[1] Hoa tửu (花酒): uống rượu có kỹ nữ hầu.
Nghĩ đến bộ dạng không có nghĩa khí của hắn vào hôm qua, Thập Hoan liền không muốn để ý đến hắn nữa.
Hắn dám bỏ lại một mình nàng đối mặt với Tần Vị Trạch, mà hôm nay nàng còn có thể lành lặn đứng ở chỗ này đã là kỳ tích!
Thập Hoan én lút trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục lau ngọc bội.
Ánh nhìn mờ ám này sao có thể thoát khỏi đôi mắt Giản Hàn Chi, hắn cũng không giận, đi qua đi cầm lấy một cái vòng ngọc lên, hỏi: Chưởng quầy, vòng tay phỉ thúy này giá bao nhiêu?
Một ngàn lượng! Không đợi chưởng quầy mở miệng, Thập Hoan đã nói bừa một giá.
Thấy chính chủ đã lên tiếng, chưởng quầy liền lén lút ngậm miệng lại. Cái vòng tay đó nhiều nhất chỉ một trăm lượng. Đòi một ngàn lượng, thật đúng là công phu sư tử ngoạm mà.
Hắn hào phóng lấy ngân phiếu ra, vươn tay đưa cho Thập Hoan.
Nàng không muốn nói chuyện với người không có nghĩa khí này nữa, nhưng tốt xấu gì đây cũng là công việc chân chính đầu tiên của nàng, có thể không để ý tới người ta nhưng tuyệt đối không thể làm lơ với bạc được!
Nhận lấy tờ ngân phiếu, cẩn thận cất vào. Nàng không thể không thừa nhận, cảm giác có tiền là rất tốt!
Nhìn bộ dáng hắn cười trộm, Giản Hàn Chi liền biết chiêu này đã hữu hiệu.
Đừng tưởng rằng ta không tức giận, chuyện ngươi không nói nghĩa khí hôm qua ta sẽ nhớ kỹ đó. Nàng nói nghiêm túc.
Giản Hàn Chi dựa vào lưng ghế, thưởng thức vòng tay vừa mới Mua kia: Bởi vì ta biết Ninh Vương gia sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng giao tình giữa hắn và Tần Vị Trạch không mấy thân quen, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Hôm qua, rõ ràng từ mắt Tần Vị Trạch hắn thấy được một tia dung túng. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tần Vị Trạch đối với huyết thống tình thân, Giản Hàn Chi chưa bao giờ gặp qua hắn nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy.
Ninh Vương gia đã cho phép người ta làm càn người, thì sao có thể trách phạt được?
Dù vậy, hắn cũng không có vạch trần, chỉ là càng ngày càng tò mò về gã sai vặt trước mặt này.
Hắn sẽ không phạt ta? Khi hắn dùng bản tử đánh ta thì ngươi cũng đâu có thấy! Vốn dĩ nàng muốn kể rõ Hành vi phạm tội của Tần Vị Trạch, nhưng ngoài cửa có một người trong bộ dáng nha hoàn đi vào.
Nha hoàn này cũng không có cái gì không ổn, duy nhất có cặp chân kia, so với nữ tử bình thường thì hơi lớn hơn chút. Mà Giản Hàn Chi cũng chú ý tới ánh mắt của Tiểu Hoan Tử, nhíu mày.
Thập Hoan nhanh chân tiến lên tiếp đón, nha hoàn kia trực tiếp lướt qua nàng, lập tức đi tới chỗ chưởng quầy: Chưởng quầy, ngọc bội mà tiểu thư nhà ta đặt làm đã có chưa?
Có rồi, mời xem qua. Chưởng quầy lấy ngọc bội ra, lần này tuy rằng tính trạng (*) không giống nhau, nhưng Thập Hoan vẫn nhận ra hoa văn trên đó.
(*) Tính chất và trạng thái.
Nha hoàn thanh toán bạc rồi xoay người rời đi.
Thập Hoan vội vàng lôi kéo Giản Hàn Chi ra cửa, lén lút đi theo sau.
Trên đường tấp nập kẻ đến người đi, nha hoàn kia làm như người rảnh rỗi, lượn tới lượn lui, cuối cùng lại đi vào trong một tòa thanh lâu.
Cơ bản là ban ngày thanh lâu sẽ không có khách, đa số là buổi tối mới mở cửa. Nếu là lúc này tùy tiện đi vào, rất có khả năng sẽ bứt dây động rừng.
Nhớ kỹ địa điểm, hai người bọn họ lén lút rời đi.
Cặp chân kia, hình như có chút giống nam nhân. Thập Hoan nói ra vấn đề mình nghi vấn.
Chỉ bằng việc nhìn vào chân mà đã kết luận người này là nam nhân, cũng không đáng tin. Giản Hàn Chi nói ra quan điểm của mình.
Thập Hoan quay đầu lại nhìn nhìn, nảy ra ý hay: Ngươi đã từng đến thanh lâu chưa? Nàng hỏi Giản Hàn Chi.
Chưa từng. Giản Hàn Chi thành thật trả lời.
Sau khi nghe xong, nàng cười trông rất tà ác: Vậy tối hôm nay, huynh đệ ta sẽ dẫn ngươi đi uống - rượu - hoa!
Nghĩ đến bộ dạng không có nghĩa khí của hắn vào hôm qua, Thập Hoan liền không muốn để ý đến hắn nữa.
Hắn dám bỏ lại một mình nàng đối mặt với Tần Vị Trạch, mà hôm nay nàng còn có thể lành lặn đứng ở chỗ này đã là kỳ tích!
Thập Hoan én lút trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục lau ngọc bội.
Ánh nhìn mờ ám này sao có thể thoát khỏi đôi mắt Giản Hàn Chi, hắn cũng không giận, đi qua đi cầm lấy một cái vòng ngọc lên, hỏi: Chưởng quầy, vòng tay phỉ thúy này giá bao nhiêu?
Một ngàn lượng! Không đợi chưởng quầy mở miệng, Thập Hoan đã nói bừa một giá.
Thấy chính chủ đã lên tiếng, chưởng quầy liền lén lút ngậm miệng lại. Cái vòng tay đó nhiều nhất chỉ một trăm lượng. Đòi một ngàn lượng, thật đúng là công phu sư tử ngoạm mà.
Hắn hào phóng lấy ngân phiếu ra, vươn tay đưa cho Thập Hoan.
Nàng không muốn nói chuyện với người không có nghĩa khí này nữa, nhưng tốt xấu gì đây cũng là công việc chân chính đầu tiên của nàng, có thể không để ý tới người ta nhưng tuyệt đối không thể làm lơ với bạc được!
Nhận lấy tờ ngân phiếu, cẩn thận cất vào. Nàng không thể không thừa nhận, cảm giác có tiền là rất tốt!
Nhìn bộ dáng hắn cười trộm, Giản Hàn Chi liền biết chiêu này đã hữu hiệu.
Đừng tưởng rằng ta không tức giận, chuyện ngươi không nói nghĩa khí hôm qua ta sẽ nhớ kỹ đó. Nàng nói nghiêm túc.
Giản Hàn Chi dựa vào lưng ghế, thưởng thức vòng tay vừa mới Mua kia: Bởi vì ta biết Ninh Vương gia sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng giao tình giữa hắn và Tần Vị Trạch không mấy thân quen, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Hôm qua, rõ ràng từ mắt Tần Vị Trạch hắn thấy được một tia dung túng. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tần Vị Trạch đối với huyết thống tình thân, Giản Hàn Chi chưa bao giờ gặp qua hắn nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy.
Ninh Vương gia đã cho phép người ta làm càn người, thì sao có thể trách phạt được?
Dù vậy, hắn cũng không có vạch trần, chỉ là càng ngày càng tò mò về gã sai vặt trước mặt này.
Hắn sẽ không phạt ta? Khi hắn dùng bản tử đánh ta thì ngươi cũng đâu có thấy! Vốn dĩ nàng muốn kể rõ Hành vi phạm tội của Tần Vị Trạch, nhưng ngoài cửa có một người trong bộ dáng nha hoàn đi vào.
Nha hoàn này cũng không có cái gì không ổn, duy nhất có cặp chân kia, so với nữ tử bình thường thì hơi lớn hơn chút. Mà Giản Hàn Chi cũng chú ý tới ánh mắt của Tiểu Hoan Tử, nhíu mày.
Thập Hoan nhanh chân tiến lên tiếp đón, nha hoàn kia trực tiếp lướt qua nàng, lập tức đi tới chỗ chưởng quầy: Chưởng quầy, ngọc bội mà tiểu thư nhà ta đặt làm đã có chưa?
Có rồi, mời xem qua. Chưởng quầy lấy ngọc bội ra, lần này tuy rằng tính trạng (*) không giống nhau, nhưng Thập Hoan vẫn nhận ra hoa văn trên đó.
(*) Tính chất và trạng thái.
Nha hoàn thanh toán bạc rồi xoay người rời đi.
Thập Hoan vội vàng lôi kéo Giản Hàn Chi ra cửa, lén lút đi theo sau.
Trên đường tấp nập kẻ đến người đi, nha hoàn kia làm như người rảnh rỗi, lượn tới lượn lui, cuối cùng lại đi vào trong một tòa thanh lâu.
Cơ bản là ban ngày thanh lâu sẽ không có khách, đa số là buổi tối mới mở cửa. Nếu là lúc này tùy tiện đi vào, rất có khả năng sẽ bứt dây động rừng.
Nhớ kỹ địa điểm, hai người bọn họ lén lút rời đi.
Cặp chân kia, hình như có chút giống nam nhân. Thập Hoan nói ra vấn đề mình nghi vấn.
Chỉ bằng việc nhìn vào chân mà đã kết luận người này là nam nhân, cũng không đáng tin. Giản Hàn Chi nói ra quan điểm của mình.
Thập Hoan quay đầu lại nhìn nhìn, nảy ra ý hay: Ngươi đã từng đến thanh lâu chưa? Nàng hỏi Giản Hàn Chi.
Chưa từng. Giản Hàn Chi thành thật trả lời.
Sau khi nghe xong, nàng cười trông rất tà ác: Vậy tối hôm nay, huynh đệ ta sẽ dẫn ngươi đi uống - rượu - hoa!
/97
|