Edit & Dịch: Emily Ton.
Dung Sở ra hiệu ánh mắt với Dung Ngôn bên người. Dung Ngôn hiểu ý, lập tức mở miệng: Vị công tử này, vật ấy tuy rằng là ngươi đã mua được, nhưng dù sao nó cũng là thần vật, ngươi cho rằng có thể lưu vật ấy bên người mà không có điều gì bất ngờ xảy ra?
Người không có bản lĩnh cao cường tuyệt đối, một khi bảo vật trong người bị hiển lộ trước mặt người khác, chẳng những sẽ không mang đến lợi ích cho người đang giữ nó, ngược lại sẽ khiến người khác mơ ước, mang đến thảm họa.
Những lời vừa rồi của Dung Ngôn, đúng là có ý này, rõ ràng là đang uy hiếp.
Công tử thiếu niên mở to hai mắt: Ý của hai vị điện hạ là nếu như bổn thiếu không bán nó, một khi ra khỏi cửa sẽ lập tức bị các ngươi đoạt lấy?
Dung Sở đen mặt, giọng nói lạnh lùng: Sao bổn cung cần phải làm như vậy? Tuy nhiên, bảo vật sẽ khiến người động tâm, khó bảo toàn những người khác sẽ không mang ý niệm này......
Công tử thiếu niên tựa hồ đã bị hắn thuyết phục, thở dài một hơi: Ngươi nói rất đúng, xem ra ta chỉ có thể truyền tay vật ấy ở chỗ này.
Dung Sở cười, lần này là cười thỏa thuê đắc ý: Chỉ e là đúng vậy. Tiểu công tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thứ này ngươi cần phải bán đi.
Công tử thiếu niên chậm rãi đứng dậy: Ngươi nói lý lẽ đúng thật là như vậy, nhưng rõ ràng là ngươi đang dựa vào uy quyền mà uy hiếp bổn thiếu. Từ nhỏ bổn thiếu đã có tính tình kỳ lạ, không thích bị người uy hiếp nhất. Một khi bị người uy hiếp, bổn thiếu không biết sẽ làm ra chuyện gì. Từ trong ống tay áo, hắn xách chiếc hộp kia ra ——
Sắc mặt Dung Sở hơi đổi: Ngươi muốn như thế nào?
Công tử thiếu niên nhẹ nhàng cười: Vì nó là thần vật, cho nên người có duyên sẽ có được nó......
Ánh mắt hắn chuyển về bốn chuyển, bỗng nhiên dừng ở trên người Cố Tích Cửu, vẫy tay về phía nàng một cái và cất cao giọng nói: Tiểu huynh đệ, ngươi có cảm thấy hứng thú đối với cỏ này không?
Trong lòng Cố Tích Cửu vừa động, bất động thanh sắc nhìn hắn: Có cảm thấy hứng thú thì thế nào? Không có hứng thú thì thế nào?
Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, bổn thiếu sẽ bán cho ngươi cây cỏ thần này!
Cố Tích Cửu trầm mặc một lát, trả về mấy chữ: Không có tiền!
Công tử thiếu niên bất ngờ cười với giọng nhẹ nhàng: Vậy ngươi có năm vạn lượng bạc hay không?
...... Có. Trên thực tế, trên người nàng cũng chỉ mang theo năm vạn lượng.
Tốt, bổn thiếu hiếm khi hợp ý với vị tiểu huynh đệ này, cỏ này bán cho ngươi với giá năm vạn lượng bạc! Một câu của công tử thiếu niên rất có hiệu ứng long trời lở đất.
Một gốc cây thần vật vốn là ngàn vạn lượng bạc, chỉ được bán ra với giá năm vạn lượng bạc. Công tử thiếu niên này quả thực chính là một kẻ ngốc biến thái!
Vô số ánh mắt nhìn qua lầu hai nơi Cố Tích Cửu đang ở đó. Muốn nhìn xem một chút, người may mắn nhặt được tiện nghi lớn này là ai.
Tuy nhiên, Cố Tích Cửu đã ẩn thân mình ở phía sau bức rèm che, mọi người chỉ lờ mờ nhìn thấy thân ảnh nàng, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Cố Tích Cửu không cảm thấy mình là người may mắn. Nàng nhìn công tử thiếu niên trước mắt vừa mới phi thân nhảy vào: Công tử thật sự muốn bán thảo dược này năm vạn lượng cho ta?
Cam đoan không giả. Đôi mắt công tử thiếu niên long lanh như nước mùa thu, cười như không cười nhìn nàng: Người trong đại sảnh này, bổn thiếu thấy ngươi thuận mắt nhất, cho nên muốn bán rẻ nó cho ngươi. Bất quá, bổn thiếu cũng có một điều kiện.
Mắt thấy một cái bánh vàng có nhân lớn như vậy sẽ rơi ở trên đầu, Cố Tích Cửu vẫn rất bình tĩnh hỏi: Điều kiện gì?
Dung Sở ra hiệu ánh mắt với Dung Ngôn bên người. Dung Ngôn hiểu ý, lập tức mở miệng: Vị công tử này, vật ấy tuy rằng là ngươi đã mua được, nhưng dù sao nó cũng là thần vật, ngươi cho rằng có thể lưu vật ấy bên người mà không có điều gì bất ngờ xảy ra?
Người không có bản lĩnh cao cường tuyệt đối, một khi bảo vật trong người bị hiển lộ trước mặt người khác, chẳng những sẽ không mang đến lợi ích cho người đang giữ nó, ngược lại sẽ khiến người khác mơ ước, mang đến thảm họa.
Những lời vừa rồi của Dung Ngôn, đúng là có ý này, rõ ràng là đang uy hiếp.
Công tử thiếu niên mở to hai mắt: Ý của hai vị điện hạ là nếu như bổn thiếu không bán nó, một khi ra khỏi cửa sẽ lập tức bị các ngươi đoạt lấy?
Dung Sở đen mặt, giọng nói lạnh lùng: Sao bổn cung cần phải làm như vậy? Tuy nhiên, bảo vật sẽ khiến người động tâm, khó bảo toàn những người khác sẽ không mang ý niệm này......
Công tử thiếu niên tựa hồ đã bị hắn thuyết phục, thở dài một hơi: Ngươi nói rất đúng, xem ra ta chỉ có thể truyền tay vật ấy ở chỗ này.
Dung Sở cười, lần này là cười thỏa thuê đắc ý: Chỉ e là đúng vậy. Tiểu công tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thứ này ngươi cần phải bán đi.
Công tử thiếu niên chậm rãi đứng dậy: Ngươi nói lý lẽ đúng thật là như vậy, nhưng rõ ràng là ngươi đang dựa vào uy quyền mà uy hiếp bổn thiếu. Từ nhỏ bổn thiếu đã có tính tình kỳ lạ, không thích bị người uy hiếp nhất. Một khi bị người uy hiếp, bổn thiếu không biết sẽ làm ra chuyện gì. Từ trong ống tay áo, hắn xách chiếc hộp kia ra ——
Sắc mặt Dung Sở hơi đổi: Ngươi muốn như thế nào?
Công tử thiếu niên nhẹ nhàng cười: Vì nó là thần vật, cho nên người có duyên sẽ có được nó......
Ánh mắt hắn chuyển về bốn chuyển, bỗng nhiên dừng ở trên người Cố Tích Cửu, vẫy tay về phía nàng một cái và cất cao giọng nói: Tiểu huynh đệ, ngươi có cảm thấy hứng thú đối với cỏ này không?
Trong lòng Cố Tích Cửu vừa động, bất động thanh sắc nhìn hắn: Có cảm thấy hứng thú thì thế nào? Không có hứng thú thì thế nào?
Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, bổn thiếu sẽ bán cho ngươi cây cỏ thần này!
Cố Tích Cửu trầm mặc một lát, trả về mấy chữ: Không có tiền!
Công tử thiếu niên bất ngờ cười với giọng nhẹ nhàng: Vậy ngươi có năm vạn lượng bạc hay không?
...... Có. Trên thực tế, trên người nàng cũng chỉ mang theo năm vạn lượng.
Tốt, bổn thiếu hiếm khi hợp ý với vị tiểu huynh đệ này, cỏ này bán cho ngươi với giá năm vạn lượng bạc! Một câu của công tử thiếu niên rất có hiệu ứng long trời lở đất.
Một gốc cây thần vật vốn là ngàn vạn lượng bạc, chỉ được bán ra với giá năm vạn lượng bạc. Công tử thiếu niên này quả thực chính là một kẻ ngốc biến thái!
Vô số ánh mắt nhìn qua lầu hai nơi Cố Tích Cửu đang ở đó. Muốn nhìn xem một chút, người may mắn nhặt được tiện nghi lớn này là ai.
Tuy nhiên, Cố Tích Cửu đã ẩn thân mình ở phía sau bức rèm che, mọi người chỉ lờ mờ nhìn thấy thân ảnh nàng, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Cố Tích Cửu không cảm thấy mình là người may mắn. Nàng nhìn công tử thiếu niên trước mắt vừa mới phi thân nhảy vào: Công tử thật sự muốn bán thảo dược này năm vạn lượng cho ta?
Cam đoan không giả. Đôi mắt công tử thiếu niên long lanh như nước mùa thu, cười như không cười nhìn nàng: Người trong đại sảnh này, bổn thiếu thấy ngươi thuận mắt nhất, cho nên muốn bán rẻ nó cho ngươi. Bất quá, bổn thiếu cũng có một điều kiện.
Mắt thấy một cái bánh vàng có nhân lớn như vậy sẽ rơi ở trên đầu, Cố Tích Cửu vẫn rất bình tĩnh hỏi: Điều kiện gì?
/650
|