Edit: voi còi
Hầu gia. Chu Bảo Trạch khom mình hành lễ nói: Tại hạ muốn thú Tam tiểu thư Lâm Mị vì thê.
Ngươi thích Lâm Mị? Lâm Bác Nguyên hỏi: Chuyện này, ta cũng không thể làm chủ, còn muốn hỏi qua ý tứ của Lâm Mị.
Vừa náo ra trò khôi hài như thế, thật là hung hăng cạo mặt mũi của Lâm Bác Nguyên.
Phong hào Hầu gia này của ông cũng là bởi vì năm đó tổ phụ của ông cứu giá(cứu vua) có công mới được phong, ở trong triều cũng không có thế lực gì. Tuy nói Chu gia là thương hộ, thế nhưng ông cũng muốn nắm chặt.
Ngươi cũng biết, di nương của nàng chết sớm, nàng lại là người tính tình mềm mại... Nhiều năm qua, thời gian ta chăm sóc nàng, nàng cũng nói mọi chuyện đều tốt, mọi chuyện đều tốt, ai biết vậy mà... Ôi... Lâm Bác Nguyên trọng trọng thở dài, phảng phất là trong nháy mắt liền già nua vài tuổi.
Hai mắt tràn đầy tế văn mang theo nồng đậm thất vọng cùng đau lòng, trong lòng ông đau Lâm Mị hiểu chuyện, thế nhưng ông càng đau lòng một nữ nhi của chính mình.
Chu Bảo Trạch cười lạnh không ngớt ở trong lòng, một phụ thân vậy mà không thấy nữ nhi của mình trải qua là ngày gì.
Cái này là sơ sẩy sao?
Hoàn toàn chính là lờ đi đến mức tự sinh tự diệt đi!
Hiện tại có ý gì?
Lại muốn biểu hiện một chút ông ta đối nữ nhi mình có quan tâm nhiều hơn sao?
Ngay cả hôn sự đều phải trưng cầu ý kiến nữ nhi một chút trước, nếu là thật sự để ý Lâm Mị như thế, sao hôm nay Lâm Mị còn điên cuồng bạo phát?
Cũng may hắn tỉnh ngộ sớm, sau này sẽ đối tốt với Lâm Mị.
Hầu gia... Lời của Chu Bảo Trạch còn chưa nói hết, một gã sai vặt liền đi tới cửa nói: Lão gia, nha hoàn của Tam tiểu thư cầu kiến.
Để cho nàng đi vào. Lúc này Lâm Bác Nguyên đối với Lâm Mị bên kia thế nhưng tương đương khoan dung.
Tiểu nha hoàn đi đến, sau khi hành lễ với Lâm Bác Nguyên, nhỏ giọng nói: Lão gia, tiểu thư sai nô tỳ tìm Chu công tử muốn lấy đồ gì đó.
Lâm Bác Nguyên khoát tay áo, ý bảo tiểu nha hoàn cùng Chu Bảo Trạch nói, ông không tham dự.
Chu Bảo Trạch tim đập nhanh kịch liệt, ngón tay dùng sức nắm lấy mới có thể kiềm chế tâm tình kích động của hắn.
Chẳng lẽ nói, Lâm Mị đã hối hận, muốn lấy lại vòng ngọc uyên ương sao?
Chu Bảo Trạch dùng lực ý chí lớn nhất mới không có lập tức đem vòng ngọc uyên ương lấy ra, trực tiếp nhét vào trong tay nha hoàn. Mà là dùng hết sức yên ổn giọng nói hỏi: Tam tiểu thư tìm ta muốn cái gì?
Tiểu thư nói, xin Chu công tử đem bạc mà ngài ấy phục vụ quên mình đổi trở về trả lại cho ngài ấy. Một câu nói của tiểu nha hoàn, giống như tát một cái bạt tai ở tren mặt Chu Bảo Trạch.
Nhìn tiểu nha hoàn đưa tay tới, Chu Bảo Trạch chỉ cảm thấy trong ngực một trận khí huyết sôi trào, khó chịu khiến trước mắt một trận một trận biến thành màu đen.
Chậm rãi từ trong lòng móc ra ngân phiếu được hắn vuốt phẳm xếp gọn gàng, mỗi một
Hầu gia. Chu Bảo Trạch khom mình hành lễ nói: Tại hạ muốn thú Tam tiểu thư Lâm Mị vì thê.
Ngươi thích Lâm Mị? Lâm Bác Nguyên hỏi: Chuyện này, ta cũng không thể làm chủ, còn muốn hỏi qua ý tứ của Lâm Mị.
Vừa náo ra trò khôi hài như thế, thật là hung hăng cạo mặt mũi của Lâm Bác Nguyên.
Phong hào Hầu gia này của ông cũng là bởi vì năm đó tổ phụ của ông cứu giá(cứu vua) có công mới được phong, ở trong triều cũng không có thế lực gì. Tuy nói Chu gia là thương hộ, thế nhưng ông cũng muốn nắm chặt.
Ngươi cũng biết, di nương của nàng chết sớm, nàng lại là người tính tình mềm mại... Nhiều năm qua, thời gian ta chăm sóc nàng, nàng cũng nói mọi chuyện đều tốt, mọi chuyện đều tốt, ai biết vậy mà... Ôi... Lâm Bác Nguyên trọng trọng thở dài, phảng phất là trong nháy mắt liền già nua vài tuổi.
Hai mắt tràn đầy tế văn mang theo nồng đậm thất vọng cùng đau lòng, trong lòng ông đau Lâm Mị hiểu chuyện, thế nhưng ông càng đau lòng một nữ nhi của chính mình.
Chu Bảo Trạch cười lạnh không ngớt ở trong lòng, một phụ thân vậy mà không thấy nữ nhi của mình trải qua là ngày gì.
Cái này là sơ sẩy sao?
Hoàn toàn chính là lờ đi đến mức tự sinh tự diệt đi!
Hiện tại có ý gì?
Lại muốn biểu hiện một chút ông ta đối nữ nhi mình có quan tâm nhiều hơn sao?
Ngay cả hôn sự đều phải trưng cầu ý kiến nữ nhi một chút trước, nếu là thật sự để ý Lâm Mị như thế, sao hôm nay Lâm Mị còn điên cuồng bạo phát?
Cũng may hắn tỉnh ngộ sớm, sau này sẽ đối tốt với Lâm Mị.
Hầu gia... Lời của Chu Bảo Trạch còn chưa nói hết, một gã sai vặt liền đi tới cửa nói: Lão gia, nha hoàn của Tam tiểu thư cầu kiến.
Để cho nàng đi vào. Lúc này Lâm Bác Nguyên đối với Lâm Mị bên kia thế nhưng tương đương khoan dung.
Tiểu nha hoàn đi đến, sau khi hành lễ với Lâm Bác Nguyên, nhỏ giọng nói: Lão gia, tiểu thư sai nô tỳ tìm Chu công tử muốn lấy đồ gì đó.
Lâm Bác Nguyên khoát tay áo, ý bảo tiểu nha hoàn cùng Chu Bảo Trạch nói, ông không tham dự.
Chu Bảo Trạch tim đập nhanh kịch liệt, ngón tay dùng sức nắm lấy mới có thể kiềm chế tâm tình kích động của hắn.
Chẳng lẽ nói, Lâm Mị đã hối hận, muốn lấy lại vòng ngọc uyên ương sao?
Chu Bảo Trạch dùng lực ý chí lớn nhất mới không có lập tức đem vòng ngọc uyên ương lấy ra, trực tiếp nhét vào trong tay nha hoàn. Mà là dùng hết sức yên ổn giọng nói hỏi: Tam tiểu thư tìm ta muốn cái gì?
Tiểu thư nói, xin Chu công tử đem bạc mà ngài ấy phục vụ quên mình đổi trở về trả lại cho ngài ấy. Một câu nói của tiểu nha hoàn, giống như tát một cái bạt tai ở tren mặt Chu Bảo Trạch.
Nhìn tiểu nha hoàn đưa tay tới, Chu Bảo Trạch chỉ cảm thấy trong ngực một trận khí huyết sôi trào, khó chịu khiến trước mắt một trận một trận biến thành màu đen.
Chậm rãi từ trong lòng móc ra ngân phiếu được hắn vuốt phẳm xếp gọn gàng, mỗi một
/125
|