Cố Tích Cửu thở dài: Tông chủ hà tất làm khó người khác? Ta đã nói rồi, bất luận trà gì ta cũng đều không thích uống. Cho dù hắn bỏ gì vào trong trà, nàng cũng sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì từ hắn.
Có rất nhiều thứ không phải miễn cưỡng là có thể thích, ví dụ như trà này.
Đời trước nàng đã miễn cưỡng cả đời mình, nhưng lại chưa từng chân chính thích nó. Điều đó có thể thấy được bản thân mình và nó thật sự vô duyên.
Tuyên Đế có chút lo lắng, sợ Long Tư Dạ sẽ thật sự thêm nguyên liệu vào trong trà...... Nếu như tông chủ Vấn Tông hạ độc, trên đời này có ai có thể giải được?
Ông hắng giọng một tiếng, không nhịn được mở miệng nói: Tông chủ tới đây là bởi vì chuyện của Cổ thánh nữ? Thật ra...... thật ra y thuật của Cổ thánh nữ cũng rất cao, lần này nàng ấy bại trận có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia...... Thật ra ông muốn dùng ngôn ngữ để tạo bậc thang cho Long Tư Dạ bước xuống, để hắn đừng tiếp tục gây rắc rối với Cố Tích Cửu.
Không ngờ những lời giữ thể diện này ông còn chưa nói xong, Long Tư Dạ đã ngắt lời: Thắng thì đã thắng, thua thì đã thua, không cần phải che dấu giúp nàng ta, bổn tọa tới đây không phải vì nàng ta.
Vậy tông chủ đột nhiên giá lâm làm gì?
Bổn tọa tới là vì nàng! Long Tư Dạ giơ tay và cầm lấy cổ tay của Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu sững sờ!
Đôi mắt nàng hơi tối sầm lại, xoắn cổ tay và dùng một loại phương pháp đặc biệt cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn. Long Tư Dạ không đề phòng, suýt nữa đã bị nàng tránh thoát!
Hắn nhanh chóng siết chặt ngón tay, một lần nữa khoá tay nàng lại, đôi mắt nhìn nàng thật sâu: Ai dạy công phu này cho ngươi? Kiếp trước, một thân võ công của nàng cơ bản đều do hắn dạy, vì thế hắn hiểu biết võ công của nàng rõ như lòng bàn tay.
Nhưng lần này nàng lại dùng biện pháp thoát thân mà hắn chưa từng thấy qua! Ai đã dạy cho nàng?
Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn hắn, dường như có chút kinh ngạc: Tông chủ có ý gì? Ai dạy công phu cho ta hình như không liên quan gì tới tông chủ, đúng không? Ánh mắt nàng dừng ở trên tay hai người: Tông chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngài buông tay!
Hiện tại nếu nàng có thể đánh hắn, nàng sớm đã dùng một chưởng đánh bay hắn ra ngoài tám trăm dặm! Sao có thể ở đây nói những lời vô nghĩa với hắn!
Tuyên Đế nhìn hai người lời qua tiếng lại hết lần này tới lần khác, cảm giác bất an trong lòng càng thêm trầm trọng, ông trầm mặt xuống: Long tông chủ, mặc dù Tích Cửu còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, ngài nắm tay nàng như vậy......
Bổn tọa đang bắt mạch cho nàng. Long Tư Dạ nói một câu ngắt lời Tuyên Đế.
Mọi người mở to hai mắt, vị Long tông chủ đặc biệt tới đây vì muốn bắt mạch xem bệnh cho Cố Tích Cửu?!
Điều này...... điều này là quá sức tưởng tượng, đúng không?!
Ánh mắt của những nữ hài tử ngồi ở phía dưới quả thực tràn ngập đố kỵ.
Một xấu nữ vốn bị mọi người đều có thể dẫm lên, không ngờ trở thành cá mặn xoay người, chẳng những được mấy vị hoàng tử nói chuyện, ngay cả Tuyên Đế cũng hát đệm cho nàng. Hiện tại vị Long tông chủ này cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, đặc biệt tới đây xem bệnh cho nàng!Nàng quả là rất may mắn, đúng không?!
Cố Tích Cửu nhìn ngón tay trắng như ngọc của hắn đặt ở trên mạch môn của mình, chỉ mím môi im lặng.
Một lát sau hắn buông mạch môn nàng ra, giơ tay chạm lên khuôn mặt nàng.
Cố Tích Cửu thật ra không tránh không né, mặc hắn vuốt ve.
Ngón tay của hắn chạm vào đốm đỏ ở trên mặt nàng, từng chút từng chút một, giống như đang cố cảm ứng điều gì.
Sau đó hắn chậm rãi rút tay về, đôi mắt nhìn nàng: Đốm đỏ này bắt đầu xuất hiện từ lúc ba tuổi?
Đúng vậy. Cố Tích Cửu còn chưa kịp trả lời, Cố Tạ Thiên đã vội vàng trả lời, hỏi lại một câu: Tông chủ, đốm đỏ này của tiểu nữ có thể cứu chữa được không?
Có thể cứu chữa.
Ánh mắt Cố Tạ Thiên sáng rực: Vậy mong rằng Long tông chủ sẽ thi triển kỹ năng, để nàng khôi phục lại bình thường.
Bổn tọa sẽ cứu nàng. Long Tư Dạ chậm rãi mở miệng: Nhưng có một điều kiện.
Có rất nhiều thứ không phải miễn cưỡng là có thể thích, ví dụ như trà này.
Đời trước nàng đã miễn cưỡng cả đời mình, nhưng lại chưa từng chân chính thích nó. Điều đó có thể thấy được bản thân mình và nó thật sự vô duyên.
Tuyên Đế có chút lo lắng, sợ Long Tư Dạ sẽ thật sự thêm nguyên liệu vào trong trà...... Nếu như tông chủ Vấn Tông hạ độc, trên đời này có ai có thể giải được?
Ông hắng giọng một tiếng, không nhịn được mở miệng nói: Tông chủ tới đây là bởi vì chuyện của Cổ thánh nữ? Thật ra...... thật ra y thuật của Cổ thánh nữ cũng rất cao, lần này nàng ấy bại trận có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia...... Thật ra ông muốn dùng ngôn ngữ để tạo bậc thang cho Long Tư Dạ bước xuống, để hắn đừng tiếp tục gây rắc rối với Cố Tích Cửu.
Không ngờ những lời giữ thể diện này ông còn chưa nói xong, Long Tư Dạ đã ngắt lời: Thắng thì đã thắng, thua thì đã thua, không cần phải che dấu giúp nàng ta, bổn tọa tới đây không phải vì nàng ta.
Vậy tông chủ đột nhiên giá lâm làm gì?
Bổn tọa tới là vì nàng! Long Tư Dạ giơ tay và cầm lấy cổ tay của Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu sững sờ!
Đôi mắt nàng hơi tối sầm lại, xoắn cổ tay và dùng một loại phương pháp đặc biệt cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn. Long Tư Dạ không đề phòng, suýt nữa đã bị nàng tránh thoát!
Hắn nhanh chóng siết chặt ngón tay, một lần nữa khoá tay nàng lại, đôi mắt nhìn nàng thật sâu: Ai dạy công phu này cho ngươi? Kiếp trước, một thân võ công của nàng cơ bản đều do hắn dạy, vì thế hắn hiểu biết võ công của nàng rõ như lòng bàn tay.
Nhưng lần này nàng lại dùng biện pháp thoát thân mà hắn chưa từng thấy qua! Ai đã dạy cho nàng?
Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn hắn, dường như có chút kinh ngạc: Tông chủ có ý gì? Ai dạy công phu cho ta hình như không liên quan gì tới tông chủ, đúng không? Ánh mắt nàng dừng ở trên tay hai người: Tông chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngài buông tay!
Hiện tại nếu nàng có thể đánh hắn, nàng sớm đã dùng một chưởng đánh bay hắn ra ngoài tám trăm dặm! Sao có thể ở đây nói những lời vô nghĩa với hắn!
Tuyên Đế nhìn hai người lời qua tiếng lại hết lần này tới lần khác, cảm giác bất an trong lòng càng thêm trầm trọng, ông trầm mặt xuống: Long tông chủ, mặc dù Tích Cửu còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, ngài nắm tay nàng như vậy......
Bổn tọa đang bắt mạch cho nàng. Long Tư Dạ nói một câu ngắt lời Tuyên Đế.
Mọi người mở to hai mắt, vị Long tông chủ đặc biệt tới đây vì muốn bắt mạch xem bệnh cho Cố Tích Cửu?!
Điều này...... điều này là quá sức tưởng tượng, đúng không?!
Ánh mắt của những nữ hài tử ngồi ở phía dưới quả thực tràn ngập đố kỵ.
Một xấu nữ vốn bị mọi người đều có thể dẫm lên, không ngờ trở thành cá mặn xoay người, chẳng những được mấy vị hoàng tử nói chuyện, ngay cả Tuyên Đế cũng hát đệm cho nàng. Hiện tại vị Long tông chủ này cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, đặc biệt tới đây xem bệnh cho nàng!Nàng quả là rất may mắn, đúng không?!
Cố Tích Cửu nhìn ngón tay trắng như ngọc của hắn đặt ở trên mạch môn của mình, chỉ mím môi im lặng.
Một lát sau hắn buông mạch môn nàng ra, giơ tay chạm lên khuôn mặt nàng.
Cố Tích Cửu thật ra không tránh không né, mặc hắn vuốt ve.
Ngón tay của hắn chạm vào đốm đỏ ở trên mặt nàng, từng chút từng chút một, giống như đang cố cảm ứng điều gì.
Sau đó hắn chậm rãi rút tay về, đôi mắt nhìn nàng: Đốm đỏ này bắt đầu xuất hiện từ lúc ba tuổi?
Đúng vậy. Cố Tích Cửu còn chưa kịp trả lời, Cố Tạ Thiên đã vội vàng trả lời, hỏi lại một câu: Tông chủ, đốm đỏ này của tiểu nữ có thể cứu chữa được không?
Có thể cứu chữa.
Ánh mắt Cố Tạ Thiên sáng rực: Vậy mong rằng Long tông chủ sẽ thi triển kỹ năng, để nàng khôi phục lại bình thường.
Bổn tọa sẽ cứu nàng. Long Tư Dạ chậm rãi mở miệng: Nhưng có một điều kiện.
/650
|