Edit: voi còi
Vậy ta liền từ chối thì bất kính, đa tạ vương gia. Lâm Mị khẽ cười nói .
Trên mặt biểu tình là khống chế được, thế nhưng trong lòng vui sướng ngập tràn, trong đầu liền xoay quanh mấy chữ -- ăn ngon ! Thật nhiều ăn ngon !
Đôi mắt hoa đào của Lâm Mị lấp lánh khiến Âu Ngạn Hạo thấy được trong lòng thẳng ngứa, hình như là móng vuốt của tiểu hồ ly mềm gãi một chút ở tim của hắn, chỉ là, còn chưa có thật tốt cảm nhận vị cảm giác này, liền bị người cắt ngang .
Vương gia...
Giọng nữ ôn nhu khiến trong lòng Âu Ngạn Hạo dâng lên một tia bất mãn, sau đó trong mắt thoáng qua một mạt trêu tức, nói với Lâm Mị: Mị nhi, lát nữa hai vị này sẽ dùng bữa cùng chúng ta.
Lâm Mị nhìn sang, nhìn thấy Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên, hơi gật đầu.
Gặp được phản ứng của Lâm Mị, Âu Ngạn Hạo cười lên, hỏi: Mị nhi, nàng không biết bọn họ?
Lâm Mị kỳ quái liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo: Chẳng lẽ ta nên quen biết bọn họ?
Âu Ngạn Hạo cười to lên, Lâm Mị không hiểu nhìn hắn, đồng thời cũng chú ý tới vị phu nhân kia hình như sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
Tam muội, sao không biết Đại tỷ ? Lâm Ý Nghiên vội vàng tiến lên hai bước, một phen kéo tay mềm của Lâm Mị lại, lệ quang chớp động, hình như nhìn thấy thân nhân xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại.
Đại tỷ?
Lâm Mị trong đầu linh quang chợt lóe, giờ mới hiểu được người trước mắt này là ai.
Không phải là nữ nhi đích xuất của Triệu thị, thành trắc phi của Ngũ vương giaLâm Ý Nghiên sao.
Cũng chính là có Lâm Ý Nghiên này, Triệu thị mới có thể ở hầu phủ tác uy tác phúc, làm việc nói chuyện nắm chắc như vậy.
Đại tỷ. Lâm Mị kinh hô một tiếng, cũng là kích động lại nắm lại bàn tay được bảo dưỡng thỏa đáng của Lâm Ý Nghiên.
Nhìn thấy Lâm Mị như vậy, Lâm Ý Nghiên âm thầm thở phào một cái, Lâm Mị này không có tại chỗ vạch trần nàng, coi như thức thời.
Chỉ tiếc, Lâm Ý Nghiên cao hứng quá sớm.
Đại tỷ, rốt cuộc muội có thể nhìn thấy tỷ! Lâm Mị gọi được kích động, hoàn toàn không đếm xỉa Lâm Ý Nghiên sắc mặt khó coi thân thể cứng ngắc, vẫn còn nói.
Từ nhỏ muội liền nghe được có một vị tỷ tỷ tài mạo song toàn, vẫn luôn là kiêu ngạo của mẫu thân, sau đó càng thành trắc phi của Ngũ vương gia, làm mẫu thân trên mặt có quang. Hôm nay vừa thấy, đại tỷ quả nhiên dịu dàng hiền lương có tri thức hiểu lễ nghĩa giống như nghe đồn vậy.
Lâm Mị cười mỉm kéo Lâm Ý Nghiên, bày ra tỷ muội bọn họ tình thâm.
Mà nụ cười trên mặt Lâm Ý Nghiên đều nhanh nhịn không được, hận không thể nhanh lên một chút tìm cái lỗ chui vào đi.
Lâm Mị một tát này đánh cho thật đúng là ngoan a!
Nghe đồn, hôm nay vừa thấy... Không một câu không nói rõ, lúc nàng chưa xuất giá, tỷ muội hai người bọn họ căn bản là không quen.
Vậy mà nàng vừa rồi còn cùng Ngũ vương gia và Thất vương gia nói cái gì tưởng niệm Lâm Mị, này, điều này làm cho nàng tự xử thế nào?
Cảnh đã là tương đương lúng túng, Âu Ngạn Hạo lại còn thấu qua đây bổ thêm một đao: Mị nhi, từ nhỏ nàng chưa từng thấy đại tỷ của nàng sao?
Không. Lâm Mị thành thực lắc đầu, ôn nhu dịu dàng mở miệng, Ta vẫn ở trong viện của mình lớn lên, cũng không đi lại ở trong phủ, chỉ là gần đây mới nhìn thấy một ít người trong phủ thôi.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Ý Nghiên càng ngày càng khó coi, Lâm Mị không hiểu hỏi: Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?
Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu, không có gì đáng ngại. Lâm Ý Nghiên cường chống khuôn mặt tươi cười, thuận miệng đáp lời.
Đã đau đầu, liền đi dùng cơm trưa đi. Âu Ngạn Hạo nhìn sắc trời một chút, Thức ăn chay hẳn là đã chuẩn bị xong. Ngũ ca, mời.
Âu Ngạn Thanh mỉm cười, cùng bọn người Âu Ngạn Hạo Lâm Mị đi trai đường (nơi ăn cơm chay).
Nói là trai đường, kỳ thực cũng chính là chuyên môn chuẩn bị gian phòng yên tĩnh cho một chút quan to quý nhân nghỉ lại. Bên trong đã bày lên các loại thức ăn chay tinh xảo, bốc hơi nóng, hương vị xông vào mũi.
Sau khi bốn người lần lượt ngồi xuống, Âu Ngạn Hạo khách khí với Âu Ngạn Thanh mấy câu, sau đó liền bắt đầu gắp thức ăn cho Lâm Mị: Mị nhi, nàng nếm thử món nấm này, còn có canh đậu hũ này... Đây đều là những món ăn không tệ ở đây.
Lâm Mị đương nhiên là không khách khí, động tác tuy nói không chậm, một khắc không ngừng ăn, thế nhưng, cũng không thấy được mảy may thô tục.
So với Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên bên kia khi sưn không nói chuyện, Âu Ngạn Hạo ở đây nhưng chính là náo nhiệt hơn, cơ hồ là mỗi một món ăn, hắn đều phải giới thiệu một phen, thật giống như đây là công việc làm ăn nhà hắn, giống như muốn đẩy nhanh tiêu thụ vậy.
Đợi được một bữa cơm ăn xong, Lâm Ý Nghiên cũng sợ ngẩn cả người, Lâm Mị này lượng cơm ăn có phải hay không có chút quá lớn ?
Cơ hồ là đem thức ăn trên bàn tất cả đều quét hết a.
Lâm Ý Nghiên nhịn không được trong lòng có chút xem thường, di nương sinh chính là không hiểu quy củ, nào có cô nương gia nào ăn như vậy?
Coi như là lại thích ăn, cũng muốn rụt rè một ít, lướt qua mấy miếng là được.
Đừng thấy hiện tại Âu Ngạn Hạo với nàng đỡ hơn một chút, sau này thời gian dài, hành động thô tục không hiểu quy củ như vậy, cuối cùng là muốn cho Âu Ngạn Hạo chán ghét mà vứt bỏ .
Lâm Mị tìm chỗ dựa vững chắc này a, không lâu dài được.
Ngay cả bợ đỡ lấy lòng cũng không hiểu, Lâm Mị có gì e ngại? Mẫu thân thật là quá cẩn thận rồi, lại bị Lâm Mị khi dễ.
Âu Ngạn Hạo nhìn thấy Lâm Mị ăn xong, nhìn khay đĩa sạch sẽ, giống như tranh công hỏi một câu: Mị nhi, nàng còn thật thích ăn đồ chay này sao.
Lâm Mị dùng khăn tay lau miệng, uống một ngụm trà nóng, lúc này mới chậm rãi nói: Không thích.
Lời nói không hề kính ngữ khiến Lâm Ý Nghiên sửng sốt, lôi đình mưa móc đều là hoàng ân, Âu Ngạn Hạo thân là vương gia, tự nhiên cũng giống như vậy .
Lâm Mị làm sao dám nói với Âu Ngạn Hạo như vậy?
Nha đầu lỗ mãng này, cũng đừng liên lụy đến nàng mới tốt.
Nga? Vì sao? Âu Ngạn Hạo không hiểu hỏi.
Một điểm thịt cũng không có, không thích. Lâm Mị nhíu mày.
Sống ở trong mạt thế, rau dưa tươi mới rất ít, thế nhưng, nàng vẫn thích rau thịt phối hợp hơn.
Cho tới bây giờ nàng cũng không phải người ăn chay.
Âu Ngạn Hạo cười to, vỗ tay nói: Mị nhi chính là biết ăn, giống như ta!
Lâm Ý Nghiên vừa định nói chút gì, vừa nghe lời này của Âu Ngạn Hạo, đem lời ra đến khóe miệng, tất cả đều nuốt trở vào.
Len lén liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo một cái, trong lòng Lâm Ý Nghiên có tính toán.
Sau khi ăn xong, Âu Ngạn Hạo muốn dẫn Lâm Mị đi dạo trong chùa một chút, cũng là cùng bọn người Âu Ngạn Thanh tách ra.
Nhìn thấy mấy người Âu Ngạn Hạo đi xa, sau khi nhìn không thấy bóng người, lúc này Lâm Ý Nghiên mới cười mỉm mềm giọng nói một câu: Vương gia, xem ra Thất vương gia đối với Tam muội của thiếp thân rất là để bụng.
Âu Ngạn Thanh liếc mắt nhìn Lâm Ý Nghiên hỏi: Ba lần bảy lượt xấu mặt ngươi cảm thấy ngươi làm rất khá?
Trong lòng Lâm Ý Nghiên nhoáng lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ: Vương gia thứ tội, thiếp thân chỉ là muốn cùng Thất vương gia kéo gần wusn hệ một chút, hi vọng có thể đối với vương gia có chút giúp đỡ.
Chuyện của bản vương, khi nào cần tới ngươi nhúng tay vào? Âu Ngạn Thanh lạnh lùng khiến Lâm Ý Nghiên sợ hãi thân thể phát run, không có ngẩng đầu, lại có thể cảm giác được trên đỉnh đầu ánh mắt Âu Ngạn Thanh băng lãnh dày đặc.
Lâm Ý Nghiên không biết thời gian qua bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể đã cứng ngắc, hai đầu gối bị mặt đất lạnh giá làm đông lạnh đau giống như bị kim đâm, chớ nói chi là cảm giác trái tim bởi vì khẩn trương nhảy lên đều nhanh muốn tạc nứt ra nghẹt thở, mỗi một cái hô hấp cũng làm cho nàng cảm giác được sống một ngày bằng một năm.
Thẳng đến đỉnh đầu truyền đến hai chữ nhẹ bay: Hồi phủ. edit: voi còi
Lâm Ý Nghiên mới như trút được gánh nặng âm thầm phun ra một ngụm trọc khí, vội vàng đáp một tiếng: Vâng.
Kinh hoàng khiếp sợ hồi phủ, trong lòng Lâm Ý Nghiên tính toán, muốn mau nhanh viết cho mẫu thân một phong thư, Lâm Mị này không thể lưu.
Vậy ta liền từ chối thì bất kính, đa tạ vương gia. Lâm Mị khẽ cười nói .
Trên mặt biểu tình là khống chế được, thế nhưng trong lòng vui sướng ngập tràn, trong đầu liền xoay quanh mấy chữ -- ăn ngon ! Thật nhiều ăn ngon !
Đôi mắt hoa đào của Lâm Mị lấp lánh khiến Âu Ngạn Hạo thấy được trong lòng thẳng ngứa, hình như là móng vuốt của tiểu hồ ly mềm gãi một chút ở tim của hắn, chỉ là, còn chưa có thật tốt cảm nhận vị cảm giác này, liền bị người cắt ngang .
Vương gia...
Giọng nữ ôn nhu khiến trong lòng Âu Ngạn Hạo dâng lên một tia bất mãn, sau đó trong mắt thoáng qua một mạt trêu tức, nói với Lâm Mị: Mị nhi, lát nữa hai vị này sẽ dùng bữa cùng chúng ta.
Lâm Mị nhìn sang, nhìn thấy Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên, hơi gật đầu.
Gặp được phản ứng của Lâm Mị, Âu Ngạn Hạo cười lên, hỏi: Mị nhi, nàng không biết bọn họ?
Lâm Mị kỳ quái liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo: Chẳng lẽ ta nên quen biết bọn họ?
Âu Ngạn Hạo cười to lên, Lâm Mị không hiểu nhìn hắn, đồng thời cũng chú ý tới vị phu nhân kia hình như sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
Tam muội, sao không biết Đại tỷ ? Lâm Ý Nghiên vội vàng tiến lên hai bước, một phen kéo tay mềm của Lâm Mị lại, lệ quang chớp động, hình như nhìn thấy thân nhân xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại.
Đại tỷ?
Lâm Mị trong đầu linh quang chợt lóe, giờ mới hiểu được người trước mắt này là ai.
Không phải là nữ nhi đích xuất của Triệu thị, thành trắc phi của Ngũ vương giaLâm Ý Nghiên sao.
Cũng chính là có Lâm Ý Nghiên này, Triệu thị mới có thể ở hầu phủ tác uy tác phúc, làm việc nói chuyện nắm chắc như vậy.
Đại tỷ. Lâm Mị kinh hô một tiếng, cũng là kích động lại nắm lại bàn tay được bảo dưỡng thỏa đáng của Lâm Ý Nghiên.
Nhìn thấy Lâm Mị như vậy, Lâm Ý Nghiên âm thầm thở phào một cái, Lâm Mị này không có tại chỗ vạch trần nàng, coi như thức thời.
Chỉ tiếc, Lâm Ý Nghiên cao hứng quá sớm.
Đại tỷ, rốt cuộc muội có thể nhìn thấy tỷ! Lâm Mị gọi được kích động, hoàn toàn không đếm xỉa Lâm Ý Nghiên sắc mặt khó coi thân thể cứng ngắc, vẫn còn nói.
Từ nhỏ muội liền nghe được có một vị tỷ tỷ tài mạo song toàn, vẫn luôn là kiêu ngạo của mẫu thân, sau đó càng thành trắc phi của Ngũ vương gia, làm mẫu thân trên mặt có quang. Hôm nay vừa thấy, đại tỷ quả nhiên dịu dàng hiền lương có tri thức hiểu lễ nghĩa giống như nghe đồn vậy.
Lâm Mị cười mỉm kéo Lâm Ý Nghiên, bày ra tỷ muội bọn họ tình thâm.
Mà nụ cười trên mặt Lâm Ý Nghiên đều nhanh nhịn không được, hận không thể nhanh lên một chút tìm cái lỗ chui vào đi.
Lâm Mị một tát này đánh cho thật đúng là ngoan a!
Nghe đồn, hôm nay vừa thấy... Không một câu không nói rõ, lúc nàng chưa xuất giá, tỷ muội hai người bọn họ căn bản là không quen.
Vậy mà nàng vừa rồi còn cùng Ngũ vương gia và Thất vương gia nói cái gì tưởng niệm Lâm Mị, này, điều này làm cho nàng tự xử thế nào?
Cảnh đã là tương đương lúng túng, Âu Ngạn Hạo lại còn thấu qua đây bổ thêm một đao: Mị nhi, từ nhỏ nàng chưa từng thấy đại tỷ của nàng sao?
Không. Lâm Mị thành thực lắc đầu, ôn nhu dịu dàng mở miệng, Ta vẫn ở trong viện của mình lớn lên, cũng không đi lại ở trong phủ, chỉ là gần đây mới nhìn thấy một ít người trong phủ thôi.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Ý Nghiên càng ngày càng khó coi, Lâm Mị không hiểu hỏi: Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?
Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu, không có gì đáng ngại. Lâm Ý Nghiên cường chống khuôn mặt tươi cười, thuận miệng đáp lời.
Đã đau đầu, liền đi dùng cơm trưa đi. Âu Ngạn Hạo nhìn sắc trời một chút, Thức ăn chay hẳn là đã chuẩn bị xong. Ngũ ca, mời.
Âu Ngạn Thanh mỉm cười, cùng bọn người Âu Ngạn Hạo Lâm Mị đi trai đường (nơi ăn cơm chay).
Nói là trai đường, kỳ thực cũng chính là chuyên môn chuẩn bị gian phòng yên tĩnh cho một chút quan to quý nhân nghỉ lại. Bên trong đã bày lên các loại thức ăn chay tinh xảo, bốc hơi nóng, hương vị xông vào mũi.
Sau khi bốn người lần lượt ngồi xuống, Âu Ngạn Hạo khách khí với Âu Ngạn Thanh mấy câu, sau đó liền bắt đầu gắp thức ăn cho Lâm Mị: Mị nhi, nàng nếm thử món nấm này, còn có canh đậu hũ này... Đây đều là những món ăn không tệ ở đây.
Lâm Mị đương nhiên là không khách khí, động tác tuy nói không chậm, một khắc không ngừng ăn, thế nhưng, cũng không thấy được mảy may thô tục.
So với Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên bên kia khi sưn không nói chuyện, Âu Ngạn Hạo ở đây nhưng chính là náo nhiệt hơn, cơ hồ là mỗi một món ăn, hắn đều phải giới thiệu một phen, thật giống như đây là công việc làm ăn nhà hắn, giống như muốn đẩy nhanh tiêu thụ vậy.
Đợi được một bữa cơm ăn xong, Lâm Ý Nghiên cũng sợ ngẩn cả người, Lâm Mị này lượng cơm ăn có phải hay không có chút quá lớn ?
Cơ hồ là đem thức ăn trên bàn tất cả đều quét hết a.
Lâm Ý Nghiên nhịn không được trong lòng có chút xem thường, di nương sinh chính là không hiểu quy củ, nào có cô nương gia nào ăn như vậy?
Coi như là lại thích ăn, cũng muốn rụt rè một ít, lướt qua mấy miếng là được.
Đừng thấy hiện tại Âu Ngạn Hạo với nàng đỡ hơn một chút, sau này thời gian dài, hành động thô tục không hiểu quy củ như vậy, cuối cùng là muốn cho Âu Ngạn Hạo chán ghét mà vứt bỏ .
Lâm Mị tìm chỗ dựa vững chắc này a, không lâu dài được.
Ngay cả bợ đỡ lấy lòng cũng không hiểu, Lâm Mị có gì e ngại? Mẫu thân thật là quá cẩn thận rồi, lại bị Lâm Mị khi dễ.
Âu Ngạn Hạo nhìn thấy Lâm Mị ăn xong, nhìn khay đĩa sạch sẽ, giống như tranh công hỏi một câu: Mị nhi, nàng còn thật thích ăn đồ chay này sao.
Lâm Mị dùng khăn tay lau miệng, uống một ngụm trà nóng, lúc này mới chậm rãi nói: Không thích.
Lời nói không hề kính ngữ khiến Lâm Ý Nghiên sửng sốt, lôi đình mưa móc đều là hoàng ân, Âu Ngạn Hạo thân là vương gia, tự nhiên cũng giống như vậy .
Lâm Mị làm sao dám nói với Âu Ngạn Hạo như vậy?
Nha đầu lỗ mãng này, cũng đừng liên lụy đến nàng mới tốt.
Nga? Vì sao? Âu Ngạn Hạo không hiểu hỏi.
Một điểm thịt cũng không có, không thích. Lâm Mị nhíu mày.
Sống ở trong mạt thế, rau dưa tươi mới rất ít, thế nhưng, nàng vẫn thích rau thịt phối hợp hơn.
Cho tới bây giờ nàng cũng không phải người ăn chay.
Âu Ngạn Hạo cười to, vỗ tay nói: Mị nhi chính là biết ăn, giống như ta!
Lâm Ý Nghiên vừa định nói chút gì, vừa nghe lời này của Âu Ngạn Hạo, đem lời ra đến khóe miệng, tất cả đều nuốt trở vào.
Len lén liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo một cái, trong lòng Lâm Ý Nghiên có tính toán.
Sau khi ăn xong, Âu Ngạn Hạo muốn dẫn Lâm Mị đi dạo trong chùa một chút, cũng là cùng bọn người Âu Ngạn Thanh tách ra.
Nhìn thấy mấy người Âu Ngạn Hạo đi xa, sau khi nhìn không thấy bóng người, lúc này Lâm Ý Nghiên mới cười mỉm mềm giọng nói một câu: Vương gia, xem ra Thất vương gia đối với Tam muội của thiếp thân rất là để bụng.
Âu Ngạn Thanh liếc mắt nhìn Lâm Ý Nghiên hỏi: Ba lần bảy lượt xấu mặt ngươi cảm thấy ngươi làm rất khá?
Trong lòng Lâm Ý Nghiên nhoáng lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ: Vương gia thứ tội, thiếp thân chỉ là muốn cùng Thất vương gia kéo gần wusn hệ một chút, hi vọng có thể đối với vương gia có chút giúp đỡ.
Chuyện của bản vương, khi nào cần tới ngươi nhúng tay vào? Âu Ngạn Thanh lạnh lùng khiến Lâm Ý Nghiên sợ hãi thân thể phát run, không có ngẩng đầu, lại có thể cảm giác được trên đỉnh đầu ánh mắt Âu Ngạn Thanh băng lãnh dày đặc.
Lâm Ý Nghiên không biết thời gian qua bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể đã cứng ngắc, hai đầu gối bị mặt đất lạnh giá làm đông lạnh đau giống như bị kim đâm, chớ nói chi là cảm giác trái tim bởi vì khẩn trương nhảy lên đều nhanh muốn tạc nứt ra nghẹt thở, mỗi một cái hô hấp cũng làm cho nàng cảm giác được sống một ngày bằng một năm.
Thẳng đến đỉnh đầu truyền đến hai chữ nhẹ bay: Hồi phủ. edit: voi còi
Lâm Ý Nghiên mới như trút được gánh nặng âm thầm phun ra một ngụm trọc khí, vội vàng đáp một tiếng: Vâng.
Kinh hoàng khiếp sợ hồi phủ, trong lòng Lâm Ý Nghiên tính toán, muốn mau nhanh viết cho mẫu thân một phong thư, Lâm Mị này không thể lưu.
/125
|