Không nhận chủ sao? Cố Tích Cửu xoay tròn nó trên ngón tay trỏ vài vòng: Ta đây cũng không muốn có ngươi...... Nàng giơ tay lên và ném nó lên trên chiếc giường hàn ngọc!
Đừng! Lắc tay Thương Khung Ngọc vừa mới rơi xuống giường đã rùng mình run rẩy nơi đó, nó dường như rất muốn nhảy lên ngay lập tức, nhưng toàn bộ cơ thể đều bị đông cứng. Sương giá trên những viên đá quý đủ màu sắc nhanh chóng tràn ra, gần như trở thành một phần của chiếc giường hàn ngọc.........
Cố Tích Cửu không ngờ sẽ có hiệu quả mạnh như vậy, nàng cau mày, đang muốn giơ tay nhặt nó lên.
Có một ánh sáng màu xanh mờ nhạt hiện lên, lắc tay Thương Khung Ngọc bỗng nhiên thay đổi bộ dáng, trực tiếp biến thành một chiếc vòng tay xanh biếc lăn xuống, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt sàn.
Cố Tích Cửu híp đôi mắt lại, giơ tay nhặt nó lên: Thương Khung Ngọc đúng không? Thì ra ngươi cũng biết tới thuật biến hóa! Tới, chúng ta hãy cùng nói chuyện nhân sinh*! (Cuộc sống)
Thương Khung Ngọc: ...... Nó bỗng nhiên rùng mình một cái! Nó cảm thấy có một loại dự cảm không ổn.
......
Một khắc sau (15ph).
Thông qua một khắc giao lưu sâu sắc, dưới tình huống Thương Khung Ngọc bị người uy hiếp, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận vài điều kiện nhục nhã của Cố Tích Cửu.
Ví dụ như gọi nàng là chủ nhân, ví dụ như những ngày sau này phải xuất hiện dưới hình dạng một chiếc vòng tay, hơn nữa còn là chiếc vòng tay ngọc bích không đáng kể.
Lúc này Thương Khung Ngọc đã biến thành chiếc vòng ngọc bích nằm ở trong lòng bàn tay Cố Tích Cửu, nó vẫn còn có chút bất bình: Ta cảm thấy hình dáng này không đẹp lắm, rất không thích hợp với ta......
Cố Tích Cửu vỗ về nó: Hình dáng này là điệu thấp xa hoa, đi theo ta không cần giống như con công khoe mẽ, như thế thực sự không đúng phong cách của ta.
Thương Khung Ngọc: ......
Nữ nhân không có ánh mắt!
Thương Khung Ngọc chửi thầm, nhưng không thể đi ngược lại mong muốn của Cố Tích Cửu, rốt cuộc nó vẫn muốn đi theo nàng.
Cố Tích Cửu tương đối hài lòng với hình dáng hiện tại của nó.
Thứ này vốn quá chói mắt, tự bản thân mang theo một vòng phật quang. Nếu nàng mang nó đi tới bất cứ nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn vào, quả thực chính là bia ngắm sống! Những gì nàng cần bây giờ chính là điệu thấp.
Nữ nhân, hiện tại ngươi có thể đeo ta ở trên cổ tay. Thương Khung Ngọc nói chuyện với khẩu khí ban ân.
Ngươi gọi ta là gì? Cố Tích Cửu nói giọng lạnh băng.
Chủ nhân...... Thương Khung Ngọc miễn cưỡng sửa miệng.
Xem như chấp nhận được!
Lúc này Cố Tích Cửu mới đeo nó trên cổ tay trắng trẻo của mình.
Cổ tay của nàng rất mảnh khảnh, chiếc vòng tay này đeo vào có chút quá cỡ, Cố Tích Cửu vừa vung tay suýt nữa đã làm rơi nó.
Nó vội vàng thu nhỏ một vòng, rốt cuộc biến thành kích cỡ thích hợp với nàng, ổn định nằm trên cổ tay nàng.
Tiểu Thương, ngoại trừ việc ngươi có thể dùng tâm linh giao lưu với ta, tùy ý biến ra các loại vật phẩm trang sức, ngươi còn có công dụng gì? Cố Tích Cửu muốn biết nhiều hơn về nó một chút, rốt cuộc thứ này tự xưng mình là thần vật.
Tiểu Thương là một cái tên mà Cố Tích Cửu vừa đặt cho nó, mặc dù Thương Khung Ngọc nghiêm túc chống lại ý tưởng này, nhưng Cố Tích Cửu chỉ cho nó hai lựa chọn.
Tiểu Thương, tiểu Khung.
Tiểu Khung (小穹) có nghĩa khá tốt, nhưng gọi ra thì lại không hay, gần giống như tiểu Cùng (小穷: nghĩa là tiểu nghèo), quá không may mắn, vì thế cuối cùng nó vẫn lựa chọn tên là tiểu Thương.
Ta có thể cố vấn miễn phí cho ngươi.
Cố Tích Cửu nhìn nó không nói lời nào, rõ ràng nàng không có hứng thú.
Lắc tay Thương Khung Ngọc tạm dừng lại trước khi nói tiếp: Ta còn có thể cung cấp một số phối phương luyện dược cho ngươi......
Cố Tích Cửu nhìn móng tay của mình, thờ ơ nói: Ta biết về phối phương không kém so với ngươi, có khi còn nhiều hơn ngươi!
Thương Khung Ngọc nói thêm vài chỗ tốt của mình, nhưng thật không may, Cố Tích Cửu đều không có hứng thú, nàng thậm chí còn có chút ghét bỏ. Thương Khung Ngọc bất lực, đành phải đưa ra con át chủ bài: Ta có thể cung cấp không gian cho ngươi......
Đừng! Lắc tay Thương Khung Ngọc vừa mới rơi xuống giường đã rùng mình run rẩy nơi đó, nó dường như rất muốn nhảy lên ngay lập tức, nhưng toàn bộ cơ thể đều bị đông cứng. Sương giá trên những viên đá quý đủ màu sắc nhanh chóng tràn ra, gần như trở thành một phần của chiếc giường hàn ngọc.........
Cố Tích Cửu không ngờ sẽ có hiệu quả mạnh như vậy, nàng cau mày, đang muốn giơ tay nhặt nó lên.
Có một ánh sáng màu xanh mờ nhạt hiện lên, lắc tay Thương Khung Ngọc bỗng nhiên thay đổi bộ dáng, trực tiếp biến thành một chiếc vòng tay xanh biếc lăn xuống, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt sàn.
Cố Tích Cửu híp đôi mắt lại, giơ tay nhặt nó lên: Thương Khung Ngọc đúng không? Thì ra ngươi cũng biết tới thuật biến hóa! Tới, chúng ta hãy cùng nói chuyện nhân sinh*! (Cuộc sống)
Thương Khung Ngọc: ...... Nó bỗng nhiên rùng mình một cái! Nó cảm thấy có một loại dự cảm không ổn.
......
Một khắc sau (15ph).
Thông qua một khắc giao lưu sâu sắc, dưới tình huống Thương Khung Ngọc bị người uy hiếp, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận vài điều kiện nhục nhã của Cố Tích Cửu.
Ví dụ như gọi nàng là chủ nhân, ví dụ như những ngày sau này phải xuất hiện dưới hình dạng một chiếc vòng tay, hơn nữa còn là chiếc vòng tay ngọc bích không đáng kể.
Lúc này Thương Khung Ngọc đã biến thành chiếc vòng ngọc bích nằm ở trong lòng bàn tay Cố Tích Cửu, nó vẫn còn có chút bất bình: Ta cảm thấy hình dáng này không đẹp lắm, rất không thích hợp với ta......
Cố Tích Cửu vỗ về nó: Hình dáng này là điệu thấp xa hoa, đi theo ta không cần giống như con công khoe mẽ, như thế thực sự không đúng phong cách của ta.
Thương Khung Ngọc: ......
Nữ nhân không có ánh mắt!
Thương Khung Ngọc chửi thầm, nhưng không thể đi ngược lại mong muốn của Cố Tích Cửu, rốt cuộc nó vẫn muốn đi theo nàng.
Cố Tích Cửu tương đối hài lòng với hình dáng hiện tại của nó.
Thứ này vốn quá chói mắt, tự bản thân mang theo một vòng phật quang. Nếu nàng mang nó đi tới bất cứ nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn vào, quả thực chính là bia ngắm sống! Những gì nàng cần bây giờ chính là điệu thấp.
Nữ nhân, hiện tại ngươi có thể đeo ta ở trên cổ tay. Thương Khung Ngọc nói chuyện với khẩu khí ban ân.
Ngươi gọi ta là gì? Cố Tích Cửu nói giọng lạnh băng.
Chủ nhân...... Thương Khung Ngọc miễn cưỡng sửa miệng.
Xem như chấp nhận được!
Lúc này Cố Tích Cửu mới đeo nó trên cổ tay trắng trẻo của mình.
Cổ tay của nàng rất mảnh khảnh, chiếc vòng tay này đeo vào có chút quá cỡ, Cố Tích Cửu vừa vung tay suýt nữa đã làm rơi nó.
Nó vội vàng thu nhỏ một vòng, rốt cuộc biến thành kích cỡ thích hợp với nàng, ổn định nằm trên cổ tay nàng.
Tiểu Thương, ngoại trừ việc ngươi có thể dùng tâm linh giao lưu với ta, tùy ý biến ra các loại vật phẩm trang sức, ngươi còn có công dụng gì? Cố Tích Cửu muốn biết nhiều hơn về nó một chút, rốt cuộc thứ này tự xưng mình là thần vật.
Tiểu Thương là một cái tên mà Cố Tích Cửu vừa đặt cho nó, mặc dù Thương Khung Ngọc nghiêm túc chống lại ý tưởng này, nhưng Cố Tích Cửu chỉ cho nó hai lựa chọn.
Tiểu Thương, tiểu Khung.
Tiểu Khung (小穹) có nghĩa khá tốt, nhưng gọi ra thì lại không hay, gần giống như tiểu Cùng (小穷: nghĩa là tiểu nghèo), quá không may mắn, vì thế cuối cùng nó vẫn lựa chọn tên là tiểu Thương.
Ta có thể cố vấn miễn phí cho ngươi.
Cố Tích Cửu nhìn nó không nói lời nào, rõ ràng nàng không có hứng thú.
Lắc tay Thương Khung Ngọc tạm dừng lại trước khi nói tiếp: Ta còn có thể cung cấp một số phối phương luyện dược cho ngươi......
Cố Tích Cửu nhìn móng tay của mình, thờ ơ nói: Ta biết về phối phương không kém so với ngươi, có khi còn nhiều hơn ngươi!
Thương Khung Ngọc nói thêm vài chỗ tốt của mình, nhưng thật không may, Cố Tích Cửu đều không có hứng thú, nàng thậm chí còn có chút ghét bỏ. Thương Khung Ngọc bất lực, đành phải đưa ra con át chủ bài: Ta có thể cung cấp không gian cho ngươi......
/650
|