Nam tử áo trắng lại giơ tay áo lên, mực nước bay tới giống như đụng phải rào chắn, trực tiếp chảy xuống.
Phía dưới, một hộ vệ nghe thấy động tĩnh, chạy nhanh như bay tới đó, cuối cùng cả khuôn mặt hộ vệ đều đen......
Hộ vệ kia nhận một đầu mực phẫn nộ nhìn lên phía trên, muốn nhìn xem một chút người nào không có đạo đức như thế, ném loạn đồ vật.
Nhưng hắn không nhìn thấy gì, trên cây đại thụ nhìn qua không có người nào cả, chỉ nhìn thấy một cái nghiên mực quỷ dị lơ lửng trên không ——
Thị vệ khiếp sợ, đang muốn rút đao bổ về phía nghiên mực kia, nghiên mực kia đã giống như sao băng rơi xuống, bốp một tiếng nện ở trên ót hộ vệ kia ——
Hộ vệ kia suýt nữa đã bị đánh ngã, luống cuống tay chân chộp cái nghiên mực vào trong tay. Hộ vệ lo sợ có độc, trực tiếp vứt nghiên mực xuống mặt đất, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh......
A...... Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hộ vệ kia sững sờ! Chợt ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không nhìn thấy gì......
Gặp quỷ!
Hộ vệ đã sợ tới mức có chút cứng đờ, muốn phi thân lên cây xem xét, nhưng trong lòng bất chợt hốt hoảng từng đợt, nhất thời không thể nhảy nổi.
Quay về rửa mặt đi, chỉ là mực mà thôi, không có độc. Cố Tích Cửu đi ra khỏi phòng.
Hộ vệ kia đầu tiên là đánh giá nàng một chút, sau khi xác nhận nàng không sao, lúc này mới cáo tội một tiếng, vội vàng lui đi.
Trên đường chạy về, trái tim hắn vẫn còn đập thình thịch.
Tiếng cười khẽ kia dường như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai hắn, thanh tao, lạnh lẽo, giống như dòng nước trên núi chảy róc rách qua đá, lạnh tận xương tủy. Nó khiến hắn vừa cảm thấy dễ nghe nhưng lại vừa theo bản năng rùng mình một cái! Suýt nữa đã trực tiếp quỳ xuống!
Phảng phất giống như chủ nhân âm thanh kia căn bản không phải là người, mà là thần thánh nhìn xuống chúng sinh......
Cố Tích Cửu ngẩng đầu nhìn lên trên cây đại thụ, mặc dù nàng cũng không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể cảm ứng được người kia vẫn ở nơi đó!
Lần này nàng không làm chuyện vô ích như ra tay giống như trước, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trên cây đại thụ một lát, sau đó câu môi cười, cũng không nói lời nào, xoay người đi vào nhà.
Nam tử áo trắng thật sự vẫn còn đứng ở nơi đó, đôi mắt chớp động nhìn bóng dáng Cố Tích Cửu, có chút khó đoán.
Mặc dù nữ hài này công phu rất tệ, nhưng giác quan thứ sáu thật sự rất nhạy bén ~!
Long Tư Dạ cũng không thể phát hiện ra hắn, nữ hài này lại có thể phát hiện ra! Nàng còn ném một cái nghiên mực lại đây......
Hắn liếc mắt nhìn nghiên mực ở dưới mặt đất một cái, mặt cỏ bên dưới tàng cây đều bị nhiễm đen, nhìn qua thực sự không đẹp lắm.
Ngón tay ở trong ống tay áo của hắn cử động một chút, giống như định làm một pháp quyết gì đó, nhưng sau đó lại nhịn xuống.
Hắn quay người lại và biến mất.
......
Cố Tích Cửu đứng ở dưới tàng cây một lát, lần này nàng xác định chắc chắn trên cây đại thụ đã không có người.
Trong tay thị nữ Tiểu Vũ bên người nàng xách theo một cái lồng chim, một con chim màu sắc sặc sỡ đang vui vẻ nhảy nhót.
Chim này gọi là Tầm Tung Điểu, nghe nói bản lĩnh tìm tung tích người của nó còn tốt hơn cả chó săn. Chim này là do Cố Tạ Thiên nuôi dưỡng, khi hành quân đánh giặc Cố Tạ Thiên đều dựa vào con chim này để truy tìm tung tích của địch, đánh thắng rất nhiều trận. Ngày thường ông xem nó giống như bảo bối, phái người chuyên chăm nuôi nó.
Nếu đó là Cố Tích Cửu trong quá khứ, đừng nói nàng muốn mượn một chút, chỉ sợ ngay cả khi nàng muốn liếc mắt nhìn một cái cũng không thể được.
Nhưng lần này nàng vừa gọi quản gia tới và hỏi, quản gia không nói câu nào đã lập tức đưa chim này tới.
Quản gia nói rằng tướng quân từng phân phó, những đồ vật trong phủ Cố lục tiểu thư đều có thể tùy ý sử dụng.
Cố Tích Cửu hỏi rõ cách dùng chim này, sau đó cầm lấy lồng sắt và bay lên cây.
Nàng nhớ rõ vị trí gần nơi người nọ vừa rồi đã đứng, vì thế sau khi nàng mở lồng chim ra, chỉ vào mấy nhánh cây phân phó: Ngửi mùi hương này xem, hãy xem do người nào lưu lại.
Con chim bay ra, bay tới bay lui ở trên mấy nhánh cây
một lát rồi bay trở về, ríu rít kêu một hồi về phía Cố Tích Cửu.
Phía dưới, một hộ vệ nghe thấy động tĩnh, chạy nhanh như bay tới đó, cuối cùng cả khuôn mặt hộ vệ đều đen......
Hộ vệ kia nhận một đầu mực phẫn nộ nhìn lên phía trên, muốn nhìn xem một chút người nào không có đạo đức như thế, ném loạn đồ vật.
Nhưng hắn không nhìn thấy gì, trên cây đại thụ nhìn qua không có người nào cả, chỉ nhìn thấy một cái nghiên mực quỷ dị lơ lửng trên không ——
Thị vệ khiếp sợ, đang muốn rút đao bổ về phía nghiên mực kia, nghiên mực kia đã giống như sao băng rơi xuống, bốp một tiếng nện ở trên ót hộ vệ kia ——
Hộ vệ kia suýt nữa đã bị đánh ngã, luống cuống tay chân chộp cái nghiên mực vào trong tay. Hộ vệ lo sợ có độc, trực tiếp vứt nghiên mực xuống mặt đất, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh......
A...... Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hộ vệ kia sững sờ! Chợt ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không nhìn thấy gì......
Gặp quỷ!
Hộ vệ đã sợ tới mức có chút cứng đờ, muốn phi thân lên cây xem xét, nhưng trong lòng bất chợt hốt hoảng từng đợt, nhất thời không thể nhảy nổi.
Quay về rửa mặt đi, chỉ là mực mà thôi, không có độc. Cố Tích Cửu đi ra khỏi phòng.
Hộ vệ kia đầu tiên là đánh giá nàng một chút, sau khi xác nhận nàng không sao, lúc này mới cáo tội một tiếng, vội vàng lui đi.
Trên đường chạy về, trái tim hắn vẫn còn đập thình thịch.
Tiếng cười khẽ kia dường như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai hắn, thanh tao, lạnh lẽo, giống như dòng nước trên núi chảy róc rách qua đá, lạnh tận xương tủy. Nó khiến hắn vừa cảm thấy dễ nghe nhưng lại vừa theo bản năng rùng mình một cái! Suýt nữa đã trực tiếp quỳ xuống!
Phảng phất giống như chủ nhân âm thanh kia căn bản không phải là người, mà là thần thánh nhìn xuống chúng sinh......
Cố Tích Cửu ngẩng đầu nhìn lên trên cây đại thụ, mặc dù nàng cũng không nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể cảm ứng được người kia vẫn ở nơi đó!
Lần này nàng không làm chuyện vô ích như ra tay giống như trước, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trên cây đại thụ một lát, sau đó câu môi cười, cũng không nói lời nào, xoay người đi vào nhà.
Nam tử áo trắng thật sự vẫn còn đứng ở nơi đó, đôi mắt chớp động nhìn bóng dáng Cố Tích Cửu, có chút khó đoán.
Mặc dù nữ hài này công phu rất tệ, nhưng giác quan thứ sáu thật sự rất nhạy bén ~!
Long Tư Dạ cũng không thể phát hiện ra hắn, nữ hài này lại có thể phát hiện ra! Nàng còn ném một cái nghiên mực lại đây......
Hắn liếc mắt nhìn nghiên mực ở dưới mặt đất một cái, mặt cỏ bên dưới tàng cây đều bị nhiễm đen, nhìn qua thực sự không đẹp lắm.
Ngón tay ở trong ống tay áo của hắn cử động một chút, giống như định làm một pháp quyết gì đó, nhưng sau đó lại nhịn xuống.
Hắn quay người lại và biến mất.
......
Cố Tích Cửu đứng ở dưới tàng cây một lát, lần này nàng xác định chắc chắn trên cây đại thụ đã không có người.
Trong tay thị nữ Tiểu Vũ bên người nàng xách theo một cái lồng chim, một con chim màu sắc sặc sỡ đang vui vẻ nhảy nhót.
Chim này gọi là Tầm Tung Điểu, nghe nói bản lĩnh tìm tung tích người của nó còn tốt hơn cả chó săn. Chim này là do Cố Tạ Thiên nuôi dưỡng, khi hành quân đánh giặc Cố Tạ Thiên đều dựa vào con chim này để truy tìm tung tích của địch, đánh thắng rất nhiều trận. Ngày thường ông xem nó giống như bảo bối, phái người chuyên chăm nuôi nó.
Nếu đó là Cố Tích Cửu trong quá khứ, đừng nói nàng muốn mượn một chút, chỉ sợ ngay cả khi nàng muốn liếc mắt nhìn một cái cũng không thể được.
Nhưng lần này nàng vừa gọi quản gia tới và hỏi, quản gia không nói câu nào đã lập tức đưa chim này tới.
Quản gia nói rằng tướng quân từng phân phó, những đồ vật trong phủ Cố lục tiểu thư đều có thể tùy ý sử dụng.
Cố Tích Cửu hỏi rõ cách dùng chim này, sau đó cầm lấy lồng sắt và bay lên cây.
Nàng nhớ rõ vị trí gần nơi người nọ vừa rồi đã đứng, vì thế sau khi nàng mở lồng chim ra, chỉ vào mấy nhánh cây phân phó: Ngửi mùi hương này xem, hãy xem do người nào lưu lại.
Con chim bay ra, bay tới bay lui ở trên mấy nhánh cây
một lát rồi bay trở về, ríu rít kêu một hồi về phía Cố Tích Cửu.
/650
|