Tuyên Đế gần như cho rằng Long tông chủ là thám tử do quốc gia khác phái tới đây săn lùng nhân tài!
Long tông chủ, ngài muốn mời nàng lên núi Thiên Vấn làm khách là vinh hạnh của nàng, cũng là vinh hạnh của Phi Tinh Quốc. Nhưng nếu nàng đã tự xưng là có thiên bẩm, cần phải đợi Tả thiên sư tới đây nghiệm chứng. Sau khi nghiệm chứng xong, ngài muốn mời nàng đi cũng không muộn. Tuyên Đế bắt đầu cố gắng kéo dài thời gian.
Long Tư Dạ nhìn nữ hài tử trong lòng ngực, nàng thực sự rất bình tĩnh, không hề giãy giụa, có vẻ như cam tâm tình nguyện đi theo hắn......
Đôi mắt hắn tối sầm lại, nàng đang diễn kịch? Hay là mình đã nhận sai người?
Môi mỏng của hắn hơi mở: Tích Cửu, chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện sau.
Sắc mặt Tuyên Đế đại biến, nghe khẩu khí của Long tông chủ, chính là khăng khăng muốn mang Cố Tích Cửu rời đi!
Nghe nói Long tông chủ không dễ dàng ra tay, một khi ra tay quả thực là hủy thiên diệt địa!
Từng có tin đồn rằng, lão đại của một tổ chức sát thủ nổi danh bị trọng thương sắp chết, bắt cóc một đệ tử Thiên Vấn Tông chữa bệnh cho hắn, bởi vì không thể chữa khỏi, đệ tử kia đã bị tổ chức sát thủ này giết chết, treo ở trên đỉnh lâu thị chúng......
Kết quả, chuyện này đã kinh động tới Long tông chủ, hắn trực tiếp đơn thương độc mã xâm nhập vào trong đại bản doanh của tổ chức sát thủ kia. Dưới sự bao vây của vô số sát thủ, hắn rất bình tĩnh cởi trói cho thi thể đồ tôn của mình xuống, sau đó giết từng người trong đám tổ chức sát thủ kia, thì thể nằm rải rác khắp nơi......
Một tổ chức sát thủ trăm năm huy hoàng như vậy đã bị diệt môn, từ đó về sau biến mất ở Tinh Nguyệt đại lục. Cũng bắt đầu từ một ngày kia, muôn nghìn chúng sinh Tinh Nguyệt đại lục mới biết được, vị Long tông chủ này chẳng những y thuật lợi hại, ngay cả công phu cũng cao thâm khó đoán, không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc!
Một tổ chức như vậy hắn đều có thể diệt sạch, hiện tại hắn muốn mang Cố Tích Cửu đi, làm sao thị vệ trong hoàng cung này có thể ngăn được?
Những tên lính Ngự lâm quân hiển nhiên cũng nghe nói về sự tích này của Long Tư Dạ, mặc dù lúc này bọn họ đang ngăn cản ở trước mặt hắn, nhưng sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, thần kinh căng thẳng lo lắng.
Ánh mắt Long Tư Dạ giống như nước đá, đảo qua mọi người trước mặt, cuối cùng dừng ở trên người Tuyên Đế, thờ ơ mở miệng: Bệ hạ, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể ngăn ta lại? Bổn tọa không muốn đại khai sát giới, chỉ muốn mang nàng đi, một năm sau ta sẽ quay lại và để nàng tự do.
Tay trái của hắn vẫn ôm lấy Cố Tích Cửu, tay phải vươn ra, một tấm ngọc bài màu xanh nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn: Nếu ngươi để chúng ta rời đi, ngọc bài này chính là của ngươi.
Đôi mắt Tuyên Đế có chút sáng ngời!
Ông nhận ra ngọc bài này đúng là Thiên Vấn lệnh, người cầm lệnh này một khi có chuyện khẩn cấp, có thể yêu cầu Thiên Vấn Tông chủ cứu một lần một cách vô điều kiện!
Thứ này có thể nói là chí bảo, trái tim Tuyên Đế đã bị lung lay!
Ngươi thật sự chỉ giữ nàng một năm? Không sai!
Sẽ trị liệu đốm đỏ trên mặt nàng?
Sẽ.
Được, trẫm tin tưởng ngươi lần này. Tuyên Đế đưa ra thủ thế với nhóm Ngự lâm quân.
Nhóm Ngự lâm quân đang căng da đầu ngăn cản ở nơi đó, khi nhìn thấy thủ thế của Tuyên Đế thì mỗi người đều thở nhẹ một hơi, lập tức lần lượt tránh ra hai bên.
Cố Tích Cửu không ngờ hắn lại có uy thế lớn như vậy, không cần động thủ cũng có thể mang nàng ra ngoài. Xem ra hắn đang làm rất tốt ở thế giới này!
Tại sao hắn lại khăng khăng muốn mang nàng ra ngoài?
Chẳng lẽ kiếp trước mình và hắn đồng quy vu tận khiến hắn khó chịu, vì thế nên muốn giết nàng một lần nữa?
Hay là bản thân mình là linh hồn của người nhân bản, không giống với người thường, hiện tại lại thành công bám vào ở trên người người khác, không có phản ứng của người mượn xác hoàn hồn, vì thế hắn cảm thấy kỳ lạ, muốn mang nàng trở về nghiên cứu y học?
Đôi mắt Cố Tích Cửu tối sầm lại, đời trước bởi vì nàng thích hắn nên mới không đề phòng hắn, vì vậy mới bị hắn dễ dàng mê choáng lấy mất trái tim. Một đời này của nàng sao có thể tiếp tục như thế?!
Long tông chủ, ngài muốn mời nàng lên núi Thiên Vấn làm khách là vinh hạnh của nàng, cũng là vinh hạnh của Phi Tinh Quốc. Nhưng nếu nàng đã tự xưng là có thiên bẩm, cần phải đợi Tả thiên sư tới đây nghiệm chứng. Sau khi nghiệm chứng xong, ngài muốn mời nàng đi cũng không muộn. Tuyên Đế bắt đầu cố gắng kéo dài thời gian.
Long Tư Dạ nhìn nữ hài tử trong lòng ngực, nàng thực sự rất bình tĩnh, không hề giãy giụa, có vẻ như cam tâm tình nguyện đi theo hắn......
Đôi mắt hắn tối sầm lại, nàng đang diễn kịch? Hay là mình đã nhận sai người?
Môi mỏng của hắn hơi mở: Tích Cửu, chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện sau.
Sắc mặt Tuyên Đế đại biến, nghe khẩu khí của Long tông chủ, chính là khăng khăng muốn mang Cố Tích Cửu rời đi!
Nghe nói Long tông chủ không dễ dàng ra tay, một khi ra tay quả thực là hủy thiên diệt địa!
Từng có tin đồn rằng, lão đại của một tổ chức sát thủ nổi danh bị trọng thương sắp chết, bắt cóc một đệ tử Thiên Vấn Tông chữa bệnh cho hắn, bởi vì không thể chữa khỏi, đệ tử kia đã bị tổ chức sát thủ này giết chết, treo ở trên đỉnh lâu thị chúng......
Kết quả, chuyện này đã kinh động tới Long tông chủ, hắn trực tiếp đơn thương độc mã xâm nhập vào trong đại bản doanh của tổ chức sát thủ kia. Dưới sự bao vây của vô số sát thủ, hắn rất bình tĩnh cởi trói cho thi thể đồ tôn của mình xuống, sau đó giết từng người trong đám tổ chức sát thủ kia, thì thể nằm rải rác khắp nơi......
Một tổ chức sát thủ trăm năm huy hoàng như vậy đã bị diệt môn, từ đó về sau biến mất ở Tinh Nguyệt đại lục. Cũng bắt đầu từ một ngày kia, muôn nghìn chúng sinh Tinh Nguyệt đại lục mới biết được, vị Long tông chủ này chẳng những y thuật lợi hại, ngay cả công phu cũng cao thâm khó đoán, không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc!
Một tổ chức như vậy hắn đều có thể diệt sạch, hiện tại hắn muốn mang Cố Tích Cửu đi, làm sao thị vệ trong hoàng cung này có thể ngăn được?
Những tên lính Ngự lâm quân hiển nhiên cũng nghe nói về sự tích này của Long Tư Dạ, mặc dù lúc này bọn họ đang ngăn cản ở trước mặt hắn, nhưng sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, thần kinh căng thẳng lo lắng.
Ánh mắt Long Tư Dạ giống như nước đá, đảo qua mọi người trước mặt, cuối cùng dừng ở trên người Tuyên Đế, thờ ơ mở miệng: Bệ hạ, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể ngăn ta lại? Bổn tọa không muốn đại khai sát giới, chỉ muốn mang nàng đi, một năm sau ta sẽ quay lại và để nàng tự do.
Tay trái của hắn vẫn ôm lấy Cố Tích Cửu, tay phải vươn ra, một tấm ngọc bài màu xanh nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn: Nếu ngươi để chúng ta rời đi, ngọc bài này chính là của ngươi.
Đôi mắt Tuyên Đế có chút sáng ngời!
Ông nhận ra ngọc bài này đúng là Thiên Vấn lệnh, người cầm lệnh này một khi có chuyện khẩn cấp, có thể yêu cầu Thiên Vấn Tông chủ cứu một lần một cách vô điều kiện!
Thứ này có thể nói là chí bảo, trái tim Tuyên Đế đã bị lung lay!
Ngươi thật sự chỉ giữ nàng một năm? Không sai!
Sẽ trị liệu đốm đỏ trên mặt nàng?
Sẽ.
Được, trẫm tin tưởng ngươi lần này. Tuyên Đế đưa ra thủ thế với nhóm Ngự lâm quân.
Nhóm Ngự lâm quân đang căng da đầu ngăn cản ở nơi đó, khi nhìn thấy thủ thế của Tuyên Đế thì mỗi người đều thở nhẹ một hơi, lập tức lần lượt tránh ra hai bên.
Cố Tích Cửu không ngờ hắn lại có uy thế lớn như vậy, không cần động thủ cũng có thể mang nàng ra ngoài. Xem ra hắn đang làm rất tốt ở thế giới này!
Tại sao hắn lại khăng khăng muốn mang nàng ra ngoài?
Chẳng lẽ kiếp trước mình và hắn đồng quy vu tận khiến hắn khó chịu, vì thế nên muốn giết nàng một lần nữa?
Hay là bản thân mình là linh hồn của người nhân bản, không giống với người thường, hiện tại lại thành công bám vào ở trên người người khác, không có phản ứng của người mượn xác hoàn hồn, vì thế hắn cảm thấy kỳ lạ, muốn mang nàng trở về nghiên cứu y học?
Đôi mắt Cố Tích Cửu tối sầm lại, đời trước bởi vì nàng thích hắn nên mới không đề phòng hắn, vì vậy mới bị hắn dễ dàng mê choáng lấy mất trái tim. Một đời này của nàng sao có thể tiếp tục như thế?!
/650
|