Ở Thiên Tụ Đường, học sinh Tử Vân ban vẫn là nhiều nhất, tổng cộng có chín lớp: ba lớp năm nhất, ba lớp trung cấp, và ba lớp cao cấp.
Trong tình huống bình thường, học sinh năm nhất phải học tập ba năm mới tiến vào lớp trung cấp, vào trung cấp phải học tập bốn năm mới tiến vào lớp cao cấp. Đương nhiên, nếu có học sinh đặc biệt xuất sắc, bọn họ cũng được phép nhảy lớp.
Ví dụ, Yến Trần chính là một đóa hoa kỳ diệu như vậy, sau ba năm, hắn đã là học sinh đứng đầu trong lớp cao cấp.
Trong khi đó, Lưu Vân ban lại là nơi mà học sinh năm nhất đã học ở Tử Vân ban được một khoảng thời gian, không đủ tiêu chuẩn nên bị chuyển xuống.
Hoặc là những học sinh có linh lực miễn cưỡng mới đạt cấp 6, là thiên tài nhưng chưa đủ tiêu chuẩn và trình độ để vào Tử Vân ban.
Học sinh như vậy cũng không nhiều lắm, vì thế nên Lưu Vân Ban chỉ có một lớp.
Mặc dù mấy người Cố Tích Cửu có thể càn quét Lưu Vân ban là điều không tệ, nhưng đó cũng chỉ là chọn tướng quân trong đám người què. Vì vậy, đó không phải chuyện gì to tát ở Thiên Tụ Đường, nơi không thiếu kỳ tích.
Ngoài ra, điều đó không có nghĩa bọn họ có thể đánh bại đội yếu nhất trong Tử Vân trong ban.
Vì vậy, đội của Cố Tích Cửu muốn đánh thắng một trận cũng không dễ dàng, bọn họ vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn với nhau.
Mỗi đêm giờ Tuất là thời gian cố định đối luyện của ba người. Bọn họ sẽ tụ tập ở một nơi hoang vắng sau núi để luyện tập.
Đêm nay, Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ đều đã tới, kết quả chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy tiểu hồ ly kia chạy tới.
Cố Tích Cửu buồn bực, bình thường tiểu hồ ly này luôn là người xuất hiện đầu tiên, lần này có chuyện gì vậy?
Niên đại này không có điện thoại nên không thể liên lạc hỏi một câu, nhưng Cố Tích Cửu vẫn có cách. Nàng gọi đại ngao đang làm nhiệm vụ cảnh giới ở xung quanh, bảo nó tới cảm ứng.
Đại ngao không nói lời nào lập tức chui xuống lòng đất, một lát sau bẩm báo với Cố Tích Cửu: "Nàng ở trên bãi cỏ xanh của một sườn núi cách đây năm dặm. À, đang đánh nhau với người khác!"
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn kia sẽ đánh nhau với người khác? Chuyện này rất hiếm lạ!
Cố Tích Cửu lắc người, trực tiếp thuấn di qua đó ——
"Tích Cửu, chờ ta! "Thiên Linh Vũ đầy đầu hắc tuyến, đuổi theo phía sau.
......Edit: Emily Ton.....
"Bàn lĩnh như heo của ngươi mà cũng muốn đánh bại người Tử Vân ban chúng ta? Đừng có nằm mơ! Một đầu ngón tay của ta cũng có thể chọc ngươi ngất xỉu!"
Trên bãi cỏ xanh ở bên sườn núi, Lam Ngoại Hồ ngã trên mặt đất, trên quần áo trắng bám đầy bụi đất, tóc cũng rối tung tán loạn, rõ ràng nàng ấy đã bị đánh, vài lần muốn đứng lên nhưng không thành công.
Ở trước mặt nàng là một học sinh Tử Vân ban vênh váo tự đắc đứng đó, đang đắc ý dạt dào răn dạy nàng ấy.
"Ngươi ngu như heo, nếu không phải Yến Trần vẫn luôn che chở ngươi, ngươi sớm đã bị đuổi về nhà! Còn có thể nán lại Thiên Tụ Đường?"
"Di,còn khóc lóc? Trong lòng ngươi nhất định đang nghĩ tới chuyện mách lẻo với Yến Trần ca ca đúng không? Người như ngươi, chỉ có thể nấp dưới đôi cánh của hắn, rời khỏi hắn ngươi chẳng là gì cả."
"Ta không phải như vậy!" Khuôn mặt nhỏ của Lam Ngoại Hồ khóc lóc một cách đáng thương, nhưng vẫn rất quật cường cãi lại.
"Thật ra ngươi chạy đi mách lẻo với hắn cũng vô dụng, ta thật sự không làm gì người cả. Ngay cả khi hắn biết, nhiều nhất cũng chỉ mắng ta một trận. Hắn là một cao thủ đứng đầu trong lớp cao cấp, không thể động thủ với học sinh năm nhất như ta, đúng không? Nhưng ta thật tình khuyên ngươi, người giống như ngươi vẫn nên ngoan ngoãn sống qua ngày ở Lưu Vân ban rác rưởi kia, đừng nghĩ tới chuyện quay lại Tử Vân ban, ngươi không xứng."
Học sinh kia tiếp tục đả kích lòng tự trọng mong manh của Lam Ngoại Hồ.
Lam Ngoại Hồ cắn chặt môi, không nói lời nào.
"Ngươi đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có hai đồng bạn là có thể tung cánh ở trước mặt ta. Hai tên kia cũng là phế vật, một tên thì bị đuổi ra khỏi Tử Vân ban, một tên thì tư cách tiến vào Lưu Vân ban cũng không có. Cho dù tất cả bọn họ đều tới, một bàn tay lão tử cũng có thể đánh bại toàn bộ các ngươi!"
Lam Ngoại Hồ nổi giận: "Bọn họ không phải như vậy! Bản lĩnh của bọn họ rất lớn! Ngươi có thể khi dễ ta, nhưng không được nói về bọn họ như vậy!"
Trong tình huống bình thường, học sinh năm nhất phải học tập ba năm mới tiến vào lớp trung cấp, vào trung cấp phải học tập bốn năm mới tiến vào lớp cao cấp. Đương nhiên, nếu có học sinh đặc biệt xuất sắc, bọn họ cũng được phép nhảy lớp.
Ví dụ, Yến Trần chính là một đóa hoa kỳ diệu như vậy, sau ba năm, hắn đã là học sinh đứng đầu trong lớp cao cấp.
Trong khi đó, Lưu Vân ban lại là nơi mà học sinh năm nhất đã học ở Tử Vân ban được một khoảng thời gian, không đủ tiêu chuẩn nên bị chuyển xuống.
Hoặc là những học sinh có linh lực miễn cưỡng mới đạt cấp 6, là thiên tài nhưng chưa đủ tiêu chuẩn và trình độ để vào Tử Vân ban.
Học sinh như vậy cũng không nhiều lắm, vì thế nên Lưu Vân Ban chỉ có một lớp.
Mặc dù mấy người Cố Tích Cửu có thể càn quét Lưu Vân ban là điều không tệ, nhưng đó cũng chỉ là chọn tướng quân trong đám người què. Vì vậy, đó không phải chuyện gì to tát ở Thiên Tụ Đường, nơi không thiếu kỳ tích.
Ngoài ra, điều đó không có nghĩa bọn họ có thể đánh bại đội yếu nhất trong Tử Vân trong ban.
Vì vậy, đội của Cố Tích Cửu muốn đánh thắng một trận cũng không dễ dàng, bọn họ vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn với nhau.
Mỗi đêm giờ Tuất là thời gian cố định đối luyện của ba người. Bọn họ sẽ tụ tập ở một nơi hoang vắng sau núi để luyện tập.
Đêm nay, Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ đều đã tới, kết quả chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy tiểu hồ ly kia chạy tới.
Cố Tích Cửu buồn bực, bình thường tiểu hồ ly này luôn là người xuất hiện đầu tiên, lần này có chuyện gì vậy?
Niên đại này không có điện thoại nên không thể liên lạc hỏi một câu, nhưng Cố Tích Cửu vẫn có cách. Nàng gọi đại ngao đang làm nhiệm vụ cảnh giới ở xung quanh, bảo nó tới cảm ứng.
Đại ngao không nói lời nào lập tức chui xuống lòng đất, một lát sau bẩm báo với Cố Tích Cửu: "Nàng ở trên bãi cỏ xanh của một sườn núi cách đây năm dặm. À, đang đánh nhau với người khác!"
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn kia sẽ đánh nhau với người khác? Chuyện này rất hiếm lạ!
Cố Tích Cửu lắc người, trực tiếp thuấn di qua đó ——
"Tích Cửu, chờ ta! "Thiên Linh Vũ đầy đầu hắc tuyến, đuổi theo phía sau.
......Edit: Emily Ton.....
"Bàn lĩnh như heo của ngươi mà cũng muốn đánh bại người Tử Vân ban chúng ta? Đừng có nằm mơ! Một đầu ngón tay của ta cũng có thể chọc ngươi ngất xỉu!"
Trên bãi cỏ xanh ở bên sườn núi, Lam Ngoại Hồ ngã trên mặt đất, trên quần áo trắng bám đầy bụi đất, tóc cũng rối tung tán loạn, rõ ràng nàng ấy đã bị đánh, vài lần muốn đứng lên nhưng không thành công.
Ở trước mặt nàng là một học sinh Tử Vân ban vênh váo tự đắc đứng đó, đang đắc ý dạt dào răn dạy nàng ấy.
"Ngươi ngu như heo, nếu không phải Yến Trần vẫn luôn che chở ngươi, ngươi sớm đã bị đuổi về nhà! Còn có thể nán lại Thiên Tụ Đường?"
"Di,còn khóc lóc? Trong lòng ngươi nhất định đang nghĩ tới chuyện mách lẻo với Yến Trần ca ca đúng không? Người như ngươi, chỉ có thể nấp dưới đôi cánh của hắn, rời khỏi hắn ngươi chẳng là gì cả."
"Ta không phải như vậy!" Khuôn mặt nhỏ của Lam Ngoại Hồ khóc lóc một cách đáng thương, nhưng vẫn rất quật cường cãi lại.
"Thật ra ngươi chạy đi mách lẻo với hắn cũng vô dụng, ta thật sự không làm gì người cả. Ngay cả khi hắn biết, nhiều nhất cũng chỉ mắng ta một trận. Hắn là một cao thủ đứng đầu trong lớp cao cấp, không thể động thủ với học sinh năm nhất như ta, đúng không? Nhưng ta thật tình khuyên ngươi, người giống như ngươi vẫn nên ngoan ngoãn sống qua ngày ở Lưu Vân ban rác rưởi kia, đừng nghĩ tới chuyện quay lại Tử Vân ban, ngươi không xứng."
Học sinh kia tiếp tục đả kích lòng tự trọng mong manh của Lam Ngoại Hồ.
Lam Ngoại Hồ cắn chặt môi, không nói lời nào.
"Ngươi đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có hai đồng bạn là có thể tung cánh ở trước mặt ta. Hai tên kia cũng là phế vật, một tên thì bị đuổi ra khỏi Tử Vân ban, một tên thì tư cách tiến vào Lưu Vân ban cũng không có. Cho dù tất cả bọn họ đều tới, một bàn tay lão tử cũng có thể đánh bại toàn bộ các ngươi!"
Lam Ngoại Hồ nổi giận: "Bọn họ không phải như vậy! Bản lĩnh của bọn họ rất lớn! Ngươi có thể khi dễ ta, nhưng không được nói về bọn họ như vậy!"
/650
|