Nàng nhìn ánh trăng ở trên đỉnh đầu rồi nhìn vào ánh lửa gần đó. Sau đó nàng lại nhìn xem độc giác thú đang vui đùa dưới sông phía trước, cũng nhìn về phía vị tiên sư đang ngồi đả tọa bên cạnh, có chút ngốc nghếch: Đây là đâu?
Đế Phất Y mở to đôi mắt, liếc mắt đánh giá trên dưới nàng một cái, giọng nói có chút khó lường: Nàng tỉnh rượu rồi?
Cố Tích Cửu ngừng lại một chút, một màn khi mình uống rượu nhanh chóng hiện lên ở trong đầu, dường như nàng đã uống đến nỗi choáng váng đầu óc, mơ hồ nhớ lại những gì phát sinh sau đó......
Nàng nhớ rằng mình dường như bị rơi khỏi độc giác thú, sau đó rơi vào trong nước và bị ướt đẫm. Nàng nhớ...... nhớ rằng hắn đã cởi áo của nàng!
Cố Tích Cửu biến đổi sắc mặt, vội vàng xem xét trên người mình. Nàng phát hiện mình vẫn đang mặc bộ quần áo lúc trước, hơn nữa vẫn còn ướt đẫm. Mặc dù mặc ở trên người rất là rét lạnh, nhưng cũng may vạt áo vẫn được cài chặt, không hề lộ gì.
Nàng nhìn về phía Đế Phất Y, hắn thật ra đã đổi một bộ quần áo khác. Bộ quần áo màu tím đã biến thành bộ quần áo màu trắng ánh trăng, nhìn qua thực sự rất phong lưu tiêu sái.
Cố Tích Cửu hơi động trong lòng, vị này mặc một thân quần áo như vậy trông rất giống bức tượng chạm ngọc! Nhìn qua băng giá, rất khó tiếp cận.
Nhưng khi hắn vừa mới mở to mắt nói chuyện, lập tức lại khôi phục lại bản sắc phúc hắc yêu nghiệt của hắn, khiến Cố Tích Cửu theo bản năng cảm thấy thần kinh căng thẳng!
Nàng nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại nhìn nhìn mình: Quần áo của ta...... vì sao lại ướt?
Hỏi rất hay! Đế Phất Y cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không chân thành chút nào: Nàng không nhớ gì nữa sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tích Cửu xoa xoa trên trán sưng phồng, khẽ lắc đầu: Ta chỉ nhớ ta rơi khỏi lưng của độc giác thú. Thật kỳ lạ, có ngươi ở đó, sao có thể khiến ta rơi xuống?
Nàng thật ra rất tin tưởng hắn!
Đế Phất Y đồng thời cảm thấy có chút buồn cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, tóm tắt quá trình cho nàng: Nàng uống quá nhiều nên say, sống chết cố gắng muốn lợi dụng bổn tọa. Trong khi kích động nàng đã nôn trên người độc giác thú, độc giác thú khó chịu nên đã hất nàng xuống......
Cố Tích Cửu: ...... Nàng uống say sẽ thô bạo như vậy sao?
Nàng xoa xoa ấn đường: Nhưng ta nhớ rõ ngươi đã cứu ta bằng một tia sáng trắng......
Đó là vì bổn tọa sợ nàng sẽ trở thành cái bánh nhân thịt, cho nên mới cứu nàng lên.
Vậy sao ta lại ngã xuống? Cố Tích Cửu luôn cảm thấy tình cảnh lần thứ hai mình ngã xuống có chút quỷ dị, nhưng nàng không thể nghĩ ra.
Trong lòng nàng nghĩ quẩn nên tự mình nhảy xuống. Đế Phất Y nói dối không hề chớp mắt: May mắn đã gần mặt nước, bổn tọa lại không vớt nàng lên.
Cố Tích Cửu: ......
Nàng suy nghĩ lần nữa, thật sự không nhớ nổi tình huống lúc đó, vì thế dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta nhớ rõ...... Ngươi...... Cố Tích Cửu đột nhiên dừng lại.
Ồ, nàng nhớ cái gì?
Ngươi...... Ngươi quấy rối ta...... Nàng rất có ấn tượng với điều này, nàng còn nhớ rõ hắn đã làm điều đó.
Bổn tọa quấy rối nàng? Đế Phất Y nhướng mày: Nàng đừng tưởng bở! Ngay cả một cây tóc của bổn tạo còn đẹp hơn nàng, nàng cho rằng bổn tọa thèm ăn như vậy?
Cố Tích Cửu: ...... Yêu nghiệt này thật sự không phải độc miệng bình thường!
Nàng cắn răng: Vậy vì sao người cởi áo của ta?
Nàng chẳng những nôn trên người độc giác thú, trên người mình cũng dính rất nhiều vết bẩn, bổn tọa có lòng tốt giúp nàng rửa sạch.
Nhưng...... Nhưng ngươi rõ ràng chỉ cần vung ống tay áo là có thể làm được...... Nàng không quên lần trước khi nàng chạy trốn ở trong Mãn Hương Hồ, nàng cũng bị ướt đẫm một thân, và hắn chỉ vung ống tay áo lên đã khiến cho quần áo nàng khô mát như lúc ban đầu. Lần này vì sao hắn lại cố sức dùng tay để rửa?
Đế Phất Y nhìn nàng: Vừa rồi ngâm mình ở trong nước có cảm giác thế nào?
Rất tệ! Cố Tích Cửu ăn ngay nói thật.
Đế Phất Y mở to đôi mắt, liếc mắt đánh giá trên dưới nàng một cái, giọng nói có chút khó lường: Nàng tỉnh rượu rồi?
Cố Tích Cửu ngừng lại một chút, một màn khi mình uống rượu nhanh chóng hiện lên ở trong đầu, dường như nàng đã uống đến nỗi choáng váng đầu óc, mơ hồ nhớ lại những gì phát sinh sau đó......
Nàng nhớ rằng mình dường như bị rơi khỏi độc giác thú, sau đó rơi vào trong nước và bị ướt đẫm. Nàng nhớ...... nhớ rằng hắn đã cởi áo của nàng!
Cố Tích Cửu biến đổi sắc mặt, vội vàng xem xét trên người mình. Nàng phát hiện mình vẫn đang mặc bộ quần áo lúc trước, hơn nữa vẫn còn ướt đẫm. Mặc dù mặc ở trên người rất là rét lạnh, nhưng cũng may vạt áo vẫn được cài chặt, không hề lộ gì.
Nàng nhìn về phía Đế Phất Y, hắn thật ra đã đổi một bộ quần áo khác. Bộ quần áo màu tím đã biến thành bộ quần áo màu trắng ánh trăng, nhìn qua thực sự rất phong lưu tiêu sái.
Cố Tích Cửu hơi động trong lòng, vị này mặc một thân quần áo như vậy trông rất giống bức tượng chạm ngọc! Nhìn qua băng giá, rất khó tiếp cận.
Nhưng khi hắn vừa mới mở to mắt nói chuyện, lập tức lại khôi phục lại bản sắc phúc hắc yêu nghiệt của hắn, khiến Cố Tích Cửu theo bản năng cảm thấy thần kinh căng thẳng!
Nàng nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại nhìn nhìn mình: Quần áo của ta...... vì sao lại ướt?
Hỏi rất hay! Đế Phất Y cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không chân thành chút nào: Nàng không nhớ gì nữa sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tích Cửu xoa xoa trên trán sưng phồng, khẽ lắc đầu: Ta chỉ nhớ ta rơi khỏi lưng của độc giác thú. Thật kỳ lạ, có ngươi ở đó, sao có thể khiến ta rơi xuống?
Nàng thật ra rất tin tưởng hắn!
Đế Phất Y đồng thời cảm thấy có chút buồn cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, tóm tắt quá trình cho nàng: Nàng uống quá nhiều nên say, sống chết cố gắng muốn lợi dụng bổn tọa. Trong khi kích động nàng đã nôn trên người độc giác thú, độc giác thú khó chịu nên đã hất nàng xuống......
Cố Tích Cửu: ...... Nàng uống say sẽ thô bạo như vậy sao?
Nàng xoa xoa ấn đường: Nhưng ta nhớ rõ ngươi đã cứu ta bằng một tia sáng trắng......
Đó là vì bổn tọa sợ nàng sẽ trở thành cái bánh nhân thịt, cho nên mới cứu nàng lên.
Vậy sao ta lại ngã xuống? Cố Tích Cửu luôn cảm thấy tình cảnh lần thứ hai mình ngã xuống có chút quỷ dị, nhưng nàng không thể nghĩ ra.
Trong lòng nàng nghĩ quẩn nên tự mình nhảy xuống. Đế Phất Y nói dối không hề chớp mắt: May mắn đã gần mặt nước, bổn tọa lại không vớt nàng lên.
Cố Tích Cửu: ......
Nàng suy nghĩ lần nữa, thật sự không nhớ nổi tình huống lúc đó, vì thế dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta nhớ rõ...... Ngươi...... Cố Tích Cửu đột nhiên dừng lại.
Ồ, nàng nhớ cái gì?
Ngươi...... Ngươi quấy rối ta...... Nàng rất có ấn tượng với điều này, nàng còn nhớ rõ hắn đã làm điều đó.
Bổn tọa quấy rối nàng? Đế Phất Y nhướng mày: Nàng đừng tưởng bở! Ngay cả một cây tóc của bổn tạo còn đẹp hơn nàng, nàng cho rằng bổn tọa thèm ăn như vậy?
Cố Tích Cửu: ...... Yêu nghiệt này thật sự không phải độc miệng bình thường!
Nàng cắn răng: Vậy vì sao người cởi áo của ta?
Nàng chẳng những nôn trên người độc giác thú, trên người mình cũng dính rất nhiều vết bẩn, bổn tọa có lòng tốt giúp nàng rửa sạch.
Nhưng...... Nhưng ngươi rõ ràng chỉ cần vung ống tay áo là có thể làm được...... Nàng không quên lần trước khi nàng chạy trốn ở trong Mãn Hương Hồ, nàng cũng bị ướt đẫm một thân, và hắn chỉ vung ống tay áo lên đã khiến cho quần áo nàng khô mát như lúc ban đầu. Lần này vì sao hắn lại cố sức dùng tay để rửa?
Đế Phất Y nhìn nàng: Vừa rồi ngâm mình ở trong nước có cảm giác thế nào?
Rất tệ! Cố Tích Cửu ăn ngay nói thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/650
|