Sau khi hạ triều, thái tử đi mau hai bước, đuổi theo Âu Ngạn Hạo, vươn tay vỗ về phía đầu vai hắn.
Âu Ngạn Hạo xuất thủ như điện, một phen bắt lấy cổ tay của thái tử, áp đi xuống.
Ai ai... Mau buông ra, đau, đau! Thái tử đau đến nước mắt đều nhanh muốn đi ra, xương tay đều nhanh cũng bị bóp nát.
Nga, thì ra là thái tử điện hạ a. Âu Ngạn Hạo không nhanh không chậm nói, trên tay thế nhưng một điểm lực đạo cũng không có buông ra.
Ta nói điện hạ a, con người của ta chính là cái vũ phu, ở chiến trường giết địch giết đến thành thói quen. Ngài nhưng ngàn vạn đừng đột nhiên tới gần ta, ta cái này là phản ứng theo bản năng. Âu Ngạn Hạo cười híp mắt nói.
Buông tay, ngươi buông tay cho bản cung! Thái tử điện hạ lớn tiếng vội hô.
Được. Âu Ngạn Hạo buông lỏng tay ra, thái tử điện hạ xoa xoa cánh tay đã đau đến không còn cảm giác rất nhanh lui về phía sau mấy bước, rời xa gia hỏa nguy hiểm Âu Ngạn Hạo này.edit: voi còi
Điện hạ, có cần truyền ngự y kiểm tra cho ngài hay không a? Thân thể quý giá như thế, chớ có thương tới. Âu Ngạn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ bị ánh mắt Âu Ngạn Hạo làm hoảng sợ, vội vàng đưa cánh tay cho ra sau lưng.
Âu Ngạn Hạo vui mừng cười to lên, khiến trên mặt thái tử điện hạ nóng bừng, thẹn quá hóa giận cười lạnh nói: Lão Thất, ngươi thật đúng là tâm khoan a. Cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy đã đánh mất, trong lòng không khó chịu sao?
Hoàng huynh cũng thật là muốn cảm tạ đệ a, chuyện tốt như vậy đưa đến trong tay bản cung, rốt cuộc là huynh đệ, cám ơn nhiều. Thái tử điện hạ nói được đắc ý, giơ tay lên lại muốn đi chụp vai Âu Ngạn Hạo.
Cánh tay khẽ động, bứt rứt đau khiến hắn nhớ ra vừa ăn thiệt, bất mãn buông cánh tay xuống. Thế nhưng, thái tử như trước đắc ý nhìn Âu Ngạn Hạo.
Hừ, chẳng qua chính là một hoàng thương. Âu Ngạn Hạo không thèm xua tay, Ta còn đa tạ thái tử điện hạ giúp ta bận đâu.
Nga? Bản cung còn giúp đệ bận? Đến, lão Thất, nói cho bản cung nghe một chút, để bản cung cũng biết biết, bản cung rốt cuộc là thế nào giúp đệ. Thái tử châm chọc Âu Ngạn Hạo.
Giúp hắn?edit: voi còi
Da mặt Âu Ngạn Hạo cũng thật là đủ dày, thua chính là thua, còn nói cái gì giúp hắn, thực sự là buồn cười.
Hoàng thương có thể lấy được lợi ích, còn cần người nói sao?
Hắn vẫn đang tìm cơ hội này, chính là không tìm được người thích hợp.
Ai mà nghĩ, hắn bên này một buồn ngủ, Âu Ngạn Hạo liền
Âu Ngạn Hạo xuất thủ như điện, một phen bắt lấy cổ tay của thái tử, áp đi xuống.
Ai ai... Mau buông ra, đau, đau! Thái tử đau đến nước mắt đều nhanh muốn đi ra, xương tay đều nhanh cũng bị bóp nát.
Nga, thì ra là thái tử điện hạ a. Âu Ngạn Hạo không nhanh không chậm nói, trên tay thế nhưng một điểm lực đạo cũng không có buông ra.
Ta nói điện hạ a, con người của ta chính là cái vũ phu, ở chiến trường giết địch giết đến thành thói quen. Ngài nhưng ngàn vạn đừng đột nhiên tới gần ta, ta cái này là phản ứng theo bản năng. Âu Ngạn Hạo cười híp mắt nói.
Buông tay, ngươi buông tay cho bản cung! Thái tử điện hạ lớn tiếng vội hô.
Được. Âu Ngạn Hạo buông lỏng tay ra, thái tử điện hạ xoa xoa cánh tay đã đau đến không còn cảm giác rất nhanh lui về phía sau mấy bước, rời xa gia hỏa nguy hiểm Âu Ngạn Hạo này.edit: voi còi
Điện hạ, có cần truyền ngự y kiểm tra cho ngài hay không a? Thân thể quý giá như thế, chớ có thương tới. Âu Ngạn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ bị ánh mắt Âu Ngạn Hạo làm hoảng sợ, vội vàng đưa cánh tay cho ra sau lưng.
Âu Ngạn Hạo vui mừng cười to lên, khiến trên mặt thái tử điện hạ nóng bừng, thẹn quá hóa giận cười lạnh nói: Lão Thất, ngươi thật đúng là tâm khoan a. Cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy đã đánh mất, trong lòng không khó chịu sao?
Hoàng huynh cũng thật là muốn cảm tạ đệ a, chuyện tốt như vậy đưa đến trong tay bản cung, rốt cuộc là huynh đệ, cám ơn nhiều. Thái tử điện hạ nói được đắc ý, giơ tay lên lại muốn đi chụp vai Âu Ngạn Hạo.
Cánh tay khẽ động, bứt rứt đau khiến hắn nhớ ra vừa ăn thiệt, bất mãn buông cánh tay xuống. Thế nhưng, thái tử như trước đắc ý nhìn Âu Ngạn Hạo.
Hừ, chẳng qua chính là một hoàng thương. Âu Ngạn Hạo không thèm xua tay, Ta còn đa tạ thái tử điện hạ giúp ta bận đâu.
Nga? Bản cung còn giúp đệ bận? Đến, lão Thất, nói cho bản cung nghe một chút, để bản cung cũng biết biết, bản cung rốt cuộc là thế nào giúp đệ. Thái tử châm chọc Âu Ngạn Hạo.
Giúp hắn?edit: voi còi
Da mặt Âu Ngạn Hạo cũng thật là đủ dày, thua chính là thua, còn nói cái gì giúp hắn, thực sự là buồn cười.
Hoàng thương có thể lấy được lợi ích, còn cần người nói sao?
Hắn vẫn đang tìm cơ hội này, chính là không tìm được người thích hợp.
Ai mà nghĩ, hắn bên này một buồn ngủ, Âu Ngạn Hạo liền
/125
|