Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm vào tay hắn. Thái độ của hắn không khác gì Long Tích ở thời hiện đại, thậm chí tình cảnh xuất hiện cũng có rất nhiều chỗ trùng hợp. Ở thời hiện đại, rất nhiều lần nàng lâm vào nguy hiểm, hắn giống một vương tử từ trên trời rơi xuống, bảo vệ ở bên người nàng......
Khi đó hắn cũng vươn tay về phía nàng, và nàng đều không chút do dự đặt tay mình ở trong lòng bàn tay hắn, cùng hắn sóng vai xông ra......
Hiện tại hắn lại vươn tay về phía nàng. Nhưng trong lòng nàng nhảy dựng, không vươn tay ra nắm lấy tay hắn giống như trong quá khứ, ngược lại lùi về phía sau từng bước một.
"Long Tư Dạ, sao ngươi lại tới đây?"
"Tích Cửu, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, nàng đi cùng ta trước đi!" Long Tư Dạ lại tiến về phía trước một bước.
Thái độ của hắn vẫn giống như ngày thường, nhưng Cố Tích Cửu lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng: "Đây rốt cuộc là đâu?"
"Đây vẫn là rừng rậm hắc ám, nàng ngã xuống dưới hầm ngầm. Ở đây có rất nhiều hung thú, chúng ta vẫn nên lên trước đi."
Long Tư Dạ lặng yên bước tới gần nàng: "Tích Cửu, ta mang nàng lên!"
Ở kiếp trước, người mà Cố Tích Cửu luôn không thể cự tuyệt chính là Long Tích, gần như hắn nói gì nàng đều sẽ làm theo. Nghe theo lời hắn dường như đã biến thành thói quen của nàng.
Bàn tay của hắn nhìn qua vẫn ấm áp khô ráo giống như trước kia, khiến nàng không nhịn được muốn tin tưởng hắn......
Ánh mắt hắn dịu dàng, đầu ngón tay sắp động tới lòng bàn tay của nàng. Nhưng Cố Tích Cửu bỗng nhiên giơ tay chém xuống!
Cố gắng chém đứt bàn tay của hắn!
Long Tư Dạ đột nhiên lùi về phía sau một bước, lưỡi kiếm xẹt qua bàn tay hắn!
"Tích Cửu!" Hắn kêu lên một tiếng, không thể tin nhìn nàng: "Có chuyện gì với nàng vậy?"
Ánh mắt Cố Tích Cửu sắc như lưỡi dao nhìn hắn: "Ngươi không phải là Long Tư Dạ!"
A?
Long Tư Dạ nhíu mày: "Tích Cửu, nàng choáng váng hay sao? Nếu ta không phải thì ta là ai?"
Cố Tích Cửu mím chặt môi: "Ta không biết ngươi là yêu nghiệt phương nào. Tóm lại, ngươi không phải là hắn!"
Long Tư Dạ ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười, dịu dàng nói: "Tích Cửu, ta nghĩ nàng sợ quá nên bị choáng váng. Ta ngàn dặm xa xôi tới đây cứu nàng, nàng lại cho ta một kiếm......"
Hắn bước lên phía trước một bước: "Không phải ta là người mà nàng tin tưởng nhất hay sao? Vì sao lại đột nhiên nghi ngờ ta?"
Cố Tích Cửu chĩa mũi kiếm về phía hắn, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi có thể tiếp tục diễn kịch!"
"Tư Dạ, nàng căn bản không tin chàng, chàng hà tất phải tới đây cứu nàng?" Một giọng nữ vang lên, một vị nữ tử nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh Long Tư Dạ.
Cố Tích Cửu hơi nheo mắt lại, dung mạo nàng kia giống nàng kiếp trước như đúc, dáng người yểu điệu phong lưu, thần thái mang theo kiêu ngạo lạnh lùng.
Diệp Hồng Phong!
Nàng ta là Diệp Hồng Phong!
Cố Tích Cửu chỉ từng gặp Diệp Hồng Phong một lần, nhưng nó đã để lại ấn tượng khắc sâu vào trong lòng nàng!
Khi đó Long Tích lừa nàng uống chén trà mê dược kia xong, ngay khi dược tính vừa phát tác, Diệp Hồng Phong đã đi ra từ một căn phòng phía trong. Lúc ấy, tư thái của Diệp Hồng Phong chính là tư thái này.
Thậm chí tư thế vừa mới xuất hiện đã ôm lấy cánh tay Long Tích cũng không thay đổi, chứa đầy tư vị chiếm hữu, nhìn Tích Cửu giống như nhìn hàng hoá......
Cố Tích Cửu mím chặt môi, ngón tay nắm lấy chuôi kiếm.
Có lẽ mỹ nhân trong quan tài băng của Long Tư Dạ, thật sự là chuẩn bị cho Diệp Hồng Phong. Hiện tại hắn cuối cùng cũng tìm được cách khiến Diệp Hồng Phong sống lại. Có lẽ hắn không cần dùng tới Huyễn hành thảo nữa, đúng không? Vậy hắn còn tới tìm Cố Tích Cửu nàng làm gì?
Dường như đọc hiểu được sự nghi ngờ trong lòng Cố Tích Cửu, nàng kia hơi mỉm cười: "Cố Tích Cửu, có phải ngươi tò mò về Long Tích ca ca hay không? Không, hiện tại là Tư Dạ ca ca. Có phải ngươi đang tò mò vì sao chàng lại tới tìm ngươi hay không?"
Cố Tích Cửu không đáp lại nàng ta.
Nàng kia dựa đầu vào trên người Long Tư Dạ, cười duyên giống như kiếp trước.
Khi đó hắn cũng vươn tay về phía nàng, và nàng đều không chút do dự đặt tay mình ở trong lòng bàn tay hắn, cùng hắn sóng vai xông ra......
Hiện tại hắn lại vươn tay về phía nàng. Nhưng trong lòng nàng nhảy dựng, không vươn tay ra nắm lấy tay hắn giống như trong quá khứ, ngược lại lùi về phía sau từng bước một.
"Long Tư Dạ, sao ngươi lại tới đây?"
"Tích Cửu, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, nàng đi cùng ta trước đi!" Long Tư Dạ lại tiến về phía trước một bước.
Thái độ của hắn vẫn giống như ngày thường, nhưng Cố Tích Cửu lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng: "Đây rốt cuộc là đâu?"
"Đây vẫn là rừng rậm hắc ám, nàng ngã xuống dưới hầm ngầm. Ở đây có rất nhiều hung thú, chúng ta vẫn nên lên trước đi."
Long Tư Dạ lặng yên bước tới gần nàng: "Tích Cửu, ta mang nàng lên!"
Ở kiếp trước, người mà Cố Tích Cửu luôn không thể cự tuyệt chính là Long Tích, gần như hắn nói gì nàng đều sẽ làm theo. Nghe theo lời hắn dường như đã biến thành thói quen của nàng.
Bàn tay của hắn nhìn qua vẫn ấm áp khô ráo giống như trước kia, khiến nàng không nhịn được muốn tin tưởng hắn......
Ánh mắt hắn dịu dàng, đầu ngón tay sắp động tới lòng bàn tay của nàng. Nhưng Cố Tích Cửu bỗng nhiên giơ tay chém xuống!
Cố gắng chém đứt bàn tay của hắn!
Long Tư Dạ đột nhiên lùi về phía sau một bước, lưỡi kiếm xẹt qua bàn tay hắn!
"Tích Cửu!" Hắn kêu lên một tiếng, không thể tin nhìn nàng: "Có chuyện gì với nàng vậy?"
Ánh mắt Cố Tích Cửu sắc như lưỡi dao nhìn hắn: "Ngươi không phải là Long Tư Dạ!"
A?
Long Tư Dạ nhíu mày: "Tích Cửu, nàng choáng váng hay sao? Nếu ta không phải thì ta là ai?"
Cố Tích Cửu mím chặt môi: "Ta không biết ngươi là yêu nghiệt phương nào. Tóm lại, ngươi không phải là hắn!"
Long Tư Dạ ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười, dịu dàng nói: "Tích Cửu, ta nghĩ nàng sợ quá nên bị choáng váng. Ta ngàn dặm xa xôi tới đây cứu nàng, nàng lại cho ta một kiếm......"
Hắn bước lên phía trước một bước: "Không phải ta là người mà nàng tin tưởng nhất hay sao? Vì sao lại đột nhiên nghi ngờ ta?"
Cố Tích Cửu chĩa mũi kiếm về phía hắn, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi có thể tiếp tục diễn kịch!"
"Tư Dạ, nàng căn bản không tin chàng, chàng hà tất phải tới đây cứu nàng?" Một giọng nữ vang lên, một vị nữ tử nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh Long Tư Dạ.
Cố Tích Cửu hơi nheo mắt lại, dung mạo nàng kia giống nàng kiếp trước như đúc, dáng người yểu điệu phong lưu, thần thái mang theo kiêu ngạo lạnh lùng.
Diệp Hồng Phong!
Nàng ta là Diệp Hồng Phong!
Cố Tích Cửu chỉ từng gặp Diệp Hồng Phong một lần, nhưng nó đã để lại ấn tượng khắc sâu vào trong lòng nàng!
Khi đó Long Tích lừa nàng uống chén trà mê dược kia xong, ngay khi dược tính vừa phát tác, Diệp Hồng Phong đã đi ra từ một căn phòng phía trong. Lúc ấy, tư thái của Diệp Hồng Phong chính là tư thái này.
Thậm chí tư thế vừa mới xuất hiện đã ôm lấy cánh tay Long Tích cũng không thay đổi, chứa đầy tư vị chiếm hữu, nhìn Tích Cửu giống như nhìn hàng hoá......
Cố Tích Cửu mím chặt môi, ngón tay nắm lấy chuôi kiếm.
Có lẽ mỹ nhân trong quan tài băng của Long Tư Dạ, thật sự là chuẩn bị cho Diệp Hồng Phong. Hiện tại hắn cuối cùng cũng tìm được cách khiến Diệp Hồng Phong sống lại. Có lẽ hắn không cần dùng tới Huyễn hành thảo nữa, đúng không? Vậy hắn còn tới tìm Cố Tích Cửu nàng làm gì?
Dường như đọc hiểu được sự nghi ngờ trong lòng Cố Tích Cửu, nàng kia hơi mỉm cười: "Cố Tích Cửu, có phải ngươi tò mò về Long Tích ca ca hay không? Không, hiện tại là Tư Dạ ca ca. Có phải ngươi đang tò mò vì sao chàng lại tới tìm ngươi hay không?"
Cố Tích Cửu không đáp lại nàng ta.
Nàng kia dựa đầu vào trên người Long Tư Dạ, cười duyên giống như kiếp trước.
/650
|