"Ông muốn để ta cứu nó? Ông tin ta không?" Cố Tích Cửu hỏi lại.
Vu Các lão quả thực giống như người sắp chết đuối trước cọng rơm cuối cùng, trực tiếp quỳ xuống: "Tin! Lão phu tin! Cầu xin cô nương cứu nó!" Còn nước còn tát* còn hơn hoàn toàn tuyệt vọng! (*死马当活马医: to give medicine to a dead horse; to keep trying everything in a desperate situation = còn nước còn tát)
Sắc mặt Cổ Tích Tích không phải khó coi giống như bình thường: "Nó trúng độc đã sâu, rõ ràng chắc chắn sẽ chết!"
Cố Tích Cửu căn bản không để ý tới nàng ta, đi vài bước tới trước người Vu Mộ Bạch, để đầy tớ nhỏ mở miệng nó ra, ném một viên thuốc vào trong đó, sau đó nàng vuốt cổ họng để nó nuốt viên thuốc xuống.
Cố Tích Cửu lại ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử Dung Già La: "Điện hạ có thể giúp một tay hay không?"
Dung Già La rất dứt khoát: "Chuyện gì?"
"Nếu muốn cứu vị tiểu công tử này cần phải xoa bóp dựa theo một số huyệt vị, Tích Cửu không có linh lực nên không thể làm được việc này...... "
Dung Già La bước tới: "Được, ngươi nói, bổn cung làm!"
Cố Tích Cửu lập tức nói những huyệt vị cần phải xoa bóp lần này và mức độ nặng nhẹ khi dùng sức.
Dung Già La không nói lời vô nghĩa, lập tức làm theo. Hắn không những nhận ra huyệt vị, sự khống chế về lực đạo cũng cực kỳ tinh chuẩn, không sai chút nào!
Một đám người ở đây người, toàn bộ đều mở to hai mắt, nhìn một màn trước mắt này, không dám thở lớn.
Vị Cổ Tích Tích ki không nhịn được còn muốn mở miệng: "Người đã không cứu được nữa, các ngươi còn bận rộn như vậy......"
Nàng ta còn nói chưa dứt lời, đã bị những ánh mắt bắn ra từ bốn phương tám hướng trừng trừng nhìn lại!
Ý nghĩa rất rõ ràng, bọn họ muốn nàng ta câm miệng lại! Đừng quấy rầy người khác cứu người......
Vở diễn hôm nay thường xuyên xoay ngược, cao trào thay phiên nhau nổi lên, khiến quần chúng vây xem không ngừng choáng ngợp. Nhưng, khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhất vẫn là thái độ của Thái tử Dung Già La.
Thế nhân đều biết tính tình của vị Thái tử này lạnh nhạt tự phụ, khí chất thiên thành, ngày thường căn bản không quan tâm tới người nào, cũng không có người nào dám sai bảo hắn. Nhưng hiện tại hắn lại nghe lời Cố Tích Cửu nói như thế!
Cố Tích Cửu bảo hắn làm cái gì hắn lập tức làm cái đó, thậm chí hắn còn không thèm hỏi một câu!
Chẳng lẽ bởi vì Thái tử nóng lòng muốn cứu trị cho nhi tử Vu Các lão?
Vì vậy nên hắn mới nghe lời đại phu nói như thế?
Nhưng, Vu Các lão ngày thường chính là đứng ở bên phe của Tứ hoàng tử, luôn tìm cơ hội gây rắc rối cho Thái tử điện hạ, thường xuyên tham tấu hắn. Có thể nói ông ta là kẻ thù của Thái tử điện hạ. Vì sao hắn lại nguyện ý cứu hài tử oan gia đối đầu?
Vị Thái tử điện hạ này cũng không phải là loại người thích lấy ơn báo oán ——
Mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Nhưng bọn họ chú ý tới kết quả cuối cùng hơn là những sự nghi ngờ đó.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Dung Già La rốt cuộc dựa theo biện pháp mà Cố Tích Cửu đã nói, xoa bóp xong cho Vu Mộ Bạch.
Vị Vu Mộ Bạch khụ ra một ngụm máu đen, mặc dù mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng hô hấp đã dần dần ổn định lại. Nó hơi mở to mắt, miễn cưỡng ngắm nhìn Cố Tích Cửu: "Đa tạ......" Giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu, nhưng rất rõ ràng.
Đã cứu được rồi?! Lại còn có thể nói!
Chu ngự y không đợi người phân phó, tự mình bước lên phía trước, bắt mạch cho Vu Mộ Bạch. Một lát sau ông ta vui mừng nhìn về phía Vu Các lão chúc mừng: "Chúc mừng, chúc mừng, mạch tượng của lệnh lang đã ổn định, cái mạng này thật sự đã bị Cố tiểu thư cướp về!"
Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích!
Vu Các lão quay về phía Cố Tích Cửu, quỳ dập đầu: "Đa tạ Cố tiểu thư!" Một lần trước ông dập đầu chỉ vì bất đắc dĩ, lúc này đây lại rất thành thực, thực lòng tâm phục khẩu phục.
Cố Tích Cửu cúi người, khẽ cười một tiếng: "Các lão không cần cảm tạ ta, Thái tử điện hạ mới là người xuất lực."
Vu Các lão dừng lại một chút, sau đó hành lễ và nói lời cảm tạ với Dung Già La.
Dung Già La vẫn không nói nhiều, chỉ hơi gật đầu: "Không cần khách khí." Biểu tình trước sau vẫn lạnh lùng thờ ơ giống như thường lệ.
Vu Các lão quả thực giống như người sắp chết đuối trước cọng rơm cuối cùng, trực tiếp quỳ xuống: "Tin! Lão phu tin! Cầu xin cô nương cứu nó!" Còn nước còn tát* còn hơn hoàn toàn tuyệt vọng! (*死马当活马医: to give medicine to a dead horse; to keep trying everything in a desperate situation = còn nước còn tát)
Sắc mặt Cổ Tích Tích không phải khó coi giống như bình thường: "Nó trúng độc đã sâu, rõ ràng chắc chắn sẽ chết!"
Cố Tích Cửu căn bản không để ý tới nàng ta, đi vài bước tới trước người Vu Mộ Bạch, để đầy tớ nhỏ mở miệng nó ra, ném một viên thuốc vào trong đó, sau đó nàng vuốt cổ họng để nó nuốt viên thuốc xuống.
Cố Tích Cửu lại ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử Dung Già La: "Điện hạ có thể giúp một tay hay không?"
Dung Già La rất dứt khoát: "Chuyện gì?"
"Nếu muốn cứu vị tiểu công tử này cần phải xoa bóp dựa theo một số huyệt vị, Tích Cửu không có linh lực nên không thể làm được việc này...... "
Dung Già La bước tới: "Được, ngươi nói, bổn cung làm!"
Cố Tích Cửu lập tức nói những huyệt vị cần phải xoa bóp lần này và mức độ nặng nhẹ khi dùng sức.
Dung Già La không nói lời vô nghĩa, lập tức làm theo. Hắn không những nhận ra huyệt vị, sự khống chế về lực đạo cũng cực kỳ tinh chuẩn, không sai chút nào!
Một đám người ở đây người, toàn bộ đều mở to hai mắt, nhìn một màn trước mắt này, không dám thở lớn.
Vị Cổ Tích Tích ki không nhịn được còn muốn mở miệng: "Người đã không cứu được nữa, các ngươi còn bận rộn như vậy......"
Nàng ta còn nói chưa dứt lời, đã bị những ánh mắt bắn ra từ bốn phương tám hướng trừng trừng nhìn lại!
Ý nghĩa rất rõ ràng, bọn họ muốn nàng ta câm miệng lại! Đừng quấy rầy người khác cứu người......
Vở diễn hôm nay thường xuyên xoay ngược, cao trào thay phiên nhau nổi lên, khiến quần chúng vây xem không ngừng choáng ngợp. Nhưng, khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhất vẫn là thái độ của Thái tử Dung Già La.
Thế nhân đều biết tính tình của vị Thái tử này lạnh nhạt tự phụ, khí chất thiên thành, ngày thường căn bản không quan tâm tới người nào, cũng không có người nào dám sai bảo hắn. Nhưng hiện tại hắn lại nghe lời Cố Tích Cửu nói như thế!
Cố Tích Cửu bảo hắn làm cái gì hắn lập tức làm cái đó, thậm chí hắn còn không thèm hỏi một câu!
Chẳng lẽ bởi vì Thái tử nóng lòng muốn cứu trị cho nhi tử Vu Các lão?
Vì vậy nên hắn mới nghe lời đại phu nói như thế?
Nhưng, Vu Các lão ngày thường chính là đứng ở bên phe của Tứ hoàng tử, luôn tìm cơ hội gây rắc rối cho Thái tử điện hạ, thường xuyên tham tấu hắn. Có thể nói ông ta là kẻ thù của Thái tử điện hạ. Vì sao hắn lại nguyện ý cứu hài tử oan gia đối đầu?
Vị Thái tử điện hạ này cũng không phải là loại người thích lấy ơn báo oán ——
Mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Nhưng bọn họ chú ý tới kết quả cuối cùng hơn là những sự nghi ngờ đó.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Dung Già La rốt cuộc dựa theo biện pháp mà Cố Tích Cửu đã nói, xoa bóp xong cho Vu Mộ Bạch.
Vị Vu Mộ Bạch khụ ra một ngụm máu đen, mặc dù mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng hô hấp đã dần dần ổn định lại. Nó hơi mở to mắt, miễn cưỡng ngắm nhìn Cố Tích Cửu: "Đa tạ......" Giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu, nhưng rất rõ ràng.
Đã cứu được rồi?! Lại còn có thể nói!
Chu ngự y không đợi người phân phó, tự mình bước lên phía trước, bắt mạch cho Vu Mộ Bạch. Một lát sau ông ta vui mừng nhìn về phía Vu Các lão chúc mừng: "Chúc mừng, chúc mừng, mạch tượng của lệnh lang đã ổn định, cái mạng này thật sự đã bị Cố tiểu thư cướp về!"
Kỳ tích! Quả thực là kỳ tích!
Vu Các lão quay về phía Cố Tích Cửu, quỳ dập đầu: "Đa tạ Cố tiểu thư!" Một lần trước ông dập đầu chỉ vì bất đắc dĩ, lúc này đây lại rất thành thực, thực lòng tâm phục khẩu phục.
Cố Tích Cửu cúi người, khẽ cười một tiếng: "Các lão không cần cảm tạ ta, Thái tử điện hạ mới là người xuất lực."
Vu Các lão dừng lại một chút, sau đó hành lễ và nói lời cảm tạ với Dung Già La.
Dung Già La vẫn không nói nhiều, chỉ hơi gật đầu: "Không cần khách khí." Biểu tình trước sau vẫn lạnh lùng thờ ơ giống như thường lệ.
/650
|