Ví dụ như nhiệm vụ gì mà với khả năng của nàng cũng sẽ thất bại? Nàng được đào tạo trở thành sát thủ ở đâu? Am hiểu nhất cái gì? Có tin được bằng hữu hay không? Học y thuật từ ai? Võ công do ai dạy?
Cố Tích Cửu đau đầu, nhưng lại không thể không đáp.
Bởi vì mấy vấn đề này, cũng khiến cho thân ảnh Long Tích hiện lên trong đầu nàng.
Đây là cây gai mà nàng đã chôn sâu ở tận đáy lòng, nàng không muốn động tới, tránh cho khỏi đau đớn......
Khi nàng đang định tạo ra một lời nói dối, thánh tôn đã mở miệng: "Cố Tích Cửu, bất luận ban đầu ngươi từng trải qua điều gì, cho dù ngươi là nữ mà đầu giết người phóng hỏa, chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, bản tôn đều sẽ không trách ngươi.
Nhưng, nếu ngươi vẫn muốn nghĩ ra lý do nói dối, bản tôn sẽ tính hết các khoản với nhau, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Cố Tích Cửu: "......"
Được thôi, thánh tôn đại nhân không dễ lừa gạt, hơi chút sơ hở cũng bị hắn bắt lấy, vậy nàng không cần gạt hắn nữa.
Vì thế nàng nói hết chuyện xưa, ngoại trừ chuyện người nhân bản......
Nàng nói về trại tập trung sát thủ, nói về Long Tích, nói về tập đoàn kia, cũng nhắc tới Diệp Hồng Phong......
Đối với chuyện nàng chết như thế nào, nàng hơi sửa lại một chút, chỉ nói vị hôn thê của Long Tích bị bệnh, cần dùng trái tim nàng để đổi, vì thế nên Long Tích mới khiến nàng hôn mê......
Thánh tôn trầm mặc lắng nghe, hỏi một câu: "Diệp Hồng Phong là gì của ngươi?"
"A?" Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng.
"Sao nàng ấy có thể dùng trái tim ngươi? Theo bản tôn biết, trừ trường hợp đặc biệt như song bào thai mới có thể trao đổi trái tim."
Cố Tích Cửu cười khổ, nàng và Diệp Hồng Phong chẳng phải là song bào thai đơn giản như vậy?
Nhưng, cho dù thánh tôn bản lĩnh cao siêu bao nhiêu, hắn chưa chắc đã biết tới sự tồn tại của người nhân bản, nếu giải thích chuyện này sẽ rất phiền phức.
Vì thế nàng gật đầu: "Xem như......
song bào thai đặc biệt."
Thánh tôn liếc mắt đánh giá nàng một cái: "Thân thể trước đây của ngươi rất giống thân thể hiện tại?"
Cố Tích Cửu lắc đầu: "Có phần giống nhau, nhưng vẫn có điểm khác nhau rất lớn."
Thánh tôn không nói gì.
Thương Khung Ngọc không nhịn được lặng lẽ oán trách: "Chủ nhân, ngươi nói hết sự thật cho hắn, sau này hắn mượn chuyện này gây bất lợi với ngươi thì sao?" Lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân nhà mình nói sạch với người ta như vậy......
Cố Tích Cửu đáp lại nó: "Với bản lĩnh của hắn, muốn gây bất lợi với ta, cần gì phải tìm lý do?" Hắn có thể một giây bóp ch.ết nàng......
Hơn nữa, Cố Tích Cửu có giác quan thứ sáu, cảm thấy vị thánh tôn trước mắt này sẽ không gây ra điều gì bất lợi với nàng, hắn thậm chí còn sủng nàng, có thể tin tưởng.
Trên người nàng có quá nhiều bí mật, lưng đeo quá nhiều đồ, đôi khi không nhịn được muốn tìm người nói hết một chút.
Hiện tại thánh tôn khiến nàng có cảm giác an toàn, còn bị bất đắc dĩ nói ra lai lịch của mình, vậy nàng sẽ hoàn toàn buông tay, nói hết tất cả với hắn.
"Kết cục của Long Tích thế nào?" Thánh tôn một lần nữa mở miệng: "Với tính cách của ngươi, dường như không phải là kẻ khoanh tay chịu chết."
"Ta nhân lúc hắn mất tập trung, đâm vào ngực trái của hắn một đao, có lẽ là —— cũng không sống được." Khi đó, sau khi Cố Tích Cửu đâm Long Tích một đao thì bất tỉnh, vì thế không nhìn thấy Long Tích chết.
Ngực trái?
Thánh tôn nhíu mày, theo hắn biết, trái tim Long Tư Dạ hơi hướng về bên phải......
"Ngươi rất yêu hắn?"
Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng.
Yêu ư? Nàng không biết, nhưng khi đó nàng thật sự có ý nghĩ muốn ở bên hắn suốt đời......
Sống cùng với Long Tích, cảm giác ấm áp sống những năm tháng yên bình, êm ả.
Trong cuộc đời của nàng có quá nhiều bóng tối, vì thế nàng tham luyến sự ấm áp này, một khi có được sẽ không muốn mất đi.
.
/650
|