"Ngao ô ——" Trong đàn Lôi Huyết Ngao truyền ra một tiếng thú rống bi thương phẫn nộ, hiển nhiên là tới từ mãnh thú đầu đàn.
Những con khác lập tức gào rống theo, sau đó giống như nhận được mệnh lệnh gì đó nên tản ra bốn phía, cỏ hoang nhấp nhô giống như sóng cuộn, đám Lôi Huyết Ngao điên cuồng tìm kiếm xung quanh......
......Edit: Emily Ton....
Lần này Cố Tích Cửu huấn di quá gấp, trước khi thuấn di căn bản chưa kịp tính toán khoảng cách và nơi sẽ tới, trên người nàng lại mang theo một người, vì vậy nàng không thể kiểm soát bản thân.
Lúc này nàng thuấn di được khoảng bốn năm dặm đường, dừng lại ở trong một rừng cây rậm rạp.
Đáng kinh ngạc hơn là, ngay khi nàng vừa mới xuất hiện, một con trăn lớn đang bò xuống ở trên một cây đại thụ, nàng suýt nữa đã đụng vào người con trăn kia!
Đầu trăn cực kỳ to lớn, ước chừng to bằng một cái thùng xô.
Sự xuất hiện bất ngờ của hai người Cố Tích Cửu khiến nó giật mình, há to miệng, lao về phía hai người!
Mẹ nó!
Cố Tích Cửu lại âm thầm nói ra một câu thô tục.
Ta khinh!
Ngay khoảnh khắc nguy hiểm, nàng một lần nữa thuấn di——
"Di chuyển về phía trái sáu dặm!" Cũng may, ngay khoảnh khắc Cố Tích Cửu thuấn di lần thứ hai, Đế Phất Y kịp thời mở miệng.
Vì thế sau lần thuấn di thứ hai, bọn họ xuất hiện ở trong một hoang trạch.
Trong hoang trạch cỏ mọc tràn lan, mênh mông vô tận.
Cố Tích Cửu còn chưa kịp thở một hơi, Đế Phất Y một lần nữa mở miệng: "Nơi này không được, Lôi Huyết Ngao sẽ tìm tới, tiếp tục thuấn di, năm dặm phía sau bên phải, sau đó lại thuấn di về phía trước sáu dặm......"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng tức giận: "Thuấn di rất mệt! Ta không thể thuấn di liên tục nhiều lần như vậy!"
Thuấn di vốn dĩ cực kỳ tiêu hao thể lực, hơn nữa nàng vừa mới đánh nhau một hồi trước đó, còn mang theo một người bên mình, người này giống như keo dán ở trên người nàng, ôm lấy nàng giống như liên thể......
Hắn ấn lòng bàn tay ở giữa lưng nàng, giọng nói trầm thấp từ tính: "Nàng có thể, tiếp tục!"
Hắn vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng hú của Lôi Huyết Ngao......
Nghe âm thanh chính là hướng về nơi này mà đến.
Quả nhiên nơi này cũng không an toàn!
Không còn lựa chọn nào khác, Cố Tích Cửu chỉ có thể thuấn di lần nữa.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ điểm của Đế Phất Y, nàng liên tiếp thuấn di hơn mười lần, địa điểm xuất hiện cuối cùng là một sườn núi đầy đá và sỏi......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy tiềm năng của mình thật sự vô cùng lớn!
Vừa mới chiến đấu xong với Lôi Huyết Ngao, cả người đã mệt muốn chết, không ngờ còn có thể kéo theo một người liên tiếp thuấn di hơn mười lần! Đoán chừng đã thuấn di được gần hai trăm dặm đường!
Quả nhiên, thời điểm liên quan tới mạng sống, tiềm năng của con người là vô tận!
Sườn núi không có gì ngoài đá, vô số tảng đá lớn trải rộng ở trên sườn núi, nhìn qua ở trong bóng đêm có chút âm trầm.
Mặc dù nơi này hoang vắng một chút, nhưng cũng may không nhìn thấy dã thú.
Hơn nữa tầm nhìn rộng rãi, nếu có dã thú tới cũng có thể kịp thời nhìn thấy.
Lúc này Đế Phất Y đang ngồi ở trên một tảng đá lớn, một chân cong lên, một chân buông xuống, cánh tay đặt ở trên đùi, bộ dáng nhìn qua rất là nhàn hạ: "Nàng có vẻ rất tức giận?"
Cố Tích Cửu đứng ở trên một tảng đá cao lớn, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười lạnh: "Ta không nên tức giận?!"
Nhiều năm như vậy nàng cứ thế mất đi nụ hôn đầu tiên, chẳng lẽ nàng không nên tức giận?
"Vì sao nàng lại tức giận?" Đế Phất Y dường như thật sự không hiểu.
Cố Tích Cửu tiếp tục cười lạnh: "Ngươi nói xem?!"
"Trái tim nữ nhân, giống như cây kim ở dưới đáy biển, bổn tọa không đoán ra được." Đế Phất Y với bộ dáng thực sự vô tội.
Cố Tích Cửu: "......"
Miệng nàng dường như vẫn còn mùi hương thoang thoảng từ lưỡi của hắn, cùng mới một chút mùi máu trên môi của hắn.
Nàng liếc mắt nhìn môi hắn một cái. Đôi môi của hắn rất đẹp, khi hơi nhấp lên sẽ có một loại hương vị câu lấy nhân tâm.
Lúc này đôi môi nhợt nhạt kia khẽ nhếch lên, cười như không cười, hết sức yêu nghiệt.
Những con khác lập tức gào rống theo, sau đó giống như nhận được mệnh lệnh gì đó nên tản ra bốn phía, cỏ hoang nhấp nhô giống như sóng cuộn, đám Lôi Huyết Ngao điên cuồng tìm kiếm xung quanh......
......Edit: Emily Ton....
Lần này Cố Tích Cửu huấn di quá gấp, trước khi thuấn di căn bản chưa kịp tính toán khoảng cách và nơi sẽ tới, trên người nàng lại mang theo một người, vì vậy nàng không thể kiểm soát bản thân.
Lúc này nàng thuấn di được khoảng bốn năm dặm đường, dừng lại ở trong một rừng cây rậm rạp.
Đáng kinh ngạc hơn là, ngay khi nàng vừa mới xuất hiện, một con trăn lớn đang bò xuống ở trên một cây đại thụ, nàng suýt nữa đã đụng vào người con trăn kia!
Đầu trăn cực kỳ to lớn, ước chừng to bằng một cái thùng xô.
Sự xuất hiện bất ngờ của hai người Cố Tích Cửu khiến nó giật mình, há to miệng, lao về phía hai người!
Mẹ nó!
Cố Tích Cửu lại âm thầm nói ra một câu thô tục.
Ta khinh!
Ngay khoảnh khắc nguy hiểm, nàng một lần nữa thuấn di——
"Di chuyển về phía trái sáu dặm!" Cũng may, ngay khoảnh khắc Cố Tích Cửu thuấn di lần thứ hai, Đế Phất Y kịp thời mở miệng.
Vì thế sau lần thuấn di thứ hai, bọn họ xuất hiện ở trong một hoang trạch.
Trong hoang trạch cỏ mọc tràn lan, mênh mông vô tận.
Cố Tích Cửu còn chưa kịp thở một hơi, Đế Phất Y một lần nữa mở miệng: "Nơi này không được, Lôi Huyết Ngao sẽ tìm tới, tiếp tục thuấn di, năm dặm phía sau bên phải, sau đó lại thuấn di về phía trước sáu dặm......"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng tức giận: "Thuấn di rất mệt! Ta không thể thuấn di liên tục nhiều lần như vậy!"
Thuấn di vốn dĩ cực kỳ tiêu hao thể lực, hơn nữa nàng vừa mới đánh nhau một hồi trước đó, còn mang theo một người bên mình, người này giống như keo dán ở trên người nàng, ôm lấy nàng giống như liên thể......
Hắn ấn lòng bàn tay ở giữa lưng nàng, giọng nói trầm thấp từ tính: "Nàng có thể, tiếp tục!"
Hắn vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng hú của Lôi Huyết Ngao......
Nghe âm thanh chính là hướng về nơi này mà đến.
Quả nhiên nơi này cũng không an toàn!
Không còn lựa chọn nào khác, Cố Tích Cửu chỉ có thể thuấn di lần nữa.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ điểm của Đế Phất Y, nàng liên tiếp thuấn di hơn mười lần, địa điểm xuất hiện cuối cùng là một sườn núi đầy đá và sỏi......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy tiềm năng của mình thật sự vô cùng lớn!
Vừa mới chiến đấu xong với Lôi Huyết Ngao, cả người đã mệt muốn chết, không ngờ còn có thể kéo theo một người liên tiếp thuấn di hơn mười lần! Đoán chừng đã thuấn di được gần hai trăm dặm đường!
Quả nhiên, thời điểm liên quan tới mạng sống, tiềm năng của con người là vô tận!
Sườn núi không có gì ngoài đá, vô số tảng đá lớn trải rộng ở trên sườn núi, nhìn qua ở trong bóng đêm có chút âm trầm.
Mặc dù nơi này hoang vắng một chút, nhưng cũng may không nhìn thấy dã thú.
Hơn nữa tầm nhìn rộng rãi, nếu có dã thú tới cũng có thể kịp thời nhìn thấy.
Lúc này Đế Phất Y đang ngồi ở trên một tảng đá lớn, một chân cong lên, một chân buông xuống, cánh tay đặt ở trên đùi, bộ dáng nhìn qua rất là nhàn hạ: "Nàng có vẻ rất tức giận?"
Cố Tích Cửu đứng ở trên một tảng đá cao lớn, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười lạnh: "Ta không nên tức giận?!"
Nhiều năm như vậy nàng cứ thế mất đi nụ hôn đầu tiên, chẳng lẽ nàng không nên tức giận?
"Vì sao nàng lại tức giận?" Đế Phất Y dường như thật sự không hiểu.
Cố Tích Cửu tiếp tục cười lạnh: "Ngươi nói xem?!"
"Trái tim nữ nhân, giống như cây kim ở dưới đáy biển, bổn tọa không đoán ra được." Đế Phất Y với bộ dáng thực sự vô tội.
Cố Tích Cửu: "......"
Miệng nàng dường như vẫn còn mùi hương thoang thoảng từ lưỡi của hắn, cùng mới một chút mùi máu trên môi của hắn.
Nàng liếc mắt nhìn môi hắn một cái. Đôi môi của hắn rất đẹp, khi hơi nhấp lên sẽ có một loại hương vị câu lấy nhân tâm.
Lúc này đôi môi nhợt nhạt kia khẽ nhếch lên, cười như không cười, hết sức yêu nghiệt.
/650
|