Trước mặt chúng tôi là một thôn làng ven biển.
Bãi cỏ mượt mà mềm mại trải dài đến hết tầm mắt, từng ngôi nhà nhỏ màu sắc tươi sáng tinh xảo nổi bật, một dòng sông uốn lượn quanh khu nhà. Ánh nắng màu vàng óng chiếu xuống mặt sông lấp lánh.
Phía xa xa là một khu rừng sương mù dày đặc. Đầu bên kia của lục địa là gì, chúng tôi đều không nhìn rõ.
Trước cảnh đẹp như bức họa, tinh thần tôi bất giác được thả lỏng. Vừa định cảm thán chúng tôi gặp đại nạn không chết còn được hưởng phúc, thanh âm nhàn nhạt của Dịch Phố Thành vang lên bên tai: “Lại là một nơi kỳ quái vô cùng.”
Mục Huyền cất giọng khàn khàn: “Ừ.”
Tôi ngẩn người, quay về phía bọn họ. Dịch Phố Thành đứng cách chúng tôi vài bước, hắn bỏ hai tay vào túi quần, hất cằm lên cao, bộ dạng thoải mái và ngạo mạn. Đôi mắt đen của hắn nheo nheo, khóe miệng cong cong nửa cười nửa không, đúng kiểu một con hồ ly.
Mục Huyền đứng bên cạnh tôi, anh đã khôi phục thần sắc bình thường. Mái tóc lòa xòa vừa khô, quần áo rách nát, để lộ làn da trắng như ngọc dưới ánh mặt trời, càng làm nổi bật đôi mắt và lông mày đen đẹp đẽ của anh. Ánh mắt sắc bén và trầm tĩnh của anh đang quan sát những ngôi nhà.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi nhỏ.
Mục Huyền trả lời: “Không có tiếng động, cũng không có hơi người.”
Tôi đờ ra: “Ý anh là... những ngôi nhà này không có người ở?”
Mục Huyền gật đầu.
Tôi phóng tầm mắt qua bên đó. Quả nhiên xung quanh mười mấy ngôi nhà không hề có động tĩnh. Bên tai tôi chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Nơi này...
“Tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.” Dịch Phố Thành đột nhiên rút hai tay khỏi túi quần chống lên thắt lưng, hắn thè lưỡi liếm môi: “Bất kể hai vị nghĩ gì, bây giờ dù trời có sụp, anh đây cũng phải đi tìm chỗ đánh chén một bữa, ngủ một giấc. Ngày mai gặp lại.” Nói xong hắn liền sải bước dài đi tới ngôi nhà màu cà phê ở gần nhất.
Sau lần tôi và Mục Huyền ở riêng bên nhau, xem ra Dịch Phố Thành không còn cảnh giác chúng tôi.
Mục Huyền từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bóng lưng của Dịch Phố Thành, cho đến khi hắn dùng chân đạp cửa đi vào trong nhà. Tôi vẫn không khỏi nghi hoặc, hành tinh này có hai nơi trái ngược nhau? Hơn nữa người dân sống ở đây đi đâu rồi?
Chắc bọn họ chạy nạn, tránh cơn nước lũ, một thời gian nữa sẽ quay về.
“Chúng ta cũng đi nghỉ thôi.” Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi.
“Vâng.” Tôi nắm tay anh.
Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Em sợ à?”
Trong lòng tôi đúng là hơi bất an, nhưng tôi trả lời: “Tất nhiên em không sợ. Nơi này tốt hơn hang núi chúng ta nương náu trước đó nhiều.”
***
Mục Huyền chọn một ngôi nhà nhỏ màu nâu có đường chim bay cách xa ngôi nhà của Dịch Phố Thành nhất. Bậc thang đá trước cửa nhà có vẻ cũ kỹ, chắc đã tồn tại nhiều năm. Nhưng nơi này sạch sẽ y hệt khu vực rừng núi. Trong nhà không hề có bụi bặm, có lẽ chủ nhân mới rời đi chưa bao lâu.
Mục Huyền tìm thấy một ít thịt khô, bánh mì, lương khô ép thành bánh quy và rượu. Mùi vị của chúng khá ổn. Chúng tôi ăn một chút rồi đi tìm phòng ngủ.
Ngủ ở phòng người lạ, bản thân tôi thấy không quen. Mục Huyền chắc cũng chẳng thích thú, bởi vì lúc đẩy cửa phòng, lông mày anh nhíu lại.
Nhưng khi chúng tôi đứng trong phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, tôi vô cùng mừng rỡ.
Nơi này rất sạch sẽ, cũng rất ấm áp.
Rèm cửa màu vàng nhạt bay phấp phới, nền nhà màu nâu nhẵn bóng. Chiếc giường lớn trắng như tuyết đầu mùa, thậm chí đến ga trải giường cũng không có vết nhăn nhúm. Mục Huyền cầm chăn đưa lên mũi ngửi, lông mày anh giãn ra: “Rất tốt, không có mùi lạ.”
Trong tủ treo mấy bộ quần áo đàn ông. Chúng còn tương đối mới và sạch sẽ. Tôi còn tìm thấy hai bộ đồ ngủ đàn ông phẳng phiu, trông như đồ mới tinh.
“Nơi này không tồi.” Tôi nói với Mục Huyền: “Sau khi được cứu thoát, chúng ta phải cảm ơn chủ nhân ở đây. Hy vọng bọn họ không tức giận vì sự đột nhập của chúng ta.”
Mục Huyền gật đầu: “Đi tắm đi.”
“Anh đi tắm trước, anh có bệnh sạch sẽ.”
Mục Huyền hơi ngây người: “Thì ra là vậy.”
Tôi không nhịn được bật cười một tiếng. Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười: “Đợi tôi.”
Tôi gật đầu. Mục Huyền liền đi vào nhà tắm.
Tôi đứng thẫn thờ bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài thôn làng. Ngôi nhà của Dịch Phố Thành rất yên tĩnh, có lẽ người đàn ông đó đã ngủ say.
Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. Tôi quay người, liền nhìn thấy Mục Huyền không mặc quần áo đứng ở đó. Thân hình cao lớn trắng ngần, cơ bắp rắn chắc, bụng nhỏ, eo thon... Anh chậm rãi tiến về phía tôi.
Cũng giống quãng thời gian ở ‘Vùng đất hoang vu’, mỗi buổi tối trong căn phòng của chúng tôi, trong thế giới riêng của hai chúng tôi, thân hình tràn đầy sức mạnh của anh sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng từng bước tiến lại gần tôi như lúc này.
Tim tôi đập mạnh, tôi không thể kiềm chế kiễng chân hôn lên môi anh. Ánh mắt anh ngày càng tối sẫm, thanh âm trầm khàn: “Hoa Dao, chúng ta...”
“Em đi tắm trước đã.” Nhưng mới bước nửa bước, cổ tay đã bị Mục Huyền nắm chặt. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn tôi chăm chú, khiến tôi đỏ mặt. Sau đó, anh buông tay tôi, trên mặt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Em đi tắm đi.”
Về mặt quan hệ nam nữ, tôi cho rằng da mặt tôi dày lên không ít. Vậy mà vào giây phút này, chỉ một cử chỉ hết sức đơn giản của anh cũng khiến tim tôi đập thình thịch, hai má nóng ran. Tôi cúi đầu đi nhanh vào nhà tắm.
Sau một ngày mệt mỏi, ngâm mình trong bồn nước nóng quả thực rất dễ chịu. Tuy biết Mục Huyền đang đợi nhưng tôi chẳng buồn động đậy. Tôi ngủ gà ngủ gật trong bồn tắm, đến lúc tỉnh lại, nước đã nguội lạnh.
Tôi vội vàng đứng dậy, lau khô người, đi ra ngoài với tâm trạng vừa xúc động vừa mong chờ.
Ngắm gương mặt tuấn tú và yên tĩnh của anh, đầu óc tôi được một tâm tình mềm mại lấp đầy.
Chắc anh đã quá mệt mỏi.
Tôi đắp chăn lên người Mục Huyền, nằm xuống bên cạnh anh, kéo một cánh tay anh lên cao và nhẹ nhàng gối đầu vào đó. Tôi nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy tầm mắt có ánh sáng, là thứ ánh sáng dịu dàng.
Trời đã sáng rồi?
Tôi vội vã mở mắt, bên ngoài cửa sổ vẫn tối om. Bên cạnh giường trống không, Mục Huyền không thấy bóng dáng. Ánh sáng tỏa ra từ cuối giường.
Tôi hơi nhổm đầu đưa mắt xuống dưới, người tôi hóa đá ngay tức thì.
Mục Huyền ngồi trên một cái ghế ở cuối giường từ lúc nào. Chăn trên người tôi bị anh kéo lên cao, để lộ hai chân ra ngoài. May mà trong phòng rất ấm áp nên tôi mới không cảm thấy lạnh.
Ngọn đèn vốn để ở góc phòng bị anh cầm đặt bên cạnh người. Ánh đèn chiếu sáng khu vực cuối giường. Mục Huyền hơi cụp mi, nhìn chăm chú thân dưới của tôi. Gương mặt trắng nõn của anh ửng đỏ dưới ánh đèn.
Không biết anh đã quan sát bao lâu?
Tôi cũng không rõ nên khóc hay cười. Nửa đêm nửa hôm Mục Huyền không ngủ lại đi bật đèn ngắm thân thể tôi.
Có lẽ vì quá nhập tâm nên Mục Huyền không phát giác tôi đã tỉnh giác. Tôi hơi hiếu kỳ, muốn biết anh định làm gì. Vì vậy tôi nằm bất động.
Lúc này, Mục Huyền đột nhiên giơ tay. Tôi cảm thấy ngón tay anh nhẹ nhàng tách khu vườn bí ẩn của tôi. Sau đó anh cúi thấp đầu quan sát.
Mục Huyền giữ nguyên tư thế này một lúc, ánh mắt anh nhìn chằm chằm nơi đó của tôi. Ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động, chà sát miếng thịt mềm mại.
Mặt tôi nóng như lửa đốt, tôi cố gắng nhịn cười. Một lúc sau, Mục Huyên đột nhiên rời tay khỏi nơi đó. Anh đặt tay lên eo tôi, xoay người tôi nằm nghiêng. Anh và chiếc đèn di chuyển tới sau lưng tôi.
Ngón tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng vuốt ve mông tôi, anh còn véo thịt ở đó. Một lúc sau, ngón tay anh lướt xuống đùi.
Tôi nhột đến mức không chịu nổi, cười khẽ một tiếng.
Ngón tay Mục Huyền cứng đờ. Anh lập tức lật người tôi nằm thẳng.
Hai chân anh vẫn đứng dưới đất, hai tay chống bên cạnh người tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, không nói một lời nào.
“Sao anh không ngủ?” Tôi mỉm cười hỏi anh.
“Tôi ngủ đủ rồi.” Ánh mắt anh u tối, gương mặt ửng đỏ: “Còn em?”
Lúc nói câu này, Mục Huyền cúi sát xuống người tôi. Vật đàn ông của anh cọ nhẹ trên da bụng tôi.
Có lẽ do không khí quá mờ ám, cũng có lẽ do hôm qua anh bị khiêu khích, ở giây tiếp theo, tôi làm một động tác chưa hề có cũng chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Tôi hoàn toàn vô thức nhấc một chân, thò vào giữa hai đùi Mục Huyền, dùng lòng bàn chân đạp nhẹ vào vật đàn ông của anh. Sau đó tôi cất giọng khàn khàn: “Em cũng ngủ đủ rồi.”
Mục Huyền túm chân tôi, thanh âm càng trầm khàn rõ rệt: “Được.” Nói xong anh đè người xuống, vật đàn ông trực tiếp chạm vào cửa động của tôi.
Xúc cảm đê mê quen thuộc khiến hô hấp của tôi ngưng trệ. Nhưng Mục Huyền không lập tức tiến vào, ánh mắt anh trở nên tối sầm và nóng bỏng: “Trước đây, chúng ta thường làm thế nào?”
Tôi ngây người, trước đây?
Trước đây Mục Huyền đúng là luôn tiến hành theo một trình tự anh yêu thích...
Ngắm gương mặt ửng đỏ của anh, tôi chỉ cảm thấy cổ họng khô rát. Đáy mắt anh không chỉ có ngọn lửa dục vọng mà còn ẩn hiện tia dịu dàng.
Trái tim tôi đột nhiên rung động bởi tia dịu dàng đó. Nếu làm theo trình tự trước đây, có lẽ anh sẽ càng nhớ tôi nhanh hơn. Còn nữa... kỳ thực tôi cũng rất thích điều đó.
Tôi mạnh dạn đặt hai đùi lên vai Mục Huyền, quặp chặt cổ anh. Mục Huyền ngẩn người, nắm lấy hai bàn chân tôi.
Tôi cảm thấy mặt tôi bừng bừng như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Tôi liền nhắm mắt, khép đùi, ép mặt anh càng sâu hơn. “Đây là bước đầu tiên.” Thanh âm của tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tôi nghe thấy tiếng Mục Huyền nuốt nước bọt. Sau đó là một thứ mềm mại ấm nóng tiến vào nơi nhạy cảm của tôi.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh khuấy đảo với tốc độ rất nhanh. Anh còn chưa thành thục nhưng tương đối dùng sức. Tôi thậm chí còn cảm thấy đầu mũi đè vào mặt ngoài nơi bí ẩn.
Ở một khoảng khắc nào đó, tôi bị đẩy lên đỉnh cao khoái lạc, tôi thở hổn hển. Trong khi đó, đầu lưỡi của anh luật động càng nhanh hơn, càng xâm nhập sâu hơn, phảng phất hút hết tất cả của tôi.
“Đủ rồi!” Tôi lắc lư và run rẩy kịch liệt, nhưng Mục Huyền không hề bận tâm đến tôi, anh túm chặt chân tôi, khiến tôi hoàn toàn mất khống chế, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
***
Cuối cùng, đợt sóng khoái cảm qua đi, tôi mềm nhũn người ở trên giường. Thân thể trắng nõn của Mục Huyền bắt đầu hừng hực. Gương mặt anh căng ra, ánh mắt u ám đáng sợ.
“Tiếp theo phải làm gì?” Giọng anh khản đặc đến mức nói không thành tiếng, tựa như cổ họng anh cũng sắp bốc cháy.
Tôi đỏ mặt, chậm rãi lật người, nằm úp sấp trên giường. Giọng nói tôi nghe như tiếng nức nở nghẹn ngào: “Mục Huyền, đây là tư thế anh thích nhất. Đêm đầu tiên của chúng ta cũng bắt đầu từ tư thế này.”
Người ở sau lưng trầm mặc trong giây lát. Sau đó, đôi bàn tay mạnh mẽ giữ lấy thắt lưng tôi, một vật cương cứng nóng bỏng từ từ tiến vào người tôi. Khi chúng tôi hoàn toàn hợp nhất, Mục Huyền vẫn không động đậy. Tôi cảm thấy nơi đó lặng lẽ run rẩy.
Mục Huyền trầm mặc như thể anh đang nhớ lại dư vị cảm giác lúc này. Tôi không nhịn được hỏi anh: “Anh có cảm giác không?”
“Có.” Thanh âm của anh thể hiện sự đè nén cao độ.
Tôi mừng rỡ, lập tức ngoảnh đầu nhìn anh: “Cảm giác gì cơ?” Có phải anh đã nhớ ra điều gì?
Nhưng Mục Huyền nhìn tôi chăm chú, gương mặt tuấn tú xuất hiện ý cười nhàn nhạt: “Cảm giác... chặt quá.”
Tôi đỏ mặt, còn chưa kịp phê bình anh trả lời không đúng câu hỏi, anh đã đâm mạnh vào.
***
Tuy động tác của Mục Huyền tương đối non nớt và thô lỗ, nhưng phản ứng của cơ thể tôi vẫn như trước kia. Ở bước thứ hai, anh lại đưa tôi lên đỉnh một lần nữa. Trong khi anh vẫn chưa được giải phóng, tôi bảo anh rút lui, bắt đầu tiến hành bước thứ ba như trước kia.
Tôi nằm thẳng trên giường, Mục Huyền nằm trên người tôi. Ở tư thế này, hai cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau không còn khe hở. Anh hôn tôi, nắn bóp đỉnh đồi của tôi, bên dưới bắt đầu chạy nước rút kịch liệt.
Khi chúng tôi đồng thời cùng nhau lên thiên đường, đầu óc tôi choáng váng, trong lòng xao động, thân thể co giật trong cơn khoái cảm vô biên. Mục Huyền ôm chặt tôi, đôi mắt nóng bỏng của anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt tôi.
Chúng tôi đều im lặng. Một lúc lâu sau, Mục Huyền mới từ từ rút ra ngoài, anh vẫn ôm tôi và cất giọng dịu dàng: “Tiếp theo nên làm gì?” Sau khi phóng ra, cả người Mục Huyền hết sức thư giãn và thoải mái.
Toàn thân tôi mệt nhoài, nhưng trong lòng lại dễ chịu vô cùng. Bởi vì lại đụng chạm thân mật với anh một lần nữa, tôi có cảm giác an toàn hơn trước kia.
Tuy nhiên, anh vừa hỏi bước tiếp theo?
Tôi ngước nhìn đôi mắt đen của Mục Huyền, trả lời: “Tiếp theo anh sẽ liếm mút toàn thân em, sau đó chúng ta kết thúc.”
Mục Huyền không đáp lời mà chỉ nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt yên lặng của anh khiến tôi hơi chột dạ. Không đúng, anh đã mất trí nhớ, làm sao có thể nhớ các bước tiếp theo?
Ai ngờ Mục Huyền nhíu mày, mở miệng: “Không đúng, tôi cảm thấy chúng ta không kết thúc nhanh như vậy?”
Tôi ngây người, một niềm vui mãnh liệt dội vào lòng, tôi ôm chặt anh: “Anh có ấn tượng à? Anh đã nhớ ra điều gì?” Mục Huyền do dự vài giây mới lên tiếng: “Tôi có cảm giác thời gian lâu hơn.”
Tôi mừng rỡ gật đầu: “Không sai, anh đã nhớ ra rồi? Chúng ta đúng là làm lâu hơn.”
Mục Huyền nhíu mày nhìn tôi. Lúc này tôi mới chợt nhận ra, lời nói của tôi trước sau mâu thuẫn.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đỏ mặt lí nhí: “Đúng là chưa kết thúc... Anh còn lặp lại trình tự vừa rồi hai lần nữa.”
Mục Huyền ngẩn người, ánh mắt anh lại nóng rực. Sau đó, anh chậm rãi nở nụ cười vui vẻ.
“Ừ, tôi biết rồi.”
/80
|