Đêm, không mộng mị. Nhưng khi thức dậy cả đầu Tiểu Điệp đều đau như búa bổ. Đây hẳn là do tối qua nàng đã uống rượu quá mức.
Có dạng người, khi say lời nói ra nhiều vô số nhưng khi tỉnh lại, họ lại không nhớ mình đã nói những gì. Nhưng cũng có dạng người, dù say cấp mấy, lời nói ra có phần mất kiểm soát, nhưng khi tỉnh dậy một phần cũng không quên.
Tiểu Điệp lại thuộc vế sau.
Nàng sắc mặt xám xịt, nhìn người bên cạnh hô hấp ổn định, cái áo tối qua bị nàng mạnh bạo kéo ra hiện đang nhăn nhúm nằm dưới góc giường. Trên người hắn, nàng còn thấy được cả vết 'dâu tây' to to nhỏ nhỏ khác nhau.
Ánh mắt nàng nhìn đám 'dâu tây' đó chằm chằm, đôi mắt như muốn phun lửa, hận không thể đốt cháy chúng ngay lập tức.
Nàng vậy mà cư nhiên hướng hắn phát tiết, hướng hắn thổ lộ. Nàng vậy mà cư nhiên lôi hắn lên giường nhúng chàm.
Nàng điên rồi, điên rồi.
Tiểu ngốc tử nhất định sẽ rất sợ nàng, rất chán ghét nàng. Ai đó cho một đạo sét xuống giết nàng luôn đi.
Tiếng lòng gào thét không ngừng, nhưng đó chỉ là tiếng lòng. Dáng vẻ hiện tại của nàng chính là không ngừng vò tóc, đôi mắt trợn trừng trừng đầy tia máu nhìn Hoắc Dĩnh, hận không thể quay ngược thời gian, lập tức thủ tiêu cái người tên Tô Dã Điệp kia. Nàng hết nhìn lại vò, hết vò lại nhìn.
Cuối cùng, nàng chính là nhân cơ hội Hoắc Dĩnh chưa tỉnh dậy, nhanh chóng...
Chạy!
Bây giờ không trốn thì còn chờ đến khi nào nữa. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tiểu ngốc tử ủy khuất, đôi mắt ươn ướt hỏi tội nàng vì sao nhúng chàm hắn. Sau đó, hắn lạnh lùng nói Ta ghét tỷ thì tim nàng không tự chủ nhói một cái.
Hoắc Dĩnh tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Hắn ngồi đó ngây ngốc nhìn chiếc giường chằm chằm một hồi thật lâu.
Mãi đến khi Tố An vào, nàng ta nhìn hắn sau đó nở nụ cười kì quái, hắn mới chậm chạp mở miệng: Nhạc tỷ đâu rồi?
Tố An nghe thấy cung kính đáp: Hồi bẩm, vương phi đang dùng điểm tâm.
Hoắc Dĩnh ừ một tiếng, nhanh chóng thay quần áo sau đó đi tìm Tiểu Điệp.
Hắn muốn xác nhận một chuyện, có phải nàng thật sự sợ hắn xa nàng? Không muốn hắn rời khỏi nàng.
Nhưng đến nơi, hắn không thấy Tiểu Điệp đâu, chỉ thấy dĩa điểm tâm đã ăn gần hết. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh mai bị thổi bay rơi ngay chiếc dĩa, trực tiếp rớt trên miếng bánh ngọt đã bị cắn một nửa.
Hoắc Dĩnh nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt, đôi mắt u ám thêm vài phần.
Hắn xoay người, lại tiếp tục hỏi những người khác xung quanh để tìm nàng.
Nhưng vẫn như cũ, đến nơi, hắn vẫn không thấy Tiểu Điệp.
Hoắc Dĩnh mơ hồ có thể cảm nhận được, nàng là đang tránh hắn.
Ngay cả khi đi về, Tiểu Điệp ra lệnh cho Tố An ngồi cùng với Hoắc Dĩnh. Còn mình thì ngồi cùng với Tố Nguyệt.
Hoắc Dĩnh ngồi trong xe xốc nảy, ánh mắt chăm chăm nhìn bên ngoài, im lặng không lên tiếng.
Tố An thấy kỳ lạ, nhiều lần bắt chuyện, Hoắc Dĩnh cũng không phản ứng.
Hoắc Dĩnh xòe tay ra, sau đó siết chặt lại, miệng lẩm bẩm: Không phải đã bảo là sợ ta rời xa ta hay sao? Vậy tại sao lại chủ động rời xa ta?
Nhạc tỷ, người gạt ta.
Tố An ngồi đối diện nghe không rõ, liền hỏi lại: Vương gia, ngài vừa nói gì?
Hoắc Dĩnh không đáp, trong xe nhất thời chìm trong im lặng.
Đến vương phủ, Hoắc Dĩnh nhanh chóng nhảy xuống, muốn tìm Tiểu Điệp hỏi cho ra lẽ.
Nhưng nàng lại nhanh hơn hắn, cánh cửa vừa mở ra, nàng đã nhanh chóng lao ra ngoài. Chạy mất.
Cái mà Hoắc Dĩnh thấy được chỉ là vạt áo của nàng thoáng xẹt tầm mắt hắn, chớp mắt một cái liền không thấy đâu.
Hoắc Dĩnh sững sỡ, như người gỗ không chớp mắt nhìn về hướng nàng đi. Một nỗi uất ức không tên liền dâng lên, phút chốc nước mắt chực đầy nước.
Tiểu Dĩnh, nam nhân đổ máu không rơi lệ.
Hắn chợt nhớ đến một giọng nói từng nói với hắn như thế. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng sủng nịnh hắn. Nhưng hắn không nhớ đó là ai.
Đúng vậy, Tiểu Dĩnh là nam nhân, Tiểu Dĩnh không thể khóc, nếu không Nhạc tỷ sẽ không thích.
Ánh mắt ướt át lập tức trở nên cứng rắn, hắn lấy tay áo quệt quệt nước mũi của mình, tiếng khụt khịt không trang nhã vang lên, sau đó liền thu lại tất cả nước mắt nước mũi.
Hắn xoay người, quay về phòng nằm yên để đợi Tiểu Điệp.
Tại một căn nhà nhỏ trong trị trấn...
Tiểu Điệp ngồi thản nhiên uống trà trước cặp mắt tò mò của Nhã Ái cùng Lãnh Tâm. Sau khi trốn chạy khỏi Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp vừa chạy được một đoạn thì bắt gặp Nhã Ái, cứ thế theo Nhã Ái về nhà nàng ta.
Thế nào, hiện tại đã có thể nói vì sao ngươi phải chạy trốn hay chưa? Nhã Ái hỏi.
Bàn tay cầm tách trà của nàng thoáng khựng một cái, sắc mặt thâm trầm thoáng chút ửng đỏ.
Nàng nên nói cái gì đây?
Bảo là nàng trong lúc say mượn rượu nhúng chàm tiểu ngốc tử, sau đó không dám đối mặt với hắn nên phải chạy trốn? Khụ, nàng không thể mở lời, cũng không dám mở lời.
Tròng mắt nàng không ngừng đảo đảo, trông vô cùng chột dạ, hơn nữa khuôn mặt không ngừng lúc đỏ lúc xanh.
Nhã Ái xoay mặt nhìn Lãnh Tâm, sau đó lại nhìn Tiểu Điệp, cười gian manh: Đừng nói với ta ngươi đã đi nhúng chàm tên nam nhân nào đó rồi đấy nhé?
Bàn tay cầm tách trà của nàng thoáng run lên một cái, nhưng nhanh chóng bị nàng che giấu.
Nhã Ái nhanh mắt liền bắt gặp được, ý cười trên môi càng tăng thêm vài phần gian manh, nàng ta nhướng mi mắt lên, giọng vui sướng hỏi: Là ai?
Tiểu Điệp không đáp, nhìn Nhã Ái sau đó nhìn Lãnh Tâm. Vì nàng không nhớ ra Lãnh Tâm nên đối với hắn có vài phần xa cách, nàng không muốn nói chuyện xấu hổ này trước mặt hắn.
Lãnh Tâm hiểu ý, lên tiếng: Hai người ở lại nói chuyện, ta ra phía sau phụ cha hái thuốc. Nói rồi liền xoay người rời khỏi.
Đợi đến khi Lãnh Tâm hoàn toàn đi khỏi, Tiểu Điệp mới hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, lắc đầu nói: Ta vẫn chưa nhúng chàm hắn. Nàng quả thật có ý định đó, hơn nữa còn hôn hắn, cắn hắn. Bất quá, cái gì gì kia thì nàng vẫn chưa làm.
Hiện tại nàng thật sự vô cùng hận, hận rằng tại sao tỉnh dậy sau khi say lại vẫn có thể nhớ rõ đến thế. Nếu như nàng giống như người khác, say xong tỉnh dậy, quên sạch tất cả, vậy thì nàng đã không cần phải khốn đốn, khó xử như hiện tại rồi.
Vẫn chưa? Nhã Ái cười càng thêm nham nhỡ. Vẫn chưa, tức là vốn có gì định, chỉ là đến bước cuối cùng vì lý do gì đó mà dừng lại?
Nói ta nghe, người đó là ai?
Tiểu Điệp ngập ngừng một hồi rồi nói: Là ngốc tử ngươi gặp lúc trước.
Nhã Ái nghiên đầu, dường như đang cố nhớ lại, sau đó hốc mồm nói: Đó chẳng phải là Tam vương gia sao? Nàng nghe Lãnh Tâm nói mới biết được.
Tiểu Điệp gật đầu xác nhận, sau đó đầu cúi xuống càng lúc càng sâu, mặc cho Nhã Ái trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.
Một lát sau Nhã Ái tiếp: Ta nghe nói Tam vương gia thú một thê tử rất là khủng bố. Ngươi là sau lưng nàng ấy, nhúng chàm phu quân nàng ấy mà không thành công nên hiện tại mới phải chạy trối chết như vậy?
Tiểu Điệp nghe Nhã Ái nói xong, ngụm trà trong miệng vừa mới hớp trực tiếp phun đi phèo phèo.
Nhã Ái nhìn hành động thô lỗ của nàng trừng mắt.
Tiểu Điệp đấm ngực ho khụ khụ, ho khan một hồi khó khăn nói: Người hắn thú... là ta. Nói đúng hơn là ném trúng nàng.
Nhã Ái lần này chính xác là mắt vốn trừng to, hiện càng to thêm. Trực tiếp lao qua cái bàn bóp cổ Tiểu Điệp, nàng ta bóp cổ như không dùng sức, chủ yếu lay lay khiến cho cái đầu Tiểu Điệp không ngưng lắc lư.
Cái con nhỏ này, đi lấy chồng sao không nói bà đây một tiếng. Nhã Ái vì kích động, không thèm xưng hô 'ta ngươi' nữa, trực tiếp dùng từ hiện đại, xưng 'bà đây'.
Tiểu Điệp bị lắc cũng mặc cho Nhã Ái lắc, đến khi mỏi tay, nàng ta liền buông tay. mặc dù không đau, nhưng bị lắc nhiều như thế, hoa mắt là điều không tránh khỏi.
Tiểu Điệp xoa xoa cái cổ mình tội nghiệp nói: Ta đây là chưa kịp nói a.
Nàng sau khi bị ném trúng tú cầu liền lập tức bị tầng tầng lớp lớp người đem đi tắm rửa, thay đồ, ném vào phòng để động phòng. Nàng hoàn toàn không có cơ hội để nói.
Nhã Ái hừ một cái, buồn bực hỏi: Vậy rốt cuộc chuyện kia là như thế nào?
Tiểu Điệp tường thuật lại việc nàng say, sau đó đã thô lỗ với Hoắc Dĩnh như thế nào. Kể xong, nàng nhìn Nhã Ái với ánh mắt cầu cứu.
Đây là chuyện phu thê các ngươi, ngươi bảo ta làm sao nhúng tay? Cứ ở lại đây cho đến khi nào đầu óc nguội lại, sau đó 'cút xéo' về phủ của ngươi cho ta. Nói rồi, Nhã Ái đứng dậy bỏ đi.
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng Nhã Ái khuất đi, sau đó thở dài.
Nhã Ái giận rồi.
Tiểu Điệp biết, Nhã Ái giận là vì nàng trong chuyện tình cảm không bao giờ dứt khoát, luôn lo sợ được sợ mất. Vì nàng là cô nhi, từ nhỏ thứ nàng mong muốn nhất nhưng đồng thời sợ nhất chính là tình cảm của con người. Nàng sợ người khác cho nàng quá nhiều nhưng nàng không thể đáp lại sẽ khiến người ta đau khổ. Nàng sợ bản thân yêu một người quá sâu đậm, sợ nói ra, sợ người ta biết được rồi lạnh nhạt, nàng sẽ đau khổ.
Vì thế, nàng luôn thờ ơ, lạnh nhạt với mọi thứ.
Nàng sợ.
Sợ bản thân sẽ bị tổn thương.
Sợ bản thân làm tổn thương người khác.
Có dạng người, khi say lời nói ra nhiều vô số nhưng khi tỉnh lại, họ lại không nhớ mình đã nói những gì. Nhưng cũng có dạng người, dù say cấp mấy, lời nói ra có phần mất kiểm soát, nhưng khi tỉnh dậy một phần cũng không quên.
Tiểu Điệp lại thuộc vế sau.
Nàng sắc mặt xám xịt, nhìn người bên cạnh hô hấp ổn định, cái áo tối qua bị nàng mạnh bạo kéo ra hiện đang nhăn nhúm nằm dưới góc giường. Trên người hắn, nàng còn thấy được cả vết 'dâu tây' to to nhỏ nhỏ khác nhau.
Ánh mắt nàng nhìn đám 'dâu tây' đó chằm chằm, đôi mắt như muốn phun lửa, hận không thể đốt cháy chúng ngay lập tức.
Nàng vậy mà cư nhiên hướng hắn phát tiết, hướng hắn thổ lộ. Nàng vậy mà cư nhiên lôi hắn lên giường nhúng chàm.
Nàng điên rồi, điên rồi.
Tiểu ngốc tử nhất định sẽ rất sợ nàng, rất chán ghét nàng. Ai đó cho một đạo sét xuống giết nàng luôn đi.
Tiếng lòng gào thét không ngừng, nhưng đó chỉ là tiếng lòng. Dáng vẻ hiện tại của nàng chính là không ngừng vò tóc, đôi mắt trợn trừng trừng đầy tia máu nhìn Hoắc Dĩnh, hận không thể quay ngược thời gian, lập tức thủ tiêu cái người tên Tô Dã Điệp kia. Nàng hết nhìn lại vò, hết vò lại nhìn.
Cuối cùng, nàng chính là nhân cơ hội Hoắc Dĩnh chưa tỉnh dậy, nhanh chóng...
Chạy!
Bây giờ không trốn thì còn chờ đến khi nào nữa. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tiểu ngốc tử ủy khuất, đôi mắt ươn ướt hỏi tội nàng vì sao nhúng chàm hắn. Sau đó, hắn lạnh lùng nói Ta ghét tỷ thì tim nàng không tự chủ nhói một cái.
Hoắc Dĩnh tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Hắn ngồi đó ngây ngốc nhìn chiếc giường chằm chằm một hồi thật lâu.
Mãi đến khi Tố An vào, nàng ta nhìn hắn sau đó nở nụ cười kì quái, hắn mới chậm chạp mở miệng: Nhạc tỷ đâu rồi?
Tố An nghe thấy cung kính đáp: Hồi bẩm, vương phi đang dùng điểm tâm.
Hoắc Dĩnh ừ một tiếng, nhanh chóng thay quần áo sau đó đi tìm Tiểu Điệp.
Hắn muốn xác nhận một chuyện, có phải nàng thật sự sợ hắn xa nàng? Không muốn hắn rời khỏi nàng.
Nhưng đến nơi, hắn không thấy Tiểu Điệp đâu, chỉ thấy dĩa điểm tâm đã ăn gần hết. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh mai bị thổi bay rơi ngay chiếc dĩa, trực tiếp rớt trên miếng bánh ngọt đã bị cắn một nửa.
Hoắc Dĩnh nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt, đôi mắt u ám thêm vài phần.
Hắn xoay người, lại tiếp tục hỏi những người khác xung quanh để tìm nàng.
Nhưng vẫn như cũ, đến nơi, hắn vẫn không thấy Tiểu Điệp.
Hoắc Dĩnh mơ hồ có thể cảm nhận được, nàng là đang tránh hắn.
Ngay cả khi đi về, Tiểu Điệp ra lệnh cho Tố An ngồi cùng với Hoắc Dĩnh. Còn mình thì ngồi cùng với Tố Nguyệt.
Hoắc Dĩnh ngồi trong xe xốc nảy, ánh mắt chăm chăm nhìn bên ngoài, im lặng không lên tiếng.
Tố An thấy kỳ lạ, nhiều lần bắt chuyện, Hoắc Dĩnh cũng không phản ứng.
Hoắc Dĩnh xòe tay ra, sau đó siết chặt lại, miệng lẩm bẩm: Không phải đã bảo là sợ ta rời xa ta hay sao? Vậy tại sao lại chủ động rời xa ta?
Nhạc tỷ, người gạt ta.
Tố An ngồi đối diện nghe không rõ, liền hỏi lại: Vương gia, ngài vừa nói gì?
Hoắc Dĩnh không đáp, trong xe nhất thời chìm trong im lặng.
Đến vương phủ, Hoắc Dĩnh nhanh chóng nhảy xuống, muốn tìm Tiểu Điệp hỏi cho ra lẽ.
Nhưng nàng lại nhanh hơn hắn, cánh cửa vừa mở ra, nàng đã nhanh chóng lao ra ngoài. Chạy mất.
Cái mà Hoắc Dĩnh thấy được chỉ là vạt áo của nàng thoáng xẹt tầm mắt hắn, chớp mắt một cái liền không thấy đâu.
Hoắc Dĩnh sững sỡ, như người gỗ không chớp mắt nhìn về hướng nàng đi. Một nỗi uất ức không tên liền dâng lên, phút chốc nước mắt chực đầy nước.
Tiểu Dĩnh, nam nhân đổ máu không rơi lệ.
Hắn chợt nhớ đến một giọng nói từng nói với hắn như thế. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng sủng nịnh hắn. Nhưng hắn không nhớ đó là ai.
Đúng vậy, Tiểu Dĩnh là nam nhân, Tiểu Dĩnh không thể khóc, nếu không Nhạc tỷ sẽ không thích.
Ánh mắt ướt át lập tức trở nên cứng rắn, hắn lấy tay áo quệt quệt nước mũi của mình, tiếng khụt khịt không trang nhã vang lên, sau đó liền thu lại tất cả nước mắt nước mũi.
Hắn xoay người, quay về phòng nằm yên để đợi Tiểu Điệp.
Tại một căn nhà nhỏ trong trị trấn...
Tiểu Điệp ngồi thản nhiên uống trà trước cặp mắt tò mò của Nhã Ái cùng Lãnh Tâm. Sau khi trốn chạy khỏi Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp vừa chạy được một đoạn thì bắt gặp Nhã Ái, cứ thế theo Nhã Ái về nhà nàng ta.
Thế nào, hiện tại đã có thể nói vì sao ngươi phải chạy trốn hay chưa? Nhã Ái hỏi.
Bàn tay cầm tách trà của nàng thoáng khựng một cái, sắc mặt thâm trầm thoáng chút ửng đỏ.
Nàng nên nói cái gì đây?
Bảo là nàng trong lúc say mượn rượu nhúng chàm tiểu ngốc tử, sau đó không dám đối mặt với hắn nên phải chạy trốn? Khụ, nàng không thể mở lời, cũng không dám mở lời.
Tròng mắt nàng không ngừng đảo đảo, trông vô cùng chột dạ, hơn nữa khuôn mặt không ngừng lúc đỏ lúc xanh.
Nhã Ái xoay mặt nhìn Lãnh Tâm, sau đó lại nhìn Tiểu Điệp, cười gian manh: Đừng nói với ta ngươi đã đi nhúng chàm tên nam nhân nào đó rồi đấy nhé?
Bàn tay cầm tách trà của nàng thoáng run lên một cái, nhưng nhanh chóng bị nàng che giấu.
Nhã Ái nhanh mắt liền bắt gặp được, ý cười trên môi càng tăng thêm vài phần gian manh, nàng ta nhướng mi mắt lên, giọng vui sướng hỏi: Là ai?
Tiểu Điệp không đáp, nhìn Nhã Ái sau đó nhìn Lãnh Tâm. Vì nàng không nhớ ra Lãnh Tâm nên đối với hắn có vài phần xa cách, nàng không muốn nói chuyện xấu hổ này trước mặt hắn.
Lãnh Tâm hiểu ý, lên tiếng: Hai người ở lại nói chuyện, ta ra phía sau phụ cha hái thuốc. Nói rồi liền xoay người rời khỏi.
Đợi đến khi Lãnh Tâm hoàn toàn đi khỏi, Tiểu Điệp mới hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, lắc đầu nói: Ta vẫn chưa nhúng chàm hắn. Nàng quả thật có ý định đó, hơn nữa còn hôn hắn, cắn hắn. Bất quá, cái gì gì kia thì nàng vẫn chưa làm.
Hiện tại nàng thật sự vô cùng hận, hận rằng tại sao tỉnh dậy sau khi say lại vẫn có thể nhớ rõ đến thế. Nếu như nàng giống như người khác, say xong tỉnh dậy, quên sạch tất cả, vậy thì nàng đã không cần phải khốn đốn, khó xử như hiện tại rồi.
Vẫn chưa? Nhã Ái cười càng thêm nham nhỡ. Vẫn chưa, tức là vốn có gì định, chỉ là đến bước cuối cùng vì lý do gì đó mà dừng lại?
Nói ta nghe, người đó là ai?
Tiểu Điệp ngập ngừng một hồi rồi nói: Là ngốc tử ngươi gặp lúc trước.
Nhã Ái nghiên đầu, dường như đang cố nhớ lại, sau đó hốc mồm nói: Đó chẳng phải là Tam vương gia sao? Nàng nghe Lãnh Tâm nói mới biết được.
Tiểu Điệp gật đầu xác nhận, sau đó đầu cúi xuống càng lúc càng sâu, mặc cho Nhã Ái trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.
Một lát sau Nhã Ái tiếp: Ta nghe nói Tam vương gia thú một thê tử rất là khủng bố. Ngươi là sau lưng nàng ấy, nhúng chàm phu quân nàng ấy mà không thành công nên hiện tại mới phải chạy trối chết như vậy?
Tiểu Điệp nghe Nhã Ái nói xong, ngụm trà trong miệng vừa mới hớp trực tiếp phun đi phèo phèo.
Nhã Ái nhìn hành động thô lỗ của nàng trừng mắt.
Tiểu Điệp đấm ngực ho khụ khụ, ho khan một hồi khó khăn nói: Người hắn thú... là ta. Nói đúng hơn là ném trúng nàng.
Nhã Ái lần này chính xác là mắt vốn trừng to, hiện càng to thêm. Trực tiếp lao qua cái bàn bóp cổ Tiểu Điệp, nàng ta bóp cổ như không dùng sức, chủ yếu lay lay khiến cho cái đầu Tiểu Điệp không ngưng lắc lư.
Cái con nhỏ này, đi lấy chồng sao không nói bà đây một tiếng. Nhã Ái vì kích động, không thèm xưng hô 'ta ngươi' nữa, trực tiếp dùng từ hiện đại, xưng 'bà đây'.
Tiểu Điệp bị lắc cũng mặc cho Nhã Ái lắc, đến khi mỏi tay, nàng ta liền buông tay. mặc dù không đau, nhưng bị lắc nhiều như thế, hoa mắt là điều không tránh khỏi.
Tiểu Điệp xoa xoa cái cổ mình tội nghiệp nói: Ta đây là chưa kịp nói a.
Nàng sau khi bị ném trúng tú cầu liền lập tức bị tầng tầng lớp lớp người đem đi tắm rửa, thay đồ, ném vào phòng để động phòng. Nàng hoàn toàn không có cơ hội để nói.
Nhã Ái hừ một cái, buồn bực hỏi: Vậy rốt cuộc chuyện kia là như thế nào?
Tiểu Điệp tường thuật lại việc nàng say, sau đó đã thô lỗ với Hoắc Dĩnh như thế nào. Kể xong, nàng nhìn Nhã Ái với ánh mắt cầu cứu.
Đây là chuyện phu thê các ngươi, ngươi bảo ta làm sao nhúng tay? Cứ ở lại đây cho đến khi nào đầu óc nguội lại, sau đó 'cút xéo' về phủ của ngươi cho ta. Nói rồi, Nhã Ái đứng dậy bỏ đi.
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng Nhã Ái khuất đi, sau đó thở dài.
Nhã Ái giận rồi.
Tiểu Điệp biết, Nhã Ái giận là vì nàng trong chuyện tình cảm không bao giờ dứt khoát, luôn lo sợ được sợ mất. Vì nàng là cô nhi, từ nhỏ thứ nàng mong muốn nhất nhưng đồng thời sợ nhất chính là tình cảm của con người. Nàng sợ người khác cho nàng quá nhiều nhưng nàng không thể đáp lại sẽ khiến người ta đau khổ. Nàng sợ bản thân yêu một người quá sâu đậm, sợ nói ra, sợ người ta biết được rồi lạnh nhạt, nàng sẽ đau khổ.
Vì thế, nàng luôn thờ ơ, lạnh nhạt với mọi thứ.
Nàng sợ.
Sợ bản thân sẽ bị tổn thương.
Sợ bản thân làm tổn thương người khác.
/81
|