắn thật sự sơ suất quá, sủng nhi thích thú vật, như thế nào lại ăn chúng. Nhìn sủng nhi lại rơi lệ, dục vọng trong người cũng lui xuống, có lẽ chờ vào cung cũng không muộn!
“Sủng nhi cảm thấy ta thực tàn nhẫn sao” Nhìn sủng nhi nhìn đến vẻ mặt của y, Lôi Duẫn Hạo lắc lắc đầu, “Có lẽ ngươi cảm thấy ăn chúng nó là chuyện thực tàn nhẫn, nhưng là thế giới này chính là như vậy, nhược nhụ cường thực. Chúng nó vốn là thứ để cho người ta ăn. Nếu là đồ ăn này nọ cũng không có, chỉ còn lại thú vật, ngươi nói là nguyện ý cho bọn chúng ăn tươi, cũng là nguyện ý chúng nó no bụng sao”
Sủng nhi lắc lắc đầu, y không hiểu, y chỉ biết là không thể thương tổn sinh mệnh.
“Tốt lắm, tốt lắm, về sau không ăn chính là sủng nhi đừng nóng giận.” Thật cẩn thận ôm lấy sủng nhi của hắn, Lôi Duẫn Hạo nghĩ trong bàn thức ăn ban nãy có phải hay không có đồng loại của y, bằng không như thế nào lại sợ hãi như vậy.
Như vậy, còn có dục vọng vừa rồi, thầm nghĩ hảo hảo ôm y, miễn cho một câu sai, chờ một chút liền không thấy. Về sau phân phó ngự trù cẩn thận một chút.
Vì sủng nhi mặc y phục, hai người mới chỉnh tề tiêu sái ra cánh cửa. Kêu Ảnh cùng Ám chuẩn bị tốt đồ chay, mang theo sủng nhi đến gian phòng trước.
Sủng nhi đứng ở cửa hai mắt mong mỏi, hàm chứa lệ đối với Lôi Duẫn Hạo lắc đầu. Lôi Duẫn Hạo hiểu được là vì cái gì, đành phải vừa hống vừa ôm lấy y, kêu lão bản thay đổi một gian phòng khác. Nhìn vẻ mặt như ngốc của lão bản tiểu nhị, Lôi Duẫn Hạo vốn trong lòng đã không dễ chịu, hiện tại lại hoả đại, vừa không dám ở trước mặt sủng nhi nổi giận, chỉ có thể thừa dịp sủng nhi không để ý, hung tợn trừng mắt bọn họ.
Ánh mắt sắc bén cảnh cáo,hắn hiện tại chính là đang bất mãn, ngàn vạn lần đừng nhạ tới hắn!
“Các ngươi đi xuống đi, không có chuyện không cần lại đây!” Ám vội vàng phân phó, bằng không có thể nhặt xác người.
Nhận ra ánh mắt khủng bố, lòng người trong *** kinh đảm run rẩy vội vàng trở lại bổn phận của mình, mĩ nam mặc dù đẹp, nhưng tính mệnh của mình quan trọng hơn!
“Các ngươi, có hay không cảm thấy trời vừa mưa thật sự kì a” Một bên lão bản xuống lầu hỏi.
“Kỳ quái a Mưa một hồi rồi sẽ ngừng!” Tiểu nhị giáp nói tiếp!“Không có gì kỳ quái a.....”
“Đã nói các ngươi bổn. Bình thường trời mưa: trước tiên đó là nổi gió, có mây đen, sau đó sét đánh, mới có thể trời mưa! Cho dù không có đánh thiểm điện kia cũng sẽ có mây đen a. Sẽ có thời điểm biến chuyển. Chính là vừa nãy trước tiên trời mưa chậm rãi mới có mây đen, cho nên mới nói trận mưa này thập phần kỳ quái!”
“Ác,như vậy sao Lão bản ngài thật là hiểu biết sâu rộng. Trải qua những gì ngài vừa nói, tiểu nhân cũng thấy kỳ quái, lúc đầu còn có mặt trời, bất thình lình lại hạ khởi mưa to.” Tiểu nhị ất vội vàng nịnh hót tiếp tục nói.
Lão bản nghe hắn nói xong, cao hứng ngẩng đầu lên, một bộ dáng thực hưởng thụ.
“Rõ là mã thí tinh!” Tiểu nhị giáp khẽ hừ một tiếng.
“Ngươi nói ai” Tiểu nhi ất tức giận hỏi, muốn nói cũng không thể làm trò trước mặt lão a!
“Hừ!” Khinh thường hừ một tiếng, không để ý đến hắn, tiểu nhị giáp đi tới một bên!
“Sủng nhi, thế nào, này hợp hay không hợp khẩu vị” Lôi Duẫn Hạo cẩn thận nhìn sủng nhi bên cạnh, sợ y có một chút không khoẻ, vừa nãy khóc thành suối nhỏ. Không nghĩ tới bảo bảo lại cười vui vẻ như vậy, khi khóc lại càng làm cho người ta đau lòng, không khỏi ôm chặt sủng nhi, hắn không hy vọng y không vui, cũng sẽ không để y rơi lệ.
“Ân.. ” Không phải thực thích, không bằng tinh linh tìm thực vật ăn ngon. Nhưng đã là tốt lắm, sủng nhi không kén chọn.
Nhìn sủng nhi thờ ơ ăn, chỉ biết không hợp khẩu vị. Không bằng trong thâm sơn mới mẻ, cũng không có ngọt ngào như vậy. Xem ra quay về hoàng cung hảo hảo chiêu một đáng trù sư, vạn nhất sủng nhi không thích thực vật nơi này, phải về thâm sơn hắn biết làm sao bây giờ
Nhìn sủng nhi ăn đến khoé miệng sáng bóng, Lôi Duẫn Hạo bất giác hôn lên, liếm cái miệng của y, chậm rãi ly khai ghế ngồi, ôm lấy sủng nhi.......
“Ngô.....” Y đúng là rất thích, chính là hiện tại đang ăn cơm a.
“Tiểu sủng nhi......” Đầu lưỡi khẽ liếm đụng vào cánh môi mềm mại hồng nhuận, y thật sự rất đẹp, hắn hảo muốn đem y nhu vào trong lòng, một lát sau, Lôi Duẫn Hạo mới ân xá buông y ra.
Có hơi hỗn hển, hắn thật là, vì cái gì luôn hôn y chứ Nhớ tới Lôi Duẫn Hạo nói cái kia ‘bằng hữu chi lễ’ sủng nhi ánh mắt vòng vo chuyển, khoé miệng phấn hồng khiêu khích, “Dạ có phải hay không là bằng hữu chi lễ của ngươi đi”
Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy y bộ dáng cẩn cẩn dực dực, thật sự là dở khóc dở cười, hắn còn không có ăn đến đâu!
“Ô hô... ....Ngươi không cần ăn chúng nó được không.” Nghĩ đến ăn cái gì,sủng nhi lập tức nghĩ đến trên bàn vừa rồi.
“Đừng khóc, sủng nhi không khóc, hảo! Về sau cũng không ăn!” Minh bạch chuyện gì xảy ra, hắn thật sự sơ suất quá, sủng nhi thích thú vật, như thế nào lại ăn chúng. Nhìn sủng nhi lại rơi lệ, dục vọng trong người cũng lui xuống, có lẽ chờ vào cung cũng không muộn!
“Sủng nhi cảm thấy ta thực tàn nhẫn sao” Nhìn sủng nhi nhìn đến vẻ mặt của y, Lôi Duẫn Hạo lắc lắc đầu, “Có lẽ ngươi cảm thấy ăn chúng nó là chuyện thực tàn nhẫn, nhưng là thế giới này chính là như vậy, nhược nhụ cường thực. Chúng nó vốn là thứ để cho người ta ăn. Nếu là đồ ăn này nọ cũng không có, chỉ còn lại thú vật, ngươi nói là nguyện ý cho bọn chúng ăn tươi, cũng là nguyện ý chúng nó no bụng sao”
Sủng nhi lắc lắc đầu, y không hiểu, y chỉ biết là không thể thương tổn sinh mệnh.
“Tốt lắm, tốt lắm, về sau không ăn chính là sủng nhi đừng nóng giận.” Thật cẩn thận ôm lấy sủng nhi của hắn, Lôi Duẫn Hạo nghĩ trong bàn thức ăn ban nãy có phải hay không có đồng loại của y, bằng không như thế nào lại sợ hãi như vậy.
Như vậy, còn có dục vọng vừa rồi, thầm nghĩ hảo hảo ôm y, miễn cho một câu sai, chờ một chút liền không thấy. Về sau phân phó ngự trù cẩn thận một chút.
Vì sủng nhi mặc y phục, hai người mới chỉnh tề tiêu sái ra cánh cửa. Kêu Ảnh cùng Ám chuẩn bị tốt đồ chay, mang theo sủng nhi đến gian phòng trước.
Sủng nhi đứng ở cửa hai mắt mong mỏi, hàm chứa lệ đối với Lôi Duẫn Hạo lắc đầu. Lôi Duẫn Hạo hiểu được là vì cái gì, đành phải vừa hống vừa ôm lấy y, kêu lão bản thay đổi một gian phòng khác. Nhìn vẻ mặt như ngốc của lão bản tiểu nhị, Lôi Duẫn Hạo vốn trong lòng đã không dễ chịu, hiện tại lại hoả đại, vừa không dám ở trước mặt sủng nhi nổi giận, chỉ có thể thừa dịp sủng nhi không để ý, hung tợn trừng mắt bọn họ.
Ánh mắt sắc bén cảnh cáo,hắn hiện tại chính là đang bất mãn, ngàn vạn lần đừng nhạ tới hắn!
“Các ngươi đi xuống đi, không có chuyện không cần lại đây!” Ám vội vàng phân phó, bằng không có thể nhặt xác người.
Nhận ra ánh mắt khủng bố, lòng người trong *** kinh đảm run rẩy vội vàng trở lại bổn phận của mình, mĩ nam mặc dù đẹp, nhưng tính mệnh của mình quan trọng hơn!
“Các ngươi, có hay không cảm thấy trời vừa mưa thật sự kì a” Một bên lão bản xuống lầu hỏi.
“Kỳ quái a Mưa một hồi rồi sẽ ngừng!” Tiểu nhị giáp nói tiếp!“Không có gì kỳ quái a.....”
“Đã nói các ngươi bổn. Bình thường trời mưa: trước tiên đó là nổi gió, có mây đen, sau đó sét đánh, mới có thể trời mưa! Cho dù không có đánh thiểm điện kia cũng sẽ có mây đen a. Sẽ có thời điểm biến chuyển. Chính là vừa nãy trước tiên trời mưa chậm rãi mới có mây đen, cho nên mới nói trận mưa này thập phần kỳ quái!”
“Ác,như vậy sao Lão bản ngài thật là hiểu biết sâu rộng. Trải qua những gì ngài vừa nói, tiểu nhân cũng thấy kỳ quái, lúc đầu còn có mặt trời, bất thình lình lại hạ khởi mưa to.” Tiểu nhị ất vội vàng nịnh hót tiếp tục nói.
Lão bản nghe hắn nói xong, cao hứng ngẩng đầu lên, một bộ dáng thực hưởng thụ.
“Rõ là mã thí tinh!” Tiểu nhị giáp khẽ hừ một tiếng.
“Ngươi nói ai” Tiểu nhi ất tức giận hỏi, muốn nói cũng không thể làm trò trước mặt lão a!
“Hừ!” Khinh thường hừ một tiếng, không để ý đến hắn, tiểu nhị giáp đi tới một bên!
“Sủng nhi, thế nào, này hợp hay không hợp khẩu vị” Lôi Duẫn Hạo cẩn thận nhìn sủng nhi bên cạnh, sợ y có một chút không khoẻ, vừa nãy khóc thành suối nhỏ. Không nghĩ tới bảo bảo lại cười vui vẻ như vậy, khi khóc lại càng làm cho người ta đau lòng, không khỏi ôm chặt sủng nhi, hắn không hy vọng y không vui, cũng sẽ không để y rơi lệ.
“Ân.. ” Không phải thực thích, không bằng tinh linh tìm thực vật ăn ngon. Nhưng đã là tốt lắm, sủng nhi không kén chọn.
Nhìn sủng nhi thờ ơ ăn, chỉ biết không hợp khẩu vị. Không bằng trong thâm sơn mới mẻ, cũng không có ngọt ngào như vậy. Xem ra quay về hoàng cung hảo hảo chiêu một đáng trù sư, vạn nhất sủng nhi không thích thực vật nơi này, phải về thâm sơn hắn biết làm sao bây giờ
Nhìn sủng nhi ăn đến khoé miệng sáng bóng, Lôi Duẫn Hạo bất giác hôn lên, liếm cái miệng của y, chậm rãi ly khai ghế ngồi, ôm lấy sủng nhi.......
“Ngô.....” Y đúng là rất thích, chính là hiện tại đang ăn cơm a.
“Tiểu sủng nhi......” Đầu lưỡi khẽ liếm đụng vào cánh môi mềm mại hồng nhuận, y thật sự rất đẹp, hắn hảo muốn đem y nhu vào trong lòng, một lát sau, Lôi Duẫn Hạo mới ân xá buông y ra.
Có hơi hỗn hển, hắn thật là, vì cái gì luôn hôn y chứ Nhớ tới Lôi Duẫn Hạo nói cái kia ‘bằng hữu chi lễ’ sủng nhi ánh mắt vòng vo chuyển, khoé miệng phấn hồng khiêu khích, “Dạ có phải hay không là bằng hữu chi lễ của ngươi đi”
/74
|