Từ sau khi ta cùng Lãnh Nhược Tư hòa hảo lại, ai ai cũng đều vui vẻ bởi vì không cần chịu bản tính kì quái của hắn nữa nhưng hắn đối với Tiểu Lan vẫn là không có thiện cảm.
Tiểu Lan bưng bánh quế hoa lại “Vương gia, đây là bánh quế hoa ta làm, ngài ăn một miếng đi.” Nàng cầm lấy bánh chuẩn bị uy ta.
Lãnh Nhược Tư lại sớm một bước đoạt lấy rồi tự ăn một miếng. Ăn xong thì khinh thường nói: “Khó ăn như vậy còn dám mời tới cho Triệt nhi ăn ?”
“Nga ? Phải không ? Nếu khó ăn như vậy thì tại sao Hoàng thượng ngài còn ăn ? Ta đây thật không thể không bội phục”. Tiểu Lan cười nhạo hắn.
“Ngươi…………” Lãnh Nhược Tư xem chừng muốn bóp chết nàng.
Tiểu Lan lại làm vẻ mặt như không bận tâm ” Đừng cãi cọ nữa. Các ngươi thật sự là ngây thơ nga ! Tiểu Lan còn bánh không ?”. Ta còn chưa ăn điểm tâm đó, sắp chết đói tới nơi rồi.
“Còn, để nô tỳ đi lấy”. Nàng vội vàng chạy ra ngoài.
“Nhược Tư, ngươi tại sao lại đối với nàng như vậy ?”. Thật sự là ta không rõ.
“Ai kêu nàng yêu ngươi chứ ?”. Lãnh Nhược Tư đang ăn dấm chua.
“Ai
~~ Ngươi có thể về phòng mình ngủ rồi”. Không có tư cách nói hắn bởi vì ta cũng chẳng hào phóng gì.
“Cái gì ?”. Lãnh Nhược Tư sửng sốt.
“Ta nói ngươi về phòng mình mà ngủ, không muốn sao ? Bộ muốn ở riêng phòng với ta sao ? Ta cũng không ngại đâu”. Ta không bận tâm nhún nhún vai.
“Trẫm không có ý đó”. Hắn ước mỗi ngày đều được ôm ta ngủ.
“Nhược Tư, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo ngaz~~” . Đã lâu không có ra ngoài chơi.
“Được”
Dược sự đồng ý của Lãnh Nhược Tư, ta vô cùng cao hứng. Ăn xong liền đi ra ngoài. Ra đến đường thì bệnh cũ của ta lại tái phát, nhìn mỹ nữ chằm chằm đến nỗi nước miếng chảy xuống còn chẳng thèm lau. Lãnh Nhược Tư thấy vậy lại nổi trận lôi đình, hắn tức giận đi đến trước mặt ta nói: “Không cho phép ngươi nhìn”
Hiện tại trong mắt ta hắn làm gì còn tồn tại chứ ? Gặp ta không chút để ý mình, hắn trừng phạt mà hôn ta. Ân
~~ Đau quá, sao lại cắn ta ? Người chung quanh nhìn thấy thì đều đỏ mặt tía tai, chờ đến khi ta phát hiện sự việc khác thường liền vội vàng đẩy hắn ra. “Tại sao trước mặt mọi người hôn ta ? Nếu là một cô nương thì tốt”.
Ở thời cổ đại này, đồng tính luyến ái được thừa nhận nên ta cũng không trở thành «người nổi tiếng» gì.
Lãnh Nhược Tư nghe xong là lửa giận tăng vọt
“Nếu là một cô gái thì được, tại sao không thể là ta ?”. Tiểu Lan oán giận nói.
Những lời này hoàn toàn làm cho Lãnh Nhược Tư phát điên, hắn không để ý ánh mắt mọi người cứ thế mà ôm ta trở về. Đến phòng, hắn nghiêm túc nói: “Triệt nhi, trẫm không cho phép ngươi nhìn người khác, nhất là nữ nhân”. Bởi vì nữ nhân có thể làm được chuyện mà hắn không làm được. Hắn nghĩ đến chuyện mình không thể cùng Triệt nhi lưu lại đời sau.
“Nhược Tư, ngươi đang lo lắng cái gì ?”. Kỳ thật ta biết hắn lo lắng cái gì, chỉ là chưa nói.
“Không có gì. Triệt nhi, đáp ứng trẫm vĩnh viễn không được rời xa trẫm, không thì trẫm nhất định sẽ nổi điên”. Hắn sợ hãi ôm lấy ta.
“Yên tâm đi, ta sẽ không rời xa ngươi”. Trước hết nên cho hắn ăn chút thuốc an thần, chứ nếu không hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.
Cùng người yêu bên nhau thì thời gian trôi qua thật mau, mới đó đã muốn tối rồi. Chúng ta sau khi ăn cơm nước xong thì trở lại phòng tắm rửa rồi lên giường nằm. “Triệt nhi, trẫm không ngủ được………….”
Nhìn bộ dạng hắn lúc này ta đương nhiên hiểu được hắn muốn làm gì nên cho hắn một gáo nước lạnh “Không thể”.
Lãnh Nhược Tư thất vọng cực điểm mà nhìn ta “Bất quá nếu cho ta nằm ở trên thì không thành vấn đề”. Dựa vào cái gì hắn luôn đem ta làm đến thảm vậy a ?
Cái gì, cho Triệt nhi nằm trên ? Hắn cùng lắm chỉ là lão bà của ta trẫm thôi ngaz Nguồn :
“Có thể a !”. Lãnh Nhược Tư trong lòng đánh bàn tính.
Không thể nào ! Hắn đáp ứng dễ dàng như vậy ? “Ngươi không đùa ta chứ ?” Ta muốn xác nhận nên hỏi lại
“Không a !”. Hắn cười thật……….
Nếu hắn đã đáp ứng rồi, ta đây sẽ không khách khí. Ta hung hăng hôn lên hắn, chúng ta càng hôn càng sâu, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ. Ta từ từ hôn lần xuống bên dưới, ở trên người hắn mà phóng hỏa nhưng chưa được bao lâu thì ta liền cảm thấy mệt mỏi quá ! Kỳ quái ! Ta không lẽ là lâu lắm rồi không vận động nên thể lực giảm xuống ? Hay là cái tên Mộ Dung Triệt này trước kia căn bản là không có rèn luyện sức khỏe chứ ? Vẫn sống an nhàn sung sướng nên mới mảnh mai giống như nữ nhân ? Kỳ thật nhìn xem thân thể trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi của ta cũng biết.
Khi ta buồn bực thì Lãnh Nhược Tư không có ý tốt đem ta đặt xuống dưới, không đợi ta lấy lại dưỡng khí đã đón lấy làm thật nhanh. Lập tức trong phòng lại vang lên những âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai.
Vài canh giờ sau “Ngươi là người xấu, ngươi cố ý”. Hiện tại ta với bộ dáng nằm úp bất động trên giường.
“Muốn trẫm thỏa mãn ngươi cũng được, đáp ứng trẫm từ này về sau không được nhắc lại chuyện vừa rồi. Muốn ở trên cũng được nhưng chỉ có thể như vầy”. Hắn lại ôm ta mà thay đổi vị trí thân thể.
Ô
~~ Hắn quá mức ác mà, ta cảm thấy mình bây giờ giống như con cừu nhỏ đang ở trong miệng con sói lớn, trốn không thoát “Có đáp ứng hay không ?”. Hắn ác ý khiêu khích ta !
Bị hắn khiêu khích thế này, lý trí của ta sớm đã không còn “Được rồi ! Ta đáp ứng, đáp ứng !”. Ta khuất phục trước uy nghiêm của hắn.
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng đó”. Kỳ thật hắn đã sớm nhịn không nổi nữa.
Lãnh Nhược Tư cùng ta triền miên suốt một đêm đến hừng đông mới buông tha ta. Đến trưa hôm sau ta mới tỉnh lại mà đi ra ngoài ăn cơm “Vương gia, tối hôm qua bị hoàng thượng hảo yêu thương một phen đúng không ?”. Tiểu Hương hướng ta mà nói.
Ta tức giận nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Lãnh Nhược Tư “Triệt nhi, đến ăn chút gì đó đi. Ngươi hẳn là đói bụng lắm rồi, há mồm nào”. Đưa một ít rau đến trước miệng ta.
Ta tức giận nên mạnh mẽ cắn một cái, rau không cắn lại cắn ngay cái lưỡi, đau quá ! Đau đến ta thiếu chút nữa là rớt nước mắt “Triệt Nhi ăn từ từ, không có ai giành với ngươi, cắn đau không ?” Hắn đau lòng ôm lấy ta.
Ta oán hận nhìn hắn “Được, được, là trẫm nhầm rồi. Ngoan ngoãn ăn đi” . Hắn vội vàng cười làm lành.
Ta cứ thế mặc hắn bố trí, đã là miếng thịt béo trong tay sói rồi mà nhưng ta cũng rất vui vẻ. Xem ra ta trúng độc hắn rất sâu a ? Này là độc có tên là tình yêu…
Tiểu Lan bưng bánh quế hoa lại “Vương gia, đây là bánh quế hoa ta làm, ngài ăn một miếng đi.” Nàng cầm lấy bánh chuẩn bị uy ta.
Lãnh Nhược Tư lại sớm một bước đoạt lấy rồi tự ăn một miếng. Ăn xong thì khinh thường nói: “Khó ăn như vậy còn dám mời tới cho Triệt nhi ăn ?”
“Nga ? Phải không ? Nếu khó ăn như vậy thì tại sao Hoàng thượng ngài còn ăn ? Ta đây thật không thể không bội phục”. Tiểu Lan cười nhạo hắn.
“Ngươi…………” Lãnh Nhược Tư xem chừng muốn bóp chết nàng.
Tiểu Lan lại làm vẻ mặt như không bận tâm ” Đừng cãi cọ nữa. Các ngươi thật sự là ngây thơ nga ! Tiểu Lan còn bánh không ?”. Ta còn chưa ăn điểm tâm đó, sắp chết đói tới nơi rồi.
“Còn, để nô tỳ đi lấy”. Nàng vội vàng chạy ra ngoài.
“Nhược Tư, ngươi tại sao lại đối với nàng như vậy ?”. Thật sự là ta không rõ.
“Ai kêu nàng yêu ngươi chứ ?”. Lãnh Nhược Tư đang ăn dấm chua.
“Ai
~~ Ngươi có thể về phòng mình ngủ rồi”. Không có tư cách nói hắn bởi vì ta cũng chẳng hào phóng gì.
“Cái gì ?”. Lãnh Nhược Tư sửng sốt.
“Ta nói ngươi về phòng mình mà ngủ, không muốn sao ? Bộ muốn ở riêng phòng với ta sao ? Ta cũng không ngại đâu”. Ta không bận tâm nhún nhún vai.
“Trẫm không có ý đó”. Hắn ước mỗi ngày đều được ôm ta ngủ.
“Nhược Tư, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo ngaz~~” . Đã lâu không có ra ngoài chơi.
“Được”
Dược sự đồng ý của Lãnh Nhược Tư, ta vô cùng cao hứng. Ăn xong liền đi ra ngoài. Ra đến đường thì bệnh cũ của ta lại tái phát, nhìn mỹ nữ chằm chằm đến nỗi nước miếng chảy xuống còn chẳng thèm lau. Lãnh Nhược Tư thấy vậy lại nổi trận lôi đình, hắn tức giận đi đến trước mặt ta nói: “Không cho phép ngươi nhìn”
Hiện tại trong mắt ta hắn làm gì còn tồn tại chứ ? Gặp ta không chút để ý mình, hắn trừng phạt mà hôn ta. Ân
~~ Đau quá, sao lại cắn ta ? Người chung quanh nhìn thấy thì đều đỏ mặt tía tai, chờ đến khi ta phát hiện sự việc khác thường liền vội vàng đẩy hắn ra. “Tại sao trước mặt mọi người hôn ta ? Nếu là một cô nương thì tốt”.
Ở thời cổ đại này, đồng tính luyến ái được thừa nhận nên ta cũng không trở thành «người nổi tiếng» gì.
Lãnh Nhược Tư nghe xong là lửa giận tăng vọt
“Nếu là một cô gái thì được, tại sao không thể là ta ?”. Tiểu Lan oán giận nói.
Những lời này hoàn toàn làm cho Lãnh Nhược Tư phát điên, hắn không để ý ánh mắt mọi người cứ thế mà ôm ta trở về. Đến phòng, hắn nghiêm túc nói: “Triệt nhi, trẫm không cho phép ngươi nhìn người khác, nhất là nữ nhân”. Bởi vì nữ nhân có thể làm được chuyện mà hắn không làm được. Hắn nghĩ đến chuyện mình không thể cùng Triệt nhi lưu lại đời sau.
“Nhược Tư, ngươi đang lo lắng cái gì ?”. Kỳ thật ta biết hắn lo lắng cái gì, chỉ là chưa nói.
“Không có gì. Triệt nhi, đáp ứng trẫm vĩnh viễn không được rời xa trẫm, không thì trẫm nhất định sẽ nổi điên”. Hắn sợ hãi ôm lấy ta.
“Yên tâm đi, ta sẽ không rời xa ngươi”. Trước hết nên cho hắn ăn chút thuốc an thần, chứ nếu không hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.
Cùng người yêu bên nhau thì thời gian trôi qua thật mau, mới đó đã muốn tối rồi. Chúng ta sau khi ăn cơm nước xong thì trở lại phòng tắm rửa rồi lên giường nằm. “Triệt nhi, trẫm không ngủ được………….”
Nhìn bộ dạng hắn lúc này ta đương nhiên hiểu được hắn muốn làm gì nên cho hắn một gáo nước lạnh “Không thể”.
Lãnh Nhược Tư thất vọng cực điểm mà nhìn ta “Bất quá nếu cho ta nằm ở trên thì không thành vấn đề”. Dựa vào cái gì hắn luôn đem ta làm đến thảm vậy a ?
Cái gì, cho Triệt nhi nằm trên ? Hắn cùng lắm chỉ là lão bà của ta trẫm thôi ngaz Nguồn :
“Có thể a !”. Lãnh Nhược Tư trong lòng đánh bàn tính.
Không thể nào ! Hắn đáp ứng dễ dàng như vậy ? “Ngươi không đùa ta chứ ?” Ta muốn xác nhận nên hỏi lại
“Không a !”. Hắn cười thật……….
Nếu hắn đã đáp ứng rồi, ta đây sẽ không khách khí. Ta hung hăng hôn lên hắn, chúng ta càng hôn càng sâu, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ. Ta từ từ hôn lần xuống bên dưới, ở trên người hắn mà phóng hỏa nhưng chưa được bao lâu thì ta liền cảm thấy mệt mỏi quá ! Kỳ quái ! Ta không lẽ là lâu lắm rồi không vận động nên thể lực giảm xuống ? Hay là cái tên Mộ Dung Triệt này trước kia căn bản là không có rèn luyện sức khỏe chứ ? Vẫn sống an nhàn sung sướng nên mới mảnh mai giống như nữ nhân ? Kỳ thật nhìn xem thân thể trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi của ta cũng biết.
Khi ta buồn bực thì Lãnh Nhược Tư không có ý tốt đem ta đặt xuống dưới, không đợi ta lấy lại dưỡng khí đã đón lấy làm thật nhanh. Lập tức trong phòng lại vang lên những âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai.
Vài canh giờ sau “Ngươi là người xấu, ngươi cố ý”. Hiện tại ta với bộ dáng nằm úp bất động trên giường.
“Muốn trẫm thỏa mãn ngươi cũng được, đáp ứng trẫm từ này về sau không được nhắc lại chuyện vừa rồi. Muốn ở trên cũng được nhưng chỉ có thể như vầy”. Hắn lại ôm ta mà thay đổi vị trí thân thể.
Ô
~~ Hắn quá mức ác mà, ta cảm thấy mình bây giờ giống như con cừu nhỏ đang ở trong miệng con sói lớn, trốn không thoát “Có đáp ứng hay không ?”. Hắn ác ý khiêu khích ta !
Bị hắn khiêu khích thế này, lý trí của ta sớm đã không còn “Được rồi ! Ta đáp ứng, đáp ứng !”. Ta khuất phục trước uy nghiêm của hắn.
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng đó”. Kỳ thật hắn đã sớm nhịn không nổi nữa.
Lãnh Nhược Tư cùng ta triền miên suốt một đêm đến hừng đông mới buông tha ta. Đến trưa hôm sau ta mới tỉnh lại mà đi ra ngoài ăn cơm “Vương gia, tối hôm qua bị hoàng thượng hảo yêu thương một phen đúng không ?”. Tiểu Hương hướng ta mà nói.
Ta tức giận nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Lãnh Nhược Tư “Triệt nhi, đến ăn chút gì đó đi. Ngươi hẳn là đói bụng lắm rồi, há mồm nào”. Đưa một ít rau đến trước miệng ta.
Ta tức giận nên mạnh mẽ cắn một cái, rau không cắn lại cắn ngay cái lưỡi, đau quá ! Đau đến ta thiếu chút nữa là rớt nước mắt “Triệt Nhi ăn từ từ, không có ai giành với ngươi, cắn đau không ?” Hắn đau lòng ôm lấy ta.
Ta oán hận nhìn hắn “Được, được, là trẫm nhầm rồi. Ngoan ngoãn ăn đi” . Hắn vội vàng cười làm lành.
Ta cứ thế mặc hắn bố trí, đã là miếng thịt béo trong tay sói rồi mà nhưng ta cũng rất vui vẻ. Xem ra ta trúng độc hắn rất sâu a ? Này là độc có tên là tình yêu…
/89
|