Vương phi, người tỉnh rồi?
Tiểu Điệp nằm trên giường, cái đầu ngước qua bên cạnh nhìn người vừa mới phát ra tiếng nói.
Ngươi tên là gì? Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là một trong hai nha hoàn nàng đã gặp ở đại sảnh.
Nha hoàn nghe nàng hỏi thì cung kính đáp: Dạ, nô tì tên Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm thì quan tâm hỏi: Vương phi, người không sao chứ?
Thân thể nàng ngoại trừ cái đầu còn hơi choáng ra thì mọi thứ đều ổn, cơn đau thấu xương hình như cũng biến mất không nguyên do, chỉ còn lại cơ thể mềm nhũn không có sức.
Ta không sao. Nàng trả lời sau đó lại hỏi: Ta ngủ bao lâu rồi?
Tố Nguyệt không ngừng loay hoay làm gì đó nhưng vẫn cung kính đáp lại lời nàng: Vương phi, người đã ngủ tròn một ngày rồi.
Nàng bất tỉnh được một ngày rồi sao.
Thấy Tiểu Điệp không hỏi nữa thì Tố Nguyệt lại tiếp tục công việc của mình, nàng ta ngắm nghía thật kỹ mấy bộ đồ, sau đó cầm lấy cái màu vàng. Nàng ta lại quay sang mớ trâm cài, liên tục hết lấy cây trâm này ướm thử sau đó tới cây trâm khác, đến lúc cảm thấy thỏa mãn bèn đem đến trước mặt Tiểu Điệp: Vương phi, người thích bộ đồ với cây trâm này không?
Nàng nhìn bộ đồ mà cả người ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt không hiểu: Rất đẹp, nhưng ngươi chuẩn bị những bộ này để làm gì?
Tố Nguyệt nhìn sắc mặt mờ mịt của Tiểu Điệp thì mỉm cười, nàng ta cẩn thận giải thích: Hôm nay là ngày viếng mộ Đại vương gia, vào ngày này tất cả phi tử cùng với hoàng thất đều phải đi, vì thế nên người cũng phải đi. Đây là lần đầu tiên người xuất hiện trước những người kia nên phải thật xinh đẹp mới được. Vương phi người yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho nô tì. Nói rồi còn không quên đấm vào ngực mình bụp bụp để tạo độ đáng tin cậy cho bản thân.
Được, mọi thứ giao cho ngươi. Tiểu Điệp mỉm cười một cái. Dù sao những chuyện như chăm chút vẻ bề ngoài nàng cũng không quan tâm lắm.
Tố Nguyệt như sực nhớ tới cái gì đó, nàng ta a lên một tiếng, sau đó liền thò vào trong tay áo rút ra một cây trâm: Suýt nữa thì quên mất, lúc nãy nô tì có nhặt được cái này trước cửa phòng. Là của người đánh rơi?
Trong tay Tố Nguyệt là một cây trâm hồ điệp vô cùng tinh xảo, Tiểu Điệp nhìn liền thấy thích nhưng nàng không biết cây trâm này. Chợt nhớ tới hôm qua Hoắc Dĩnh có đến tìm nàng, sau đó lại bị nàng lạnh lùng đuổi đi, lúc đó nàng có nghe tiếng một vật gì đó rơi xuống sàn, hẳn là cây trâm này đi?
Tiểu Điệp giơ tay ra cầm lấy cây trâm, sắc mặt vô cùng dịu dàng: Chắc là của ta.
Chắc là của ta?
Câu trả lời của Tiểu Điệp rất kỳ lạ nhưng Tố Nguyệt cũng không hỏi lại. Nàng ta vốn không phải là người thích tọc mạch chuyện của chủ tử, hơn nữa cũng không thể tọc mạch, càng không nên tọc mạch.
Tiểu Điệp cầm cây trâm quan sát, ngón tay nhẹ lướt trên những viên đá tím được khảm trên cánh bướm. Ánh mắt nàng trước giờ luôn lãnh đạm hiện tại lại gợn lên chút sóng nhỏ, khóe môi nàng khẽ cong lên, mặc dù mờ nhạt nhưng quả thật nàng đã cười.
Nghĩ đến Hoắc Dĩnh hôm qua bị nàng tàn nhẫn đuổi đi, hẳn là hắn đã bị nàng tổn thương lắm. Tiểu Điệp nghĩ đến Hoắc Dĩnh liền không kiềm nén được mà lẩm bẩm: Đồ ngốc.
Nhưng mà nàng lại yêu tiểu ngốc tử này.
Lúc trước cùng hắn bốn ngày lang thang khắp nơi, nàng có từng nói với hắn nàng thích nhất là một cây trâm hồ điệp, nhưng đáng tiếc lại không có kiểu nàng thích, hơn nữa tay nghề lại vô cùng kém. Lúc đó nàng có vẽ ra hình dạng cây trâm, chính là hai con hồ điệp một lớn một nhỏ đậu gần bên nhau trên một nhánh mai. Nàng còn nhớ, Hoắc Dĩnh lúc đó nhìn chăm chăm tờ giấy, mắt long lanh hỏi nàng thật sự rất thích cái này hay sao, sau đó còn rất dũng khí đảm bảo rằng nhất định sẽ tìm được một cây trâm giống như vậy đưa cho nàng. Cây trâm đó vốn bị nàng quẳng sau đầu, nàng xem đó như là một cuộc nói chuyện phiếm, không ngờ hắn lại nhớ.
Chỉ tiếc, Tô Dã Điệp nàng lại là thế thân của nữ nhân Lôi Nhạc kia.
Lúc nàng cùng nữ nhân ấy mặt đối mặt, nhìn người kia khuôn mặt có vài phần tương tự nàng thì khiến cho nàng không khỏi sững sờ. Nàng cố gắng làm cho sắc mặt bản thân trông lãnh đạm, kỳ thật trong lòng đã sớm rối bời.
Nụ cười của Tiểu Điệp vốn mờ nhạt hiện tại hoàn toàn biến mất.
Tiểu Điệp giao vào trong tay Tố Nguyệt quả thật đã được chăm chút vô cùng cẩn thận, vẻ ngoài vốn bảy phần thanh tú hiện tại lại tăng thêm hai phần sắc xảo, khiến người ta nhìn qua thật sự lưu luyến.
Tố Nguyệt trong quá trình thay đổi diện mạo của nàng quả thật có chút dọa người. Nàng ta như thể hận không thể làm cho nàng kiểu tóc tinh xảo nhất, không thể trét tất cả mỹ phẩm lên mặt nàng làm cho nàng đẹp nhất, thậm chí hận không thể đem tất cả trâm cài đẹp cài hết lên đầu nàng. Đẹp thì đẹp thật nhưng sức nặng trên đầu nàng khiến đầu óc choáng váng thì khóe mắt không khỏi giật giật.
Tiểu Điệp biết chắc mình không thể đem quả đầu này di chuyển quá hai canh giờ, nên đành phải ngắm trong gương một chút như hưởng thụ thành quả sau đó kêu Tố Nguyệt tháo xuống hết, thay vào đó cài duy nhất cây trâm hồ điệp kia.
Lúc tháo tất cả cây trâm ra khỏi đầu nàng, Tiểu Điệp thậm chí còn nghe được Tố Nguyệt không ngừng nghiến răng kẹt kẹt, trông vô cùng uất hận. Một lát sau cầm cây trâm hồ điệp cài lên tóc nàng thì sắc mặt u ám, trông vô cùng đáng thương.
Tiểu Điệp được chăm chút bề ngoài xong thì được đưa ra xe đợi sẵn. Từ xa xa, nàng có thể thấy được Hoắc Dĩnh ngồi trên xe trước chờ nàng. Nàng đi tới, kéo rèm xe ra, sau đó yên tịnh ngồi trên xe. Hoắc Dĩnh không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng, trong xe nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Khi cả hai cứ tưởng sẽ yên lặng như vậy rời khỏi thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn. Lôi Nhạc bên ngoài rèm xe giọng đáng thương vang lên: Tiểu Dĩnh, Nhạc tỷ cũng muốn đi, ngươi cho ta theo với.
Hoắc Dĩnh nghe thấy có người gọi thì kéo rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.
Lôi Nhạc nước mắt đầm đìa đang cố gắng xông lên xe nhưng lại bị Tố An cùng Tố Nguyệt chặn lấy. Nàng ta không thể lên xe, chỉ còn cách hướng Hoắc Dĩnh khóc lóc cầu xin.
Hoắc Dĩnh hết nhìn Lôi Nhạc sau đó lại nhìn Tiểu Điệp, tròng mắt không ngừng đảo đảo, dường như đang suy tính gì đấy.
Cuối cùng hắn hướng Tố An lên tiếng: Tố An, cho nàng ta đi cùng chúng ta được không?
Tiểu Điệp bên cạnh nghe thấy thì đôi mắt tăng thêm vài phần u ám, khóe môi thoáng nở nụ cười nhạt.
Từ trước đến giờ người khác kêu nàng là gì nàng cũng không quan tâm. Nhưng hiện tại, nàng vô cùng căm ghét hai chữ Nhạc tỷ này.
Lôi Nhạc nghe thấy vậy thì mừng rỡ, giọng tăng thêm vài phần hống hách: Ngươi nghe không, Tiểu Dĩnh đã cho phép ta đi theo, mau tránh ra.
Tố An cùng Tố Nguyệt vẫn không buông tay, cản Lôi Nhạc lại bên ngoài. Tố An nhìn Hoắc Dĩnh giọng đầy khó xử: Vương gia, không được, trong các thê tử cùng thiếp thất người chỉ có thể mang theo một người.
Tố An còn định nói thêm, hơn nữa nàng ta còn chẳng phải là thê tử hay thiếp thất gì của ngài thì Tiểu Điệp lên tiếng: Cứ cho nàng ta theo đi, ta ở lại phủ là được chứ gì. Dù gì so với nàng, nàng ta mới là Nhạc tỷ chân chính của hắn.
Lời này của nàng liền khiến ba người ở dưới sửng sốt, còn Hoắc Dĩnh thì mất mát.
Tiểu Điệp không nói nhiều lời liền kéo rèm lên chuẩn bị xuống xe. Bất ngờ nàng bị Hoắc Dĩnh trong xe túm lại, lôi vào bên trong. Dường như hắn sợ nàng lại lần nữa trèo ra bèn trườn lên trước chắn cả cửa, đem Tiểu Điệp nhét thật sâu vào bên trong.
Hoắc Dĩnh thò cái đầu ra bên ngoài gấp gáp gào lớn: Không cần nữa, cho nàng ở lại phủ đi. Hôm qua Lôi Nhạc có bảo nàng ta có cách khiến cho Nhạc tỷ của hắn vui lại, nhưng nếu như Nhạc tỷ phải ở nhà vậy thì hắn không cần nữa. Mau đem nàng ta tránh xa xa ra, không khéo Nhạc tỷ của hắn nhảy xuống xe mất.
Lôi Nhạc không ngờ Tiểu Điệp lại có thể dễ dàng nhường cho nàng ta đi như vậy, nàng ta chưa kịp kinh hỷ xong thì bị thái độ thay đổi của Hoắc Dĩnh làm cho kinh hách. Nàng ta há hốc miệng sau đó khép lại, môi liên tục mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Tố Nguyệt cười, trả lại cho Lôi Nhạc một câu: Ngươi nghe thấy rồi chứ?
Tố An cùng Tố Nguyệt như cũ mỗi người nắm một bên cánh tay Lôi Nhạc mạnh bạo lôi đi. Lôi Nhạc không cam tâm, chân đứng dưới đất liền vung lên đá tứ tung. Bóng dáng ba người họ dần mất hút chỉ để lại tiếng gào thét thả ta ra từ từ nhỏ dần.
Một lát sau hai người Tố An cùng Tố Nguyệt từ hướng lúc nãy đi ra, sau đó điểm nhẹ gót chân phi thân vào trong xe dành cho hộ vệ ngồi an tọa.
Hoắc Dĩnh cẩn thận đóng cửa xe lại, kéo rèm lại, thậm chí còn dùng thân mình che khuất đi cánh cửa. Hắn loay hoay mãi, đến khi cảm thấy Tiểu Điệp không cách nào xuống xe thì mới an tâm ngồi xuống, nhìn nàng chòng chọc như chó canh xương.
Khi mọi người đã ngồi đầy đủ vào trong xe, bốn hộ vệ ngồi ở xe đầu bắt đầu thi chuyển chú thuật ngũ hành. Đám mây xung quanh vốn bay tản mạn liền từ từ gom lại như một chiếc đệm nâng xe của bốn hộ vệ lên, kế đó là xe của Hoắc Dĩnh cùng Tiểu Điệp ở giữa, cuối cùng là xe của Tố An cùng Tố Nguyệt. Một dãy gồm ba xe bắt đầu di chuyển.
Tiểu Điệp ngồi trong xe bị lắc một cái vội chộp lấy phần nhô ra trong xe để cố định thân thể, sau đó liền im lặng nhìn ra ngoài, không có bất kỳ động tác nào nữa.
Nhớ lại lúc nãy Hoắc Dĩnh kéo tay nàng lôi lại vào trong xe, trong tim nàng chợt cảm giác ấm áp, cảm giác âm u lúc nãy trong đáy mắt cũng dần tan biến. Tiểu Điệp chống tay lên cằm nhìn khung cảnh bên ngoài dần biến đổi, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười sâu.
Đến khi thân thể nàng lần nữa bị lắc thì ba chiếc xe lần lượt đáp xuống mặt đất bằng. Lúc này đây Hoắc Dĩnh mới yên tâm mở cửa xe cho nàng đi xuống. Tiểu Điệp bước xuống xe thì lập tức ngẩn người.
Chỗ này có chỗ nào giống nơi viếng mộ?
Cột nhà được trạm khắc tinh xảo hình con rồng bay lên trời cùng với một dãy phòng nguy nga lộng lấy, lớn nhỏ khác nhau trải dài. Nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là một cung điện.
Nàng túm lấy Tố Nguyệt xuống hỏi thì mới biết hóa ra không phải bọn họ viếng mộ ở đây, do đường tới viếng mộ vô cùng xa nên để đi cho nhanh, tất cả mọi người phải tập trung lại với nhau, một lần nữa làm chú thuật di chuyển.
Theo như lời Tố Nguyệt thì còn nhà của Lý Hiền Vương cùng với Thái Tử là chưa đến. Nhìn khung cảnh này làm nàng nhớ đến trước kia cả một đám rủ nhau đi picnic.
Hiện tại nàng cũng không có gì làm, thay gì ngồi ngây ngốc một chỗ nàng đi dạo xung quanh vậy.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên toàn bộ dãy viện phía trước hoàng thất đều có thể đi lại. Tiểu Điệp thong thả cước bộ đi xung quanh.
Khi qua hai dãy nhà cùng với một hòn núi giả thì bất ngờ một kình lực đánh úp vào phía sau lưng nàng. Tiểu Điệp xoay người vội né đi. Trảo của người kia được băng hóa bị trượt, sượt qua tai nàng cắm thẳng vào cái cây đối diện. Một tiếng rắc vang lên, cái cây bị sức mạnh của băng trảo đánh cho vỡ vụn.
Người kia rút tay ra, ánh mắt đầy sát khí lại lần nữa lao vào nàng. Tiểu Điệp nhảy về phía sau vài bước, sử dụng đất ở dưới chân tạo nên một bức màn ngăn cách, sau đó sử dụng nước trong núi giả cũng tạo băng trảo. Bàn tay kia vừa đánh thủng tường đất, bên này nàng lập tức dùng băng trảo của mình tóm lấy tay đối phương.
Bức tường đất vì khí thế bức người của cả hai làm cho vỡ tan. Người bên kia tay vốn dùng băng trảo bất thình lình biến thành hỏa trảo, băng lửa gặp nhau, tiếng xì xèo vang lên, băng trong tay nàng lập tức bị tan đi. Tiểu Điệp giật mình vội rút tay ra.
Lúc này Tiểu Điệp mới có thể nhìn thấy rõ đối phương, trước mắt nàng là một di di tóc tai tán loạn trông như người điên. Bà ta lại lần nữa lao vào nàng, miệng gầm lên: Trả nhi tử lại cho ta!
Tiểu Điệp xoay cổ chân lần nữa né đi hỏa trảo, dùng đất trói chân bà ta sau đó bình thản nói: Ta không biết nhi tử của bà.
Nàng tưởng bà ta sẽ điên cuồng gào lên 'ngươi nói dối' sau đó là tiếp tục đánh nhau với nàng. Chỉ là ngoài dự đoán, không có bất cứ gì xảy ra. Lửa trên tay của di di kia từ từ biến mất, sát khí trong mắt bà ta cũng không còn. Bà ta ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở: Vậy hài tử ta đâu, nó đâu? Ta nhớ nó. Hài tử ta đâu?
Trong lúc nàng đang nghĩ người này rốt cuộc là ai thì từ xa xa nàng thấy có vài người tiến đến, phía sau nàng Tố Nguyệt cũng chạy đến hốt hoảng hỏi: Vương phi, người không sao chứ?
Ta không sao. Người kia là ai vậy? Nàng chỉ tay về phía di di điên loạn hiện tại đang được đám người kia trói lại đem đi.
Tố Nguyệt nhìn theo ngón tay nàng chỉ thì không khỏi xanh mặt, gấp gáp hỏi nàng lại câu lúc nãy: Vương phi, người thật sự không sao chứ?
Sở dĩ thái độ Tố Nguyệt khẩn trương như vậy là vì Dương thái phi là một Thiên Thuật, mỗi lần bà trốn được ra ngoài đều khiến người bị khác bị thương không ít thì nhiều.
Tiểu Điệp không hiểu nỗi lòng của Tố Nguyệt, chân mày thoáng nhíu lại lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Tố Nguyệt thấy vậy thức thời ngậm miệng lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi: Người đó là Dương thái phi, là mẹ đẻ của đại vương gia. Tố Nguyệt sợ nàng không hiểu vội giải thích thêm: Hoàng thượng hiện tại là nhị hoàng tử lên ngôi .
Vậy vì sao bà ấy lại bị như thế?
Bị như thế trong miệng vương phi hẳn là bị điên đi? Tố Nguyệt tường thuật lại những gì nàng ta biết: Năm đó đại vương gia, hoàng thượng cùng tam vương gia sinh ra cùng ngày, chỉ cách nhau nửa canh giờ. Chỉ có điều đại vương gia vừa sinh ra thì đã chết, Dương thái phi cũng từ đó điên điên khùng khùng, luôn miệng bảo rằng đại vương gia bị người khác bắt đi, còn bảo rằng đứa bé có ngũ đầu long bảo hộ, nhất định sau này sẽ thành vua.
Ngũ đầu long?
Chính là rồng năm đầu, mỗi đầu tương ứng với một mạch ngũ hành. Mỗi lần đứa trẻ nào làm vua khi sinh ra ngũ đầu long đều xuất hiện để bảo hộ. Tố Nguyệt giải thích.
Thế năm đó hoàng thượng sinh ra thì có ngũ đầu long bảo hộ?
Tố Nguyệt lại lắc đầu: Năm đó không biết vì sao ngũ đầu long xuất hiện nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất, không biết được là rốt cuộc ngũ đầu long bảo hộ ai. Nô tì nghe nói lúc đó có người của tộc Bạch Lang đi ngang, người nọ nhìn vào ba phòng sinh sau đó liên tục lắc đầu bảo điềm xấu, điềm xấu. Nàng ta ngưng một hồi sau đó lại tiếp: Theo như lời của Dương thái phi con của bà nhất định làm vua, vậy hẳn hoàng thượng chính là đại vương gia bị đánh cắp đi, nhưng năm đó hoàng hậu sinh xong đứa bé luôn được tiên hoàng bế trên tay, không thể nào bị tráo được. Nên mọi người đều cho rằng Dương thái phi là thương tâm quá độ mà hóa điên.
Tiểu Điệp không hiểu vì sao bản thân lại vô cùng hiếu kỳ với cái người tộc Bạch Lang kia, nàng liền hỏi: Thế cái người tộc Bạch Lang kia ngươi có biết tên gì không.
Nô tì không biết, chỉ biết người đó họ Lôi.
Lại là họ Lôi, không biết với nữ nhân tên Lôi Nhạc kia có quan hệ gì không hay chỉ là trùng hợp trùng họ.
Tiểu Điệp nằm trên giường, cái đầu ngước qua bên cạnh nhìn người vừa mới phát ra tiếng nói.
Ngươi tên là gì? Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là một trong hai nha hoàn nàng đã gặp ở đại sảnh.
Nha hoàn nghe nàng hỏi thì cung kính đáp: Dạ, nô tì tên Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm thì quan tâm hỏi: Vương phi, người không sao chứ?
Thân thể nàng ngoại trừ cái đầu còn hơi choáng ra thì mọi thứ đều ổn, cơn đau thấu xương hình như cũng biến mất không nguyên do, chỉ còn lại cơ thể mềm nhũn không có sức.
Ta không sao. Nàng trả lời sau đó lại hỏi: Ta ngủ bao lâu rồi?
Tố Nguyệt không ngừng loay hoay làm gì đó nhưng vẫn cung kính đáp lại lời nàng: Vương phi, người đã ngủ tròn một ngày rồi.
Nàng bất tỉnh được một ngày rồi sao.
Thấy Tiểu Điệp không hỏi nữa thì Tố Nguyệt lại tiếp tục công việc của mình, nàng ta ngắm nghía thật kỹ mấy bộ đồ, sau đó cầm lấy cái màu vàng. Nàng ta lại quay sang mớ trâm cài, liên tục hết lấy cây trâm này ướm thử sau đó tới cây trâm khác, đến lúc cảm thấy thỏa mãn bèn đem đến trước mặt Tiểu Điệp: Vương phi, người thích bộ đồ với cây trâm này không?
Nàng nhìn bộ đồ mà cả người ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt không hiểu: Rất đẹp, nhưng ngươi chuẩn bị những bộ này để làm gì?
Tố Nguyệt nhìn sắc mặt mờ mịt của Tiểu Điệp thì mỉm cười, nàng ta cẩn thận giải thích: Hôm nay là ngày viếng mộ Đại vương gia, vào ngày này tất cả phi tử cùng với hoàng thất đều phải đi, vì thế nên người cũng phải đi. Đây là lần đầu tiên người xuất hiện trước những người kia nên phải thật xinh đẹp mới được. Vương phi người yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho nô tì. Nói rồi còn không quên đấm vào ngực mình bụp bụp để tạo độ đáng tin cậy cho bản thân.
Được, mọi thứ giao cho ngươi. Tiểu Điệp mỉm cười một cái. Dù sao những chuyện như chăm chút vẻ bề ngoài nàng cũng không quan tâm lắm.
Tố Nguyệt như sực nhớ tới cái gì đó, nàng ta a lên một tiếng, sau đó liền thò vào trong tay áo rút ra một cây trâm: Suýt nữa thì quên mất, lúc nãy nô tì có nhặt được cái này trước cửa phòng. Là của người đánh rơi?
Trong tay Tố Nguyệt là một cây trâm hồ điệp vô cùng tinh xảo, Tiểu Điệp nhìn liền thấy thích nhưng nàng không biết cây trâm này. Chợt nhớ tới hôm qua Hoắc Dĩnh có đến tìm nàng, sau đó lại bị nàng lạnh lùng đuổi đi, lúc đó nàng có nghe tiếng một vật gì đó rơi xuống sàn, hẳn là cây trâm này đi?
Tiểu Điệp giơ tay ra cầm lấy cây trâm, sắc mặt vô cùng dịu dàng: Chắc là của ta.
Chắc là của ta?
Câu trả lời của Tiểu Điệp rất kỳ lạ nhưng Tố Nguyệt cũng không hỏi lại. Nàng ta vốn không phải là người thích tọc mạch chuyện của chủ tử, hơn nữa cũng không thể tọc mạch, càng không nên tọc mạch.
Tiểu Điệp cầm cây trâm quan sát, ngón tay nhẹ lướt trên những viên đá tím được khảm trên cánh bướm. Ánh mắt nàng trước giờ luôn lãnh đạm hiện tại lại gợn lên chút sóng nhỏ, khóe môi nàng khẽ cong lên, mặc dù mờ nhạt nhưng quả thật nàng đã cười.
Nghĩ đến Hoắc Dĩnh hôm qua bị nàng tàn nhẫn đuổi đi, hẳn là hắn đã bị nàng tổn thương lắm. Tiểu Điệp nghĩ đến Hoắc Dĩnh liền không kiềm nén được mà lẩm bẩm: Đồ ngốc.
Nhưng mà nàng lại yêu tiểu ngốc tử này.
Lúc trước cùng hắn bốn ngày lang thang khắp nơi, nàng có từng nói với hắn nàng thích nhất là một cây trâm hồ điệp, nhưng đáng tiếc lại không có kiểu nàng thích, hơn nữa tay nghề lại vô cùng kém. Lúc đó nàng có vẽ ra hình dạng cây trâm, chính là hai con hồ điệp một lớn một nhỏ đậu gần bên nhau trên một nhánh mai. Nàng còn nhớ, Hoắc Dĩnh lúc đó nhìn chăm chăm tờ giấy, mắt long lanh hỏi nàng thật sự rất thích cái này hay sao, sau đó còn rất dũng khí đảm bảo rằng nhất định sẽ tìm được một cây trâm giống như vậy đưa cho nàng. Cây trâm đó vốn bị nàng quẳng sau đầu, nàng xem đó như là một cuộc nói chuyện phiếm, không ngờ hắn lại nhớ.
Chỉ tiếc, Tô Dã Điệp nàng lại là thế thân của nữ nhân Lôi Nhạc kia.
Lúc nàng cùng nữ nhân ấy mặt đối mặt, nhìn người kia khuôn mặt có vài phần tương tự nàng thì khiến cho nàng không khỏi sững sờ. Nàng cố gắng làm cho sắc mặt bản thân trông lãnh đạm, kỳ thật trong lòng đã sớm rối bời.
Nụ cười của Tiểu Điệp vốn mờ nhạt hiện tại hoàn toàn biến mất.
Tiểu Điệp giao vào trong tay Tố Nguyệt quả thật đã được chăm chút vô cùng cẩn thận, vẻ ngoài vốn bảy phần thanh tú hiện tại lại tăng thêm hai phần sắc xảo, khiến người ta nhìn qua thật sự lưu luyến.
Tố Nguyệt trong quá trình thay đổi diện mạo của nàng quả thật có chút dọa người. Nàng ta như thể hận không thể làm cho nàng kiểu tóc tinh xảo nhất, không thể trét tất cả mỹ phẩm lên mặt nàng làm cho nàng đẹp nhất, thậm chí hận không thể đem tất cả trâm cài đẹp cài hết lên đầu nàng. Đẹp thì đẹp thật nhưng sức nặng trên đầu nàng khiến đầu óc choáng váng thì khóe mắt không khỏi giật giật.
Tiểu Điệp biết chắc mình không thể đem quả đầu này di chuyển quá hai canh giờ, nên đành phải ngắm trong gương một chút như hưởng thụ thành quả sau đó kêu Tố Nguyệt tháo xuống hết, thay vào đó cài duy nhất cây trâm hồ điệp kia.
Lúc tháo tất cả cây trâm ra khỏi đầu nàng, Tiểu Điệp thậm chí còn nghe được Tố Nguyệt không ngừng nghiến răng kẹt kẹt, trông vô cùng uất hận. Một lát sau cầm cây trâm hồ điệp cài lên tóc nàng thì sắc mặt u ám, trông vô cùng đáng thương.
Tiểu Điệp được chăm chút bề ngoài xong thì được đưa ra xe đợi sẵn. Từ xa xa, nàng có thể thấy được Hoắc Dĩnh ngồi trên xe trước chờ nàng. Nàng đi tới, kéo rèm xe ra, sau đó yên tịnh ngồi trên xe. Hoắc Dĩnh không lên tiếng, nàng cũng không lên tiếng, trong xe nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Khi cả hai cứ tưởng sẽ yên lặng như vậy rời khỏi thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn. Lôi Nhạc bên ngoài rèm xe giọng đáng thương vang lên: Tiểu Dĩnh, Nhạc tỷ cũng muốn đi, ngươi cho ta theo với.
Hoắc Dĩnh nghe thấy có người gọi thì kéo rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.
Lôi Nhạc nước mắt đầm đìa đang cố gắng xông lên xe nhưng lại bị Tố An cùng Tố Nguyệt chặn lấy. Nàng ta không thể lên xe, chỉ còn cách hướng Hoắc Dĩnh khóc lóc cầu xin.
Hoắc Dĩnh hết nhìn Lôi Nhạc sau đó lại nhìn Tiểu Điệp, tròng mắt không ngừng đảo đảo, dường như đang suy tính gì đấy.
Cuối cùng hắn hướng Tố An lên tiếng: Tố An, cho nàng ta đi cùng chúng ta được không?
Tiểu Điệp bên cạnh nghe thấy thì đôi mắt tăng thêm vài phần u ám, khóe môi thoáng nở nụ cười nhạt.
Từ trước đến giờ người khác kêu nàng là gì nàng cũng không quan tâm. Nhưng hiện tại, nàng vô cùng căm ghét hai chữ Nhạc tỷ này.
Lôi Nhạc nghe thấy vậy thì mừng rỡ, giọng tăng thêm vài phần hống hách: Ngươi nghe không, Tiểu Dĩnh đã cho phép ta đi theo, mau tránh ra.
Tố An cùng Tố Nguyệt vẫn không buông tay, cản Lôi Nhạc lại bên ngoài. Tố An nhìn Hoắc Dĩnh giọng đầy khó xử: Vương gia, không được, trong các thê tử cùng thiếp thất người chỉ có thể mang theo một người.
Tố An còn định nói thêm, hơn nữa nàng ta còn chẳng phải là thê tử hay thiếp thất gì của ngài thì Tiểu Điệp lên tiếng: Cứ cho nàng ta theo đi, ta ở lại phủ là được chứ gì. Dù gì so với nàng, nàng ta mới là Nhạc tỷ chân chính của hắn.
Lời này của nàng liền khiến ba người ở dưới sửng sốt, còn Hoắc Dĩnh thì mất mát.
Tiểu Điệp không nói nhiều lời liền kéo rèm lên chuẩn bị xuống xe. Bất ngờ nàng bị Hoắc Dĩnh trong xe túm lại, lôi vào bên trong. Dường như hắn sợ nàng lại lần nữa trèo ra bèn trườn lên trước chắn cả cửa, đem Tiểu Điệp nhét thật sâu vào bên trong.
Hoắc Dĩnh thò cái đầu ra bên ngoài gấp gáp gào lớn: Không cần nữa, cho nàng ở lại phủ đi. Hôm qua Lôi Nhạc có bảo nàng ta có cách khiến cho Nhạc tỷ của hắn vui lại, nhưng nếu như Nhạc tỷ phải ở nhà vậy thì hắn không cần nữa. Mau đem nàng ta tránh xa xa ra, không khéo Nhạc tỷ của hắn nhảy xuống xe mất.
Lôi Nhạc không ngờ Tiểu Điệp lại có thể dễ dàng nhường cho nàng ta đi như vậy, nàng ta chưa kịp kinh hỷ xong thì bị thái độ thay đổi của Hoắc Dĩnh làm cho kinh hách. Nàng ta há hốc miệng sau đó khép lại, môi liên tục mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Tố Nguyệt cười, trả lại cho Lôi Nhạc một câu: Ngươi nghe thấy rồi chứ?
Tố An cùng Tố Nguyệt như cũ mỗi người nắm một bên cánh tay Lôi Nhạc mạnh bạo lôi đi. Lôi Nhạc không cam tâm, chân đứng dưới đất liền vung lên đá tứ tung. Bóng dáng ba người họ dần mất hút chỉ để lại tiếng gào thét thả ta ra từ từ nhỏ dần.
Một lát sau hai người Tố An cùng Tố Nguyệt từ hướng lúc nãy đi ra, sau đó điểm nhẹ gót chân phi thân vào trong xe dành cho hộ vệ ngồi an tọa.
Hoắc Dĩnh cẩn thận đóng cửa xe lại, kéo rèm lại, thậm chí còn dùng thân mình che khuất đi cánh cửa. Hắn loay hoay mãi, đến khi cảm thấy Tiểu Điệp không cách nào xuống xe thì mới an tâm ngồi xuống, nhìn nàng chòng chọc như chó canh xương.
Khi mọi người đã ngồi đầy đủ vào trong xe, bốn hộ vệ ngồi ở xe đầu bắt đầu thi chuyển chú thuật ngũ hành. Đám mây xung quanh vốn bay tản mạn liền từ từ gom lại như một chiếc đệm nâng xe của bốn hộ vệ lên, kế đó là xe của Hoắc Dĩnh cùng Tiểu Điệp ở giữa, cuối cùng là xe của Tố An cùng Tố Nguyệt. Một dãy gồm ba xe bắt đầu di chuyển.
Tiểu Điệp ngồi trong xe bị lắc một cái vội chộp lấy phần nhô ra trong xe để cố định thân thể, sau đó liền im lặng nhìn ra ngoài, không có bất kỳ động tác nào nữa.
Nhớ lại lúc nãy Hoắc Dĩnh kéo tay nàng lôi lại vào trong xe, trong tim nàng chợt cảm giác ấm áp, cảm giác âm u lúc nãy trong đáy mắt cũng dần tan biến. Tiểu Điệp chống tay lên cằm nhìn khung cảnh bên ngoài dần biến đổi, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười sâu.
Đến khi thân thể nàng lần nữa bị lắc thì ba chiếc xe lần lượt đáp xuống mặt đất bằng. Lúc này đây Hoắc Dĩnh mới yên tâm mở cửa xe cho nàng đi xuống. Tiểu Điệp bước xuống xe thì lập tức ngẩn người.
Chỗ này có chỗ nào giống nơi viếng mộ?
Cột nhà được trạm khắc tinh xảo hình con rồng bay lên trời cùng với một dãy phòng nguy nga lộng lấy, lớn nhỏ khác nhau trải dài. Nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là một cung điện.
Nàng túm lấy Tố Nguyệt xuống hỏi thì mới biết hóa ra không phải bọn họ viếng mộ ở đây, do đường tới viếng mộ vô cùng xa nên để đi cho nhanh, tất cả mọi người phải tập trung lại với nhau, một lần nữa làm chú thuật di chuyển.
Theo như lời Tố Nguyệt thì còn nhà của Lý Hiền Vương cùng với Thái Tử là chưa đến. Nhìn khung cảnh này làm nàng nhớ đến trước kia cả một đám rủ nhau đi picnic.
Hiện tại nàng cũng không có gì làm, thay gì ngồi ngây ngốc một chỗ nàng đi dạo xung quanh vậy.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên toàn bộ dãy viện phía trước hoàng thất đều có thể đi lại. Tiểu Điệp thong thả cước bộ đi xung quanh.
Khi qua hai dãy nhà cùng với một hòn núi giả thì bất ngờ một kình lực đánh úp vào phía sau lưng nàng. Tiểu Điệp xoay người vội né đi. Trảo của người kia được băng hóa bị trượt, sượt qua tai nàng cắm thẳng vào cái cây đối diện. Một tiếng rắc vang lên, cái cây bị sức mạnh của băng trảo đánh cho vỡ vụn.
Người kia rút tay ra, ánh mắt đầy sát khí lại lần nữa lao vào nàng. Tiểu Điệp nhảy về phía sau vài bước, sử dụng đất ở dưới chân tạo nên một bức màn ngăn cách, sau đó sử dụng nước trong núi giả cũng tạo băng trảo. Bàn tay kia vừa đánh thủng tường đất, bên này nàng lập tức dùng băng trảo của mình tóm lấy tay đối phương.
Bức tường đất vì khí thế bức người của cả hai làm cho vỡ tan. Người bên kia tay vốn dùng băng trảo bất thình lình biến thành hỏa trảo, băng lửa gặp nhau, tiếng xì xèo vang lên, băng trong tay nàng lập tức bị tan đi. Tiểu Điệp giật mình vội rút tay ra.
Lúc này Tiểu Điệp mới có thể nhìn thấy rõ đối phương, trước mắt nàng là một di di tóc tai tán loạn trông như người điên. Bà ta lại lần nữa lao vào nàng, miệng gầm lên: Trả nhi tử lại cho ta!
Tiểu Điệp xoay cổ chân lần nữa né đi hỏa trảo, dùng đất trói chân bà ta sau đó bình thản nói: Ta không biết nhi tử của bà.
Nàng tưởng bà ta sẽ điên cuồng gào lên 'ngươi nói dối' sau đó là tiếp tục đánh nhau với nàng. Chỉ là ngoài dự đoán, không có bất cứ gì xảy ra. Lửa trên tay của di di kia từ từ biến mất, sát khí trong mắt bà ta cũng không còn. Bà ta ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở: Vậy hài tử ta đâu, nó đâu? Ta nhớ nó. Hài tử ta đâu?
Trong lúc nàng đang nghĩ người này rốt cuộc là ai thì từ xa xa nàng thấy có vài người tiến đến, phía sau nàng Tố Nguyệt cũng chạy đến hốt hoảng hỏi: Vương phi, người không sao chứ?
Ta không sao. Người kia là ai vậy? Nàng chỉ tay về phía di di điên loạn hiện tại đang được đám người kia trói lại đem đi.
Tố Nguyệt nhìn theo ngón tay nàng chỉ thì không khỏi xanh mặt, gấp gáp hỏi nàng lại câu lúc nãy: Vương phi, người thật sự không sao chứ?
Sở dĩ thái độ Tố Nguyệt khẩn trương như vậy là vì Dương thái phi là một Thiên Thuật, mỗi lần bà trốn được ra ngoài đều khiến người bị khác bị thương không ít thì nhiều.
Tiểu Điệp không hiểu nỗi lòng của Tố Nguyệt, chân mày thoáng nhíu lại lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Tố Nguyệt thấy vậy thức thời ngậm miệng lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi: Người đó là Dương thái phi, là mẹ đẻ của đại vương gia. Tố Nguyệt sợ nàng không hiểu vội giải thích thêm: Hoàng thượng hiện tại là nhị hoàng tử lên ngôi .
Vậy vì sao bà ấy lại bị như thế?
Bị như thế trong miệng vương phi hẳn là bị điên đi? Tố Nguyệt tường thuật lại những gì nàng ta biết: Năm đó đại vương gia, hoàng thượng cùng tam vương gia sinh ra cùng ngày, chỉ cách nhau nửa canh giờ. Chỉ có điều đại vương gia vừa sinh ra thì đã chết, Dương thái phi cũng từ đó điên điên khùng khùng, luôn miệng bảo rằng đại vương gia bị người khác bắt đi, còn bảo rằng đứa bé có ngũ đầu long bảo hộ, nhất định sau này sẽ thành vua.
Ngũ đầu long?
Chính là rồng năm đầu, mỗi đầu tương ứng với một mạch ngũ hành. Mỗi lần đứa trẻ nào làm vua khi sinh ra ngũ đầu long đều xuất hiện để bảo hộ. Tố Nguyệt giải thích.
Thế năm đó hoàng thượng sinh ra thì có ngũ đầu long bảo hộ?
Tố Nguyệt lại lắc đầu: Năm đó không biết vì sao ngũ đầu long xuất hiện nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất, không biết được là rốt cuộc ngũ đầu long bảo hộ ai. Nô tì nghe nói lúc đó có người của tộc Bạch Lang đi ngang, người nọ nhìn vào ba phòng sinh sau đó liên tục lắc đầu bảo điềm xấu, điềm xấu. Nàng ta ngưng một hồi sau đó lại tiếp: Theo như lời của Dương thái phi con của bà nhất định làm vua, vậy hẳn hoàng thượng chính là đại vương gia bị đánh cắp đi, nhưng năm đó hoàng hậu sinh xong đứa bé luôn được tiên hoàng bế trên tay, không thể nào bị tráo được. Nên mọi người đều cho rằng Dương thái phi là thương tâm quá độ mà hóa điên.
Tiểu Điệp không hiểu vì sao bản thân lại vô cùng hiếu kỳ với cái người tộc Bạch Lang kia, nàng liền hỏi: Thế cái người tộc Bạch Lang kia ngươi có biết tên gì không.
Nô tì không biết, chỉ biết người đó họ Lôi.
Lại là họ Lôi, không biết với nữ nhân tên Lôi Nhạc kia có quan hệ gì không hay chỉ là trùng hợp trùng họ.
/81
|