Chẳng trách Hữu thiên sư nhìn thấy hắn liền giống như gà chọi!
Nếu như nàng có một đồ đệ mà mình vất vả dạy dỗ bị hắn giết chết, nàng cũng sẽ tìm hắn liều mạng!
"Vì sao lại giết đồ đệ của hắn? Đồ đệ của hắn phạm vào tội lớn? Đúng rồi, đồ đệ của hắn là nam hay là nữ?" Kiếp trước Cố Tích Cửu từng đọc rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu sư đồ. Lúc này, nàng có trực giác Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt và đồ đệ của hắn có lẽ cũng có cảm xúc nào đó không thể nói ra.
Đế Phất Y lại đặt một cánh tay ở trên vai nàng: "Tiểu Tích Cửu, tính hiếu kỳ trong lòng nàng quá nặng. Nhớ kỹ một câu của bổn tọa, tính hiếu kỳ không những có thể hại chết một con mèo, mà còn có thể hại chết người. Nếu nàng muốn sống lâu lâu một chút, phải kiềm chế tính hiếu kỳ của mình một chút......"
Cố Tích Cửu: "......"
Đạo lý này nàng hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, hơn nữa ngày thường nàng cũng không phải là người hay tò mò. Chẳng qua tối nay...... tối nay bản thân nàng đúng thật là hơi tà tính một chút!
Nàng cũng cười, giơ tay nhanh nhẹn đẩy cánh tay hắn ra, lui về phía sau vài bước, thờ ơ nói: "Nếu ngươi muốn sống sót trở về, ngươi nên loại bỏ tật xấu thích động tay động chân một chút!"
Đôi mắt Đế Phất Y chợt lóe, giơ tay muốn kéo nàng tới gần tý nữa: "Đừng chạy!"
Bàn tay của hắn thiếu chút nữa đã đâm vào con dao nhỏ đã bị tẩm độc bảy màu của nàng!
Cố Tích Cửu đang ôm dao trước ngực, cười như không cười mở miệng: "Cẩn thận một chút, ta có thể nhận ra các hạ, nhưng dao này của ta lại không nhận ra được các hạ!" Nàng lại lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng mở miệng: "Yên tâm, ta sẽ không chạy."
Nàng đã chạy mấy lần nhưng đều bị hắn truy bắt, vậy thì tốt hơn vẫn nên trực tiếp đối mặt.
Tiểu nha đầu này thật ra rất có khí chất, mặc dù nhỏ yếu nhưng không chấp nhận bị sỉ nhục ——
Đế Phất Y đứng lên: "Đây không phải là nơi để bổn tạo đả tọa tĩnh dưỡng, vừa rồi Thiên Tế Nguyệt sợ quá chạy mất, nhưng nếu hắn quay lại lần nữa chúng ta sẽ gặp phiền toái. Chúng ta nên quay về thôi".
Hắn vừa mới nói tới đây, bên ngoài đã xuất hiện một cái bóng. Thiên Tế Nguyệt hiện thân ở trước cửa động: "Ngươi cho rằng ta là chuột hay sao? Sao có thể dễ dàng vì quá sợ ngươi mà chạy mất!"
Đế Phất Y: "......"
Cố Tích Cửu: "......"
......
Bầu trời giống như mặt biển, mây trắng bồng bềnh giống như sóng nước.
Cố Tích Cửu ngồi ở trên lưng độc giác thú, mím môi nhìn Đế Phất Y đang ngồi đối diện.
Người này môi hồng răng trắng, làm gì nhìn thấy một chút dấu vết bệnh tật?
Hắn cũng không giống như người vừa mới đánh nhau xong, áo tím của hắn vẫn sạch sẽ, mỗi một nếp uốn đều hiện ra sự tiêu sái phong lưu.
Lúc này hắn đang nhàn nhã thổi một cây sáo, tiếng sáo chậm rãi, giống như chim én nhẹ nhàng bay qua sóng gió, giống như con cá đang bơi lội dưới nước, làn điệu nhàn nhã trong trẻo, giống như mây trắng đang lang thang giữa ánh trăng trên bầu trời bao la.
Cố Tích Cửu nhớ tới một hồi đánh nhau lúc trước, không nhịn được xoa xoa ấn đường.
Hữu thiên sư đáng thương, lại bị Tả thiên sư tính kế!
Vừa rồi Đế Phất Y và nàng bí mật nói chuyện với nhau ở trong sơn động, cuối cùng đã thu hút Thiên Tế Nguyệt hiện thân.
Thiên Tế Nguyệt vốn đang muốn hung hăng đánh nhau một trận với Đế Phất Y để báo thù cho đồ đệ, vì thế nên vừa hiện thân thì lập tức đánh ra một chưởng!
Một chưởng kia quả thực chính là kinh thiên động địa, đủ khả năng đánh bay Đế Phất Y nhìn qua rất ốm yếu lúc đó!
Kết quả, Đế Phất Y yếu đuối mong manh bỗng nhiên không còn cảm giác ốm yếu nữa......
Hai đại cao thủ giao đấu với nhau quả thực là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Toàn bộ đỉnh núi đều bị bọn họ san phẳng!
Võ công của Thiên Tế Nguyệt ngang tầm với Đế Phất Y, nhưng khi mới bắt đầu đánh nhau hắn lại cho rằng Đế Phất Y đã nỏ mạnh hết đà, nhất thời khinh địch. Kết quả, từ lúc bắt đầu hắn đã bị Đế Phất Y đột nhiên bùng nổ ngăn chặn, mất đi tiên cơ. Vì vậy càng ngày hắn càng trở nên bị động, căn bản không thể lật ngược tình thế......
Cho đến khi Thiên Tế Nguyệt nôn ra máu, bị trọng thương không đứng dậy được, Đế Phất Y mới ung dung thong thả dừng tay......
Nếu như nàng có một đồ đệ mà mình vất vả dạy dỗ bị hắn giết chết, nàng cũng sẽ tìm hắn liều mạng!
"Vì sao lại giết đồ đệ của hắn? Đồ đệ của hắn phạm vào tội lớn? Đúng rồi, đồ đệ của hắn là nam hay là nữ?" Kiếp trước Cố Tích Cửu từng đọc rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu sư đồ. Lúc này, nàng có trực giác Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt và đồ đệ của hắn có lẽ cũng có cảm xúc nào đó không thể nói ra.
Đế Phất Y lại đặt một cánh tay ở trên vai nàng: "Tiểu Tích Cửu, tính hiếu kỳ trong lòng nàng quá nặng. Nhớ kỹ một câu của bổn tọa, tính hiếu kỳ không những có thể hại chết một con mèo, mà còn có thể hại chết người. Nếu nàng muốn sống lâu lâu một chút, phải kiềm chế tính hiếu kỳ của mình một chút......"
Cố Tích Cửu: "......"
Đạo lý này nàng hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, hơn nữa ngày thường nàng cũng không phải là người hay tò mò. Chẳng qua tối nay...... tối nay bản thân nàng đúng thật là hơi tà tính một chút!
Nàng cũng cười, giơ tay nhanh nhẹn đẩy cánh tay hắn ra, lui về phía sau vài bước, thờ ơ nói: "Nếu ngươi muốn sống sót trở về, ngươi nên loại bỏ tật xấu thích động tay động chân một chút!"
Đôi mắt Đế Phất Y chợt lóe, giơ tay muốn kéo nàng tới gần tý nữa: "Đừng chạy!"
Bàn tay của hắn thiếu chút nữa đã đâm vào con dao nhỏ đã bị tẩm độc bảy màu của nàng!
Cố Tích Cửu đang ôm dao trước ngực, cười như không cười mở miệng: "Cẩn thận một chút, ta có thể nhận ra các hạ, nhưng dao này của ta lại không nhận ra được các hạ!" Nàng lại lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng mở miệng: "Yên tâm, ta sẽ không chạy."
Nàng đã chạy mấy lần nhưng đều bị hắn truy bắt, vậy thì tốt hơn vẫn nên trực tiếp đối mặt.
Tiểu nha đầu này thật ra rất có khí chất, mặc dù nhỏ yếu nhưng không chấp nhận bị sỉ nhục ——
Đế Phất Y đứng lên: "Đây không phải là nơi để bổn tạo đả tọa tĩnh dưỡng, vừa rồi Thiên Tế Nguyệt sợ quá chạy mất, nhưng nếu hắn quay lại lần nữa chúng ta sẽ gặp phiền toái. Chúng ta nên quay về thôi".
Hắn vừa mới nói tới đây, bên ngoài đã xuất hiện một cái bóng. Thiên Tế Nguyệt hiện thân ở trước cửa động: "Ngươi cho rằng ta là chuột hay sao? Sao có thể dễ dàng vì quá sợ ngươi mà chạy mất!"
Đế Phất Y: "......"
Cố Tích Cửu: "......"
......
Bầu trời giống như mặt biển, mây trắng bồng bềnh giống như sóng nước.
Cố Tích Cửu ngồi ở trên lưng độc giác thú, mím môi nhìn Đế Phất Y đang ngồi đối diện.
Người này môi hồng răng trắng, làm gì nhìn thấy một chút dấu vết bệnh tật?
Hắn cũng không giống như người vừa mới đánh nhau xong, áo tím của hắn vẫn sạch sẽ, mỗi một nếp uốn đều hiện ra sự tiêu sái phong lưu.
Lúc này hắn đang nhàn nhã thổi một cây sáo, tiếng sáo chậm rãi, giống như chim én nhẹ nhàng bay qua sóng gió, giống như con cá đang bơi lội dưới nước, làn điệu nhàn nhã trong trẻo, giống như mây trắng đang lang thang giữa ánh trăng trên bầu trời bao la.
Cố Tích Cửu nhớ tới một hồi đánh nhau lúc trước, không nhịn được xoa xoa ấn đường.
Hữu thiên sư đáng thương, lại bị Tả thiên sư tính kế!
Vừa rồi Đế Phất Y và nàng bí mật nói chuyện với nhau ở trong sơn động, cuối cùng đã thu hút Thiên Tế Nguyệt hiện thân.
Thiên Tế Nguyệt vốn đang muốn hung hăng đánh nhau một trận với Đế Phất Y để báo thù cho đồ đệ, vì thế nên vừa hiện thân thì lập tức đánh ra một chưởng!
Một chưởng kia quả thực chính là kinh thiên động địa, đủ khả năng đánh bay Đế Phất Y nhìn qua rất ốm yếu lúc đó!
Kết quả, Đế Phất Y yếu đuối mong manh bỗng nhiên không còn cảm giác ốm yếu nữa......
Hai đại cao thủ giao đấu với nhau quả thực là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Toàn bộ đỉnh núi đều bị bọn họ san phẳng!
Võ công của Thiên Tế Nguyệt ngang tầm với Đế Phất Y, nhưng khi mới bắt đầu đánh nhau hắn lại cho rằng Đế Phất Y đã nỏ mạnh hết đà, nhất thời khinh địch. Kết quả, từ lúc bắt đầu hắn đã bị Đế Phất Y đột nhiên bùng nổ ngăn chặn, mất đi tiên cơ. Vì vậy càng ngày hắn càng trở nên bị động, căn bản không thể lật ngược tình thế......
Cho đến khi Thiên Tế Nguyệt nôn ra máu, bị trọng thương không đứng dậy được, Đế Phất Y mới ung dung thong thả dừng tay......
/650
|