Gần đến buổi trưa, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến sàn nhà biến thành màu vàng nhạt. Bên ngoài cửa sổ, đài chỉ huy sừng sững ở phía trước chật ních giới quan chức của Đế quốc. Ai nấy đều có thần sắc trịnh trọng, ánh mắt ngời sáng, tràn đầy tia hy vọng.
Không khí trong phòng ngược lại căng thẳng vô cùng.
Tôi quan sát gương mặt âm trầm của Khải Á. Rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu sự thật?
Trước lời chất vấn không lấy gì làm thân thiện của Khải Á, Dịch Phố Thành có phản ứng rất nhanh, thể hiện tâm tư thâm trầm ngoài dự liệu của tôi. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, trên mặt Dịch Phố Thành xuất hiện tia thương xót, hắn cất giọng từ tốn: “Con không phải là đứa con bỏ đi.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Con cũng biết tại sao ta tìm con đúng không?”
Ngữ khí của hắn trầm ổn. Trong một khoảnh khắc, tôi suýt nữa cho rằng, người ngồi trước mặt tôi là hoàng đế thực sự, chứ không phải Dịch Phố Thành. Lúc này, khóe miệng Mục Huyền cũng xuất hiện ý cười, hình như anh khá hài lòng với lời đối đáp của Dịch Phố Thành.
Dù sau khi xong việc Dịch Phố Thành có đòi thêm tiền đi chăng nữa, tôi nghĩ Mục Huyền cũng sẽ chấp nhận.
Đáy mắt Khải Á vụt qua tia hốt hoảng.
Có lẽ, tâm trạng của hắn bị ‘hoàng đế’ ảnh hưởng. Tôi nghe nói, từ nhỏ đến lớn, Khải Á là người con trai được hoàng đế yêu thương nhất.
Thấy Khải Á trầm mặc, Dịch Phố Thành cất giọng dịu dàng: “Hôm nay, ta đích thân tìm con, là có hai việc quan trọng. Thứ nhất, bọn họ báo cáo với ta, một phi thuyền chở khách gặp siêu tân tinh bùng nổ ở tinh hệ Thạch Hoàn Tì thứ ba. Trên phi thuyền có hơn 2000 người, được hạm đội của con cứu thoát. Có đúng là như vậy không?”
Tôi nghi hoặc trong lòng: Tại sao Dịch Phố Thành lại nói có hai việc?
Khải Á mỉm cười, đôi mắt xanh lam của hắn toát ra vẻ ôn hòa và chân thành: “Con cũng nghe nói đến vụ nổ đó. Tuy nhiên, có rất nhiều phi thuyền thương mại đứng tên con, con cũng không rõ bọn họ có từng cứu người không? Nếu phụ thân quan tâm, con sẽ lập tức cử người đi điều tra.”
Nói xong, Khải Á liền quay đầu: “Đi điều tra.” Đằng sau có tiếng đáp lại: “Vâng ạ.” Và tiếng bước chân đi xa dần.
Câu trả lời công thức của Khải Á khiến tôi hơi bất ngờ. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, đây là câu trả lời hợp tình hợp lý. Nếu đám người có sức mạnh tinh thần thật sự ở trong tay hắn, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện thừa nhận hay phủ nhận trước khi hắn làm rõ vai trò của bọn họ.
Khải Á quả nhiên chuyển đề tài, hỏi Dịch Phố Thành: “Phụ thân, những người trên phi thuyền đó là người thế nào mà phụ thân đích thân tìm kiếm?”
Khải Á vừa dứt lời, Mục Huyền nhíu chặt lông mày. Bắt gặp phản ứng của anh, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Khải Á thâm hiểm thật. Hắn hỏi câu này, nếu Dịch Phố Thành nói thật, hắn sẽ truy vấn tiếp, tại sao lại bí mật đưa những người đó đi chỗ khác? Nếu Dịch Phố Thành bịa lý do khác, sau này sẽ khó bảo hắn tìm người.
Nhưng Dịch Phố Thành thẳng thắn trả lời mà không hề suy nghĩ: “Đó là 2400 người có sức mạnh tinh thần của Đế quốc.”
Tim tôi đập nhanh một nhịp.
Khải Á tỏ ra kinh ngạc: “Người có sức mạnh tinh thần? Phụ thân, con chưa từng nghe nói phụ thân ra lệnh đưa bọn họ đi khỏi Đế quốc.”
Dịch Phố Thành bình tĩnh đáp lời: “Là ta bí mật hạ lệnh Nặc Nhĩ. Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Đế quốc, chúng ta sẽ bàn sau.”
Ngừng một giây, Dịch Phố Thành chuyển sang đề tài khác: “Việc thứ hai, sau khi Đế quốc được di dời, binh lực cần bố trí lại. Ta và Tháp Thụy đã thương lượng, định lập ra hai nguyên soái, quản lý hạm đội khu vực phía Bắc và phía Nam. Con có muốn làm nguyên soái ở khu vực phía Nam không?”
Tôi giật mình. Khải Á trên màn hình lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Về việc quy hoạch lại binh lực sau khi Đế quốc di dời, tôi đã từng nghe Mục Huyền nhắc tới. Anh cũng nói có khả năng chia thành hai chiến khu, nhưng anh chưa bao giờ đả động đến kế hoạch lập nguyên soái. Dịch Phố Thành dám tự mình quyết định.
Tôi đại khái đoán ra ý đồ của Dịch Phố Thành. Hắn đang tung miếng mồi béo bở cho Khải Á? Nhưng Khải Á là người thông minh, liệu hắn có mắc câu?
Tôi quay sang Mục Huyền. Vẻ mặt của anh cũng vụt qua một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
“Nguyên soái khu vực phía Nam?” Khải Á chậm rãi nói từng từ một, gương mặt anh tuấn của hắn để lộ ý cười phức tạp: “Vậy nguyên soái khu vực phía Bắc là Nặc Nhĩ phải không ạ?”
Dịch Phố Thành gật đầu: “Đúng vậy.”
Khải Á tựa vào thành ghế, cụp mắt nhìn xuống dưới. Vài giây sau, hắn nhướng mày: “Năm đó, phụ thân vì Nặc Nhĩ mới trục xuất con khỏi Đế quốc. Bây giờ tại sao người lại giao trọng trách cho con?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Dịch Phố Thành mỉm cười: “Năm đó, con vì tranh quyền đoạt lợi, anh em tàn sát, không quan tâm đến mạng sống của binh sĩ Đế quốc. Bây giờ, con đã hối cải chưa?”
Tim tôi chấn động.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Vào giây phút này, Dịch Phố Thành phảng phất thật sự hóa thân thành vị hoàng đế nho nhã, khí thế bức người của Đế quốc Stan.
Khải Á trên màn hình biến sắc mặt. Gương mặt hắn tái nhợt, rồi lại đỏ bừng bừng. Tôi nghĩ thôi xong rồi, cuộc đàm phán đã thất bại. Khải Á là người cao ngạo như vậy, chắc chắn hắn sẽ tức giận.
Căn phòng tĩnh lặng vài giây, Khải Á đột nhiên nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào camera. Sau đó, hắn từ tốn gật đầu: “Rồi ạ, thưa phụ thân. Con nguyện dốc sức phục vụ Đế quốc.”
Ngữ khí của hắn vô cùng trịnh trọng.
Xem ra hắn đã bị thuyết phục.
Lời trách móc của ‘hoàng đế’ không làm Khải Á tức giận. Ngược lại, hắn mặc nhận sai lầm trong quá khứ. Cũng có thể bởi vì, hắn không hề nghi ngờ lời nói của ‘phụ thân’ hắn.
Tôi đột nhiên hơi cảm động. Nước cờ này của Mục Huyền rất đúng đắn.
Dịch Phố Thành nở nụ cười hài lòng, động viên Khải Á vài câu. Hắn còn nhấn mạnh đến trách nhiệm của một vị nguyên soái chiến khu mới. Khải Á gật đầu, khóe miệng hắn đọng mãi ý cười.
Tôi đoán tình hình đã hòm hòm, Dịch Phố Thành sẽ nhắc đến chuyện đám người có sức mạnh tinh thần mất tích. Ai ngờ đúng lúc này, Khải Á điềm nhiên hỏi: “Phụ thân, người có thể cho con lệnh bổ nhiệm bằng văn bản không?”
Dịch Phố Thành hơi ngây người. Khải Á cất giọng tự giễu: “Phụ thân, bây giờ trong chính phủ, hơn 50% đều là người của Nặc Nhĩ đúng không?”
Dịch Phố Thành gật đầu, thần sắc thâm trầm khó đoán.
Tôi thấy ý tứ của Khải Á rất rõ ràng. Hắn không phải không tin hoàng đế, mà muốn đề phòng Mục Huyền. Vì vậy, hắn mới đề cập đến văn bản bổ nhiệm.
Làm thế nào bây giờ? Lẽ nào phải chuẩn bị văn bản bổ nhiệm cho Khải Á? Có giấy trắng mực đen rõ ràng, sau này hắn bắt thực thi thì sao?
Ai dè Dịch Phố Thành không hề bối rối: “Tất nhiên, ta có thể cam kết với con bằng văn bản.” Hắn quay đầu nói với chúng tôi: “Đi chuẩn bị đi.”
Mục Huyền không do dự, đưa mắt ra hiệu cho Mạc Phổ. Mạc Phổ lập tức đi ra ngoài, tìm cận vệ của hoàng đế chuẩn bị giấy bút.
Một lúc sau, cận vệ đưa giấy bút lên. Dịch Phố Thành cúi đầu nhìn, mỉm cười múa bút, ký tên của hoàng đế, rồi giao cho cận vệ. Cận vệ lập tức đi fax cho Khải Á. Một tháng qua, Dịch Phố Thành không ngừng luyện tập mô phỏng nét chữ của hoàng đế, hắn đã đạt tới trình độ thượng thừa.
Lúc này, bên Khải Á có tiếng người nói: “Điện hạ, đã nhận được văn bản bổ nhiệm rồi ạ.”
Khải Á đứng dậy nhận tờ giấy, cúi đầu xem một lúc mới ngồi xuống. Hắn mở miệng, ngữ khí vô cùng trịnh trọng, thần sắc cũng trở nên kiên nghị: “Cám ơn phụ thân.”
Dịch Phố Thành mỉm cười gật đầu, cuối cùng trở lại vấn đề chính. Hắn nói: “Chuyện liên quan đến đám người có sức mạnh tinh thần, con đã có quyền hạn được biết. Trước đó ta không muốn công khai, là vì e ngại khiến dân chúng hỗn loạn.”
Khải Á gật đầu.
Dịch Phố Thành cất giọng nặng nề: “Ta bảo Nặc Nhĩ tập trung bọn họ, là bởi vì Hoa Dao tiên đoán, những người có sức mạnh tinh thần sẽ bùng nổ...”
Tôi giật mình, sắc mặt Mục Huyền hơi thay đổi.
Dịch Phố Thành chậm rãi nói tiếp: “..... Một trận dịch đủ hủy diệt nửa Đế quốc.”
*** Dịch Phố Thành, tôi và Mục Huyền trầm mặc ngồi đối diện nhau.
Vừa rồi Khải Á cho biết sẽ nhanh chóng điều tra, ‘hai cha con’ vui vẻ kết thúc cuộc hội thoại. Lúc này, Dịch Phố Thành thong thả uống trà, khóe miệng hắn cười cười. Mục Huyền không lên tiếng, thần sắc anh rất bình tĩnh.
Bọn họ đang đợi tin tức từ Khải Á?
Cuộc đối thoại vừa rồi là cuộc chiến tâm lý căng thẳng, tâm trạng của tôi cũng lên lên xuống xuống không ngừng. Bây giờ nghĩ kỹ mới thấy, Dịch Phố Thành khôn khéo đi từng bước một.
Hắn đặt trọng tâm của cuộc đối thoại vào việc đề bạt Khải Á. Đợi đến khi Khải Á đứng cùng một trận tuyến với hắn, hắn mới đề xuất đến vụ những người có sức mạnh tinh thần, giống như đây là một bài toán khó cần hai cha con hợp sức giải quyết.
Có thể tùy cơ ứng biến đến mức này, Dịch Phố Thành không hổ danh là một con hồ ly. Ngoài ra, hắn cũng có gan làm liều.
Tôi không nhịn được, lên tiếng: “Anh giao giấy trắng mực đen cho Khải Á, tương lai sẽ giải quyết thế nào?”
Dịch Phố Thành hết nhìn Mục Huyền lại nhìn tôi, rồi nở nụ cười chế giễu: “Cô cho đây là vấn đề thật sao? Quá đơn giản, việc này chẳng cần phiền ông xã của cô ra tay. Sức mạnh tinh thần của cô ác chiến như vậy, có thể tùy tiện tìm cơ hội giết chết Khải Á là xong. Người chết làm nguyên soái kiểu gì?”
Tôi giật mình kinh ngạc. Không ngờ Dịch Phố Thành lại có ý định này?
Nhưng hắn nói không sai. Khải Á không hề biết trình độ sức mạnh tinh thần của tôi và Mục Huyền. Đối với chúng tôi, giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng làm vậy... hơi tàn nhẫn.
Dịch Phố Thành không chỉ xảo quyệt, mà còn độc ác từ cốt tủy.
Vừa rồi Mục Huyền cũng có ý nghĩ tương tự nên anh mới mặc nhận cách làm của Dịch Phố Thành? Tôi quay sang Mục Huyền, anh không có bất cứ biểu hiện nào khác, chỉ cất giọng bình thản: “Khải Á là ứng cử viên nguyên soái khu vực phía Nam thích hợp nhất.”
Tôi ngây người, Dịch Phố Thành chau mày nhìn Mục Huyền.
“Thế lực của gia tộc bên ngoại hắn rất mạnh. Dùng hắn, chính phủ có thể nhận được sự ủng hộ to lớn về mặt tài chính.” Đôi mắt đen của Mục Huyền rất trầm tĩnh: “So với sự ôn hòa của Tháp Thụy, Khải Á có lẽ càng giúp ích cho công cuộc xây dựng Stan. Chúng ta cứ thử xem sao.”
Nghe ngữ khí của Mục Huyền, tôi đoán anh đã sớm có ý định này. Tôi nhớ lần trước Tháp Thụy đề nghị gọi Khải Á trở về tham gia vào công việc di dời, Mục Huyền lập tức phủ quyết. Có thể thấy anh vẫn không tin tưởng Khải Á, nhưng liên quan đến tương lai Đế quốc, anh chấp nhận gạt bỏ ân oán sang một bên.
Tôi gật đầu: “Anh nói đúng.” Dịch Phố Thành cười cười, không liên tiếng.
Vài giây sau, máy liên lạc đổ chuông, thanh âm của Khải Á truyền tới: “Phụ thân, con đã tìm thấy đám người có sức mạnh tinh thần đó.”
*** Khải Á cho biết, 2400 người có sức mạnh tinh thần quả nhiên bị thuộc hạ của hắn tưởng là người dân Đế quốc bình thường gặp nạn, nên đã cứu thoát và đưa về Đế đô. Hắn báo cáo, bọn họ hiện ở một thành phố cách Đế đô hai nghìn cây số.
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Mục Huyền lập tức ra lệnh, Mạc Phổ đưa một tiểu đội đến đó đón người. Sau khi đón người thành công, Mạc Phổ cần cử thuộc hạ theo dõi chặt chẽ xung quanh địa điểm đó. Bởi vì nhiều khả năng Khải Á đã quay về Stan. Tuy hai bên đạt được thỏa thuận sơ bộ, nhưng vẫn cần đề phòng hắn.
Vừa sắp đặt xong những chuyện này, Mạc Lâm gõ cửa đi vào: “Bệ hạ, điện hạ, nghi thức di dời sắp bắt đầu rồi ạ.”
Bấy giờ đã là giữa trưa, cảng không gian rộng lớn sáng lóa dưới ánh mặt trời. Đài chỉ huy trải đầy thảm đỏ, rất đông quan chức của giới quân sự đã có mặt chờ đợi. Tôi và Mục Huyền ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên. Dịch Phố Thành ngồi ở vị trí hoàng đế phía trước.
Lúc này, các phi thuyền đã chuẩn bị xong xuôi. Qua lớp cửa kính trên phi thuyền, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt. Bên cạnh mỗi chiếc phi thuyền là năm nhân viên thuộc tổ lái và vô số cảnh vệ.
Những chiếc máy bay bảo vệ ở xung quanh cũng đã sẵn sàng. Các phi công ngồi vào vị trí, mở cửa khoang, tất cả ngoảnh đầu về phía đài chỉ huy.
Mọi người đang chờ lệnh xuất phát.
Sau một đoạn nhạc ngắn ngủi, Tháp Thụy ngồi bên cạnh Mục Huyền đứng dậy, đi đến chiếc micro ở phía trước. Anh ta mặc bộ comple màu đen, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
“Kính thưa hoàng đế bệ hạ, các quan chức của Đế quốc và đồng bào thân yêu.” Tháp Thụy cất giọng trầm trầm: “Tôi là hoàng tử Tháp Thụy, tôi rất vinh hạnh được thay mặt phụ thân tôi và những người ngày đêm nỗ lực vì công việc di dời tuyên bố, buổi lễ di dời chính thức bắt đầu.”
Trong và ngoài cảng không gian, tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm. Tôi cũng vỗ tay, đồng thời đưa mắt nhìn Mục Huyền. Khóe mắt anh vụt qua ý cười.
Đến lúc này, trái tim treo lơ lửng của tôi mới phảng phất quay về vị trí của nó.
Việc di dời bắt đầu, chúng tôi tìm thấy đám người có sức mạnh tinh thần, Dịch Phố Thành cũng không có động thái bất thường. Tất cả mọi việc đều diễn ra thuận lợi.
Sau khi phát biểu, Tháp Thụy mời hoàng đế bệ hạ nói đôi lời với người dân cả nước. Dịch Phố Thành đĩnh đạc phát biểu. Không thể không công nhận, bài diễn văn của hắn rất xuất sắc, ngay cả tôi cũng mê mẩn lắng nghe. Từng câu từng chữ trong bài phát biểu phảng phất truyền sức mạnh đến mọi người, khiến ai nấy tràn đầy hy vọng, mơ tưởng về cuộc sống tốt đẹp ở Đế quốc Stan mới.
Có điều, Đế quốc Stan mới có tốt đẹp hay không, chẳng liên quan đến tôi. Bởi vì tôi và Mục Huyền đã hứa với nhau, sẽ lấy vũ trụ làm nhà.
Cuối cùng, với tư cách tổng chỉ huy toàn quốc, Mục Huyền phát mệnh lệnh cho các phi công phụ trách đợt di dời đầu tiên. Khởi đầu thuận lợi rất quan trọng, do đó anh đã chọn những phi công xuất sắc nhất quân đội Đế quốc, thực hiện nhiệm vụ vận chuyển lần này. A Đạo Phổ cũng là một trong số đó.
Dưới ánh nắng chói chang và ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, Mục Huyền nắm nhẹ tay tôi rồi đứng dậy. Bộ quân phục màu trắng càng tôn thêm nước da của anh. Trước hàng vạn dân chúng, anh bình thản đi đến micro, cất giọng trầm trầm: “Toàn thể phi công chú ý! Tôi là sĩ quan chỉ huy Nặc Nhĩ. Hãy báo cáo tình hình hiện thời của các vị.”
Hệ thống liên lạc lập tức truyền đến giọng nói trầm ổn vang vang:
“Tiểu đội một chuẩn bị sẵn sàng!”
“Tiểu đội hai chuẩn bị sẵn sàng!”
“Tiểu đội ba chuẩn bị sẵn sàng!”
.....
Cảng không gian yên lặng, chỉ có tiếng trả lời khô khốc của các phi công. Tôi cảm thấy tâm trạng sôi sục. Ngoảnh đầu về phía sau, tôi cũng bắt gặp thần sắc xúc động của những người xung quanh.
Đúng vậy, trù tính bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đợi đến ngày này, ngày chính thức bắt đầu cuộc thay đổi vận mệnh của người Stan. Bọn họ không biết, thật ra bọn họ thay đổi cả tương lai của vũ trụ.
Khóe mắt tôi ươn ướt, hình dáng Mục Huyền trở nên mơ hồ, chỉ có giọng nói thanh lãnh của anh vang lên bên tai tôi:
“Các tiểu đội hãy báo cáo tình hình động cơ.”
“Các tiểu đội hãy kiểm tra lần cuối trước khi cất cánh.”
“Tuân thủ khẩu lệnh của tôi, cất cánh theo số thứ tự phi hành: 10, 9, 8... 4, 3, 2, 1!”
Sau khi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, Mục Huyền ngẩng đầu, thân hình cao lớn của anh tựa như thân cây cổ thụ kiêu ngạo, lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời. Còn tôi phảng phất nhìn thấy vô số dân chúng trên những con đường bên ngoài cảng không gian đồng thời ngẩng đầu, ngước ánh mắt chứa đựng kỳ vọng lên không trung.
Có lẽ vào thời khắc này, cả Đế quốc Stan, thậm chí cả nền văn minh trên dải Ngân Hà, đều dõi theo những chiếc phi thuyền đại diện cho sự hồi sinh của Stan bay lên bầu trời.
Hàng trăm chiếc phi thuyền và máy bay chiến khởi động cùng một lúc, không khí phảng phất chấn động. Đội phi thuyền xếp thứ tự đầu tiên nhanh chóng bay lên bầu trời như con chim màu xám khổng lồ, để lại vệt khói mờ mờ trên không trung.
Tiếp theo là đội thứ hai, thứ ba... Lúc bay đến ngang tầm cao của đài chỉ huy, các phi thuyền hơi dừng lại, giống như muốn kính chào rồi lập tức tăng tốc, lao vút lên tầng mây và nhanh chóng biến mất.
Mặt đất vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Đài chỉ huy không còn yên tĩnh, Tháp Thụy đỡ Dịch Phố Thành đứng dậy, giơ tay chào mọi người. Đám quan chức xúc động bắt tay và ôm nhau.
Mục Huyền cũng đi xuống bắt tay mọi người. Tôi đứng dậy, anh lập tức quay đầu, nhìn tôi qua đám đông. Gương mặt tuấn tú của anh lấp lánh ánh nắng vàng, hiện lên ý cười rạng rỡ.
Tôi ngắm anh đến mức thất thần, giống như cả thế giới này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Nhưng ở khoảnh khắc sau đó, tôi hơi ngây người.
Mục Huyền cũng cảm thấy điều bất thường, anh rời mắt khỏi người tôi. Chúng tôi đồng thời ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời màu xanh biếc đột nhiên sáng chói lạ thường.
Hằng tinh vừa rồi vẫn còn là màu vàng, tỏa ra một lớp màng mỏng màu đỏ.
Ánh sáng chói mắt vô cùng. Tôi phảng phất nhìn thấy màu đỏ từ nơi sâu thẳm trong hằng tinh dần dần lan tỏa.
Màu đỏ.
Dấu hiệu của hồng cự tinh.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi ngơ ngẩn quay đầu nhìn Mục Huyền. Anh vẫn chăm chú dõi theo hằng tinh, ý cười trên gương mặt trắng ngần biến mất hoàn toàn.
Không! Sao có thể như vậy? Hiện tượng này sao có thể xảy ra sớm hơn thời hạn nhiều như vậy?
Tôi nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ từ đáy sâu trong lồng ngực. Tiếng huyên náo ở xung quanh trở nên xa xôi.
Những người khác còn chưa phát giác, tôi đã nhanh chóng lao về phía Mục Huyền. Thần sắc anh vô cùng lạnh lẽo, anh giơ tay nói vào máy thông tin: “Toàn thể chú ý...”
Mục Huyền chưa kịp dứt lời, tôi đã nhào vào lòng anh. Mục Huyền lập tức ôm chặt người tôi. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân chúng tôi chao đảo. Cả Đế đô trước mắt tôi dường như chấn động.
Tiếng hoan hô tắt lịm ngay tức thì. Tháp Thụy và một quan chức mất thăng bằng ngã xuống bên cạnh tôi. Trong và ngoài cảng không gian ồ lên thanh âm kinh ngạc.
Máy thông tin trên tay Mục Huyền truyền đến giọng nói gấp gáp quen thuộc: “Ngài chỉ huy, ngài chỉ huy, tôi là thiếu tá A Đạo Phổ. Chúng tôi bị phóng xạ bởi vết đen hằng tinh cường độ mạnh, không thể rời khỏi tầng khí quyển của hành tinh Stan. Xin hãy hủy bỏ lệnh phi hành, xin hãy cho chúng tôi hạ cánh...”
A Đạo Phổ chưa kịp nói hết câu, một âm thanh sắc nhọn rin rít vang lên, thanh âm của anh ta biết mất. Mục Huyền tái mặt: “A Đạo Phổ!” Nhưng máy liên lạc hoàn toàn mất tín hiệu.
Toàn bộ quan chức đều quay về vị trí của mình, thần sắc ai nấy vô cùng nặng nề.
“Bệ hạ, hệ thống chỉ huy không có phản ứng!”
“Vết đen hằng tinh bùng nổ gấp 10 lần bình thường, nhưng vẫn đang tiếp tục gia tăng... 15 lần, 17 lần, 20 lần!”
“Bệ hạ! Đây là hiện tượng ‘hồng cự biến’. Hằng tinh đã bắt đầu xảy ra hiện tượng ‘hồng cự biến’!”
(*) Hồng cự biến: Biến thành hồng cự tinh.
......
Đúng lúc này, tầng khí quyển vốn hiền hòa giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khuấy động, hình thành lốc xoáy khí lưu màu xám cực lớn. Từng quả cầu lửa rực cháy, xé toạc bầu trời, nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Dân chúng ở dưới đất kêu gào thảm thiết. Đó là vết đen hằng tinh bùng nổ, bắt đầu tàn sát sinh linh của Đế quốc Stan.
Tháp Thụy tái mặt, thần sắc lo lắng vô cùng: “Nặc Nhĩ, lẽ nào hiện tượng hằng tinh biến thành hồng cự tinh đến sớm hơn chúng ta dự đoán?”
Dịch Phố Thành túm tay Mục Huyền: “Các anh đang làm gì vậy? Mẹ nó, lại là trò đùa gì thế này?”
Gương mặt Mục Huyền như phủ một lớp băng, thân hình anh cứng đờ. Trong lòng tôi dội lên nỗi tuyệt vọng.
Tai họa xảy ra trước thời hạn.
Đoàn phi thuyền của chúng tôi không thể thoát ra ngoài. Chúng tôi không tránh khỏi số mệnh.
Không khí trong phòng ngược lại căng thẳng vô cùng.
Tôi quan sát gương mặt âm trầm của Khải Á. Rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu sự thật?
Trước lời chất vấn không lấy gì làm thân thiện của Khải Á, Dịch Phố Thành có phản ứng rất nhanh, thể hiện tâm tư thâm trầm ngoài dự liệu của tôi. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, trên mặt Dịch Phố Thành xuất hiện tia thương xót, hắn cất giọng từ tốn: “Con không phải là đứa con bỏ đi.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Con cũng biết tại sao ta tìm con đúng không?”
Ngữ khí của hắn trầm ổn. Trong một khoảnh khắc, tôi suýt nữa cho rằng, người ngồi trước mặt tôi là hoàng đế thực sự, chứ không phải Dịch Phố Thành. Lúc này, khóe miệng Mục Huyền cũng xuất hiện ý cười, hình như anh khá hài lòng với lời đối đáp của Dịch Phố Thành.
Dù sau khi xong việc Dịch Phố Thành có đòi thêm tiền đi chăng nữa, tôi nghĩ Mục Huyền cũng sẽ chấp nhận.
Đáy mắt Khải Á vụt qua tia hốt hoảng.
Có lẽ, tâm trạng của hắn bị ‘hoàng đế’ ảnh hưởng. Tôi nghe nói, từ nhỏ đến lớn, Khải Á là người con trai được hoàng đế yêu thương nhất.
Thấy Khải Á trầm mặc, Dịch Phố Thành cất giọng dịu dàng: “Hôm nay, ta đích thân tìm con, là có hai việc quan trọng. Thứ nhất, bọn họ báo cáo với ta, một phi thuyền chở khách gặp siêu tân tinh bùng nổ ở tinh hệ Thạch Hoàn Tì thứ ba. Trên phi thuyền có hơn 2000 người, được hạm đội của con cứu thoát. Có đúng là như vậy không?”
Tôi nghi hoặc trong lòng: Tại sao Dịch Phố Thành lại nói có hai việc?
Khải Á mỉm cười, đôi mắt xanh lam của hắn toát ra vẻ ôn hòa và chân thành: “Con cũng nghe nói đến vụ nổ đó. Tuy nhiên, có rất nhiều phi thuyền thương mại đứng tên con, con cũng không rõ bọn họ có từng cứu người không? Nếu phụ thân quan tâm, con sẽ lập tức cử người đi điều tra.”
Nói xong, Khải Á liền quay đầu: “Đi điều tra.” Đằng sau có tiếng đáp lại: “Vâng ạ.” Và tiếng bước chân đi xa dần.
Câu trả lời công thức của Khải Á khiến tôi hơi bất ngờ. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, đây là câu trả lời hợp tình hợp lý. Nếu đám người có sức mạnh tinh thần thật sự ở trong tay hắn, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện thừa nhận hay phủ nhận trước khi hắn làm rõ vai trò của bọn họ.
Khải Á quả nhiên chuyển đề tài, hỏi Dịch Phố Thành: “Phụ thân, những người trên phi thuyền đó là người thế nào mà phụ thân đích thân tìm kiếm?”
Khải Á vừa dứt lời, Mục Huyền nhíu chặt lông mày. Bắt gặp phản ứng của anh, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Khải Á thâm hiểm thật. Hắn hỏi câu này, nếu Dịch Phố Thành nói thật, hắn sẽ truy vấn tiếp, tại sao lại bí mật đưa những người đó đi chỗ khác? Nếu Dịch Phố Thành bịa lý do khác, sau này sẽ khó bảo hắn tìm người.
Nhưng Dịch Phố Thành thẳng thắn trả lời mà không hề suy nghĩ: “Đó là 2400 người có sức mạnh tinh thần của Đế quốc.”
Tim tôi đập nhanh một nhịp.
Khải Á tỏ ra kinh ngạc: “Người có sức mạnh tinh thần? Phụ thân, con chưa từng nghe nói phụ thân ra lệnh đưa bọn họ đi khỏi Đế quốc.”
Dịch Phố Thành bình tĩnh đáp lời: “Là ta bí mật hạ lệnh Nặc Nhĩ. Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Đế quốc, chúng ta sẽ bàn sau.”
Ngừng một giây, Dịch Phố Thành chuyển sang đề tài khác: “Việc thứ hai, sau khi Đế quốc được di dời, binh lực cần bố trí lại. Ta và Tháp Thụy đã thương lượng, định lập ra hai nguyên soái, quản lý hạm đội khu vực phía Bắc và phía Nam. Con có muốn làm nguyên soái ở khu vực phía Nam không?”
Tôi giật mình. Khải Á trên màn hình lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Về việc quy hoạch lại binh lực sau khi Đế quốc di dời, tôi đã từng nghe Mục Huyền nhắc tới. Anh cũng nói có khả năng chia thành hai chiến khu, nhưng anh chưa bao giờ đả động đến kế hoạch lập nguyên soái. Dịch Phố Thành dám tự mình quyết định.
Tôi đại khái đoán ra ý đồ của Dịch Phố Thành. Hắn đang tung miếng mồi béo bở cho Khải Á? Nhưng Khải Á là người thông minh, liệu hắn có mắc câu?
Tôi quay sang Mục Huyền. Vẻ mặt của anh cũng vụt qua một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
“Nguyên soái khu vực phía Nam?” Khải Á chậm rãi nói từng từ một, gương mặt anh tuấn của hắn để lộ ý cười phức tạp: “Vậy nguyên soái khu vực phía Bắc là Nặc Nhĩ phải không ạ?”
Dịch Phố Thành gật đầu: “Đúng vậy.”
Khải Á tựa vào thành ghế, cụp mắt nhìn xuống dưới. Vài giây sau, hắn nhướng mày: “Năm đó, phụ thân vì Nặc Nhĩ mới trục xuất con khỏi Đế quốc. Bây giờ tại sao người lại giao trọng trách cho con?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Dịch Phố Thành mỉm cười: “Năm đó, con vì tranh quyền đoạt lợi, anh em tàn sát, không quan tâm đến mạng sống của binh sĩ Đế quốc. Bây giờ, con đã hối cải chưa?”
Tim tôi chấn động.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Vào giây phút này, Dịch Phố Thành phảng phất thật sự hóa thân thành vị hoàng đế nho nhã, khí thế bức người của Đế quốc Stan.
Khải Á trên màn hình biến sắc mặt. Gương mặt hắn tái nhợt, rồi lại đỏ bừng bừng. Tôi nghĩ thôi xong rồi, cuộc đàm phán đã thất bại. Khải Á là người cao ngạo như vậy, chắc chắn hắn sẽ tức giận.
Căn phòng tĩnh lặng vài giây, Khải Á đột nhiên nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào camera. Sau đó, hắn từ tốn gật đầu: “Rồi ạ, thưa phụ thân. Con nguyện dốc sức phục vụ Đế quốc.”
Ngữ khí của hắn vô cùng trịnh trọng.
Xem ra hắn đã bị thuyết phục.
Lời trách móc của ‘hoàng đế’ không làm Khải Á tức giận. Ngược lại, hắn mặc nhận sai lầm trong quá khứ. Cũng có thể bởi vì, hắn không hề nghi ngờ lời nói của ‘phụ thân’ hắn.
Tôi đột nhiên hơi cảm động. Nước cờ này của Mục Huyền rất đúng đắn.
Dịch Phố Thành nở nụ cười hài lòng, động viên Khải Á vài câu. Hắn còn nhấn mạnh đến trách nhiệm của một vị nguyên soái chiến khu mới. Khải Á gật đầu, khóe miệng hắn đọng mãi ý cười.
Tôi đoán tình hình đã hòm hòm, Dịch Phố Thành sẽ nhắc đến chuyện đám người có sức mạnh tinh thần mất tích. Ai ngờ đúng lúc này, Khải Á điềm nhiên hỏi: “Phụ thân, người có thể cho con lệnh bổ nhiệm bằng văn bản không?”
Dịch Phố Thành hơi ngây người. Khải Á cất giọng tự giễu: “Phụ thân, bây giờ trong chính phủ, hơn 50% đều là người của Nặc Nhĩ đúng không?”
Dịch Phố Thành gật đầu, thần sắc thâm trầm khó đoán.
Tôi thấy ý tứ của Khải Á rất rõ ràng. Hắn không phải không tin hoàng đế, mà muốn đề phòng Mục Huyền. Vì vậy, hắn mới đề cập đến văn bản bổ nhiệm.
Làm thế nào bây giờ? Lẽ nào phải chuẩn bị văn bản bổ nhiệm cho Khải Á? Có giấy trắng mực đen rõ ràng, sau này hắn bắt thực thi thì sao?
Ai dè Dịch Phố Thành không hề bối rối: “Tất nhiên, ta có thể cam kết với con bằng văn bản.” Hắn quay đầu nói với chúng tôi: “Đi chuẩn bị đi.”
Mục Huyền không do dự, đưa mắt ra hiệu cho Mạc Phổ. Mạc Phổ lập tức đi ra ngoài, tìm cận vệ của hoàng đế chuẩn bị giấy bút.
Một lúc sau, cận vệ đưa giấy bút lên. Dịch Phố Thành cúi đầu nhìn, mỉm cười múa bút, ký tên của hoàng đế, rồi giao cho cận vệ. Cận vệ lập tức đi fax cho Khải Á. Một tháng qua, Dịch Phố Thành không ngừng luyện tập mô phỏng nét chữ của hoàng đế, hắn đã đạt tới trình độ thượng thừa.
Lúc này, bên Khải Á có tiếng người nói: “Điện hạ, đã nhận được văn bản bổ nhiệm rồi ạ.”
Khải Á đứng dậy nhận tờ giấy, cúi đầu xem một lúc mới ngồi xuống. Hắn mở miệng, ngữ khí vô cùng trịnh trọng, thần sắc cũng trở nên kiên nghị: “Cám ơn phụ thân.”
Dịch Phố Thành mỉm cười gật đầu, cuối cùng trở lại vấn đề chính. Hắn nói: “Chuyện liên quan đến đám người có sức mạnh tinh thần, con đã có quyền hạn được biết. Trước đó ta không muốn công khai, là vì e ngại khiến dân chúng hỗn loạn.”
Khải Á gật đầu.
Dịch Phố Thành cất giọng nặng nề: “Ta bảo Nặc Nhĩ tập trung bọn họ, là bởi vì Hoa Dao tiên đoán, những người có sức mạnh tinh thần sẽ bùng nổ...”
Tôi giật mình, sắc mặt Mục Huyền hơi thay đổi.
Dịch Phố Thành chậm rãi nói tiếp: “..... Một trận dịch đủ hủy diệt nửa Đế quốc.”
*** Dịch Phố Thành, tôi và Mục Huyền trầm mặc ngồi đối diện nhau.
Vừa rồi Khải Á cho biết sẽ nhanh chóng điều tra, ‘hai cha con’ vui vẻ kết thúc cuộc hội thoại. Lúc này, Dịch Phố Thành thong thả uống trà, khóe miệng hắn cười cười. Mục Huyền không lên tiếng, thần sắc anh rất bình tĩnh.
Bọn họ đang đợi tin tức từ Khải Á?
Cuộc đối thoại vừa rồi là cuộc chiến tâm lý căng thẳng, tâm trạng của tôi cũng lên lên xuống xuống không ngừng. Bây giờ nghĩ kỹ mới thấy, Dịch Phố Thành khôn khéo đi từng bước một.
Hắn đặt trọng tâm của cuộc đối thoại vào việc đề bạt Khải Á. Đợi đến khi Khải Á đứng cùng một trận tuyến với hắn, hắn mới đề xuất đến vụ những người có sức mạnh tinh thần, giống như đây là một bài toán khó cần hai cha con hợp sức giải quyết.
Có thể tùy cơ ứng biến đến mức này, Dịch Phố Thành không hổ danh là một con hồ ly. Ngoài ra, hắn cũng có gan làm liều.
Tôi không nhịn được, lên tiếng: “Anh giao giấy trắng mực đen cho Khải Á, tương lai sẽ giải quyết thế nào?”
Dịch Phố Thành hết nhìn Mục Huyền lại nhìn tôi, rồi nở nụ cười chế giễu: “Cô cho đây là vấn đề thật sao? Quá đơn giản, việc này chẳng cần phiền ông xã của cô ra tay. Sức mạnh tinh thần của cô ác chiến như vậy, có thể tùy tiện tìm cơ hội giết chết Khải Á là xong. Người chết làm nguyên soái kiểu gì?”
Tôi giật mình kinh ngạc. Không ngờ Dịch Phố Thành lại có ý định này?
Nhưng hắn nói không sai. Khải Á không hề biết trình độ sức mạnh tinh thần của tôi và Mục Huyền. Đối với chúng tôi, giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng làm vậy... hơi tàn nhẫn.
Dịch Phố Thành không chỉ xảo quyệt, mà còn độc ác từ cốt tủy.
Vừa rồi Mục Huyền cũng có ý nghĩ tương tự nên anh mới mặc nhận cách làm của Dịch Phố Thành? Tôi quay sang Mục Huyền, anh không có bất cứ biểu hiện nào khác, chỉ cất giọng bình thản: “Khải Á là ứng cử viên nguyên soái khu vực phía Nam thích hợp nhất.”
Tôi ngây người, Dịch Phố Thành chau mày nhìn Mục Huyền.
“Thế lực của gia tộc bên ngoại hắn rất mạnh. Dùng hắn, chính phủ có thể nhận được sự ủng hộ to lớn về mặt tài chính.” Đôi mắt đen của Mục Huyền rất trầm tĩnh: “So với sự ôn hòa của Tháp Thụy, Khải Á có lẽ càng giúp ích cho công cuộc xây dựng Stan. Chúng ta cứ thử xem sao.”
Nghe ngữ khí của Mục Huyền, tôi đoán anh đã sớm có ý định này. Tôi nhớ lần trước Tháp Thụy đề nghị gọi Khải Á trở về tham gia vào công việc di dời, Mục Huyền lập tức phủ quyết. Có thể thấy anh vẫn không tin tưởng Khải Á, nhưng liên quan đến tương lai Đế quốc, anh chấp nhận gạt bỏ ân oán sang một bên.
Tôi gật đầu: “Anh nói đúng.” Dịch Phố Thành cười cười, không liên tiếng.
Vài giây sau, máy liên lạc đổ chuông, thanh âm của Khải Á truyền tới: “Phụ thân, con đã tìm thấy đám người có sức mạnh tinh thần đó.”
*** Khải Á cho biết, 2400 người có sức mạnh tinh thần quả nhiên bị thuộc hạ của hắn tưởng là người dân Đế quốc bình thường gặp nạn, nên đã cứu thoát và đưa về Đế đô. Hắn báo cáo, bọn họ hiện ở một thành phố cách Đế đô hai nghìn cây số.
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Mục Huyền lập tức ra lệnh, Mạc Phổ đưa một tiểu đội đến đó đón người. Sau khi đón người thành công, Mạc Phổ cần cử thuộc hạ theo dõi chặt chẽ xung quanh địa điểm đó. Bởi vì nhiều khả năng Khải Á đã quay về Stan. Tuy hai bên đạt được thỏa thuận sơ bộ, nhưng vẫn cần đề phòng hắn.
Vừa sắp đặt xong những chuyện này, Mạc Lâm gõ cửa đi vào: “Bệ hạ, điện hạ, nghi thức di dời sắp bắt đầu rồi ạ.”
Bấy giờ đã là giữa trưa, cảng không gian rộng lớn sáng lóa dưới ánh mặt trời. Đài chỉ huy trải đầy thảm đỏ, rất đông quan chức của giới quân sự đã có mặt chờ đợi. Tôi và Mục Huyền ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên. Dịch Phố Thành ngồi ở vị trí hoàng đế phía trước.
Lúc này, các phi thuyền đã chuẩn bị xong xuôi. Qua lớp cửa kính trên phi thuyền, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt. Bên cạnh mỗi chiếc phi thuyền là năm nhân viên thuộc tổ lái và vô số cảnh vệ.
Những chiếc máy bay bảo vệ ở xung quanh cũng đã sẵn sàng. Các phi công ngồi vào vị trí, mở cửa khoang, tất cả ngoảnh đầu về phía đài chỉ huy.
Mọi người đang chờ lệnh xuất phát.
Sau một đoạn nhạc ngắn ngủi, Tháp Thụy ngồi bên cạnh Mục Huyền đứng dậy, đi đến chiếc micro ở phía trước. Anh ta mặc bộ comple màu đen, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
“Kính thưa hoàng đế bệ hạ, các quan chức của Đế quốc và đồng bào thân yêu.” Tháp Thụy cất giọng trầm trầm: “Tôi là hoàng tử Tháp Thụy, tôi rất vinh hạnh được thay mặt phụ thân tôi và những người ngày đêm nỗ lực vì công việc di dời tuyên bố, buổi lễ di dời chính thức bắt đầu.”
Trong và ngoài cảng không gian, tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm. Tôi cũng vỗ tay, đồng thời đưa mắt nhìn Mục Huyền. Khóe mắt anh vụt qua ý cười.
Đến lúc này, trái tim treo lơ lửng của tôi mới phảng phất quay về vị trí của nó.
Việc di dời bắt đầu, chúng tôi tìm thấy đám người có sức mạnh tinh thần, Dịch Phố Thành cũng không có động thái bất thường. Tất cả mọi việc đều diễn ra thuận lợi.
Sau khi phát biểu, Tháp Thụy mời hoàng đế bệ hạ nói đôi lời với người dân cả nước. Dịch Phố Thành đĩnh đạc phát biểu. Không thể không công nhận, bài diễn văn của hắn rất xuất sắc, ngay cả tôi cũng mê mẩn lắng nghe. Từng câu từng chữ trong bài phát biểu phảng phất truyền sức mạnh đến mọi người, khiến ai nấy tràn đầy hy vọng, mơ tưởng về cuộc sống tốt đẹp ở Đế quốc Stan mới.
Có điều, Đế quốc Stan mới có tốt đẹp hay không, chẳng liên quan đến tôi. Bởi vì tôi và Mục Huyền đã hứa với nhau, sẽ lấy vũ trụ làm nhà.
Cuối cùng, với tư cách tổng chỉ huy toàn quốc, Mục Huyền phát mệnh lệnh cho các phi công phụ trách đợt di dời đầu tiên. Khởi đầu thuận lợi rất quan trọng, do đó anh đã chọn những phi công xuất sắc nhất quân đội Đế quốc, thực hiện nhiệm vụ vận chuyển lần này. A Đạo Phổ cũng là một trong số đó.
Dưới ánh nắng chói chang và ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, Mục Huyền nắm nhẹ tay tôi rồi đứng dậy. Bộ quân phục màu trắng càng tôn thêm nước da của anh. Trước hàng vạn dân chúng, anh bình thản đi đến micro, cất giọng trầm trầm: “Toàn thể phi công chú ý! Tôi là sĩ quan chỉ huy Nặc Nhĩ. Hãy báo cáo tình hình hiện thời của các vị.”
Hệ thống liên lạc lập tức truyền đến giọng nói trầm ổn vang vang:
“Tiểu đội một chuẩn bị sẵn sàng!”
“Tiểu đội hai chuẩn bị sẵn sàng!”
“Tiểu đội ba chuẩn bị sẵn sàng!”
.....
Cảng không gian yên lặng, chỉ có tiếng trả lời khô khốc của các phi công. Tôi cảm thấy tâm trạng sôi sục. Ngoảnh đầu về phía sau, tôi cũng bắt gặp thần sắc xúc động của những người xung quanh.
Đúng vậy, trù tính bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đợi đến ngày này, ngày chính thức bắt đầu cuộc thay đổi vận mệnh của người Stan. Bọn họ không biết, thật ra bọn họ thay đổi cả tương lai của vũ trụ.
Khóe mắt tôi ươn ướt, hình dáng Mục Huyền trở nên mơ hồ, chỉ có giọng nói thanh lãnh của anh vang lên bên tai tôi:
“Các tiểu đội hãy báo cáo tình hình động cơ.”
“Các tiểu đội hãy kiểm tra lần cuối trước khi cất cánh.”
“Tuân thủ khẩu lệnh của tôi, cất cánh theo số thứ tự phi hành: 10, 9, 8... 4, 3, 2, 1!”
Sau khi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, Mục Huyền ngẩng đầu, thân hình cao lớn của anh tựa như thân cây cổ thụ kiêu ngạo, lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời. Còn tôi phảng phất nhìn thấy vô số dân chúng trên những con đường bên ngoài cảng không gian đồng thời ngẩng đầu, ngước ánh mắt chứa đựng kỳ vọng lên không trung.
Có lẽ vào thời khắc này, cả Đế quốc Stan, thậm chí cả nền văn minh trên dải Ngân Hà, đều dõi theo những chiếc phi thuyền đại diện cho sự hồi sinh của Stan bay lên bầu trời.
Hàng trăm chiếc phi thuyền và máy bay chiến khởi động cùng một lúc, không khí phảng phất chấn động. Đội phi thuyền xếp thứ tự đầu tiên nhanh chóng bay lên bầu trời như con chim màu xám khổng lồ, để lại vệt khói mờ mờ trên không trung.
Tiếp theo là đội thứ hai, thứ ba... Lúc bay đến ngang tầm cao của đài chỉ huy, các phi thuyền hơi dừng lại, giống như muốn kính chào rồi lập tức tăng tốc, lao vút lên tầng mây và nhanh chóng biến mất.
Mặt đất vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Đài chỉ huy không còn yên tĩnh, Tháp Thụy đỡ Dịch Phố Thành đứng dậy, giơ tay chào mọi người. Đám quan chức xúc động bắt tay và ôm nhau.
Mục Huyền cũng đi xuống bắt tay mọi người. Tôi đứng dậy, anh lập tức quay đầu, nhìn tôi qua đám đông. Gương mặt tuấn tú của anh lấp lánh ánh nắng vàng, hiện lên ý cười rạng rỡ.
Tôi ngắm anh đến mức thất thần, giống như cả thế giới này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Nhưng ở khoảnh khắc sau đó, tôi hơi ngây người.
Mục Huyền cũng cảm thấy điều bất thường, anh rời mắt khỏi người tôi. Chúng tôi đồng thời ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời màu xanh biếc đột nhiên sáng chói lạ thường.
Hằng tinh vừa rồi vẫn còn là màu vàng, tỏa ra một lớp màng mỏng màu đỏ.
Ánh sáng chói mắt vô cùng. Tôi phảng phất nhìn thấy màu đỏ từ nơi sâu thẳm trong hằng tinh dần dần lan tỏa.
Màu đỏ.
Dấu hiệu của hồng cự tinh.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi ngơ ngẩn quay đầu nhìn Mục Huyền. Anh vẫn chăm chú dõi theo hằng tinh, ý cười trên gương mặt trắng ngần biến mất hoàn toàn.
Không! Sao có thể như vậy? Hiện tượng này sao có thể xảy ra sớm hơn thời hạn nhiều như vậy?
Tôi nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ từ đáy sâu trong lồng ngực. Tiếng huyên náo ở xung quanh trở nên xa xôi.
Những người khác còn chưa phát giác, tôi đã nhanh chóng lao về phía Mục Huyền. Thần sắc anh vô cùng lạnh lẽo, anh giơ tay nói vào máy thông tin: “Toàn thể chú ý...”
Mục Huyền chưa kịp dứt lời, tôi đã nhào vào lòng anh. Mục Huyền lập tức ôm chặt người tôi. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân chúng tôi chao đảo. Cả Đế đô trước mắt tôi dường như chấn động.
Tiếng hoan hô tắt lịm ngay tức thì. Tháp Thụy và một quan chức mất thăng bằng ngã xuống bên cạnh tôi. Trong và ngoài cảng không gian ồ lên thanh âm kinh ngạc.
Máy thông tin trên tay Mục Huyền truyền đến giọng nói gấp gáp quen thuộc: “Ngài chỉ huy, ngài chỉ huy, tôi là thiếu tá A Đạo Phổ. Chúng tôi bị phóng xạ bởi vết đen hằng tinh cường độ mạnh, không thể rời khỏi tầng khí quyển của hành tinh Stan. Xin hãy hủy bỏ lệnh phi hành, xin hãy cho chúng tôi hạ cánh...”
A Đạo Phổ chưa kịp nói hết câu, một âm thanh sắc nhọn rin rít vang lên, thanh âm của anh ta biết mất. Mục Huyền tái mặt: “A Đạo Phổ!” Nhưng máy liên lạc hoàn toàn mất tín hiệu.
Toàn bộ quan chức đều quay về vị trí của mình, thần sắc ai nấy vô cùng nặng nề.
“Bệ hạ, hệ thống chỉ huy không có phản ứng!”
“Vết đen hằng tinh bùng nổ gấp 10 lần bình thường, nhưng vẫn đang tiếp tục gia tăng... 15 lần, 17 lần, 20 lần!”
“Bệ hạ! Đây là hiện tượng ‘hồng cự biến’. Hằng tinh đã bắt đầu xảy ra hiện tượng ‘hồng cự biến’!”
(*) Hồng cự biến: Biến thành hồng cự tinh.
......
Đúng lúc này, tầng khí quyển vốn hiền hòa giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khuấy động, hình thành lốc xoáy khí lưu màu xám cực lớn. Từng quả cầu lửa rực cháy, xé toạc bầu trời, nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Dân chúng ở dưới đất kêu gào thảm thiết. Đó là vết đen hằng tinh bùng nổ, bắt đầu tàn sát sinh linh của Đế quốc Stan.
Tháp Thụy tái mặt, thần sắc lo lắng vô cùng: “Nặc Nhĩ, lẽ nào hiện tượng hằng tinh biến thành hồng cự tinh đến sớm hơn chúng ta dự đoán?”
Dịch Phố Thành túm tay Mục Huyền: “Các anh đang làm gì vậy? Mẹ nó, lại là trò đùa gì thế này?”
Gương mặt Mục Huyền như phủ một lớp băng, thân hình anh cứng đờ. Trong lòng tôi dội lên nỗi tuyệt vọng.
Tai họa xảy ra trước thời hạn.
Đoàn phi thuyền của chúng tôi không thể thoát ra ngoài. Chúng tôi không tránh khỏi số mệnh.
/80
|