Thật sự là một sự trùng hợp, bọn họ cũng tới đây. Mấy ngày hôm trước chúng ta vừa mới gặp bọn họ, hiện giờ lại gặp. Dung Triệt đi đến bên cạnh người nàng, sóng vai đứng cùng với Cố Tích Cửu, một bàn tay tựa như có ý lại tựa như vô tình đáp ở trên vai nàng.
Hắn rất gần bên người Cố Tích Cửu, đến nỗi nàng có thể ngửi thấy một mùi hương lan nhàn nhạt.
Cố Tích Cửu hơi nghiêng người một bên, tay Dung Triệt vịn vào không khí.
Vương gia có phải đã nhớ lầm người hay không? Khi nào thì ta và Vương gia cùng gặp qua bọn họ? Cố Tích Cửu nhướng mày, vẻ mặt không thể hiểu được.
Dung Triệt vốn có chút hoài nghi đối với Cố Tích Cửu, cho nên mới có ý định bất ngờ kiểm tra.
Giờ phút này thấy Cố Tích Cửu nói như vậy, trong lòng âm thầm cân nhắc, xem ra vị tiểu huynh đệ trước mắt này xác thật không phải là tiểu thư Cố phủ Cố Tích Cửu......
Hắn thu hồi tay, phong lưu cười: Nga, là bổn vương đã nhớ lầm người, tiểu huynh đệ chớ trách. Tiểu huynh đệ có thể nhận ra ba người này?
Cố Tích Cửu nửa dựa người, lười biếng nói: Nhận ra được, Thập Nhị vương gia sao, hắn thường hay xuất đầu lộ diện, ta đã từng gặp qua hắn vài lần trước đó.
Những gì nàng nói chính là tình hình thực tế, Dung Triệt cũng không thể tìm thấy bất cứ sơ hở gì từ nàng, nghi ngờ trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Tiểu huynh đệ, tên ngươi là gì? Điều này có thể nói cho ta biết không?
Nhậm Mạc Sanh (任莫笙). Cố Tích Cửu nói ra biệt danh khi làm sát thủ của nàng.
Mạc Sanh*, xa lạ —— đối bất luận kẻ nào cũng đều xa lạ, phảng phất là người tự do và không thuộc về thế giới này.
*Mạc sanh (莫笙) là từ có phát âm giống như Mạch sanh = xa lạ (陌生) theo tiếng quan thoại.
Một cái tên rất mới mẻ nhưng cũng rất lịch sự tao nhã, hơn nữa cũng rất phù hợp với tiểu huynh đệ.
Sau khi hai người nói chuyện một lát, phía dưới Dung Ngôn đã mang theo hai nữ tử đi lên lầu hai, bởi vì lầu hai đều là những căn phòng độc lập, cho nên ba người kia cũng không nhìn thấy Dung Triệt và Cố Tích Cửu, bọn họ được tiểu nhị an bài ở trong một căn phòng khác.
Hai nữ tử kia tựa hồ không hài lòng với căn phòng, lẩm bẩm phàn nàn không đủ lớn và không đủ tinh xảo, không phù hợp với thân phận hoàng tử đang được sủng ái hiện tại của Dung Ngôn.
Khi Cố Tích Cửu vừa đi lên, nàng đã gần như quan sát hết bố cục nơi này, giờ phút này trong lòng đã hiểu rõ.
Nàng biết kích thước của các phòng trên lầu hai cũng không giống nhau, có lớn có bé. Căn phòng hiện tại nàng đang ở đây thuộc về tầng lớp trung đẳng vì thế không lớn cũng không nhỏ. Tuy nhiên, căn phòng lầu hai mà Dung Ngôn vừa mới tiến vào đúng là thuộc hàng hạ đẳng, tuy rằng không phải là nhỏ nhất, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Nghe những lời phàn nàn bất mãn của hai nữ tử Cố thị, Cố Tích Cửu biết Dung Ngôn từng tới nơi này và đều ở trong căn phòng nhỏ nhất, nhưng hôm nay là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn nhận được sủng ái mới đến nơi đây, vì thế được tiểu nhị an bài cho hắn một phòng lớn hơn một chút.
Tuy rằng thân phận đã được nâng lên, nhưng rõ ràng vẫn chưa đạt được mong muốn của hai nữ tử, giọng nói thầm càng lúc càng lớn.
Cố Thiên Tình còn tốt hơn một chút, tâm kế thâm sâu hơn, giọng nói vẫn luôn nhỏ nhẹ, chỉ ngẫu nhiên không lạnh không nhạt mà thêm mắm thêm muối một câu, đều gãi đúng chỗ ngứa và khơi mào bực tức của người khác.
Nhưng Ngũ tỷ Cố Thiên Y của nàng ta lại tương đối kiêu ngạo chua ngoa, giọng điệu nói ra nghe như thô bạo và khá khắc nghiệt.
Cố Tích Cửu vốn không muốn nghe những lời vô nghĩa của các nàng, nhưng trong lúc vô ý vẫn nghe được toàn bộ quá trình. Khóe môi nhợt nhạt của nàng nhếch lên, nhà đấu giá này vừa nhìn thì chính là nơi ngoạ hổ tàng long, nhưng bên trong cũng ẩn dấu không biết bao nhiêu nhân vật lớn. Dung Ngôn này vừa mới đắc thế đã cao điệu nơi đây như vậy, cũng không sợ một phen làm ra vẻ này sẽ khiến người khác nắm bắt được nhược điểm ——
Một ý niệm còn chưa hoàn thành, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: Lão Thập Nhị, ngươi có ngại phòng nhỏ hay không? Đổi phòng với bổn cung thì như thế nào? Giọng nói nhẹ nhàng như mang theo se lạnh đầu đông, giống như đá lạnh chảy qua trong tim mọi người.
Trong lòng Cố Tích Cửu hơi sốc!
Bổn cung? Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ?
Hắn rất gần bên người Cố Tích Cửu, đến nỗi nàng có thể ngửi thấy một mùi hương lan nhàn nhạt.
Cố Tích Cửu hơi nghiêng người một bên, tay Dung Triệt vịn vào không khí.
Vương gia có phải đã nhớ lầm người hay không? Khi nào thì ta và Vương gia cùng gặp qua bọn họ? Cố Tích Cửu nhướng mày, vẻ mặt không thể hiểu được.
Dung Triệt vốn có chút hoài nghi đối với Cố Tích Cửu, cho nên mới có ý định bất ngờ kiểm tra.
Giờ phút này thấy Cố Tích Cửu nói như vậy, trong lòng âm thầm cân nhắc, xem ra vị tiểu huynh đệ trước mắt này xác thật không phải là tiểu thư Cố phủ Cố Tích Cửu......
Hắn thu hồi tay, phong lưu cười: Nga, là bổn vương đã nhớ lầm người, tiểu huynh đệ chớ trách. Tiểu huynh đệ có thể nhận ra ba người này?
Cố Tích Cửu nửa dựa người, lười biếng nói: Nhận ra được, Thập Nhị vương gia sao, hắn thường hay xuất đầu lộ diện, ta đã từng gặp qua hắn vài lần trước đó.
Những gì nàng nói chính là tình hình thực tế, Dung Triệt cũng không thể tìm thấy bất cứ sơ hở gì từ nàng, nghi ngờ trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Tiểu huynh đệ, tên ngươi là gì? Điều này có thể nói cho ta biết không?
Nhậm Mạc Sanh (任莫笙). Cố Tích Cửu nói ra biệt danh khi làm sát thủ của nàng.
Mạc Sanh*, xa lạ —— đối bất luận kẻ nào cũng đều xa lạ, phảng phất là người tự do và không thuộc về thế giới này.
*Mạc sanh (莫笙) là từ có phát âm giống như Mạch sanh = xa lạ (陌生) theo tiếng quan thoại.
Một cái tên rất mới mẻ nhưng cũng rất lịch sự tao nhã, hơn nữa cũng rất phù hợp với tiểu huynh đệ.
Sau khi hai người nói chuyện một lát, phía dưới Dung Ngôn đã mang theo hai nữ tử đi lên lầu hai, bởi vì lầu hai đều là những căn phòng độc lập, cho nên ba người kia cũng không nhìn thấy Dung Triệt và Cố Tích Cửu, bọn họ được tiểu nhị an bài ở trong một căn phòng khác.
Hai nữ tử kia tựa hồ không hài lòng với căn phòng, lẩm bẩm phàn nàn không đủ lớn và không đủ tinh xảo, không phù hợp với thân phận hoàng tử đang được sủng ái hiện tại của Dung Ngôn.
Khi Cố Tích Cửu vừa đi lên, nàng đã gần như quan sát hết bố cục nơi này, giờ phút này trong lòng đã hiểu rõ.
Nàng biết kích thước của các phòng trên lầu hai cũng không giống nhau, có lớn có bé. Căn phòng hiện tại nàng đang ở đây thuộc về tầng lớp trung đẳng vì thế không lớn cũng không nhỏ. Tuy nhiên, căn phòng lầu hai mà Dung Ngôn vừa mới tiến vào đúng là thuộc hàng hạ đẳng, tuy rằng không phải là nhỏ nhất, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Nghe những lời phàn nàn bất mãn của hai nữ tử Cố thị, Cố Tích Cửu biết Dung Ngôn từng tới nơi này và đều ở trong căn phòng nhỏ nhất, nhưng hôm nay là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn nhận được sủng ái mới đến nơi đây, vì thế được tiểu nhị an bài cho hắn một phòng lớn hơn một chút.
Tuy rằng thân phận đã được nâng lên, nhưng rõ ràng vẫn chưa đạt được mong muốn của hai nữ tử, giọng nói thầm càng lúc càng lớn.
Cố Thiên Tình còn tốt hơn một chút, tâm kế thâm sâu hơn, giọng nói vẫn luôn nhỏ nhẹ, chỉ ngẫu nhiên không lạnh không nhạt mà thêm mắm thêm muối một câu, đều gãi đúng chỗ ngứa và khơi mào bực tức của người khác.
Nhưng Ngũ tỷ Cố Thiên Y của nàng ta lại tương đối kiêu ngạo chua ngoa, giọng điệu nói ra nghe như thô bạo và khá khắc nghiệt.
Cố Tích Cửu vốn không muốn nghe những lời vô nghĩa của các nàng, nhưng trong lúc vô ý vẫn nghe được toàn bộ quá trình. Khóe môi nhợt nhạt của nàng nhếch lên, nhà đấu giá này vừa nhìn thì chính là nơi ngoạ hổ tàng long, nhưng bên trong cũng ẩn dấu không biết bao nhiêu nhân vật lớn. Dung Ngôn này vừa mới đắc thế đã cao điệu nơi đây như vậy, cũng không sợ một phen làm ra vẻ này sẽ khiến người khác nắm bắt được nhược điểm ——
Một ý niệm còn chưa hoàn thành, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: Lão Thập Nhị, ngươi có ngại phòng nhỏ hay không? Đổi phòng với bổn cung thì như thế nào? Giọng nói nhẹ nhàng như mang theo se lạnh đầu đông, giống như đá lạnh chảy qua trong tim mọi người.
Trong lòng Cố Tích Cửu hơi sốc!
Bổn cung? Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ?
/650
|