Cố Tích Cửu cũng không khách khí, tiếp nhận khăn lụa của hắn rồi lau mặt mình. Nàng lăn lộn lâu như vậy, trên khuôn mặt nhỏ có chút dơ bẩn, vì thế khi nàng vừa lau một cái, khăn lụa trắng như tuyết biến thành màu vàng nhạt.
Cố Tích Cửu ......
Nàng nhìn thoáng qua Đế Phất Y. Đế Phất Y đứng ở nơi đó, đôi mắt dừng ở trên chiếc khăn ở trong tay nàng, đáy mắt dường như có một chút tươi cười.
Cố Tích Cửu hơi đỏ mặt, lúng túng khi dường như tất cả những khoảnh khắc khó xử của mình đều bị hắn nhìn thấy ——
Nàng dường như chợt nhớ tới điều gì: Này, sao ngươi lại đứng lên?! Độc vừa mới được giải phải ngồi tĩnh tọa nửa canh giờ! Nếu không ngươi......
Nếu không thì như thế nào? Mất mạng hay sao? Đế Phất Y cười như không cười.
Không nghiêm trọng như vậy. Cố Tích Cửu nói giọng hơi rung: Nhiều nhất sẽ khiến nửa người ngươi tê liệt mà thôi!
Đế Phất Y: ...... Nếu vậy, hắn mất mạng còn tốt hơn nhiều!
Cố Tích Cửu cầm theo khăn đi tới dòng suối bên cạnh để giặt.
Đế Phất Y ngồi ở chỗ kia nhìn nàng một lát, mở miệng: Vì sao nàng quay trở lại?
Cố Tích Cửu không quay đầu lại, thờ ơ nói: Sợ ngươi chết ở chỗ này, ta sẽ bị thuộc hạ của ngươi đuổi giết......
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế Phất Y chớp chớp đôi mắt, chậm rãi nói: Bọn họ không biết bổn tọa ở bên nàng. Ta nghĩ với bản lĩnh của nàng, chờ sau khi ta chết thì hủy thi diệt tích cũng không khó lắm, đúng không?
Cố Tích Cửu đang giặt sạch khăn hơi dừng lại một chút, vô cảm trả lời: Cũng đúng, ngươi vừa nhắc nhở ta. Đáng tiếc, đã chậm! Hay là ngươi lại dùng dao nhỏ tự cắt mình một chút. Lần này ta đảm bảo sẽ không cứu ngươi, ở bên cạnh nhìn ngươi độc phát, sau khi thưởng thức xong bộ dáng ngươi trúng độc đến nỗi tử vong, ta sẽ nghĩ cách hủy thi diệt tích......
Tiểu hỗn đản này, không ngờ cũng độc miệng như thế!
Đế Phất Y cũng không tức giận, hắn ngược lại mỉm cười: Bảo bối, may mà nàng không chạy...... Thật tốt khi nàng quay lại! Nàng đã chạy trốn lâu như vậy, có muốn nghỉ một chút hay không?
May mà nàng không chạy cái gì?
Ý của hắn là may mắn nàng không chạy mất, nếu không hắn sẽ chết?
Hay là hắn có ẩn ý nào đó?
Vì sao nàng lại có cảm giác lời này của hắn có ẩn ý rất sâu?
Quên đi! Người này nói chuyện luôn khiến người đoán không ra, nàng không cần lúc nào cũng phải cân nhắc những lời hắn nói......
Nàng ngẩng đầu, trong lúc vô ý nhìn hắn một cái, trong lòng hơi động!
Viên đá quý mắt hồ ly giữa trán vừa rồi không biết có phải vì dơ bẩn hay không, vẫn luôn có chút ảm đạm không có ánh sáng. Hiện tại nó mơ hồ hiện ra một chút ánh sáng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù vẫn chưa khôi phục lại màu sắc sặc sỡ loá mắt ban đầu, nhưng nhìn qua cuối cùng không còn tăm tối nữa......
Viên đá quý này của hắn sẽ không tùy theo thể chất tốt xấu của chủ nhân mà thay đổi độ sáng, đúng không?
Theo như lời của Thương Khung Ngọc, rõ ràng vừa rồi Tả thiên sư có lẽ bị thương nên công lực suy yếu nghiêm trọng, vì vậy nên hắn mới không thể dùng thuật thanh khiết để khiến quần áo khô mát, không thể chống lại đám Lôi Huyết Ngao đó, không thể tự mình giải độc......
Nhưng Cố Tích Cửu suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được hắn bị thương chỗ nào. Chẳng lẽ là khi tiến vào Thiên Vấn Sơn hắn đã bị trọng thương, chỉ là vẫn luôn ép xuống không biểu hiện ra ngoài?
Bị trọng thương như vậy cũng muốn mang nàng ra ngoài, hắn thật đúng là quá đề cao trách nhiệm!
Đế Phất Y nhẹ nhàng gõ gõ cục đá bên cạnh: Lại thất thần à?
Cố Tích Cửu hoàn hồn, mỉm cười: Ta thất thần không quan trọng, ngươi thất thần mới muốn mạng. Ta nói ngươi cần phải tĩnh tọa để loại bỏ độc dược trong nửa canh giờ!
Nhưng —— Đế Phất Y nhìn những trái cây đỏ tươi lủng lẳng trên đầu: Bổn tọa đói bụng.
Cố Tích Cửu: ......
Thì ra vị đại thần này cũng sẽ đói bụng! Nàng còn tưởng rằng hắn đã luyện tập được tích cốc thuật, trực tiếp ăn sương uống gió!
Vừa rồi nàng đã hái được mấy quả, lúc này mới lấy ra đưa cho hắn một quả: Cho ngươi quả này, lúc trước ta đã rửa sạch rồi.
Cố Tích Cửu ......
Nàng nhìn thoáng qua Đế Phất Y. Đế Phất Y đứng ở nơi đó, đôi mắt dừng ở trên chiếc khăn ở trong tay nàng, đáy mắt dường như có một chút tươi cười.
Cố Tích Cửu hơi đỏ mặt, lúng túng khi dường như tất cả những khoảnh khắc khó xử của mình đều bị hắn nhìn thấy ——
Nàng dường như chợt nhớ tới điều gì: Này, sao ngươi lại đứng lên?! Độc vừa mới được giải phải ngồi tĩnh tọa nửa canh giờ! Nếu không ngươi......
Nếu không thì như thế nào? Mất mạng hay sao? Đế Phất Y cười như không cười.
Không nghiêm trọng như vậy. Cố Tích Cửu nói giọng hơi rung: Nhiều nhất sẽ khiến nửa người ngươi tê liệt mà thôi!
Đế Phất Y: ...... Nếu vậy, hắn mất mạng còn tốt hơn nhiều!
Cố Tích Cửu cầm theo khăn đi tới dòng suối bên cạnh để giặt.
Đế Phất Y ngồi ở chỗ kia nhìn nàng một lát, mở miệng: Vì sao nàng quay trở lại?
Cố Tích Cửu không quay đầu lại, thờ ơ nói: Sợ ngươi chết ở chỗ này, ta sẽ bị thuộc hạ của ngươi đuổi giết......
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đế Phất Y chớp chớp đôi mắt, chậm rãi nói: Bọn họ không biết bổn tọa ở bên nàng. Ta nghĩ với bản lĩnh của nàng, chờ sau khi ta chết thì hủy thi diệt tích cũng không khó lắm, đúng không?
Cố Tích Cửu đang giặt sạch khăn hơi dừng lại một chút, vô cảm trả lời: Cũng đúng, ngươi vừa nhắc nhở ta. Đáng tiếc, đã chậm! Hay là ngươi lại dùng dao nhỏ tự cắt mình một chút. Lần này ta đảm bảo sẽ không cứu ngươi, ở bên cạnh nhìn ngươi độc phát, sau khi thưởng thức xong bộ dáng ngươi trúng độc đến nỗi tử vong, ta sẽ nghĩ cách hủy thi diệt tích......
Tiểu hỗn đản này, không ngờ cũng độc miệng như thế!
Đế Phất Y cũng không tức giận, hắn ngược lại mỉm cười: Bảo bối, may mà nàng không chạy...... Thật tốt khi nàng quay lại! Nàng đã chạy trốn lâu như vậy, có muốn nghỉ một chút hay không?
May mà nàng không chạy cái gì?
Ý của hắn là may mắn nàng không chạy mất, nếu không hắn sẽ chết?
Hay là hắn có ẩn ý nào đó?
Vì sao nàng lại có cảm giác lời này của hắn có ẩn ý rất sâu?
Quên đi! Người này nói chuyện luôn khiến người đoán không ra, nàng không cần lúc nào cũng phải cân nhắc những lời hắn nói......
Nàng ngẩng đầu, trong lúc vô ý nhìn hắn một cái, trong lòng hơi động!
Viên đá quý mắt hồ ly giữa trán vừa rồi không biết có phải vì dơ bẩn hay không, vẫn luôn có chút ảm đạm không có ánh sáng. Hiện tại nó mơ hồ hiện ra một chút ánh sáng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù vẫn chưa khôi phục lại màu sắc sặc sỡ loá mắt ban đầu, nhưng nhìn qua cuối cùng không còn tăm tối nữa......
Viên đá quý này của hắn sẽ không tùy theo thể chất tốt xấu của chủ nhân mà thay đổi độ sáng, đúng không?
Theo như lời của Thương Khung Ngọc, rõ ràng vừa rồi Tả thiên sư có lẽ bị thương nên công lực suy yếu nghiêm trọng, vì vậy nên hắn mới không thể dùng thuật thanh khiết để khiến quần áo khô mát, không thể chống lại đám Lôi Huyết Ngao đó, không thể tự mình giải độc......
Nhưng Cố Tích Cửu suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được hắn bị thương chỗ nào. Chẳng lẽ là khi tiến vào Thiên Vấn Sơn hắn đã bị trọng thương, chỉ là vẫn luôn ép xuống không biểu hiện ra ngoài?
Bị trọng thương như vậy cũng muốn mang nàng ra ngoài, hắn thật đúng là quá đề cao trách nhiệm!
Đế Phất Y nhẹ nhàng gõ gõ cục đá bên cạnh: Lại thất thần à?
Cố Tích Cửu hoàn hồn, mỉm cười: Ta thất thần không quan trọng, ngươi thất thần mới muốn mạng. Ta nói ngươi cần phải tĩnh tọa để loại bỏ độc dược trong nửa canh giờ!
Nhưng —— Đế Phất Y nhìn những trái cây đỏ tươi lủng lẳng trên đầu: Bổn tọa đói bụng.
Cố Tích Cửu: ......
Thì ra vị đại thần này cũng sẽ đói bụng! Nàng còn tưởng rằng hắn đã luyện tập được tích cốc thuật, trực tiếp ăn sương uống gió!
Vừa rồi nàng đã hái được mấy quả, lúc này mới lấy ra đưa cho hắn một quả: Cho ngươi quả này, lúc trước ta đã rửa sạch rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/650
|