Cố Tích Cửu gật đầu, lấy ra một tờ giấy, đặt trên một tảng đá lớn bên cạnh, bắt đầu viết một số chữ trên đó, sau đó gọi mấy người kia tới: "Đây là giấy sinh tử, sau khi các ngươi ký tên, lập tức có thể buông lỏng tay chân đánh lớn một trận! Bất kể sống chết, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của mình!"
Hoàng Thiên Hành sửng sốt, trừng mắt với Cố Tích Cửu: "Ngươi nghiêm túc sao? Nếu lão tử thật sự đánh chết nàng, các ngươi sẽ không báo thù cho nàng đấy chứ? Không được, Yến Trần sẽ không tha cho ta......"
"Sau khi ký giấy sinh tử, sống chết đều do duyên phận, không ai có thể can thiệp được.
Yến Trần cũng biết điều này, sẽ không tìm ngươi phiền toái.
Chỉ xem ngươi dám ký hay không." Cố Tích Cửu nói giọng nhẹ nhàng bâng quơ.
Hoàng Thiên Hành quyết tâm: "Được! Vậy hai người các ngươi sẽ là người làm chứng! Cũng phải ký tên của mình lên đó!"
"Không thành vấn đề." Cố Tích Cửu ký tên của mình lên đó.
Thiên Linh Vũ vẫn rất tin tưởng Cố Tích Cửu, vì thế sau khi hắn ngập ngừng một lát cũng ký tên của mình lên đó.
Khuôn mặt nhỏ của Lam Ngoại Hồ tái nhợt, nhưng nàng ấy vẫn cắn chặt môi ký tên của mình.
Hoàng Thiên Hành đã bị ép đến như vậy, không thể không ký, vì thế hắn ta cũng ký tên xuống.
Cố Tích Cửu phẩy phẩy tờ giấy sinh tử, khiến cho mực phía trên khô ráo, sao đó nhẹ nhàng cười.
Nụ cười kia nhìn như thế nào cũng cảm thấy rất lạnh, khiến Hoàng Thiên Hành rùng mình.
Cố Tích Cửu nhìn Lam Ngoại Hồ: "Tiểu hồ ly, công phu của ngươi vẫn luôn mạnh hơn hắn, chỉ là ngươi quá mềm lòng, lúc đánh nhau không hạ thủ được.
Một khi ngươi thật sự buông tay, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi.
Bây giờ là lúc ngươi chứng tỏ bản thân! Nhớ kỹ một câu, người dũng cảm luôn thắng, lúc này ngươi phải chiến đấu hết mình!"
Không ai có thể trốn dưới đôi cánh của người khác mãi, cần phải dựa vào chính bản thân mình.
Cái mà Lam Ngoại Hồ thiếu chính là một chút tàn nhẫn.
Trái tim nàng ấy quá mềm yếu, luôn sợ khống chế lực đạo không tốt sẽ tổn thương tới người khác.
Nếu nàng ấy được nuôi dưỡng giống như đại tiểu thư khuê các, nàng ấy như vậy cũng rất bình thường.
Nhưng bây giờ nàng ấy đang ở Thiên Tụ Đường, nơi chỉ có cường giả mới được xem trọng, bản thân mình không tự vùng lên, chỉ có thể tụt lại phía sau, bị ăn đòn, bị ức hiếp mà thôi!
Vì vậy, lúc này Cố Tích Cửu phải ép nàng ấy đột phá hàng phòng thủ của chính mình.
Ánh mắt Lam Ngoại Hồ lấp lánh nhìn nàng.
Rất rõ ràng, tinh thần chiến đấu của Cố Tích Cửu đã truyền cảm hứng cho nàng ấy, cảm thấy tự tin hơn.
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ta sẽ cổ vũ cho ngươi!"
Sau đó nàng lui về phía sau một bước: "Được rồi, các ngươi bắt đầu đi!"
......
Thiên Linh Vũ vẫn không yên tâm lắm, nhỏ giọng hỏi Cố Tích Cửu: "Tiểu hồ ly có thể làm được hay không? Đừng để nàng thật sự bị đối phương đánh chết! Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, có thể Yến Trần sẽ không tìm tới Hoàng Thiên Hành gây rối bởi vì giấy sinh tử, nhưng rất có khả năng hắn sẽ gây rắc rối cho ngươi và ta ——"
Cố Tích Cửu nói: "Yên tâm đi! Khi bị ép không còn đường lui, hồ ly cũng sẽ biến thành cáo! Hơn nữa còn có ta ở đây!"
Lam Ngoại Hồ và Hoàng Thiên Hành cuối cùng bắt đầu đấu võ, giữa sân là một cảnh tượng gió nổi mây phun.
Lúc mới bắt đầu, có lẽ vì ảnh hưởng bởi sức mạnh của Hoàng Thiên Hành, Lam Ngoại Hồ vẫn không thể thả lỏng, tạm thời lâm vào thế hạ phong......
Thiên Linh Vũ có chút lo lắng, liên tục thét lên: "Tiểu hồ ly, đánh hắn! Đánh hắn! Đừng chỉ biết rút lui!"
Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm vào chiến trường một lát, bắt đầu đếm đếm: "2, 8.5, 4.3......"
Có lẽ người khác không hiểu nàng đang đếm cái gì, nhưng Lam Ngoại Hồ lại hiểu.
Bởi vì Cố Tích Cửu đã đánh số tất cả các chiêu thức mà nàng ấy sẽ sử dụng, như vậy sẽ rất thuận tiện để nhắc nhở trong khi đánh nhau.
Ban đầu, nó được dùng trong quá trình luyện tập phối hợp, không ngờ hôm nay lại có thể sử dụng ở đây!
Công phu của Lam Ngoại Hồ không thấp, chẳng qua là trong lúc đánh nhau nàng ấy không biết nên dùng chiêu nào để nghênh địch..
/650
|