Nhưng hai huynh đệ này đã trúng dược trí huyễn lâu như vậy, dược tính đã mất, trên người bọn họ đã không còn độc tố gì nữa. Do đó giải dược của Cổ Tích Tích lập tức trở thành độc dược, suýt nữa cướp mất mạng nhỏ của Vu Mộ Bạch!
Mà Cố Tích Cửu luôn luôn am hiểu chiến thuật tâm lý, hơn nữa độc thuật của nàng cũng rất kinh người. Ngay từ lúc ban đầu nàng đã đoán ra được hai huynh đệ này có khả năng trúng phải chú thuật, sau đó nàng lại từng bước kiên nhẫn hỏi Vu Mộ Thanh mấy câu.
Kỹ xảo hỏi ra vấn đề của nàng rất khéo, cho dù Vu Mộ Thanh không nói lời nào, chỉ thông qua gật đầu và lắc đầu, nàng cũng có thể có được tin tức mà nàng muốn biết.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích bắt đầu chữa bệnh cho Vu Mộ Bạch, trong lòng nàng đã có kết luận. Biết Cổ Tích Tích phải thua!
Không phải lúc ấy nàng thấy chết không cứu, mà là những người này đều không tin nàng, hai người bệnh cũng không tin nàng.
Để phá loại chú thuật này, bọn họ cần phải tín nhiệm nàng, vì thế nên Cố Tích Cửu phải thờ ơ lạnh nhạt trước.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích thất bại, gần như giết chết Vu Mộ Bạch. Khi tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, nàng mới kịp thời ra tay. Hành động của nàng không những gây sốc cho tất cả mọi người, còn giành được sự tín nhiệm chân chính của người bệnh, lúc này nàng mới có thể thành công.
Nói điều này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để làm được lại rất khó. Chỉ cần tính toán sai một bước, nàng sẽ hoàn toàn thua!
Cũng may, nàng thắng!
Đương nhiên, nàng không giải thích chi tiết tất cả cho mọi người biết, chỉ nói thần bí một chút, khiến cho bọn họ vừa tin vào những lời nàng nói, nhưng lại vừa hoang mang.
Quả nhiên mọi người vừa nghe thấy vậy thì đều ngây người! Choáng váng! Hoang mang! Đương nhiên, bọn họ càng thêm hội phục Cố Tích Cửu.
Thế giới này thật sự có chú thuật sư, nhưng cực kỳ hiếm, cũng cực kỳ thần bí, không nhiều người biết họ là ai.
Bọn họ không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay chính là một kích sấm sét, giáo huấn cho người một bài học đau đớn, khiến cho không người nào dám đối kháng với bọn họ......
Bởi vì bọn họ quá thần bí, quá cường đại, chú thuật của bọn họ cũng gần như không có người nào có thể phá giải. Vì vậy, người trên đại lục này vừa kính trọng nhưng lại vừa sợ hãi chú thuật sư.
Không ngờ lần này Cố Tích Cửu lại có thể nhẹ nhàng phá giải nó! Hơn nữa, còn là phá giải tử chú!
Nàng là phế tài ở đâu? Quả thực chính là kỳ tài muốn cầu cũng cầu không được!
Kỳ tài như vậy, bất luận đến từ quốc gia nào đều sẽ được xem là khách quý, có cuộc sống giàu sang, không ngờ ở Phi Tinh Quốc lại bị xem giống như phế vật, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy ——
Thật là tội lỗi!
Tuyên Đế không nhịn được nhìn nhìn thập nhị hoàng tử Dung Ngôn đang đứng bên cạnh. Ông vốn cảm thấy tiểu tử này có chút ủy khuất, hiện tại ông lại cảm thấy tiểu tử này không xứng với người ta!
Tuy nhiên, nếu hôn sự này đã chỉ định nhiều năm như vậy, nàng cũng không thể đổi ý ——
Ông chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng để hai hài tử này thành thân, tránh những điều đáng tiếc sẽ xảy ra!
Năm đó, bởi vì ông đã hành động chậm một bước nên đã mất La Tinh Lam, vì thế lần này Tuyên Đế muốn nhanh chóng đưa ra quyết định, quay đầu hỏi Cố Tạ Thiên: "Cố ái khanh, Tích Cửu năm nay đã mười ba tuổi đúng không?"
Cố Tạ Thiên thi lễ bẩm báo: "Đúng vậy, nàng hiện tại đã mười ba tuổi bốn tháng."
Tuyên Đế gật gật đầu: "Chỉ hơn một năm nữa nàng sẽ đủ tuổi cập kê, có thể gả vào hoàng gia. Trẫm cân nhắc, trước tiên hãy mở tiệc đính hôn cho hai đứa nhỏ trước, ngươi xem thế nào?"
Cố Tạ Thiên có thể nói gì?
Ông ta lập tức khom người: "Thần sẽ nghe theo sự phân phó của bệ hạ."
Tuyên Đế lại nhìn về phía Dung Ngôn: "Lão thập nhị, con nghĩ thế nào?"
Dung Ngôn lập tức nói: "Nhi thần sẽ nghe theo phụ hoàng an bài."
Lúc này hắn hoàn toàn vừa ý với hôn sự này! Đối với Cố Thiên Tình, hắn chỉ có thể tạm thời phụ nàng ta trước.
Hắn sẽ nghĩ cách khuyên nhủ Cố Thiên Tình bỏ hài tử trong bụng trước, sau đó chờ đợi thời cơ nạp nàng ta làm thiếp. Dù sao nàng ta đã trao thân mình cho hắn, không thể tái giá với người khác được nữa......
Mà Cố Tích Cửu luôn luôn am hiểu chiến thuật tâm lý, hơn nữa độc thuật của nàng cũng rất kinh người. Ngay từ lúc ban đầu nàng đã đoán ra được hai huynh đệ này có khả năng trúng phải chú thuật, sau đó nàng lại từng bước kiên nhẫn hỏi Vu Mộ Thanh mấy câu.
Kỹ xảo hỏi ra vấn đề của nàng rất khéo, cho dù Vu Mộ Thanh không nói lời nào, chỉ thông qua gật đầu và lắc đầu, nàng cũng có thể có được tin tức mà nàng muốn biết.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích bắt đầu chữa bệnh cho Vu Mộ Bạch, trong lòng nàng đã có kết luận. Biết Cổ Tích Tích phải thua!
Không phải lúc ấy nàng thấy chết không cứu, mà là những người này đều không tin nàng, hai người bệnh cũng không tin nàng.
Để phá loại chú thuật này, bọn họ cần phải tín nhiệm nàng, vì thế nên Cố Tích Cửu phải thờ ơ lạnh nhạt trước.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích thất bại, gần như giết chết Vu Mộ Bạch. Khi tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, nàng mới kịp thời ra tay. Hành động của nàng không những gây sốc cho tất cả mọi người, còn giành được sự tín nhiệm chân chính của người bệnh, lúc này nàng mới có thể thành công.
Nói điều này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để làm được lại rất khó. Chỉ cần tính toán sai một bước, nàng sẽ hoàn toàn thua!
Cũng may, nàng thắng!
Đương nhiên, nàng không giải thích chi tiết tất cả cho mọi người biết, chỉ nói thần bí một chút, khiến cho bọn họ vừa tin vào những lời nàng nói, nhưng lại vừa hoang mang.
Quả nhiên mọi người vừa nghe thấy vậy thì đều ngây người! Choáng váng! Hoang mang! Đương nhiên, bọn họ càng thêm hội phục Cố Tích Cửu.
Thế giới này thật sự có chú thuật sư, nhưng cực kỳ hiếm, cũng cực kỳ thần bí, không nhiều người biết họ là ai.
Bọn họ không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay chính là một kích sấm sét, giáo huấn cho người một bài học đau đớn, khiến cho không người nào dám đối kháng với bọn họ......
Bởi vì bọn họ quá thần bí, quá cường đại, chú thuật của bọn họ cũng gần như không có người nào có thể phá giải. Vì vậy, người trên đại lục này vừa kính trọng nhưng lại vừa sợ hãi chú thuật sư.
Không ngờ lần này Cố Tích Cửu lại có thể nhẹ nhàng phá giải nó! Hơn nữa, còn là phá giải tử chú!
Nàng là phế tài ở đâu? Quả thực chính là kỳ tài muốn cầu cũng cầu không được!
Kỳ tài như vậy, bất luận đến từ quốc gia nào đều sẽ được xem là khách quý, có cuộc sống giàu sang, không ngờ ở Phi Tinh Quốc lại bị xem giống như phế vật, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy ——
Thật là tội lỗi!
Tuyên Đế không nhịn được nhìn nhìn thập nhị hoàng tử Dung Ngôn đang đứng bên cạnh. Ông vốn cảm thấy tiểu tử này có chút ủy khuất, hiện tại ông lại cảm thấy tiểu tử này không xứng với người ta!
Tuy nhiên, nếu hôn sự này đã chỉ định nhiều năm như vậy, nàng cũng không thể đổi ý ——
Ông chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng để hai hài tử này thành thân, tránh những điều đáng tiếc sẽ xảy ra!
Năm đó, bởi vì ông đã hành động chậm một bước nên đã mất La Tinh Lam, vì thế lần này Tuyên Đế muốn nhanh chóng đưa ra quyết định, quay đầu hỏi Cố Tạ Thiên: "Cố ái khanh, Tích Cửu năm nay đã mười ba tuổi đúng không?"
Cố Tạ Thiên thi lễ bẩm báo: "Đúng vậy, nàng hiện tại đã mười ba tuổi bốn tháng."
Tuyên Đế gật gật đầu: "Chỉ hơn một năm nữa nàng sẽ đủ tuổi cập kê, có thể gả vào hoàng gia. Trẫm cân nhắc, trước tiên hãy mở tiệc đính hôn cho hai đứa nhỏ trước, ngươi xem thế nào?"
Cố Tạ Thiên có thể nói gì?
Ông ta lập tức khom người: "Thần sẽ nghe theo sự phân phó của bệ hạ."
Tuyên Đế lại nhìn về phía Dung Ngôn: "Lão thập nhị, con nghĩ thế nào?"
Dung Ngôn lập tức nói: "Nhi thần sẽ nghe theo phụ hoàng an bài."
Lúc này hắn hoàn toàn vừa ý với hôn sự này! Đối với Cố Thiên Tình, hắn chỉ có thể tạm thời phụ nàng ta trước.
Hắn sẽ nghĩ cách khuyên nhủ Cố Thiên Tình bỏ hài tử trong bụng trước, sau đó chờ đợi thời cơ nạp nàng ta làm thiếp. Dù sao nàng ta đã trao thân mình cho hắn, không thể tái giá với người khác được nữa......
/650
|