Lúc La Phi về đến chỗtrọ, trời đã tờ mờ sáng. Anh rửa mặt, súc miệng qua loa rồi lên giườngnằm nghỉ luôn. Cả đêm đi lại khiến anh mệt lử, điều này ảnh hưởng đếnkhả năng suy nghĩ và tư duy của anh. Bây giờ, anh cần ngủ một giấc đã.
Lúc anh tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. La Phi xem đồng hồ, đã hơn mười giờsáng. Anh chưa bật dậy ngay, mà nằm trên giường nhắm mắt bắt đầu nghĩmột số việc. Đây là một trong những phương thức tư duy mà anh khá thíchthú, vì nó có thể loại trừ tối đa những yếu tố gây nhiễu từ bên ngoài,tập trung toàn bộ tinh thần vào suy nghĩ có liên quan. Hơn nữa, khi đang ở trong trạng thái vừa mới ngủ dậy, đầu óc thường có khả năng bật ranhững suy nghĩ cổ quái bất ngờ, mà những suy nghĩ đó thường đem lại chongười ta sự gợi mở bất ngờ nào đó.
Giống như lúc này, có thể làdo vẫn còn ngái ngủ. Trong đầu anh có chút xáo trộn, không tạo nên mộtmạch suy nghĩ mang tính logic chặt chẽ nào, cái xuất hiện trong đầu chỉlà từng hoạt cảnh đơn lẻ, hơn thế chúng vượt qua rất nhanh, qua lại vađập vào nhau.
Lúc thì anh nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện tronggiấc mơ của Mông Thiếu Huy, mẫu tử chia li, lệ tuôn thành suối; lúc thìanh dường như lại trở về với huyệt mộ âm u đáng sợ; lúc thì anh phảngphất như mình đang ở vào vị trí của Phó Ngọc Trụ, đang dùng ống nhòm mục kích tư thế uốn lượn leo cây rất kì quái của con ‘ma nữ’ đó, rồi dầndần biến mất trong đám cành lá sum sê…
Lúc này, anh bỗng mở tomắt, bật người dậy ra khỏi giường, hình ảnh vừa lóe lên trong đầu bỗngchốc cho anh lời giải hợp với logic. Anh lại ngồi ì ra chừng một, haichục phút, luồng suy nghĩ có liên quan càng lúc càng rõ nét. Đúng vậy,đúng vậy, nhất định là như vậy! Đây là hai sợi dây,vượt không gian vàthời gian, không can thiệp đến nhau nhưng lại có liên hệ với nhau.
Rất nhiều điều hình như đều đã có thể giải thích được, dĩ nhiên, vẫn còn một số vấn đề cần tìm hiểu và kiểm chứng thêm.
Sự việc không thể chậm trễ thêm nữa, anh lập tức mang mặc chỉnh tề, quên cả ăn sáng, lao luôn ra ngoài.
Cứ như lối tư duy trước khi khám phá huyệt mộ tối qua thì sáng nay hẳn làanh sẽ đến gặp Tang Quân Dũng vừa mới tỉnh trở lại để hỏi về một số tình hình. Nhưng lúc này La Phi đã đổi ý. Dựa vào kinh nghiệm trước đây củaanh, Tang Quân Dũng chưa chắc đã ngoan ngoãn tiết lộ một số chuyện, chỉbằng cứ theo luồng suy nghĩ của mình mà tự đi khám phá trước đã, đợi thu thập được chứng cứ sát thực rồi quay lại hỏi sau, đây quả là một phương pháp hay để xoay chuyển thế bị động thành thế chủ động. Vả lại, theonhận định hiện nay của anh, Tang Quân Dũng đang ở nhà, sẽ không thể gặpbất trắc gì.
La Phi trước tiên tìm gặp ông Hồ, từ lúc đặt chânlên đảo đến giờ, hai người vẫn chưa có dịp gặp mặt. Bây giờ anh có mộtvài vấn đề cần ông Hồ giải đáp giúp, vì ông Hồ là chủ thuyền dày dạnkinh nghiệm, lẽ dĩ nhiên là người hiểu nhất về vấn đề sông nước.
Trông thấy La Phi đến, ông Hồ hết sức khách khí, hai người hỏi han mấy câu xong, La Phi dẫn dắt vào chủ đề chính.
“Ông Hồ, ông cũng đã trải qua trận sóng thần mười tám năm về trước chứ?”
“Tất nhiền rồi. Tôi bơi giỏi, cơn sóng thần đó cũng chẳng làm gì nổi tôi.”-Ông Hồ tự hào vài câu, sau đó gương mặt biểu lộ vẻ bi thương, “Nhưngđảo Minh Trạch này thật bất hạnh, nhiều nhà chết hết chả còn người nào!”
“Thế theo ông thi thể người tử nạn liệu có khả năng bị sóng đánh dạt lên rất cao không?” La Phi cân nhắc một lát, sợ ông Hồ không hiểu hết ý củaanh, bèn hỏi thẳng luôn, “Ý tôi là, bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’ đó liệucó khi nào là thi thể của người tử nạn bị treo lên cành cây không?”
“Không thể nào. Người dân trên đảo đều sống ở thôn xóm dưới chân núi, khi bịcuốn trôi trước tiên sẽ chìm xuống đáy biển, đợi đến khi thi thể trươngphềnh thì mới nổi lên mặt nước, khi ấy nước biển đã rút xuống, vì thếthi thể người gặp nạn không thể nào leo lên cao thế được.” –lời giảithích của ông Hồ khớp với những gì Tôn Phát Siêu nói mấy ngày trước đó,xem ra lí lẽ này là một thường thức rất cơ bản đối với những người dânquanh năm sống gần biển.
La Phi gật đầu, sau đó đưa ra một giảthiết của mình: “Thế nếu bản thân người gặp nạn bị nước nhấn chìm ở trên cao thì sao? Trong quá trình chìm xuống, thi thể đó liệu có khả năng bị mắc trên cành cây không, đến khi nước biển rút xuống thì nó bị mắc lạitrên dốc núi?”
Ông Hồ hiển nhiên là chưa nghĩ đến khả năng này,ông ngẩn người ra, sau đó nói tiếp: “Điều này thì cũng có khả năng.Nhưng lúc xảy ra sóng thần là vào bốn, năm giờ sáng, ai mà lại leo lênnúi vào cái giờ đó? Vả lại, nếu lúc đó đã ở sẵn trên dốc núi cao, thìkhả năng bị chết đuối dường như là không có.”
La Phi trầm tư giây lát như chợt nhận ra điều gì đó, sau đó bắt đầu hỏi một câu hỏi khác mà mình quan tâm: “Hòa thượng Đức Bình, khi ấy là Thường Kiến, nghe nóiông ất đã cứu sống một vài người trong trận sóng thần, chắc ông biếtchuyện này chứ?”
“Có nghe nói. Đức Bình đúng là một người tốt,chỉ tiếc rằng, ở hiền không hẳn đã gặp lành. Ông ấy đã trông giữ vonglinh cho những người tử nạn trong suốt mười tám năm trời, cuối cùng lạibị chết oan uổng, quả là khiến mọi người bất bình thay cho ông ấy.”–nhắc đến chuyện này, trên mặt ông Hồ biểu lộ vẻ đau thương tiếc nuối.
“Chiếc bè mà ông ấy dùng để cứu người, ông đã nhìn thấy bao giờ chưa?”
“Tất nhiên là nhìn thấy rồi, chính là một cái xuồng gỗ. Cái xuồng đó rất bé, chỉ có thể bơi quanh bờ biển để câu cá hay mò vỏ sò thôi.”
“Thế theo ông, chiếc xuồng đó có thể chở được mấy người?”
“Chắc chỉ hai, ba người là cùng.”
“Chỉ hai, ba người thôi sao? Bốn, năm người không ngồi vừa à?”
“Bốn, năm người?” ông Hồ bĩu môi, “Cũng không hẳn là không thể chở nổi, nhưng như thế khác gì đem tính mệnh ra làm trò đùa, cứ cho là xuồng không bịchìm, thì cũng có nguy cơ bị lật bất cứ lúc nào!”
Những lời nóicủa ông Hồ vừa hay ăn khớp với một vài giả thiết của La Phi. Lúc này anh hài lòng đứng dậy, sau khi chào từ biệt qua loa, anh tiếp tục hướng tới điểm đến tiếp theo.
Hai mươi phút sau, La Phi đã có mặt tại siêu thị nhỏ mà Chu Vĩnh Quý kinh doanh lúc còn sống, đây là nơi duy nhấtkinh doanh bán lẻ những mặt hàng tạp hóa trên đảo. Do cái chết của ChuVĩnh Quý mà mấy ngày nay Quách Quế Chi đã không đến cửa hàng, chỉ có một mình cậu giúp việc có mặt tại cửa hàng.
Trông thấy La Phi đến, cậu giúp việc vội ra chào, lễ phép hỏi: “Cảnh sát La Phi, chú có việc gì hay muốn mua gì không ạ?”
La Phi không vòng vo, vào ngay chủ đề chính: “Chú muốn hỏi. Mấy ngày vừa rồi, hòa thượng Đức Bình có đến đây mua gì không?”
“Dạ có ạ, khoảng bốn, năm ngày trước đây thì phải.”
“Mua những thứ gì?”
“Vài thứ đồ ăn uống. Như bánh quy, bánh mì, nước khoáng v.v… cộng lại kể cũng không ít.”
La Phi gật đầu: “Ừ. Được rồi, cháu cứ làm việc tiếp đi.” Nói xong, anhquay người đi, chả lẽ anh vất vả đến đây, chỉ là để hỏi mấy câu hỏi đơngiản như vậy thôi sao?
Trong đầu La Phi cơ bản đã hình thành nênlớp lang của sự việc, bao gồm cả bí mật của mười tám năm về trước vànhững hiện tượng kì quái mới xảy ra gần đây, tuy một vài chi tiết cụ thể vẫn chưa được rõ ràng, nhưng lúc này anh hoàn toàn tự tin để đối diệnvới Tang Quân Dũng và Kim Chấn Vũ, và sẵn sàng vạch trần những lời nóidối của họ.
Thời cơ đã chín muồi, mọi thứ đã đến lúc đi đến hồi kết.
Nếu đem so sánh, thì La Phi vẫn cảm thấy Tang Quân Dũng dễ đối phó hơn. Vìthế mục tiêu tiếp theo của anh là đến khu vực gần động thạch nhũ để tìmTang Quân Dũng.
Từ siêu thị nhỏ đến động thạch nhũ phải đi quamột thôn nằm ở hướng chính đông, sau đó băng qua đường núi cạnh “Dốc quỷ ám”, đến nửa phía tây của hòn đảo. Thôn này La Phi đã đến nhiều lần nên rất thạo đường. Nhưng hôm nay anh vừa mới đặt chân vào thôn này thì đãcảm thấy một bầu không khí khác thường!
Chỉ thấy rất nhiều ngườidân vội vàng từ trong nhà đổ ra đường, chạy đến khu đất trống ở phía tây nam, trông mặt người nào người ấy đều có vẻ sợ hãi. Anh lấy tay ngănlại một phụ nữ có tuổi, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“‘Dốc quỷám’! Con ma nữ đó lại xuất hiện, mau đi thắp hương đi, cầu cho ma nữ sớm được đầu thai, đừng làm hại cư dân trên đảo nữa.” Người phụ nữ trả lờimột cách vừa rụt rè lại vừa như đúng rồi.
Tình huống bất ngờ xuất hiện này nằm ngoài dự liệu của La Phi, anh biết là có điều gì kì quặctrong đó, vội cùng dòng người rảo bước đến bãi đất trống có thể trựctiếp quan sát “Dốc quỷ ám”. Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn, ở chỗ phiến đáhình mỏ chim ưng ấy, một bóng người đang ngồi yên mặt hướng về phía xómnúi, thân hình trông đúng là mang máng như một người phụ nữ đang ôm con!
Trên bãi đất trống, không ít người dân đang đứng xem, nhiều người còn thắp hương quỳ vái đầy thành ý!
La Phi bỗng sững người trong giây lát, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy đến nhà Phó Ngọc Trụ.
Phó Ngọc Trụ dĩ nhiên đã nghe nói đến chuyện bóng ma hiện hình, nhưng ôngta không đủ can đảm để đi xem, cùng vợ ru rú trong nhà với cảm giác kinh hoàng và bất an. Thấy La Phi đến, ông ta chỉ nhìn La Phi với vẻ hoangmang, không biết trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung điều gì.
“Ống nhòm đâu? Mau đưa ống nhòm cho tôi!” La Phi sốt ruột giục.
Vợ Phó Ngọc Trụ kể cũng còn đủ bình tĩnh, bà ta hiểu dụng ý của La Phi, vội vàng lấy ống nhòm đem ra.
“Không, không được nhìn! Không được nhìn!” Phó Ngọc Trụ vẫn còn chìm trong kíức đáng sợ của mình, mở to mắt lẩm bẩm. La Phi không kịp để ý đến ôngta, cầm lấy ống nhòm lao ra khỏi nhà.
Nhưng anh đã chậm mất mộtbước, đúng lúc anh đang lấy lại tiêu cự, chuẩn bị mục kích bộ mặt thậtcủa “bóng ma” đó, thì đối phương bỗng lắc lư thân mình rồi biến mất giữa vách núi cheo leo! Cảnh tượng này lại gây nên một sự rối loạn trong dân làng vốn đang rất hoang mang và lo lắng.
Có được kinh nghiệm từvụ mộ vong linh, lúc này trong đầu La Phi chợt bừng sáng. Trên vách núi“Dốc quỷ ám”, nhất định là có một con đường hầm bí mật nào đó, kiểu nhưhang núi chẳng hạn, có điều, cửa vào đầu bên kia của hang núi này nằm ởchỗ nào?
Cùng lúc đó, một nghi vấn khác đang khiến anh đau đầu,anh chau mày đứng yên tại chỗ, vắt óc suy nghĩ: Tại sao? Sao lại xuấthiện vào ban ngày? Bất chấp nguy cơ bị bại lộ, rốt cục ả ta muốn gì?
La Phi nhất thời không thể đưa ra lời giải cho câu hỏi này, anh chỉ ngầmdự cảm trong đầu là có điều gì đó không ổn. Đã đến lúc không thể trìhoãn thêm được nữa, nhất định phải nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Anhkhông do dự nữa, mà đến thẳng nhà Tang Quân Dũng.
Khi đến nhàTang Quân Dũng, thì thấy cổng mở toang, con trai anh ta đang đứng ở cổng nhìn xung quanh. La Phi vừa vội bước nhanh vào trong sân, vừa lớn tiếng hỏi: “Bố cháu tỉnh dậy chưa?”
Nghe thấy tiếng La Phi, vợ TangQuân Dũng từ trong phóng bước ra, cướp lời con nói: “Tỉnh từ sáng sớmrồi, người vẫn chưa bình phục mà đã chạy ra ngoài!”
“Gì cơ?” –giọng La Phi không giấu nổi vẻ lo lắng, “Thế anh ta đi đâu?”
“Vừa rồi bên thôn đông kháo nhau là trên ‘Dốc quỷ ám’ lại xuất hiện ma nữ, anh ấy vội chạy ra đó xem.”
Đến thôn đông? Thế thì cũng không có gì nguy hiểm lắm. La Phi thở phào nhẹnhõm, nhưng thắc mắc vẫn còn đó: “Tôi vừa mới từ thôn đông đến đây, saotrên đường đi không gặp anh ta nhỉ?”
“Bố cháu không đến thôn đông đâu, cháu trông thấy bố cháu đi về hướng động thạch nhũ.” – con trai Tang Quân Dũng tiếp lời.
La Phi bỗng cảm thấy co thắt trong lòng, trán đổ mồ hôi. Lúc này anh nhậnra một điều, trong cuộc đấu trí lần này, mình hầu như lại là kẻ thuacuộc!
Lúc anh tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. La Phi xem đồng hồ, đã hơn mười giờsáng. Anh chưa bật dậy ngay, mà nằm trên giường nhắm mắt bắt đầu nghĩmột số việc. Đây là một trong những phương thức tư duy mà anh khá thíchthú, vì nó có thể loại trừ tối đa những yếu tố gây nhiễu từ bên ngoài,tập trung toàn bộ tinh thần vào suy nghĩ có liên quan. Hơn nữa, khi đang ở trong trạng thái vừa mới ngủ dậy, đầu óc thường có khả năng bật ranhững suy nghĩ cổ quái bất ngờ, mà những suy nghĩ đó thường đem lại chongười ta sự gợi mở bất ngờ nào đó.
Giống như lúc này, có thể làdo vẫn còn ngái ngủ. Trong đầu anh có chút xáo trộn, không tạo nên mộtmạch suy nghĩ mang tính logic chặt chẽ nào, cái xuất hiện trong đầu chỉlà từng hoạt cảnh đơn lẻ, hơn thế chúng vượt qua rất nhanh, qua lại vađập vào nhau.
Lúc thì anh nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện tronggiấc mơ của Mông Thiếu Huy, mẫu tử chia li, lệ tuôn thành suối; lúc thìanh dường như lại trở về với huyệt mộ âm u đáng sợ; lúc thì anh phảngphất như mình đang ở vào vị trí của Phó Ngọc Trụ, đang dùng ống nhòm mục kích tư thế uốn lượn leo cây rất kì quái của con ‘ma nữ’ đó, rồi dầndần biến mất trong đám cành lá sum sê…
Lúc này, anh bỗng mở tomắt, bật người dậy ra khỏi giường, hình ảnh vừa lóe lên trong đầu bỗngchốc cho anh lời giải hợp với logic. Anh lại ngồi ì ra chừng một, haichục phút, luồng suy nghĩ có liên quan càng lúc càng rõ nét. Đúng vậy,đúng vậy, nhất định là như vậy! Đây là hai sợi dây,vượt không gian vàthời gian, không can thiệp đến nhau nhưng lại có liên hệ với nhau.
Rất nhiều điều hình như đều đã có thể giải thích được, dĩ nhiên, vẫn còn một số vấn đề cần tìm hiểu và kiểm chứng thêm.
Sự việc không thể chậm trễ thêm nữa, anh lập tức mang mặc chỉnh tề, quên cả ăn sáng, lao luôn ra ngoài.
Cứ như lối tư duy trước khi khám phá huyệt mộ tối qua thì sáng nay hẳn làanh sẽ đến gặp Tang Quân Dũng vừa mới tỉnh trở lại để hỏi về một số tình hình. Nhưng lúc này La Phi đã đổi ý. Dựa vào kinh nghiệm trước đây củaanh, Tang Quân Dũng chưa chắc đã ngoan ngoãn tiết lộ một số chuyện, chỉbằng cứ theo luồng suy nghĩ của mình mà tự đi khám phá trước đã, đợi thu thập được chứng cứ sát thực rồi quay lại hỏi sau, đây quả là một phương pháp hay để xoay chuyển thế bị động thành thế chủ động. Vả lại, theonhận định hiện nay của anh, Tang Quân Dũng đang ở nhà, sẽ không thể gặpbất trắc gì.
La Phi trước tiên tìm gặp ông Hồ, từ lúc đặt chânlên đảo đến giờ, hai người vẫn chưa có dịp gặp mặt. Bây giờ anh có mộtvài vấn đề cần ông Hồ giải đáp giúp, vì ông Hồ là chủ thuyền dày dạnkinh nghiệm, lẽ dĩ nhiên là người hiểu nhất về vấn đề sông nước.
Trông thấy La Phi đến, ông Hồ hết sức khách khí, hai người hỏi han mấy câu xong, La Phi dẫn dắt vào chủ đề chính.
“Ông Hồ, ông cũng đã trải qua trận sóng thần mười tám năm về trước chứ?”
“Tất nhiền rồi. Tôi bơi giỏi, cơn sóng thần đó cũng chẳng làm gì nổi tôi.”-Ông Hồ tự hào vài câu, sau đó gương mặt biểu lộ vẻ bi thương, “Nhưngđảo Minh Trạch này thật bất hạnh, nhiều nhà chết hết chả còn người nào!”
“Thế theo ông thi thể người tử nạn liệu có khả năng bị sóng đánh dạt lên rất cao không?” La Phi cân nhắc một lát, sợ ông Hồ không hiểu hết ý củaanh, bèn hỏi thẳng luôn, “Ý tôi là, bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’ đó liệucó khi nào là thi thể của người tử nạn bị treo lên cành cây không?”
“Không thể nào. Người dân trên đảo đều sống ở thôn xóm dưới chân núi, khi bịcuốn trôi trước tiên sẽ chìm xuống đáy biển, đợi đến khi thi thể trươngphềnh thì mới nổi lên mặt nước, khi ấy nước biển đã rút xuống, vì thếthi thể người gặp nạn không thể nào leo lên cao thế được.” –lời giảithích của ông Hồ khớp với những gì Tôn Phát Siêu nói mấy ngày trước đó,xem ra lí lẽ này là một thường thức rất cơ bản đối với những người dânquanh năm sống gần biển.
La Phi gật đầu, sau đó đưa ra một giảthiết của mình: “Thế nếu bản thân người gặp nạn bị nước nhấn chìm ở trên cao thì sao? Trong quá trình chìm xuống, thi thể đó liệu có khả năng bị mắc trên cành cây không, đến khi nước biển rút xuống thì nó bị mắc lạitrên dốc núi?”
Ông Hồ hiển nhiên là chưa nghĩ đến khả năng này,ông ngẩn người ra, sau đó nói tiếp: “Điều này thì cũng có khả năng.Nhưng lúc xảy ra sóng thần là vào bốn, năm giờ sáng, ai mà lại leo lênnúi vào cái giờ đó? Vả lại, nếu lúc đó đã ở sẵn trên dốc núi cao, thìkhả năng bị chết đuối dường như là không có.”
La Phi trầm tư giây lát như chợt nhận ra điều gì đó, sau đó bắt đầu hỏi một câu hỏi khác mà mình quan tâm: “Hòa thượng Đức Bình, khi ấy là Thường Kiến, nghe nóiông ất đã cứu sống một vài người trong trận sóng thần, chắc ông biếtchuyện này chứ?”
“Có nghe nói. Đức Bình đúng là một người tốt,chỉ tiếc rằng, ở hiền không hẳn đã gặp lành. Ông ấy đã trông giữ vonglinh cho những người tử nạn trong suốt mười tám năm trời, cuối cùng lạibị chết oan uổng, quả là khiến mọi người bất bình thay cho ông ấy.”–nhắc đến chuyện này, trên mặt ông Hồ biểu lộ vẻ đau thương tiếc nuối.
“Chiếc bè mà ông ấy dùng để cứu người, ông đã nhìn thấy bao giờ chưa?”
“Tất nhiên là nhìn thấy rồi, chính là một cái xuồng gỗ. Cái xuồng đó rất bé, chỉ có thể bơi quanh bờ biển để câu cá hay mò vỏ sò thôi.”
“Thế theo ông, chiếc xuồng đó có thể chở được mấy người?”
“Chắc chỉ hai, ba người là cùng.”
“Chỉ hai, ba người thôi sao? Bốn, năm người không ngồi vừa à?”
“Bốn, năm người?” ông Hồ bĩu môi, “Cũng không hẳn là không thể chở nổi, nhưng như thế khác gì đem tính mệnh ra làm trò đùa, cứ cho là xuồng không bịchìm, thì cũng có nguy cơ bị lật bất cứ lúc nào!”
Những lời nóicủa ông Hồ vừa hay ăn khớp với một vài giả thiết của La Phi. Lúc này anh hài lòng đứng dậy, sau khi chào từ biệt qua loa, anh tiếp tục hướng tới điểm đến tiếp theo.
Hai mươi phút sau, La Phi đã có mặt tại siêu thị nhỏ mà Chu Vĩnh Quý kinh doanh lúc còn sống, đây là nơi duy nhấtkinh doanh bán lẻ những mặt hàng tạp hóa trên đảo. Do cái chết của ChuVĩnh Quý mà mấy ngày nay Quách Quế Chi đã không đến cửa hàng, chỉ có một mình cậu giúp việc có mặt tại cửa hàng.
Trông thấy La Phi đến, cậu giúp việc vội ra chào, lễ phép hỏi: “Cảnh sát La Phi, chú có việc gì hay muốn mua gì không ạ?”
La Phi không vòng vo, vào ngay chủ đề chính: “Chú muốn hỏi. Mấy ngày vừa rồi, hòa thượng Đức Bình có đến đây mua gì không?”
“Dạ có ạ, khoảng bốn, năm ngày trước đây thì phải.”
“Mua những thứ gì?”
“Vài thứ đồ ăn uống. Như bánh quy, bánh mì, nước khoáng v.v… cộng lại kể cũng không ít.”
La Phi gật đầu: “Ừ. Được rồi, cháu cứ làm việc tiếp đi.” Nói xong, anhquay người đi, chả lẽ anh vất vả đến đây, chỉ là để hỏi mấy câu hỏi đơngiản như vậy thôi sao?
Trong đầu La Phi cơ bản đã hình thành nênlớp lang của sự việc, bao gồm cả bí mật của mười tám năm về trước vànhững hiện tượng kì quái mới xảy ra gần đây, tuy một vài chi tiết cụ thể vẫn chưa được rõ ràng, nhưng lúc này anh hoàn toàn tự tin để đối diệnvới Tang Quân Dũng và Kim Chấn Vũ, và sẵn sàng vạch trần những lời nóidối của họ.
Thời cơ đã chín muồi, mọi thứ đã đến lúc đi đến hồi kết.
Nếu đem so sánh, thì La Phi vẫn cảm thấy Tang Quân Dũng dễ đối phó hơn. Vìthế mục tiêu tiếp theo của anh là đến khu vực gần động thạch nhũ để tìmTang Quân Dũng.
Từ siêu thị nhỏ đến động thạch nhũ phải đi quamột thôn nằm ở hướng chính đông, sau đó băng qua đường núi cạnh “Dốc quỷ ám”, đến nửa phía tây của hòn đảo. Thôn này La Phi đã đến nhiều lần nên rất thạo đường. Nhưng hôm nay anh vừa mới đặt chân vào thôn này thì đãcảm thấy một bầu không khí khác thường!
Chỉ thấy rất nhiều ngườidân vội vàng từ trong nhà đổ ra đường, chạy đến khu đất trống ở phía tây nam, trông mặt người nào người ấy đều có vẻ sợ hãi. Anh lấy tay ngănlại một phụ nữ có tuổi, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“‘Dốc quỷám’! Con ma nữ đó lại xuất hiện, mau đi thắp hương đi, cầu cho ma nữ sớm được đầu thai, đừng làm hại cư dân trên đảo nữa.” Người phụ nữ trả lờimột cách vừa rụt rè lại vừa như đúng rồi.
Tình huống bất ngờ xuất hiện này nằm ngoài dự liệu của La Phi, anh biết là có điều gì kì quặctrong đó, vội cùng dòng người rảo bước đến bãi đất trống có thể trựctiếp quan sát “Dốc quỷ ám”. Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn, ở chỗ phiến đáhình mỏ chim ưng ấy, một bóng người đang ngồi yên mặt hướng về phía xómnúi, thân hình trông đúng là mang máng như một người phụ nữ đang ôm con!
Trên bãi đất trống, không ít người dân đang đứng xem, nhiều người còn thắp hương quỳ vái đầy thành ý!
La Phi bỗng sững người trong giây lát, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy đến nhà Phó Ngọc Trụ.
Phó Ngọc Trụ dĩ nhiên đã nghe nói đến chuyện bóng ma hiện hình, nhưng ôngta không đủ can đảm để đi xem, cùng vợ ru rú trong nhà với cảm giác kinh hoàng và bất an. Thấy La Phi đến, ông ta chỉ nhìn La Phi với vẻ hoangmang, không biết trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung điều gì.
“Ống nhòm đâu? Mau đưa ống nhòm cho tôi!” La Phi sốt ruột giục.
Vợ Phó Ngọc Trụ kể cũng còn đủ bình tĩnh, bà ta hiểu dụng ý của La Phi, vội vàng lấy ống nhòm đem ra.
“Không, không được nhìn! Không được nhìn!” Phó Ngọc Trụ vẫn còn chìm trong kíức đáng sợ của mình, mở to mắt lẩm bẩm. La Phi không kịp để ý đến ôngta, cầm lấy ống nhòm lao ra khỏi nhà.
Nhưng anh đã chậm mất mộtbước, đúng lúc anh đang lấy lại tiêu cự, chuẩn bị mục kích bộ mặt thậtcủa “bóng ma” đó, thì đối phương bỗng lắc lư thân mình rồi biến mất giữa vách núi cheo leo! Cảnh tượng này lại gây nên một sự rối loạn trong dân làng vốn đang rất hoang mang và lo lắng.
Có được kinh nghiệm từvụ mộ vong linh, lúc này trong đầu La Phi chợt bừng sáng. Trên vách núi“Dốc quỷ ám”, nhất định là có một con đường hầm bí mật nào đó, kiểu nhưhang núi chẳng hạn, có điều, cửa vào đầu bên kia của hang núi này nằm ởchỗ nào?
Cùng lúc đó, một nghi vấn khác đang khiến anh đau đầu,anh chau mày đứng yên tại chỗ, vắt óc suy nghĩ: Tại sao? Sao lại xuấthiện vào ban ngày? Bất chấp nguy cơ bị bại lộ, rốt cục ả ta muốn gì?
La Phi nhất thời không thể đưa ra lời giải cho câu hỏi này, anh chỉ ngầmdự cảm trong đầu là có điều gì đó không ổn. Đã đến lúc không thể trìhoãn thêm được nữa, nhất định phải nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Anhkhông do dự nữa, mà đến thẳng nhà Tang Quân Dũng.
Khi đến nhàTang Quân Dũng, thì thấy cổng mở toang, con trai anh ta đang đứng ở cổng nhìn xung quanh. La Phi vừa vội bước nhanh vào trong sân, vừa lớn tiếng hỏi: “Bố cháu tỉnh dậy chưa?”
Nghe thấy tiếng La Phi, vợ TangQuân Dũng từ trong phóng bước ra, cướp lời con nói: “Tỉnh từ sáng sớmrồi, người vẫn chưa bình phục mà đã chạy ra ngoài!”
“Gì cơ?” –giọng La Phi không giấu nổi vẻ lo lắng, “Thế anh ta đi đâu?”
“Vừa rồi bên thôn đông kháo nhau là trên ‘Dốc quỷ ám’ lại xuất hiện ma nữ, anh ấy vội chạy ra đó xem.”
Đến thôn đông? Thế thì cũng không có gì nguy hiểm lắm. La Phi thở phào nhẹnhõm, nhưng thắc mắc vẫn còn đó: “Tôi vừa mới từ thôn đông đến đây, saotrên đường đi không gặp anh ta nhỉ?”
“Bố cháu không đến thôn đông đâu, cháu trông thấy bố cháu đi về hướng động thạch nhũ.” – con trai Tang Quân Dũng tiếp lời.
La Phi bỗng cảm thấy co thắt trong lòng, trán đổ mồ hôi. Lúc này anh nhậnra một điều, trong cuộc đấu trí lần này, mình hầu như lại là kẻ thuacuộc!
/29
|