Cổ Tích Tích sững sờ: Cái gì?
Cố Tích Cửu tiếp tục: Lúc ở tướng quân phủ ngươi đã từng nói, không phải người nào cũng đều có tư cách được sư phụ ngươi trị liệu, ngụ ý chính là địa vị của ta thấp, không xứng để tông chủ Thiên Vấn Tông ra tay. Nghe có vẻ giống như tông chủ Thiên Vấn Tông là người trục lợi, chỉ biết nịnh bợ quyền quý. Điều này quả thực là đang huỷ hoại thanh danh của tông chủ Thiên Vấn Tông. Thử hỏi, đây liệu có phải là những gì đệ tử nên làm hay không? Ta nghi ngờ ngươi là hàng giả thì có gì không đúng?!
Mọi người: ...... Tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như bọn họ cũng nghi ngờ về thân phận của thánh nữ trước mắt này sau khi nghe những lời mà Cố Tích Cửu vừa nói......
Ngay cả Dung Sở, trong thâm tâm vẫn luôn xem trọng Cổ Tích Tích cũng âm thầm nghi ngờ, chuyển ánh mắt nhìn về phía Cổ Tích Tích.
Hắn không nghi ngờ gì về thân phận của thánh nữ Cổ Tích Tích. Hắn từng âm thầm điều tra nàng ta, đó đúng thật chính là vị thánh nữ Thiên Vấn Tông, cơ quan tình báo của hắn không phải là đồ vô dụng, tất nhiên đã điều tra kỹ lưỡng về Cổ Tích Tích, vì thế hắn tất nhiên biết nàng ta là hàng thật.
Nhưng hắn có chút nghi ngờ Cổ Tích Tích không phải được sư phụ sủng ái nhất giống như nàng ta từng nói với mình, nếu không nàng ta không có khả năng không biết rõ về phòng cách hành nghề y của sư phụ mình như thế.
Trên khuôn mặt lạnh băng của Cổ Tích Tích gần như không nhịn được nữa, cố gắng chối cãi nói: Bổn thánh nữ say mê với y thuật, không thích thích nghe những lời nhàn rỗi, sư phụ hành sự luôn thần bí điệu thấp, không thích nói chuyện với mọi người, ta...... ta không biết cũng không có gì kỳ lạ......
Không kỳ lạ sao? Cố Tích Cửu lặp lại một câu, mang theo một chút trào phúng: Có lẽ ngươi cảm thấy không có gì kỳ lạ, nhưng người ngoài cảm thấy kỳ lạ cũng không sai, đúng không?
Cổ Tích Tích: ......
Cố Tích Cửu đưa mắt đảo qua mọi người: Mọi người cảm thấy ta nghi ngờ như vậy là sai?
Nói tới đây, tất nhiên không có người nào phủ nhận, ngay cả Cố Thiên Tình và các tỷ muội một lòng muốn bỏ đá xuống giếng cũng không dám không đồng ý với nàng.
Ánh mắt Cố Tạ Thiên lóe sáng, liên tục gật đầu: Nghi ngờ là đúng! Không sai chút nào!
Tuyên Đế khụ một tiếng: Cố lục tiểu thư nói có lý.
Ngay cả hoàng đế cũng nói như vậy, những người khác tất nhiên đều sôi nổi phụ họa.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hữu thiên sư thật ra không có biểu tình gì, nhưng giải quyết dứt khoát: Lần này Cố Tích Cửu đã thắng.
Khuôn mặt Cổ Tích Tích trở nên ảm đạm. Nàng ta không thể phản bác lại lập luận này của Cố Tích Cửu, nhẹ nhàng hít một hơi và nói: Ta là đệ tử của tông chủ Thiên Vấn Tông, nếu chư vị không tin, có thể đi tới Thiên Vấn Tông chứng thực!
Xu mật sử Bùi đại nhân nói: Không cần chứng thực, ngươi đúng là thật.
Cổ Tích Tích lại nhìn về phía Thiên Tế Nguyệt, nhưng Thiên Tế Nguyệt lại nói: Hiện tại không phải thảo luận ngươi là thật hay giả, mà là Cố lục tiểu thư nghi ngờ có hợp lý hay không. Hiện tại chứng minh rằng, nàng hợp lý.
Được thôi! Cổ Tích Tích không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, nàng ta nhìn chằm chằm vào Cố Tích Cửu: Cho dù Cố lục tiểu thư có lý khi nghi ngờ thân phận của ta, nhưng nàng bôi nhọ y thuật của bổn thánh nữ là đạo lý gì?! Y thuật của ta như thế nào, ta nghĩ chư vị ở đây có lẽ đều đã biết, đúng không? Sao có thể nói được với một từ kém?
Lần này ở đây có hai ngự y rất có danh tiếng, bọn họ lần lượt gật đầu: Y thuật của Cổ thánh nữ vẫn là cực cao, có thể xưng là thần y.
Cố Tích Cửu câu môi cười, nhẹ nhàng nói: Trên đời này, có rất nhiều người nghe danh không bằng gặp mặt. Ta không quan tâm thanh danh của ngươi cao bao nhiêu, ta chỉ nói tới những gì ta tự mình nhìn thấy. Vừa rồi Cổ thánh nữ từng sờ mạch bắt bệnh cho ta, nói đốm đỏ trên mặt của ta là do bẩm sinh. Ta nói có đúng hay không?
Cổ Tích Tích sững sờ. Lúc ở tướng quân phủ, nàng ta bắt mạch cho Cố Tích Cửu chủ yếu là bởi vì nghi ngờ thân phận đối phương.
Cố Tích Cửu tiếp tục: Lúc ở tướng quân phủ ngươi đã từng nói, không phải người nào cũng đều có tư cách được sư phụ ngươi trị liệu, ngụ ý chính là địa vị của ta thấp, không xứng để tông chủ Thiên Vấn Tông ra tay. Nghe có vẻ giống như tông chủ Thiên Vấn Tông là người trục lợi, chỉ biết nịnh bợ quyền quý. Điều này quả thực là đang huỷ hoại thanh danh của tông chủ Thiên Vấn Tông. Thử hỏi, đây liệu có phải là những gì đệ tử nên làm hay không? Ta nghi ngờ ngươi là hàng giả thì có gì không đúng?!
Mọi người: ...... Tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như bọn họ cũng nghi ngờ về thân phận của thánh nữ trước mắt này sau khi nghe những lời mà Cố Tích Cửu vừa nói......
Ngay cả Dung Sở, trong thâm tâm vẫn luôn xem trọng Cổ Tích Tích cũng âm thầm nghi ngờ, chuyển ánh mắt nhìn về phía Cổ Tích Tích.
Hắn không nghi ngờ gì về thân phận của thánh nữ Cổ Tích Tích. Hắn từng âm thầm điều tra nàng ta, đó đúng thật chính là vị thánh nữ Thiên Vấn Tông, cơ quan tình báo của hắn không phải là đồ vô dụng, tất nhiên đã điều tra kỹ lưỡng về Cổ Tích Tích, vì thế hắn tất nhiên biết nàng ta là hàng thật.
Nhưng hắn có chút nghi ngờ Cổ Tích Tích không phải được sư phụ sủng ái nhất giống như nàng ta từng nói với mình, nếu không nàng ta không có khả năng không biết rõ về phòng cách hành nghề y của sư phụ mình như thế.
Trên khuôn mặt lạnh băng của Cổ Tích Tích gần như không nhịn được nữa, cố gắng chối cãi nói: Bổn thánh nữ say mê với y thuật, không thích thích nghe những lời nhàn rỗi, sư phụ hành sự luôn thần bí điệu thấp, không thích nói chuyện với mọi người, ta...... ta không biết cũng không có gì kỳ lạ......
Không kỳ lạ sao? Cố Tích Cửu lặp lại một câu, mang theo một chút trào phúng: Có lẽ ngươi cảm thấy không có gì kỳ lạ, nhưng người ngoài cảm thấy kỳ lạ cũng không sai, đúng không?
Cổ Tích Tích: ......
Cố Tích Cửu đưa mắt đảo qua mọi người: Mọi người cảm thấy ta nghi ngờ như vậy là sai?
Nói tới đây, tất nhiên không có người nào phủ nhận, ngay cả Cố Thiên Tình và các tỷ muội một lòng muốn bỏ đá xuống giếng cũng không dám không đồng ý với nàng.
Ánh mắt Cố Tạ Thiên lóe sáng, liên tục gật đầu: Nghi ngờ là đúng! Không sai chút nào!
Tuyên Đế khụ một tiếng: Cố lục tiểu thư nói có lý.
Ngay cả hoàng đế cũng nói như vậy, những người khác tất nhiên đều sôi nổi phụ họa.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hữu thiên sư thật ra không có biểu tình gì, nhưng giải quyết dứt khoát: Lần này Cố Tích Cửu đã thắng.
Khuôn mặt Cổ Tích Tích trở nên ảm đạm. Nàng ta không thể phản bác lại lập luận này của Cố Tích Cửu, nhẹ nhàng hít một hơi và nói: Ta là đệ tử của tông chủ Thiên Vấn Tông, nếu chư vị không tin, có thể đi tới Thiên Vấn Tông chứng thực!
Xu mật sử Bùi đại nhân nói: Không cần chứng thực, ngươi đúng là thật.
Cổ Tích Tích lại nhìn về phía Thiên Tế Nguyệt, nhưng Thiên Tế Nguyệt lại nói: Hiện tại không phải thảo luận ngươi là thật hay giả, mà là Cố lục tiểu thư nghi ngờ có hợp lý hay không. Hiện tại chứng minh rằng, nàng hợp lý.
Được thôi! Cổ Tích Tích không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, nàng ta nhìn chằm chằm vào Cố Tích Cửu: Cho dù Cố lục tiểu thư có lý khi nghi ngờ thân phận của ta, nhưng nàng bôi nhọ y thuật của bổn thánh nữ là đạo lý gì?! Y thuật của ta như thế nào, ta nghĩ chư vị ở đây có lẽ đều đã biết, đúng không? Sao có thể nói được với một từ kém?
Lần này ở đây có hai ngự y rất có danh tiếng, bọn họ lần lượt gật đầu: Y thuật của Cổ thánh nữ vẫn là cực cao, có thể xưng là thần y.
Cố Tích Cửu câu môi cười, nhẹ nhàng nói: Trên đời này, có rất nhiều người nghe danh không bằng gặp mặt. Ta không quan tâm thanh danh của ngươi cao bao nhiêu, ta chỉ nói tới những gì ta tự mình nhìn thấy. Vừa rồi Cổ thánh nữ từng sờ mạch bắt bệnh cho ta, nói đốm đỏ trên mặt của ta là do bẩm sinh. Ta nói có đúng hay không?
Cổ Tích Tích sững sờ. Lúc ở tướng quân phủ, nàng ta bắt mạch cho Cố Tích Cửu chủ yếu là bởi vì nghi ngờ thân phận đối phương.
/650
|