Edit: Lạc Lạc
Beta: Tiểu Pi
Lữ Bất Chu đi theo Tần Vị Trạch vào thư phòng, vừa mới ngồi xuống, hắn đã thấy một gã sai vặt đen thui bưng trà vào.
Hắn có chút khó hiểu, từ khi nào mà Tần Vị Trạch lại giữ một gã sai vặt bẩn thỉu hầu hạ bên cạnh vậy? Thằng nhãi này từ trước đến nay chỉ thích những thứ tốt đẹp, chẳng lẽ bây giờ lại đổi tính?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại nảy ra một ý tưởng đen tối.
Này, tên mặt đen, chờ một chút.
Thập Hoan nhanh nhẹn đặt chung trà xuống chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ lại bị cái tên nam nhân kia gọi lại. Mặt đen? Ngay lập tức, nàng cảm thấy một cổ tức giận đang từ từ dâng trào lên.
Đại nhân, tiểu nhân kêu là Tiểu Hoan Tử, không phải là mặt đen! Nàng sửa lại.
Ngươi lớn lên đen đến như vậy, hẳn là phải kêu mặt đen mới đúng! Mau mau lại đây cho bản đại nhân nhìn một cái, ngươi xấu đến như vậy làm thế nào mà có thể trở thành gã sai vặt của Ninh vương gia! Lữ Bất Chu nói xong, thuận tiện quan sát động tĩnh của Tần Vị Trạch một chút, nhưng mà hắn không có một chút phản ứng nào, ngược lại bộ dáng như đang xem kịch vui.
Thập Hoan biết Tần Vị Trạch là đang chờ để chế giễu nàng, nàng nhíu mày, không chút khách khí nói: Lời này của Đại nhân nói sai rồi, nếu là dựa theo màu da mà xưng hô, tiểu nhân có bị gọi là mặt đen cũng không có sao. Nhưng quan trọng là da ngài trắng như vậy thì nên gọi là gì đây?
Tần Vị Trạch nghe xong những lời này, cong khóe miệng, không khỏi tán thưởng cái gã sai vặt cơ trí này. Nhưng Lữ Bất Chu đang ngồi uống trà lại không may mắn như vậy, hắn vừa nghe xong lập tức phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài.
Thập Hoan thấy thế nhanh chóng tránh né, mặc dù không có dính lên trên mặt, nhưng vẫn bị phun đến trên tay nàng.
Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nước trà này vẫn còn nóng, hiện giờ phun lên tay nàng làm xuất hiện mấy vệt ửng đỏ.
Lữ Bất Chu đặt chung trà ở trên bàn một cách nặng nề: Ngươi lại dám bất kính đối với bản đại nhân, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?!
Tiểu nhân không dám! Thập Hoan lập tức cúi đầu, đôi tay thả lỏng hai bên thân, để ống tay áo rũ xuống che đi tay mình.
Tần Vị Trạch vẫn không nói gì, nếu như Thập Hoan không bị phỏng, hắn nhìn thấy làn da trắng nõn kia, lúc này đây tuyệt đối không thể nào sai được.
Nãy giờ Lữ Bất Chu vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Tần Vị Trạch, làm huynh đệ với nhau nhiều năm, đương nhiên hắn hiểu như vậy là có ý gì. Xem ra người ở trước mặt này quả thực có vấn đề.
Hắn ngồi ngay ngắn, nhìn người trước mặt, nói: Làm sao bây giờ, là chính ngươi nói như vậy!
Tiểu nhân lớn lên vô cùng xấu xí, nhờ có Vương gia nhân từ, ban cho tiểu nhân cơm ăn áo mặc. Là do tiểu nhân không biết cố gắng, hôm nay thất kính với đại nhân. Nếu đại nhân cảm thấy chưa hết giận thì có thể đuổi ta ra khỏi vương phủ, để ta lưu lạc đầu đường xó chợ, chết rét chết đói đều do mệnh của ta!
Lại muốn rời đi!
Lữ Bất Chu thật sự có chút không hiểu người này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nếu là gian tế, tất nhiên sẽ không vội vã rời đi như vậy mới đúng. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ? Dám chắc bọn họ sẽ không đuổi hắn ra khỏi vương phủ hay sao?
Nhìn lướt qua Tần Vị Trạch, Lữ Bất Chu cười lạnh: Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng Ninh Vương phủ không có ngươi thì không được sao? Cút mau ra khỏi vương phủ cho ta!
Lời này vừa nói ra, Thập Hoan liền cảm thấy cái tên nam nhân này cũng thật dễ mắc mưu.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, lại như đúng tâm nguyện của nàng, hỏi sao mà nàng không vui vẻ cho được.
Mặc dù nàng rất vui, nhưng lại quên mất vị Tần Vị Trạch đang lẳng lặng quan sát bên kia. Hắn không buông tha bất cứ biểu cảm gì của nàng, tất nhiên kể cả đôi mắt chợt lóe qua tia vui sướng kia cũng bị hắn bắt gặp.
Bản thân phải rời khỏi vương phủ nhưng lại vô cùng vui vẻ? Hắn không chút để ý mà thưởng thức chiếc nhẫn được ban thưởng của mình, như cũ không nói một lời.
Nếu hắn thật sự chỉ là một tên ăn xin, tại sao lại có làn da trắng nõn đến vậy? Trừ phi....
Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, thật sự sai rồi! Nàng giả vờ cầu xin tha thứ.
Lập tức biến mau, đừng để ta nói lần thứ hai! Lữ Bất Chu chỉ tay ra ngoài cửa nói.
Beta: Tiểu Pi
Lữ Bất Chu đi theo Tần Vị Trạch vào thư phòng, vừa mới ngồi xuống, hắn đã thấy một gã sai vặt đen thui bưng trà vào.
Hắn có chút khó hiểu, từ khi nào mà Tần Vị Trạch lại giữ một gã sai vặt bẩn thỉu hầu hạ bên cạnh vậy? Thằng nhãi này từ trước đến nay chỉ thích những thứ tốt đẹp, chẳng lẽ bây giờ lại đổi tính?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại nảy ra một ý tưởng đen tối.
Này, tên mặt đen, chờ một chút.
Thập Hoan nhanh nhẹn đặt chung trà xuống chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ lại bị cái tên nam nhân kia gọi lại. Mặt đen? Ngay lập tức, nàng cảm thấy một cổ tức giận đang từ từ dâng trào lên.
Đại nhân, tiểu nhân kêu là Tiểu Hoan Tử, không phải là mặt đen! Nàng sửa lại.
Ngươi lớn lên đen đến như vậy, hẳn là phải kêu mặt đen mới đúng! Mau mau lại đây cho bản đại nhân nhìn một cái, ngươi xấu đến như vậy làm thế nào mà có thể trở thành gã sai vặt của Ninh vương gia! Lữ Bất Chu nói xong, thuận tiện quan sát động tĩnh của Tần Vị Trạch một chút, nhưng mà hắn không có một chút phản ứng nào, ngược lại bộ dáng như đang xem kịch vui.
Thập Hoan biết Tần Vị Trạch là đang chờ để chế giễu nàng, nàng nhíu mày, không chút khách khí nói: Lời này của Đại nhân nói sai rồi, nếu là dựa theo màu da mà xưng hô, tiểu nhân có bị gọi là mặt đen cũng không có sao. Nhưng quan trọng là da ngài trắng như vậy thì nên gọi là gì đây?
Tần Vị Trạch nghe xong những lời này, cong khóe miệng, không khỏi tán thưởng cái gã sai vặt cơ trí này. Nhưng Lữ Bất Chu đang ngồi uống trà lại không may mắn như vậy, hắn vừa nghe xong lập tức phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài.
Thập Hoan thấy thế nhanh chóng tránh né, mặc dù không có dính lên trên mặt, nhưng vẫn bị phun đến trên tay nàng.
Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nước trà này vẫn còn nóng, hiện giờ phun lên tay nàng làm xuất hiện mấy vệt ửng đỏ.
Lữ Bất Chu đặt chung trà ở trên bàn một cách nặng nề: Ngươi lại dám bất kính đối với bản đại nhân, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?!
Tiểu nhân không dám! Thập Hoan lập tức cúi đầu, đôi tay thả lỏng hai bên thân, để ống tay áo rũ xuống che đi tay mình.
Tần Vị Trạch vẫn không nói gì, nếu như Thập Hoan không bị phỏng, hắn nhìn thấy làn da trắng nõn kia, lúc này đây tuyệt đối không thể nào sai được.
Nãy giờ Lữ Bất Chu vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Tần Vị Trạch, làm huynh đệ với nhau nhiều năm, đương nhiên hắn hiểu như vậy là có ý gì. Xem ra người ở trước mặt này quả thực có vấn đề.
Hắn ngồi ngay ngắn, nhìn người trước mặt, nói: Làm sao bây giờ, là chính ngươi nói như vậy!
Tiểu nhân lớn lên vô cùng xấu xí, nhờ có Vương gia nhân từ, ban cho tiểu nhân cơm ăn áo mặc. Là do tiểu nhân không biết cố gắng, hôm nay thất kính với đại nhân. Nếu đại nhân cảm thấy chưa hết giận thì có thể đuổi ta ra khỏi vương phủ, để ta lưu lạc đầu đường xó chợ, chết rét chết đói đều do mệnh của ta!
Lại muốn rời đi!
Lữ Bất Chu thật sự có chút không hiểu người này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Nếu là gian tế, tất nhiên sẽ không vội vã rời đi như vậy mới đúng. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ? Dám chắc bọn họ sẽ không đuổi hắn ra khỏi vương phủ hay sao?
Nhìn lướt qua Tần Vị Trạch, Lữ Bất Chu cười lạnh: Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng Ninh Vương phủ không có ngươi thì không được sao? Cút mau ra khỏi vương phủ cho ta!
Lời này vừa nói ra, Thập Hoan liền cảm thấy cái tên nam nhân này cũng thật dễ mắc mưu.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, lại như đúng tâm nguyện của nàng, hỏi sao mà nàng không vui vẻ cho được.
Mặc dù nàng rất vui, nhưng lại quên mất vị Tần Vị Trạch đang lẳng lặng quan sát bên kia. Hắn không buông tha bất cứ biểu cảm gì của nàng, tất nhiên kể cả đôi mắt chợt lóe qua tia vui sướng kia cũng bị hắn bắt gặp.
Bản thân phải rời khỏi vương phủ nhưng lại vô cùng vui vẻ? Hắn không chút để ý mà thưởng thức chiếc nhẫn được ban thưởng của mình, như cũ không nói một lời.
Nếu hắn thật sự chỉ là một tên ăn xin, tại sao lại có làn da trắng nõn đến vậy? Trừ phi....
Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, thật sự sai rồi! Nàng giả vờ cầu xin tha thứ.
Lập tức biến mau, đừng để ta nói lần thứ hai! Lữ Bất Chu chỉ tay ra ngoài cửa nói.
/97
|