Cả đời chỉ cưới một người, đó bất quá chỉ là sự phù phiếm và thuận miệng nói lời ngon tiếng ngọt của thời niên thiếu. Quý tộc nào ở Phi Tinh Quốc mà không có thê thiếp thành đàn?
Ngay cả bá tánh bình thường có chút của cải, còn có thể cưới một thê một thiếp! Huống chi hắn đường đường là Đại tướng quân?
Cố Tạ Thiên căn bản không cảm thấy mình cưới thêm mấy cơ thiếp thì có gì sai!
Tuy nhiên, hôm nay giáp mặt lại bị nữ nhi hỏi đến, khiến mặt mũi hắn có chút không nhịn được, lạnh lùng thốt: "Ngươi là tiểu hài tử thì biết cái gì! Việc của người lớn không phải tiểu hài tử như ngươi có thể xen mồm......"
Cố Tích Cửu không nói nữa, nhưng khoé miệng gợi lên một nụ cười, nàng luôn lười tốn nhiều miệng lưỡi đối với tra nam (nam nhân không ra gì).
Cố Tạ Thiên nhìn thấy tươi cười này của nàng thì trong lòng bốc lên lửa lớn, trầm mặt xuống: "Tích Cửu, mấy năm nay vi phụ xác thật đã xem nhẹ ngươi, sau này sẽ không. Tuy nhiên trước đó, ngươi cần phải thành thật trả lời vi phụ một vấn đề, có người nhìn thấy có nam nhân lạ ra vào trong viện của ngươi, còn nhìn thấy đêm qua ngươi trộm chạy ra ngoài, có phải ngươi đã làm sự gì không có đạo đức hay không?" Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói đã trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Một câu này của hắn hỏi ra khỏi miệng, tất cả mọi người tiến vào đều chấn động tinh thần, rốt cuộc đã hỏi đến điểm chính!
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Cố Tích Cửu, muốn nhìn xem nàng sẽ trả lời như thế nào——
Cố Tích Cửu dùng tay sửa mái tóc trên trán, hơi nheo đôi mắt, nói: "Lời này của Cố tướng quân hỏi thật sự không chuẩn! Có người nói ngươi lập tức tin? Nếu ta nói trong viện di nương cũng từng có nam nhân lạ ra vào thì sao?! Vậy Cố tướng quân có lập tức cảm thấy mình đã bị lừa dối hay không?"
Những lời nàng hỏi quá sắc bén.
"Xuy ——" có người cười thành tiếng.
Cố Tạ Thiên phẫn nộ quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người phát ra tiếng cười chính là vị Bát hoàng tử Dung Triệt cùng tiến đến xem náo nhiệt.
Dung Triệt (容彻) năm nay 18 tuổi, mặt mày phong lưu, tuấn mỹ tiêu sái, một đôi mắt cười giống như gợi lên một đóa hoa đào, trong tay phe phẩy một thanh quạt xếp, đứng ở trong đám người, giống như chi lan ngọc thụ*.
*Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): chỉ những người con có tương lai đầy triển vọng. (orchids and jade trees; a child with splendid future prospects) {Dịch & Edit: Emily Ton}
Phải nói rằng, gen di truyền của đệ tử hoàng tộc Dung thị rất tốt, đa số bọn họ đều rất thanh cao, hắn đứng ở nơi đó cùng với vị Thập nhị hoàng tử Dung Ngôn. Một vị đẹp đẽ nho nhã như trúc, một vị phiêu dật như gió. Nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Mẫu phi Dung Triệt là quý phi, linh lực của bản thân hắn cũng không tồi, lại được phụ hoàng sủng ái, được phong làm Lạc Vương.
Trên mặt Cố Tạ Thiên trở nên ngượng ngùng, hắn đương nhiên không dám trách cứ vị hoàng tử này, đành phải đem ánh mắt chuyển qua trừng về phía Cố Tích Cửu: "Hồ nháo! Ngươi quả thực là đang nói hươu nói vượn, đại nghịch bất đạo!"
Khuôn mặt Cố Tích Cửu lạnh lùng: "Cố tướng quân, ta nói như vậy thì chính là nói hươu nói vượn, ngươi không tin chút nào, vậy người khác tung bát nước bẩn trên người nữ nhi, ngươi liền tin? Lời của nữ nhi nói còn không đáng tin bằng lời của người ngoài nói?"
Cố Tạ Thiên nghẹn lời: "Điều này ——"
Hôm nay, có phủ thừa (người đứng đầu) của Tông Nhân Phủ cùng với hai vị hoàng tử tới Tướng quân phủ hưng sư vấn tội*. Nghe nói có người nhìn thấy trong viện Cố Tích Cửu thường xuyên có nam tử xa lạ ra vào, bại hoại nề nếp gia phong của Tướng quân phủ, còn mang đến hai gã nhân chứng.
*Hưng sư vấn tội (兴师问罪): Hỏi tội đối phương. (to send punitive forces against; to criticize violently)
Việc này không phải là việc nhỏ, không những quan hệ đến nề nếp gia phong của Tướng quân phủ, cũng quan hệ đến uy nghiêm của hoàng gia. Rốt cuộc, nữ nhi không biết cố gắng này của hắn vẫn là vị hôn thê của Thập nhị hoàng tử Dung Ngôn, cho nên hắn nổi giận đùng đùng và mang theo người tới đây để hưng sư vấn tội......
Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhi luôn luôn vâng vâng dạ dạ lại biến thành sắc bén như thế, nhất thời bị nàng truy vấn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía vị phủ thừa của Tông Nhân Phủ.
Ngay cả bá tánh bình thường có chút của cải, còn có thể cưới một thê một thiếp! Huống chi hắn đường đường là Đại tướng quân?
Cố Tạ Thiên căn bản không cảm thấy mình cưới thêm mấy cơ thiếp thì có gì sai!
Tuy nhiên, hôm nay giáp mặt lại bị nữ nhi hỏi đến, khiến mặt mũi hắn có chút không nhịn được, lạnh lùng thốt: "Ngươi là tiểu hài tử thì biết cái gì! Việc của người lớn không phải tiểu hài tử như ngươi có thể xen mồm......"
Cố Tích Cửu không nói nữa, nhưng khoé miệng gợi lên một nụ cười, nàng luôn lười tốn nhiều miệng lưỡi đối với tra nam (nam nhân không ra gì).
Cố Tạ Thiên nhìn thấy tươi cười này của nàng thì trong lòng bốc lên lửa lớn, trầm mặt xuống: "Tích Cửu, mấy năm nay vi phụ xác thật đã xem nhẹ ngươi, sau này sẽ không. Tuy nhiên trước đó, ngươi cần phải thành thật trả lời vi phụ một vấn đề, có người nhìn thấy có nam nhân lạ ra vào trong viện của ngươi, còn nhìn thấy đêm qua ngươi trộm chạy ra ngoài, có phải ngươi đã làm sự gì không có đạo đức hay không?" Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói đã trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Một câu này của hắn hỏi ra khỏi miệng, tất cả mọi người tiến vào đều chấn động tinh thần, rốt cuộc đã hỏi đến điểm chính!
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Cố Tích Cửu, muốn nhìn xem nàng sẽ trả lời như thế nào——
Cố Tích Cửu dùng tay sửa mái tóc trên trán, hơi nheo đôi mắt, nói: "Lời này của Cố tướng quân hỏi thật sự không chuẩn! Có người nói ngươi lập tức tin? Nếu ta nói trong viện di nương cũng từng có nam nhân lạ ra vào thì sao?! Vậy Cố tướng quân có lập tức cảm thấy mình đã bị lừa dối hay không?"
Những lời nàng hỏi quá sắc bén.
"Xuy ——" có người cười thành tiếng.
Cố Tạ Thiên phẫn nộ quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người phát ra tiếng cười chính là vị Bát hoàng tử Dung Triệt cùng tiến đến xem náo nhiệt.
Dung Triệt (容彻) năm nay 18 tuổi, mặt mày phong lưu, tuấn mỹ tiêu sái, một đôi mắt cười giống như gợi lên một đóa hoa đào, trong tay phe phẩy một thanh quạt xếp, đứng ở trong đám người, giống như chi lan ngọc thụ*.
*Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): chỉ những người con có tương lai đầy triển vọng. (orchids and jade trees; a child with splendid future prospects) {Dịch & Edit: Emily Ton}
Phải nói rằng, gen di truyền của đệ tử hoàng tộc Dung thị rất tốt, đa số bọn họ đều rất thanh cao, hắn đứng ở nơi đó cùng với vị Thập nhị hoàng tử Dung Ngôn. Một vị đẹp đẽ nho nhã như trúc, một vị phiêu dật như gió. Nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Mẫu phi Dung Triệt là quý phi, linh lực của bản thân hắn cũng không tồi, lại được phụ hoàng sủng ái, được phong làm Lạc Vương.
Trên mặt Cố Tạ Thiên trở nên ngượng ngùng, hắn đương nhiên không dám trách cứ vị hoàng tử này, đành phải đem ánh mắt chuyển qua trừng về phía Cố Tích Cửu: "Hồ nháo! Ngươi quả thực là đang nói hươu nói vượn, đại nghịch bất đạo!"
Khuôn mặt Cố Tích Cửu lạnh lùng: "Cố tướng quân, ta nói như vậy thì chính là nói hươu nói vượn, ngươi không tin chút nào, vậy người khác tung bát nước bẩn trên người nữ nhi, ngươi liền tin? Lời của nữ nhi nói còn không đáng tin bằng lời của người ngoài nói?"
Cố Tạ Thiên nghẹn lời: "Điều này ——"
Hôm nay, có phủ thừa (người đứng đầu) của Tông Nhân Phủ cùng với hai vị hoàng tử tới Tướng quân phủ hưng sư vấn tội*. Nghe nói có người nhìn thấy trong viện Cố Tích Cửu thường xuyên có nam tử xa lạ ra vào, bại hoại nề nếp gia phong của Tướng quân phủ, còn mang đến hai gã nhân chứng.
*Hưng sư vấn tội (兴师问罪): Hỏi tội đối phương. (to send punitive forces against; to criticize violently)
Việc này không phải là việc nhỏ, không những quan hệ đến nề nếp gia phong của Tướng quân phủ, cũng quan hệ đến uy nghiêm của hoàng gia. Rốt cuộc, nữ nhi không biết cố gắng này của hắn vẫn là vị hôn thê của Thập nhị hoàng tử Dung Ngôn, cho nên hắn nổi giận đùng đùng và mang theo người tới đây để hưng sư vấn tội......
Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhi luôn luôn vâng vâng dạ dạ lại biến thành sắc bén như thế, nhất thời bị nàng truy vấn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía vị phủ thừa của Tông Nhân Phủ.
/650
|