Người này hiện tại chính là hy vọng duy nhất của hắn ——
Thái tử, Tứ hoàng tử cũng không bắt được hắn, người của chúng ta cũng đang âm thầm theo dõi người bọn họ. Nếu vị công tử kia xác thật rơi vào trong tay bọn họ, người của chúng ta sẽ ra tay đoạt người bằng mọi giá......
Dung Già La hơi gật gật đầu, ám vệ bên ngoài vẫn chưa truyền đến tin tức gì xấu, khiến hắn còn có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Những việc này tuy rằng có thể hiểu rõ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy người, sự tình rất quan trọng, Dung Già La chung quy vẫn không yên lòng. Thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng ngồi không yên, tuỳ tay ném chiếc vòng tay trong tay, đứng lên khỏi ghế, dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng lớn bên ngoài, không nhịn được thở dài một hơi: Đêm đã sang canh hai, Hắc Hồ, ngươi nói hắn có thể không tới hay không?
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Phía sau, hình như chợt có tiếng động lạ, Hắc Hồ nhẹ nhàng thở ra một tiếng: Thái tử! Hắn...... hắn tới! Âm điệu giống như kinh ngạc lại giống như vui mừng.
Dung Già La ngẩn ra, chợt quay đầu lại.
Ở phía sau cách hắn không xa, có một người đang đứng, một bộ đồ đen gần như hợp nhất với màu của bóng đêm. Dáng người bình thường, không thể nhìn thấy được dung mạo. Cái đầu thấp bé, đúng là người đã để lại hạc giấy cho hắn ở nhà đấu giá.
Người này giống như thoát ra từ dưới nền đất, một đôi con ngươi nhìn hắn, nói chuyện dứt khoát lưu loát: Điện hạ, vật ta muốn đã mua được chứ?
Mua...... đã mua được, ở ngay nơi đó...... Phương thức xuất hiện của người này quá quỷ dị, Dung Già La vẫn luôn trấn định khi nói chuyện có hơi chút nói lắp, một lóng tay chỉ về phía trên bàn: Ở nơi đó!
Người này tất nhiên là Cố Tích Cửu hoá trang, nàng vẫn dịch dung thành bộ dáng khi ở nhà đấu giá, vì thế Dung Già La liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cố Tích Cửu sờ vào vòng tay nhìn nhìn, quả nhiên là chuỗi vòng tay Thương Khung Ngọc. Chẳng qua hiện tại màu sắc của nó có chút ảm đạm, ánh sáng cầu vồng khiến người loá mắt cũng đã biến mất, nhìn qua giống như một chuỗi vòng tay đá quý bình thường.
Đây không phải là đồ giả chứ?
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Dung Già La một cái, Dung Già La vội nói: Vật ấy rất kỳ quái, bổn cung khi mới có được nó tới tay, ánh sáng trên đó vẫn sáng giống như lúc ban đầu, nhưng đặt ở bên người một đêm, sang ngày hôm sau chính là bộ dáng này.
Cố Tích Cửu lại nhìn kỹ xem vòng tay, xác thật vẫn là chiếc vòng kia, không hề bị đánh tráo.
Như vậy, hiện tại nó mang bộ dáng muốn chết? Chẳng lẽ cần phải nạp điện cho nó? Hiện tại không có điện?
Nàng dùng đầu ngón tay gõ gõ ở giữa chiếc vòng tay, nơi vỏ ngoài có đầy màu xanh: Uy, ngươi còn sống hay không?
Vòng tay vẫn đen như cũ, thậm chí ngay cả chút ánh sáng loé lên cũng không hề có.
Cố Tích Cửu lập tức ném vòng tay về phía trên bàn: Nếu đã hỏng rồi, ta đây giữ ngươi cũng vô dụng......
Một câu của nàng vừa rơi xuống, vòng tay đột nhiên sáng lên một chút, một giọng nói nổi giận đùng đùng truyền đến trong óc Cố Tích Cửu: Nữ nhân, ngươi dám vứt bỏ ta lần nữa thử xem!
Ngươi còn sống sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về thiên đường. Cố Tích Cửu giao lưu với nó trong đầu.
Bản thần ngọc chỉ không muốn quấy rầy ngươi, tối hôm qua ngươi rõ ràng có thể đưa ta đi cùng, nhưng ngươi không quan tâm mà rời đi trước!
Ngươi không phải Thương Khung Ngọc rất mạnh hay sao? Vì sao không tự mình đi theo?
Chân thân ta vẫn còn ở nơi đó...... Huống chi, nếu ta tự mình tùy tiện cứ thế đi theo ngươi, như vậy sẽ rất mất mặt?
Thì ra cái vòng tay hỏng này vẫn là một vật ngạo kiều! (Ngạo trong ngạo mạn; kiều: đáng yêu)
Cố Tích Cửu buồn bực: Nếu ta không mua được ngươi, ngươi có phải sẽ tiếp tục một mình ngốc ở nhà đấu giá ngạo kiều cả đời hay không?
Vòng tay Thương Khung Ngọc: ...... Nó thật sự cả, thấy rất chán nản.
Thái tử, Tứ hoàng tử cũng không bắt được hắn, người của chúng ta cũng đang âm thầm theo dõi người bọn họ. Nếu vị công tử kia xác thật rơi vào trong tay bọn họ, người của chúng ta sẽ ra tay đoạt người bằng mọi giá......
Dung Già La hơi gật gật đầu, ám vệ bên ngoài vẫn chưa truyền đến tin tức gì xấu, khiến hắn còn có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Những việc này tuy rằng có thể hiểu rõ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy người, sự tình rất quan trọng, Dung Già La chung quy vẫn không yên lòng. Thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng ngồi không yên, tuỳ tay ném chiếc vòng tay trong tay, đứng lên khỏi ghế, dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng lớn bên ngoài, không nhịn được thở dài một hơi: Đêm đã sang canh hai, Hắc Hồ, ngươi nói hắn có thể không tới hay không?
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Phía sau, hình như chợt có tiếng động lạ, Hắc Hồ nhẹ nhàng thở ra một tiếng: Thái tử! Hắn...... hắn tới! Âm điệu giống như kinh ngạc lại giống như vui mừng.
Dung Già La ngẩn ra, chợt quay đầu lại.
Ở phía sau cách hắn không xa, có một người đang đứng, một bộ đồ đen gần như hợp nhất với màu của bóng đêm. Dáng người bình thường, không thể nhìn thấy được dung mạo. Cái đầu thấp bé, đúng là người đã để lại hạc giấy cho hắn ở nhà đấu giá.
Người này giống như thoát ra từ dưới nền đất, một đôi con ngươi nhìn hắn, nói chuyện dứt khoát lưu loát: Điện hạ, vật ta muốn đã mua được chứ?
Mua...... đã mua được, ở ngay nơi đó...... Phương thức xuất hiện của người này quá quỷ dị, Dung Già La vẫn luôn trấn định khi nói chuyện có hơi chút nói lắp, một lóng tay chỉ về phía trên bàn: Ở nơi đó!
Người này tất nhiên là Cố Tích Cửu hoá trang, nàng vẫn dịch dung thành bộ dáng khi ở nhà đấu giá, vì thế Dung Già La liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cố Tích Cửu sờ vào vòng tay nhìn nhìn, quả nhiên là chuỗi vòng tay Thương Khung Ngọc. Chẳng qua hiện tại màu sắc của nó có chút ảm đạm, ánh sáng cầu vồng khiến người loá mắt cũng đã biến mất, nhìn qua giống như một chuỗi vòng tay đá quý bình thường.
Đây không phải là đồ giả chứ?
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Dung Già La một cái, Dung Già La vội nói: Vật ấy rất kỳ quái, bổn cung khi mới có được nó tới tay, ánh sáng trên đó vẫn sáng giống như lúc ban đầu, nhưng đặt ở bên người một đêm, sang ngày hôm sau chính là bộ dáng này.
Cố Tích Cửu lại nhìn kỹ xem vòng tay, xác thật vẫn là chiếc vòng kia, không hề bị đánh tráo.
Như vậy, hiện tại nó mang bộ dáng muốn chết? Chẳng lẽ cần phải nạp điện cho nó? Hiện tại không có điện?
Nàng dùng đầu ngón tay gõ gõ ở giữa chiếc vòng tay, nơi vỏ ngoài có đầy màu xanh: Uy, ngươi còn sống hay không?
Vòng tay vẫn đen như cũ, thậm chí ngay cả chút ánh sáng loé lên cũng không hề có.
Cố Tích Cửu lập tức ném vòng tay về phía trên bàn: Nếu đã hỏng rồi, ta đây giữ ngươi cũng vô dụng......
Một câu của nàng vừa rơi xuống, vòng tay đột nhiên sáng lên một chút, một giọng nói nổi giận đùng đùng truyền đến trong óc Cố Tích Cửu: Nữ nhân, ngươi dám vứt bỏ ta lần nữa thử xem!
Ngươi còn sống sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về thiên đường. Cố Tích Cửu giao lưu với nó trong đầu.
Bản thần ngọc chỉ không muốn quấy rầy ngươi, tối hôm qua ngươi rõ ràng có thể đưa ta đi cùng, nhưng ngươi không quan tâm mà rời đi trước!
Ngươi không phải Thương Khung Ngọc rất mạnh hay sao? Vì sao không tự mình đi theo?
Chân thân ta vẫn còn ở nơi đó...... Huống chi, nếu ta tự mình tùy tiện cứ thế đi theo ngươi, như vậy sẽ rất mất mặt?
Thì ra cái vòng tay hỏng này vẫn là một vật ngạo kiều! (Ngạo trong ngạo mạn; kiều: đáng yêu)
Cố Tích Cửu buồn bực: Nếu ta không mua được ngươi, ngươi có phải sẽ tiếp tục một mình ngốc ở nhà đấu giá ngạo kiều cả đời hay không?
Vòng tay Thương Khung Ngọc: ...... Nó thật sự cả, thấy rất chán nản.
/650
|