Anh và cô kề vai đi bên nhau, chẳng ai nói với ai lời nào, ánh chiều tà kéo dài bóng của họ. Anh phá vỡ bầu không khí im lặng trước, “ Tống Tử Mặc hiện tại đang phụ đạo ngữ văn cho em?”
Cô gật đầu, chắc chắn là Mộ Thời Cảnh đã nói với anh, nhưng cô có nên giải thích một chút với anh về mối quan hệ thầy trò thuần khiết giữa cô và Tống Tử Mặc không nhỉ? Còn chưa đợi cô mở miệng giải thích thì đã nghe anh nói: “ Trình độ của cậu ta, sẽ chỉ làm em càng ngày càng tệ.” Giọng điệu toàn là xem thường.
Đào Nhiên, “...” Anh là kẻ thù lớn của Tống Tử Mặc cỡ nào mới dốc hết sức hạ thấp anh ta như vậy chứ.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, “ Sao không nói chuyện?”
Cô rất không biết xấu hổ nói một câu: “ Cảm thấy anh nói rất có lý.”
Anh bỗng nhiên cười thành tiếng, bờ vai cũng đang run lên.
Cười cái đệt ấy!
Khi băng qua đường, anh cứ thế mà tự nhiên dắt tay cô, mười ngón tiếp xúc, giống như có một dòng điện quét qua cơ thể, cả người tê rần, cô căng thẳng nên có hơi run, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi, còn tay của anh vẫn như cũ ấm áp khô ráo.
Ngoài người nhà thì đây là người đàn ông đầu tiên dắt tay cô, cô biết anh không có ý gì khác, chỉ là nghĩ đến cô bị mù toàn màu không nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ, vì an toàn nên anh mới dắt tay cô băng qua đường.
Đến con đường đối diện, anh đúng lúc buông tay cô ra, chỉ về phía siêu thị hỏi cô, “ Có muốn mua chút đồ ăn vặt về ăn tối không?”
Cô không chút do dự, “ Muốn.”
Đây là siêu thị nhỏ gần trường của cô, khoảng cách giữa các kệ hàng khá hẹp, không có xe đẩy có chỗ ngồi, cô rất muốn ngồi xe đẩy, để anh đẩy cô đi.
Cô tuỳ ý chọn vài món ăn vặt, Mộ Thời Phong cũng giúp cô chọn rất nhiều món, thực ra ngoài thích ăn trái cây và sữa chua thì cô rất ít ăn vặt, nhiều nhất thỉnh thoảng chỉ ăn chút bánh que cay mà Lý Dương đưa thôi.
Lúc tính tiền cô mới phát hiện, Mộ Thời Phong chọn đa số đều là bánh que cay... lẽ nào anh cũng thích ăn món này?
Ông chủ nói: “ Tổng cộng 132 đồng.”
Cô đợi Mộ Thời Phong trả tiền nhưng anh lại đẩy đẩy cô, “ Móc tiền ra nhanh đi.” Cô cả đầu đều là hắc tuyến, thì ra ý của anh không muốn mời khách?
Ra khỏi siêu thị, cô nhịn không được hỏi, “ Không phải anh bảo em đi mua đồ ăn vặt à, sao còn bảo em tính tiền nữa chứ?”
Anh nhẹ nhàng để lại một câu: “ Tiền của tôi chỉ có bạn gái của tôi mới có thể tiêu.”
“...”
Lại đi qua một cửa hàng bán rượu và thuốc lá, anh đột nhiên lầm bầm nói với cô, “ Mua giúp tôi một gói thuốc.”
Cô học theo giọng điệu của anh, “ Tiền của em chỉ có bạn trai của em mới có thể tiêu!” Lời này nghe chắc không cần IQ đâu nhỉ.
Anh cười: “ Tôi không để ý làm bạn trai của em một lát đâu.”
Cô bỗng nhiên có chút thất thố, hung hăng đá vào chân của anh, “ Mộ Thời Phong, anh có biết anh đáng ghét cỡ nào không hả?” Anh mãi mãi cũng sẽ không biết câu nói của anh mang lại cho cô kích động cỡ nào đâu, cho dù đó chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Anh khom lưng phủi phủi ống quần, rồi sau đó cầm lấy túi hàng trong tay cô, “ Nói đùa với em thôi, tôi đi vội quá, không mang theo ví tiền.” Lại vỗ vỗ bả vai của cô, “ Nghe lời nào, đi mua cho tôi một gói thuốc đi.”
Cô vẫn làm thinh, rất muốn hét với anh một câu: ‘ Muốn hút thuốc thì bảo bạn gái của anh đi mua đi!’
Anh ra đòn chết người, “ Đào Nhiên, em nợ tôi phí tổn thất tinh thần.”
Cô dự cảm không lành, anh lại nói tiếp: “ Hôm đó ở trong phòng rửa tay...”
Cô đỏ mặt cuống quýt ngắt lời anh: “ Anh hút thuốc gì?”
Nụ cười của anh dưới ánh nắng chiều vô cùng sáng ngời, anh nói: “ Tuỳ em.”
Cô che hai má đang nóng ran chạy vào cửa hàng bán rượu và thuốc lá. Lúc đợi cô ra, anh đang cúi đầu xem điện thoại. Cô kiễng chân liếc nhìn màn hình, đang chat, cô nhìn thấy tên người chat là Thương Ngôn.
Cô đem gói thuốc nhét vào trong tay của anh, giả vờ trò chuyện như không có chuyện gì, “ Bạn gái của anh cũng xinh đẹp thật đấy.”
Anh cất điện thoại, cầm lấy gói thuốc cô mới mua, là loại thuốc bình thường anh hay hút, đốt một điếu rồi nhẹ nhàng nhả ra mấy vòng khói nhỏ. Nhìn vào mắt cô mới yếu ớt nói: “ Xinh đẹp thật, chỉ là hơi thiếu IQ một chút thôi.”
Hoá ra nữ sinh thông minh như Thương Ngôn kia trong mắt anh cũng đều là người thiếu IQ, vậy thì người như cô chẳng phải là hết thuốc chữa rồi hay sao?
Tiết tự học cuối cùng của chiều thứ 6, Đào Nhiên nhàm chán xoay bút máy, ánh mắt nhìn xung quanh, các bạn học đều đang cuối đầu làm bài tập, chỉ có một mình coi nhàn rỗi.
Lấy điện thoại ra, đôi tay đătj trong ngăn bàn, gửi một tin nhắn cho Tống Tử Mặc. [ Thầy Tống, hôm nay là thứ 6, không cần học bù có được không?]
[ Không được, cuối tuần vẫn bù như thường lệ.]
Những ngày tháng tươi đẹp của cô từ nay về sau sẽ một đi không trở lại.
Lúc này lớp trưởng Lý Dương đi lên bục giảng, dùng đồ lau bảng gõ gõ bục giảng, “ Mọi người dừng lại một chút, tớ thông báo về đại hội thể thao mùa thu của tuần tới. Số người đăng ký hạng mục điền kinh của chúng ta vẫn chưa đủ, bạn học nào có khả năng thì đăng ký đi.”
Sau đó cười uy hiếp nói một câu: “ Các cậu mà không đăng ký thêm thì tớ sẽ viết tên các cậu lên giấy rồi rút thăm, rút được ai thì người đó phải đăng ký đấy nhé.”
Kết quả Lý Dương ở trong vòng tròn giấy của đám bạn học ném qua nhanh chóng chuồn lẹ xuống bục giảng.
Đại hội thể thao mùa thu? Cô chợt nhớ đến hai ngày trước Thương Ngôn hỏi Mộ Thời Phong chuyện có muốn tham gia đại hội thể thao không, nhưng thái độ của Mộ Thời Phong chẳng rõ ràng gì cả.
Trước kia đại hội thể thao của trường đều là cấp 3 và cấp 2 chia nhau ra, năm nay trường học trước thời gian tổ chức đã có thay đổi, đại hội thể thao 3 ngày rưỡi, cấp 3 một ngày rưỡi, cấp 2 một ngày rưỡi, chung kết của nửa ngày còn lại cấp 2 và cấp 3 diễn ra chung với nhau.
Cô lại gửi một tin nhắn rất nhàm chán cho Mộ Thời Phong, hỏi anh: [ Muốn tham gia đại hội thể thao mùa thu không?]
Bên kia trả lời ngay, [ Không tham gia.]
Chắc chắn như vậy à?
Cô không biết phải trả lời anh thế nào, dứt khoát cất điện thoại, giả vờ bắt đầu làm đề ôn. Sau khi tan học, cô thu dọn cặp sách rồi bước từng bước nặng nề về hướng phòng làm việc của giáo viên. Tống Diêm Vương đang ở đó đợi cô ký tên lên sổ sinh tử.
Phòng làm việc lớn như vậy, giáo viên đều đi cả rồi, chỉ còn lại cô và Tống Tử Mặc. Mấy ngày nay đều bị ép làm bài tập riêng của phần đọc hiểu tác phẩm văn học, đến mức tối năm mơ cũng là đang dịch câu của các tác phẩm văn học.
Cô lại bắt đầu ngay người với đề bài, Tống Tử Mặc dùng ngón tay gõ vào đầu của cô, “ Lại ngẩn người!”
Cô tròn mắt, ánh mắt một lần nữa rơi lên đề bài phải dịch thành câu hiện đại. [ Bệ hạ diệc nghi tự mưu, dĩ tư tâu thiện đạo, sát nạp nhã ngôn, thâm truy tiên đế di chiếu.]
Đọc cả nửa ngày cũngg không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẽ lên lên hàng trả lời rất nhiều icon cười khóc.
Câu hỏi khách quan của 3 bài tác phẩm văn học đều làm xong, câu hỏi chủ quan có thể đoán thì cô đoán rồi viết vớ vẫn, bây giờ không biết nên làm thế nào nên đã vẽ một icon.
Cuối cùng viết tên và lớp lên, sau đó đưa tờ giấy a4 cho Tống Tử Mặc, rồi sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ, vài nam sinh cấp 3 đang đánh bóng, cô nhìn thấy hai dáng người quen thuộc, một là Thương Ngôn, người còn lại đương nhiên chính là Mộ Thời Phong rồi.
Chắc chắn là đã đánh xong hơn nửa trận, anh đi đến bên cạnh sân, mở balo màu đen, lấy ra rất nhiều chai nước suối ném cho mấy người kia.
Anh cũng tự mở một chai, hơi ngửa đầu, nước chảy xuống từ miệng bình cách miệng một khoảng nhỏ, sau khi uống hai hớp, anh đem phần nước còn lại trực tiếp tưới lên tóc và mặt.
Trên sợi tóc màu đen đang lấp lánh những giọt nước trong suốt, đón lấy ánh mặt trời khúc xạ ra năm màu sắc.
Nhưng mà trên thực tế trong mắt cô không nhìn thấy những giọt nước trên đầu của anh, càng không biết năm màu sắc có hình dạng thế nào, cũng không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng tuyệt đẹp nhất.
Anh ở trong thế giới trắng đen của cô có màu sắc.
Trong lúc bất chợt cô giật mình cảm nhận được Mộ Thời Phong đang nhìn về phía cô, cô vội vàng cúi đầu tránh né, nhưng cái trán lại binh một cái đụng trúng cạnh của bệ cửa sổ, cô đau đến mức đầu ốc trống rỗng, trong lòng thở ra một ngụm khí lạnh.
Cô cắn răng chịu đau, sờ vào nơi bị đụng trúng, đau rát và đã sưng lên một mảng, trước đây chính là dựa vào gương mặt này tạo sự chú ý ở nhà ăn đấy.
Gần đây cô đắc tội với Mộ Thời Phong sao? Hình như mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ không có chuyện gì tốt cả.
Tống Tử Mặc thấy cô bỗng nhiên cúi người xuống, vỗ vỗ lưng của cô, “ Sao vậy?”
Qua cơn đau kia, cô chậm rãi xoay người, “ Không sao, chỉ là không cẩn thận đụng trúng bệ cửa sổ thôi, xem giúp em xem có chảy máu không?”
Không có chảy máu, nhưng chỗ đụng vào cạnh cửa đã sưng đỏ, một vệt máu bầm rất rõ ràng, “ Đi thôi, anh đưa em đến phòng y tế.” Tống Tử Mặc vừa nói vừa kéo cánh tay cô lên đi ra ngoài.
Cô vùng ra khỏi tay anh ta, “ Không sao đâu, trước đây lúc em đánh nhau thường bị thương, anh yên tâm đi, em không phải người dễ để lại sẹo, qua hai ngày nữa thì có thể khỏi hẳn.”
Giọng của Tống Tử Mặc rõ ràng không vui: “ Vậy cũng phải đi khử trùng xử lý vết thương!”
Cô lại cố chấp: “ Tống Tử Mặc, em thật sự không nói láo mà.”
Tống Tử Mặc đành mặc cô, thở dài một hơi rồi bắt đầu giải thích câu sai cho cô. Tóm lại do đã bị dụng một cái, thần kinh não bộ bắt đầu khôi phục, không đến 30 phút, tất cả các câu sai sửa xong cũng giải thích thấu đáo.
Cùng Tống Tử Mặc đi ra từ phòng làm việc, cô có chút khó hiểu hỏi anh ta, “ Thiên tài như anh tại sao vẫn muốn lãng phí thời gian ở cấp 3 chứ?”
Anh ta như có điều suy nghĩ nhìn cô: “ Để cứu vớt những học sinh không còn hi vọng như các em đấy.”
“…”
Cô và Tống Tử Mặc tạm biệt nhau ở dưới lầu, Tống Tử Mặc đến cổng Tây về nhà, còn Mộ Thời Phong thì ở cổng Nam đợi cô.
Trong sân trường yên tĩnh, thỉnh thoảng có học sinh đạp xe lướt qua cô, đều có đôi có cặp, chắc chắn là ở nơi sân trường nguy hiểm nhất này để nói chuyện yêu đương rồi.
Cô không đến cổng trường, đi thẳng đến thao trường, sân bóng vẫn rất náo nhiệt, có hai nhóm nam sinh đang đá bóng, bên cạnh thao trường còn có mấy cô nữ sinh đang reo hò cổ vũ, âm thanh vô cùng khoa trương.
Cô ngồi trên khán đài, không xem đá bóng, cũng không biết thân đang xem gì nữa.
/62
|