“Đi ra ngoài! Đều ra ngoài, đem hài tử cho ta”. Một nữ nhân diễm lệ với vẻ mặt mệt mỏi nằm ở trên giường, quần áo hỗn độn cùng với khí sắc tái nhợt có thể nhìn ra nàng vừa mới trải qua đợt sinh sản. Nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trên tay cung nữ mà cố sức hướng những người trong phòng gào thét! Có thể thấy nàng có bao nhiêu chán ghét nơi này, chán ghét tất cả mọi thứ nơi này! Các cung nữ hồng y lo sợ vội vã đem đứa nhỏ mới vừa sinh cẩn cẩn dực dực đưa cho nàng, rồi đi ra ngoài! Không dám rước lấy sự tức giận của tinh linh giới tối sủng ái Vũ phi nương nương. Chờ đám người đi khỏi, nữ tử trên giường ngồi dậy, một tay ôm đứa nhỏ trong lòng tay kia thì nhẹ nhàng vung lên ở trong cung nổi lên kết giới. Nàng có dung mạo khiến người trong thiên hạ khiếp sợ, tuy rằng lúc này nàng đang ở bộ dạng mệt mỏi nhưng vẫn như cũ khiến người đui mù.
“Hài tử của ta!”. Hoa quốc công chúa hiện là tinh linh vương phi – Hoa Vũ Yên nhẹ nhàng vỗ đứa con trong ngực, cùng nàng giống nhau ngay trán tồn tại một lam sắc Thuỷ liên ấn.
“Ngươi là Hoa quốc tinh linh vương tử! Tuy rằng thân phận tôn quý nhưng lại sinh ra ở nơi đáng thất vọng này. Mẫu phi không nghĩ ngươi sẽ nhớ đến mẫu phi nhưng ta chỉ mong ngươi có thể sống như một người bình thường giống như nhân loại vậy, một đời bình an vô ưu vô lự”. Đạo bạch quang trong tay ngày càng rực rỡ, Hoa Vũ Yên đem ma pháp chính mình toàn bộ đưa vào cơ thể đứa nhỏ. “Đi thôi hài tử của ta, đến với cuộc sống mới…Nơi đó không ai có thể thương tổn ngươi”. Nàng dùng sức lực cuối cùng đem đứa nhỏ tinh linh ra khỏi hoàng cung. Theo ma pháp truyền đi, Thuỷ sắc liên ấn trên tráng Hoa Vũ Yên ngày càng nhạt, rồi tan biến….Thẳng đến lúc đạo bạch quang kia biến mất, Hoa Vũ Yên cắn chặt môi dưới nàng đúng là một mẫu thân thất bại,như thế nào lại nhẫn tâm đem đứa nhỏ mới sinh vứt đến một nơi không biết tên. Chính là nàng không muốn đứa nhỏ lớn lên trong hoàng cung phức tạp này. Quyền lực tranh tranh đấu đấu,làm cho nàng không còn cách nào khác. Thụ tinh linh hoàng đế quyền lực bức bách, nàng vì bảo vệ Hoa quốc, bảo vệ thanh mai trúc mã, rơi vào đường cùng gả đến tinh linh quốc. Lại không nghĩ tinh linh vương nghe cung phi xúi giục hại chết Kiệt ca ca. Chống đỡ cơ thể rách nát, Hoa Vũ Yên nhớ lại chính mình ngày trước cùng Kiệt ca ca từng thề non hẹn biển, hứa cùng sinh cùng tử, ân ái triền miên…Đều bị nàng tự tay huỷ hoại. Đốt nhóm lửa bên màng,nhìn thấy ngọn lửa hừng hực, nàng nở nụ cười!
Nàng, rốt cục giải thoát rồi!
Kiệt ca ca, chúng ta sẽ không tách ra, không còn người nào có thể khiến chúng ta chia cách!
“Vũ Phi ngươi vì cái gì phải làm như vậy! Vì cái gì “. Nam nhân hơn ba mươi tuổi, đầu đội vươn miện, mặc kim y,đôi tai đeo khuyên tai hình bọt nước, hắn bi thương hướng cung điện hoá thành tro tàn lớn tiếng gào thét, nước mắt theo hai má tuấn mỹ rơi xuống!
“Quốc vương! Ngươi bình tĩnh một chút…Nàng đi rồi, nàng đi rồi….” Nữ nhân tú lệ bên cạnh nam tử giữ chặc hắn khuyên bảo! Nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của quốc vương, Vũ phi kia thật quá đáng, sống trong phúc mà không biết phúc, quốc vương yêu nàng như thế mà lại cố tình tìm đến cái chết.
“Cút _____” giận dữ gầm thét! Khiến mọi người bên cạnh tinh linh quốc vương sợ hãi lui thành một đoàng, quỳ xuống!
Vì cái gì.. vì cái gì… vì cái gì đối với ta như vậy….
Mấy trăm năm nay, ta sủng ngươi không đủ sao Ngươi vẫn còn hận ta
Hận ta cũng được nhưng ngay cả con của chúng ta ngươi cũng không chịu lưu lại cho ta, ngay cả mối liên hệ cuối cùng giữa ta và ngươi cũng không lưu lại!Linh lực rất nhanh chuyển động thế nhưng không cảm giác được vị trí của đứa nhỏ! Tinh linh quốc vương thở dài, Vũ Yên, ngươi thật sự là rất nhẫn tâm…
“Truyền lệnh xuống, tìm về thập hoàng tử! Hắn vĩnh viên là trẫm tối yêu thích hoàng tử!” Thân ảnh cố gắng đứng thẳng đi vào cung điện cháy đen, linh vực vừa động liền biến thành một mảnh hoa bách hợp.
Hắn còn nhớ rõ đây là hoa nàng thích nhất…Vì cái gì lại đối với hắn tuyệt tình như vậy. Hắn dùng trăm năm sủng ái cũng không đổi được sự thông cảm của nàng.
“Về sau bất luận là việc gì người của Tinh linh tộc không được tiến vào nơi này, kẻ nào cãi lời đuổi khỏi Tinh linh quốc!
“Vâng!” Nhìn thấy nam nhân mạnh nhất Tinh linh quốc, tựa như một đứa nhỏ bị bỏ rơi, thất thần nhìn đám hoa bách hợp!
Mọi người đều an tĩnh ly khai, không dám quấy nhiễu quốc vương đang bi thương. Xem ra sau nay bọn họ sẽ không sống thoãi mái, cái vị quốc vương ôn nhu đa tình đã theo Vũ phi đi rồi! Chỉ còn lại hàn khí đầy người, cô độc bi thương đứng ở trước hoa ngơ nhác nhìn!
Sau một hồi, hắn vẫn là không hề động, cứ như vậy nhìn!
Giống như thấy nữ hài dáng người dịu dàng dung mạo vui tươi kia, ánh mắt trong suốt như trời xanh cười khẽ! Giữa hoa bách hợp đều là thanh âm trong trẻo của nàng!
Thân ảnh phấn hồng, nhanh tay hoạ trên lam sắc quang phấn. Nàng lại ở cùng hồ điệp chơi đùa!
“Yên nhi…….Yên nhi……….” Tinh linh vương vui vẻ nở nụ cười, Yên nhi của hắn không chết, ngay tại trước mắt………..Ngay tại trước mắt………..
Bước nhanh tới gần, hình ảnh cũng không thấy, căn bản không có thân ảnh xinh đẹp vui vẻ kia, căn bản là không có tiếng ca êm tai kia, hết thảy đều là ảo giác của hắn a
Một đạo bạch quang chói mắt bọc quanh một đứa trẻ nho nhỏ, chậm rãi rơi xuống giữa một ngôi nhà không người! Bị bỏ rơi ở bên cạnh một cây chuối, theo bạch quang ngưng tụ trong cơ thể y. Đứa nhỏ vang lên tiếng khóc thật to, y biết y đã không còn mẫu thân…Giờ khắc này y là cô nhi. Tiếng khóc thê thảm của đứa nhỏ vang vọng trong rừng rậm an tĩnh…Theo tiếng khóc của y, không trung trời nhẹ thổi mưa đến, còn có xu hướng càng lúc càng lớn. Cây chuối duỗi dài lá cây, muốn vì y cản nước mưa! Thanh âm của y phiêu đãng! Chậm rãi, trong rừng rậm có rất nhiều tiểu động vật, tinh linh theo âm thanh tìm đến,cọ hai má non mềm của y!
“Y có thể hay không là đang đói bụng a” Một tên thụ tinh linh nhìn thấy đứa nhỏ đau lòng nói! Vẫy liên tục đôi cánh xanh, cho thấy hắn ta hiện tại có bao nhiêu nóng vội.
“Ân… Không biết nữa! Mà y ăn cái gì!” Tinh linh Hồ điệp vỗ vỗ đôi cánh xinh đẹp của chính mình, ngón tay đặt ở bên miệng suy nghĩ! Dáng vẻ mê người của nàng làm cho những thụ tinh linh đã cùng nàng sống mấy trăm năm vẫn nhịn không được nhìn ngơ ngác.
“Trên người có mùi hương thật thơm, thật ngọt!” Ong mật ong ong nói, nó thích nhất cái gì ngọt ngọt đó nha!
“Ách…. Ngươi mau chùi sạch nước bọt cho ta! Y chính là đứa nhỏ của công chúa!” Hoa Hồng tinh linh lôi kéo y phục hoả hồng mà giậm chân! Nàng nóng nảy vừa vội vừa giận, tuy rằng nàng thực sinh khí, nhưng vẫn như cũ yêu mị động lòng người.
“Ngươi như thế nào biết” Đoàn người hỏi!
“Bổn! Các ngươi không thấy trên đầu hắn có thuỷ liên ấn ký sao” Hoa Hồng tinh linh vừa nói vừa bay đến trên đầu đứa nhỏ, chỉ vào lam sắc hoa sen trong suốt trên trán nói!
” A…Này hả” Vừa nãy cũng chưa nhìn thấy a!
“Đây có phải là ấn ký đại biểu cho hoàng tộc Hoa quốc! Này cũng chỉ có thể là của công chúa...Ai....” Hoa hồng tinh linh than thở! Vì Hoa công chúa đáng thương mà khổ sở, được người sủng ái thì thế nào cũng không phải người mình thích giờ lại hương tiêu ngọc vẫn…
“Được rồi,các ngươi mau nghĩ cách đi, tiểu gia hoả này ánh mắt cũng không mở nhưng lại liên tục khóc a!” Ong mật chắn lấy đôi tai, nó sắp chịu không nỗi rồi! Cảm thấy tiếng khóc thê thảm làm hại nó cũng muốn khóc theo.
“Rõ ràng vừa rồi là trời nắng,như thế nào lại biến thành trời mưa!” Nhìn bầu trời, hiện tại cũng không phải tháng sáu, nói biến liền biến a!
“Ân... trước tiên mặc kệ việc này dù sao cũng quản không được! Các ngươi đi tìm chút nước. Không, tốt nhất là mật ong! Hắn khẳng định là đói bụng đi!” Nhìn thấy đứa nhỏ khóc thê thảm, Hoa hồng tinh linh, hai mắt đỏ như lửa rất nhanh chuyển, lập tức chỉ huy chúng tinh linh!
Đem mật ong chảy vào miệng y, bộ dạng có vẻ rất thích, tiếng khóc cũng ngừng lại. Trời đang mưa, mây đen bỗng nhiên tản ra, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống.
Đoàn người sửng sốt, nhìn nhìn lẫn nhau, ắc đầu, chắc là trùng hợp. Hình như không có nghe nói qua loại năng lực này.
Đứa nhỏ chậm rãi lớn lên!
Đói bụng, các tinh linh giúp y tìm thức ăn!
Khát, các tinh linh múc nước, tìm nước hoa quả cho y uống!
Lạnh, tinh linh vội chỉ huy tằm nhả tơ làm y phục, đông ấm hạ mát!
Không cho y bị lạnh. Học nói, các tinh linh tranh nhau muốn y gọi tên chúng nó.
Đi học, các tinh linh cẩn thận ở bốn phía bảo hộ hắn!
Khóc, các tinh linh vội vàng trốn mưa. Nghĩ thầm, nhất định phải dựng một cái nhà! Cười, bởi vì hắn có mẫu thân truyền cho y pháp lực, kết quả làm cho hoa nhi trên núi đều nở hết. Nguyên nhân một khi hắn vui vẻ sẽ quên phải khống chế ma pháp của mình. Các tinh linh không có cách kiềm chế pháp lực của hắn! Như vậy tiếp tục, nhất định sẽ bị người bên ngoài biết đến sự tồn tại của hắn. Đi theo các tinh linh chơi đùa nơi rừng cây um tùm, mặc kệ là cái gì đều có thể rất nhanh trở thành bạn của y, y cũng không sợ hãi bất kì dã thú hung mãnh, như cũ vui vẻ chơi đùa.
Chậm rãi trưởng thành, tinh linh dạy y đọc sách viết chữ.
Chậm rãi nắm vững ma pháp của mình, ít nhất sẽ không làm cho hoa nở đầy núi.
Nhàn thì, ở trong bụi hoa chạy qua chạy lại! Hoặc đánh cổ cầm do tinh linh dùng thân cây làm cho y! Các tinh linh dạy y ca hát nhảy múa, cuộc sống hạnh phúc không gì sánh được.
Y vô ưu vô lự, thiên chân khả ái! Thế giới của y thật là tốt đẹp, hết thảy mọi thứ bên người đều khiến tâm hồn y vô cùng cảm kích!
Các tinh linh gọi là y là – sủng nhi, là con cưng của trời. Y khanh khách cười! Thực vui vẻ, bên người muôn hoa lại đua nở! Các tinh linh lắc đầu, pháp lực quá lớn cũng không phải chuyện tốt! Nếu như bị nhân loại phát hiện,hậu quá thật không dám tưởng tượng.
Cứ như thế một năm lại một năm nữa, nơi thâm sơn thời gian như thoi đưa, chóp mắt nhân gian đã sáu trăm năm.
Tính theo cách tính của tinh linh tộc, y đã sáu tuổi! Nhưng lại tồn tại trong vóc người mười sáu, có khuôn mặt đẹp không gì sánh được, khí chất thoát tục, không nhiễm bụi trần! Nước da trắng nõn, mái tóc lam sắc, màu sắc mãnh liệt đối lập, làm cho dung mạo hoàn mỹ càng thêm kinh tâm động phách. Khuôn mặt như ngọc, hàng mi cong dài, cái mũi thẳng tấp, đôi môi đỏ tươi. Dáng người tinh tế xinh đẹp, hết thảy hoàn hảo, toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không mĩ.
Tục ngữ nói: gần mực thì đen gần đèn thì sáng! Bị đám trời sinh ưu tú nuôi lớn, nhất cử nhất động tao nhã không bì kịp đều do đám tinh linh nhàm chán huấn luyện mà có.
Thanh âm trong trẻo khéo léo, cất giấu một tia mị hoặc, thanh lệ tinh khiết mà quyến rũ, động tác tuỳ ý trêu chọc lòng người, trong đơn thuần lộ ra chút hấp dẫn. Ngay cả kiều diễm tinh linh bên người cũng thường bị y mê hoặc, huống hồ là nhân loại.
“Hài tử của ta!”. Hoa quốc công chúa hiện là tinh linh vương phi – Hoa Vũ Yên nhẹ nhàng vỗ đứa con trong ngực, cùng nàng giống nhau ngay trán tồn tại một lam sắc Thuỷ liên ấn.
“Ngươi là Hoa quốc tinh linh vương tử! Tuy rằng thân phận tôn quý nhưng lại sinh ra ở nơi đáng thất vọng này. Mẫu phi không nghĩ ngươi sẽ nhớ đến mẫu phi nhưng ta chỉ mong ngươi có thể sống như một người bình thường giống như nhân loại vậy, một đời bình an vô ưu vô lự”. Đạo bạch quang trong tay ngày càng rực rỡ, Hoa Vũ Yên đem ma pháp chính mình toàn bộ đưa vào cơ thể đứa nhỏ. “Đi thôi hài tử của ta, đến với cuộc sống mới…Nơi đó không ai có thể thương tổn ngươi”. Nàng dùng sức lực cuối cùng đem đứa nhỏ tinh linh ra khỏi hoàng cung. Theo ma pháp truyền đi, Thuỷ sắc liên ấn trên tráng Hoa Vũ Yên ngày càng nhạt, rồi tan biến….Thẳng đến lúc đạo bạch quang kia biến mất, Hoa Vũ Yên cắn chặt môi dưới nàng đúng là một mẫu thân thất bại,như thế nào lại nhẫn tâm đem đứa nhỏ mới sinh vứt đến một nơi không biết tên. Chính là nàng không muốn đứa nhỏ lớn lên trong hoàng cung phức tạp này. Quyền lực tranh tranh đấu đấu,làm cho nàng không còn cách nào khác. Thụ tinh linh hoàng đế quyền lực bức bách, nàng vì bảo vệ Hoa quốc, bảo vệ thanh mai trúc mã, rơi vào đường cùng gả đến tinh linh quốc. Lại không nghĩ tinh linh vương nghe cung phi xúi giục hại chết Kiệt ca ca. Chống đỡ cơ thể rách nát, Hoa Vũ Yên nhớ lại chính mình ngày trước cùng Kiệt ca ca từng thề non hẹn biển, hứa cùng sinh cùng tử, ân ái triền miên…Đều bị nàng tự tay huỷ hoại. Đốt nhóm lửa bên màng,nhìn thấy ngọn lửa hừng hực, nàng nở nụ cười!
Nàng, rốt cục giải thoát rồi!
Kiệt ca ca, chúng ta sẽ không tách ra, không còn người nào có thể khiến chúng ta chia cách!
“Vũ Phi ngươi vì cái gì phải làm như vậy! Vì cái gì “. Nam nhân hơn ba mươi tuổi, đầu đội vươn miện, mặc kim y,đôi tai đeo khuyên tai hình bọt nước, hắn bi thương hướng cung điện hoá thành tro tàn lớn tiếng gào thét, nước mắt theo hai má tuấn mỹ rơi xuống!
“Quốc vương! Ngươi bình tĩnh một chút…Nàng đi rồi, nàng đi rồi….” Nữ nhân tú lệ bên cạnh nam tử giữ chặc hắn khuyên bảo! Nàng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của quốc vương, Vũ phi kia thật quá đáng, sống trong phúc mà không biết phúc, quốc vương yêu nàng như thế mà lại cố tình tìm đến cái chết.
“Cút _____” giận dữ gầm thét! Khiến mọi người bên cạnh tinh linh quốc vương sợ hãi lui thành một đoàng, quỳ xuống!
Vì cái gì.. vì cái gì… vì cái gì đối với ta như vậy….
Mấy trăm năm nay, ta sủng ngươi không đủ sao Ngươi vẫn còn hận ta
Hận ta cũng được nhưng ngay cả con của chúng ta ngươi cũng không chịu lưu lại cho ta, ngay cả mối liên hệ cuối cùng giữa ta và ngươi cũng không lưu lại!Linh lực rất nhanh chuyển động thế nhưng không cảm giác được vị trí của đứa nhỏ! Tinh linh quốc vương thở dài, Vũ Yên, ngươi thật sự là rất nhẫn tâm…
“Truyền lệnh xuống, tìm về thập hoàng tử! Hắn vĩnh viên là trẫm tối yêu thích hoàng tử!” Thân ảnh cố gắng đứng thẳng đi vào cung điện cháy đen, linh vực vừa động liền biến thành một mảnh hoa bách hợp.
Hắn còn nhớ rõ đây là hoa nàng thích nhất…Vì cái gì lại đối với hắn tuyệt tình như vậy. Hắn dùng trăm năm sủng ái cũng không đổi được sự thông cảm của nàng.
“Về sau bất luận là việc gì người của Tinh linh tộc không được tiến vào nơi này, kẻ nào cãi lời đuổi khỏi Tinh linh quốc!
“Vâng!” Nhìn thấy nam nhân mạnh nhất Tinh linh quốc, tựa như một đứa nhỏ bị bỏ rơi, thất thần nhìn đám hoa bách hợp!
Mọi người đều an tĩnh ly khai, không dám quấy nhiễu quốc vương đang bi thương. Xem ra sau nay bọn họ sẽ không sống thoãi mái, cái vị quốc vương ôn nhu đa tình đã theo Vũ phi đi rồi! Chỉ còn lại hàn khí đầy người, cô độc bi thương đứng ở trước hoa ngơ nhác nhìn!
Sau một hồi, hắn vẫn là không hề động, cứ như vậy nhìn!
Giống như thấy nữ hài dáng người dịu dàng dung mạo vui tươi kia, ánh mắt trong suốt như trời xanh cười khẽ! Giữa hoa bách hợp đều là thanh âm trong trẻo của nàng!
Thân ảnh phấn hồng, nhanh tay hoạ trên lam sắc quang phấn. Nàng lại ở cùng hồ điệp chơi đùa!
“Yên nhi…….Yên nhi……….” Tinh linh vương vui vẻ nở nụ cười, Yên nhi của hắn không chết, ngay tại trước mắt………..Ngay tại trước mắt………..
Bước nhanh tới gần, hình ảnh cũng không thấy, căn bản không có thân ảnh xinh đẹp vui vẻ kia, căn bản là không có tiếng ca êm tai kia, hết thảy đều là ảo giác của hắn a
Một đạo bạch quang chói mắt bọc quanh một đứa trẻ nho nhỏ, chậm rãi rơi xuống giữa một ngôi nhà không người! Bị bỏ rơi ở bên cạnh một cây chuối, theo bạch quang ngưng tụ trong cơ thể y. Đứa nhỏ vang lên tiếng khóc thật to, y biết y đã không còn mẫu thân…Giờ khắc này y là cô nhi. Tiếng khóc thê thảm của đứa nhỏ vang vọng trong rừng rậm an tĩnh…Theo tiếng khóc của y, không trung trời nhẹ thổi mưa đến, còn có xu hướng càng lúc càng lớn. Cây chuối duỗi dài lá cây, muốn vì y cản nước mưa! Thanh âm của y phiêu đãng! Chậm rãi, trong rừng rậm có rất nhiều tiểu động vật, tinh linh theo âm thanh tìm đến,cọ hai má non mềm của y!
“Y có thể hay không là đang đói bụng a” Một tên thụ tinh linh nhìn thấy đứa nhỏ đau lòng nói! Vẫy liên tục đôi cánh xanh, cho thấy hắn ta hiện tại có bao nhiêu nóng vội.
“Ân… Không biết nữa! Mà y ăn cái gì!” Tinh linh Hồ điệp vỗ vỗ đôi cánh xinh đẹp của chính mình, ngón tay đặt ở bên miệng suy nghĩ! Dáng vẻ mê người của nàng làm cho những thụ tinh linh đã cùng nàng sống mấy trăm năm vẫn nhịn không được nhìn ngơ ngác.
“Trên người có mùi hương thật thơm, thật ngọt!” Ong mật ong ong nói, nó thích nhất cái gì ngọt ngọt đó nha!
“Ách…. Ngươi mau chùi sạch nước bọt cho ta! Y chính là đứa nhỏ của công chúa!” Hoa Hồng tinh linh lôi kéo y phục hoả hồng mà giậm chân! Nàng nóng nảy vừa vội vừa giận, tuy rằng nàng thực sinh khí, nhưng vẫn như cũ yêu mị động lòng người.
“Ngươi như thế nào biết” Đoàn người hỏi!
“Bổn! Các ngươi không thấy trên đầu hắn có thuỷ liên ấn ký sao” Hoa Hồng tinh linh vừa nói vừa bay đến trên đầu đứa nhỏ, chỉ vào lam sắc hoa sen trong suốt trên trán nói!
” A…Này hả” Vừa nãy cũng chưa nhìn thấy a!
“Đây có phải là ấn ký đại biểu cho hoàng tộc Hoa quốc! Này cũng chỉ có thể là của công chúa...Ai....” Hoa hồng tinh linh than thở! Vì Hoa công chúa đáng thương mà khổ sở, được người sủng ái thì thế nào cũng không phải người mình thích giờ lại hương tiêu ngọc vẫn…
“Được rồi,các ngươi mau nghĩ cách đi, tiểu gia hoả này ánh mắt cũng không mở nhưng lại liên tục khóc a!” Ong mật chắn lấy đôi tai, nó sắp chịu không nỗi rồi! Cảm thấy tiếng khóc thê thảm làm hại nó cũng muốn khóc theo.
“Rõ ràng vừa rồi là trời nắng,như thế nào lại biến thành trời mưa!” Nhìn bầu trời, hiện tại cũng không phải tháng sáu, nói biến liền biến a!
“Ân... trước tiên mặc kệ việc này dù sao cũng quản không được! Các ngươi đi tìm chút nước. Không, tốt nhất là mật ong! Hắn khẳng định là đói bụng đi!” Nhìn thấy đứa nhỏ khóc thê thảm, Hoa hồng tinh linh, hai mắt đỏ như lửa rất nhanh chuyển, lập tức chỉ huy chúng tinh linh!
Đem mật ong chảy vào miệng y, bộ dạng có vẻ rất thích, tiếng khóc cũng ngừng lại. Trời đang mưa, mây đen bỗng nhiên tản ra, ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống.
Đoàn người sửng sốt, nhìn nhìn lẫn nhau, ắc đầu, chắc là trùng hợp. Hình như không có nghe nói qua loại năng lực này.
Đứa nhỏ chậm rãi lớn lên!
Đói bụng, các tinh linh giúp y tìm thức ăn!
Khát, các tinh linh múc nước, tìm nước hoa quả cho y uống!
Lạnh, tinh linh vội chỉ huy tằm nhả tơ làm y phục, đông ấm hạ mát!
Không cho y bị lạnh. Học nói, các tinh linh tranh nhau muốn y gọi tên chúng nó.
Đi học, các tinh linh cẩn thận ở bốn phía bảo hộ hắn!
Khóc, các tinh linh vội vàng trốn mưa. Nghĩ thầm, nhất định phải dựng một cái nhà! Cười, bởi vì hắn có mẫu thân truyền cho y pháp lực, kết quả làm cho hoa nhi trên núi đều nở hết. Nguyên nhân một khi hắn vui vẻ sẽ quên phải khống chế ma pháp của mình. Các tinh linh không có cách kiềm chế pháp lực của hắn! Như vậy tiếp tục, nhất định sẽ bị người bên ngoài biết đến sự tồn tại của hắn. Đi theo các tinh linh chơi đùa nơi rừng cây um tùm, mặc kệ là cái gì đều có thể rất nhanh trở thành bạn của y, y cũng không sợ hãi bất kì dã thú hung mãnh, như cũ vui vẻ chơi đùa.
Chậm rãi trưởng thành, tinh linh dạy y đọc sách viết chữ.
Chậm rãi nắm vững ma pháp của mình, ít nhất sẽ không làm cho hoa nở đầy núi.
Nhàn thì, ở trong bụi hoa chạy qua chạy lại! Hoặc đánh cổ cầm do tinh linh dùng thân cây làm cho y! Các tinh linh dạy y ca hát nhảy múa, cuộc sống hạnh phúc không gì sánh được.
Y vô ưu vô lự, thiên chân khả ái! Thế giới của y thật là tốt đẹp, hết thảy mọi thứ bên người đều khiến tâm hồn y vô cùng cảm kích!
Các tinh linh gọi là y là – sủng nhi, là con cưng của trời. Y khanh khách cười! Thực vui vẻ, bên người muôn hoa lại đua nở! Các tinh linh lắc đầu, pháp lực quá lớn cũng không phải chuyện tốt! Nếu như bị nhân loại phát hiện,hậu quá thật không dám tưởng tượng.
Cứ như thế một năm lại một năm nữa, nơi thâm sơn thời gian như thoi đưa, chóp mắt nhân gian đã sáu trăm năm.
Tính theo cách tính của tinh linh tộc, y đã sáu tuổi! Nhưng lại tồn tại trong vóc người mười sáu, có khuôn mặt đẹp không gì sánh được, khí chất thoát tục, không nhiễm bụi trần! Nước da trắng nõn, mái tóc lam sắc, màu sắc mãnh liệt đối lập, làm cho dung mạo hoàn mỹ càng thêm kinh tâm động phách. Khuôn mặt như ngọc, hàng mi cong dài, cái mũi thẳng tấp, đôi môi đỏ tươi. Dáng người tinh tế xinh đẹp, hết thảy hoàn hảo, toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không mĩ.
Tục ngữ nói: gần mực thì đen gần đèn thì sáng! Bị đám trời sinh ưu tú nuôi lớn, nhất cử nhất động tao nhã không bì kịp đều do đám tinh linh nhàm chán huấn luyện mà có.
Thanh âm trong trẻo khéo léo, cất giấu một tia mị hoặc, thanh lệ tinh khiết mà quyến rũ, động tác tuỳ ý trêu chọc lòng người, trong đơn thuần lộ ra chút hấp dẫn. Ngay cả kiều diễm tinh linh bên người cũng thường bị y mê hoặc, huống hồ là nhân loại.
/74
|