Edit: voi còi
Ngày kế sau giờ ngọ, Lâm Mị chính oa ở bên cửa sổ, cả người đô lười biếng phơi ấm áp thái dương, Châu Nhi từ bên ngoài bước nhanh đến: Tiểu thư, Chu công tử tới.
Lâm Mị lười lười lên tiếng: Liền nói ta ngủ.
Nàng mới lười đi gian phòng bên ngoài gặp người đâu, không muốn động.
Châu Nhi đáp một tiếng, bước nhanh ra, một lát sau lại vẻ mặt phiền muộn trở về: Tiểu thư, Chu công tử cố nài thấy ngài không thể.
Lâm Mị hơi nhíu mày, hỏi: Hắn nói chuyện gì sao?
Nói là có việc nhất định phải tự mình cùng tiểu thư ngài nói. Châu Nhi cũng là rất bất mãn, tiểu thư nhà nàng trước đây thân thể sẽ không có dưỡng thật tốt, tới ngày đông đương nhiên là sợ lạnh .
Chu Bảo Trạch này cũng thật là, làm gì cố nài thấy tiểu thư a?
Được, ngươi để hắn chờ xem. Lâm Mị ngáp một cái, ăn uống no đủ phơi nắng, đương nhiên là muốn trước ngủ một giấc.
Huống chi, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn dùng chính mình điều phối độc hoàn để Điều trị thân thể, ngũ tạng lục phủ đã bị thuốc độc xâm hại, khiến thân thể nàng luôn luôn mệt mỏi.edit: voi còi
Cải tạo thân thể cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, quá trình suy yếu này là phải có .
Châu Nhi đương nhiên là lĩnh mệnh đi qua, nói với Chu Bảo Trạch: Chu công tử, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, đang ngủ trưa, Chu công tử nếu như...
Ta không sao, ta ở chỗ này chờ nàng là được. Chu Bảo Trạch trực tiếp cắt ngang lời Châu Nhi, tự mình nói.
Châu Nhi không ngờ Chu Bảo Trạch thống khoái như thế, ngẩn người, lúc này mới bưng lên một ít điểm tâm để hắn chậm rãi chờ.
Chu Bảo Trạch nhìn ánh nắng trên mặt đất trong viện, trong lòng là ngũ vị tạp trần, hắn cũng nghĩ không ra, vì sao ở trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Mị người này có như thế biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước đây vẫn muốn thoát khỏi Lâm Mị, bây giờ thì ngược lại hắn nghĩ muốn tới gần cũng không tới gần được.
Ngay cả là hắn làm một chuyện gì, Lâm Mị nhìn như cũng tiếp thu, thế nhưng, khoáng cách hắn cùng Lâm Mị, khiến hắn cảm giác được càng ngày càng xa .
Nếu là có thể, hắn thực sự hi vọng thời gian có thể đảo ngược trở lại thời gian hắn vừa tới hầu phủ, nhất định lập tức đem Lâm Mị thú vào cửa.
Chu công tử. Một tiếng thấp gọi cắt ngang mạch suy nghĩ viễn vong của Chu Bảo Trạch, quay đầu nhìn sang, chính là Lâm Thiến Khanh nhút nhát đứng ở cửa, ủy khuất nhìn hắn.
Chu Bảo Trạch có chút tiwcs giận buồn bực, trước đây cảm thấy Lâm Thiến Khanh ôn nhu dịu dàng rất tốt, hiện tại vừa nhìn, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nàng ủy khuất như thế cho ai nhìn đâu?edit: voi còi
Hình như hắn khi dễ nàng vậy.
Tứ tiểu thư, có việc? Chu Bảo Trạch hỏi.
Chu công tử, phụ thân mẫu thân cho ta an bài việc hôn nhân. Lâm Thiến Khanh cúi đầu, vò khăn trong tay, nhỏ tiếng buồn buồn nói.
Vậy trước chúc mừng tứ tiểu thư. Chu Bảo Trạch chúc mừng Lâm Thiến Khanh, làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Bảo Trạch.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu Bảo Trạch nghiêm túc, không có chút ý tứ tiếc nuối
Ngày kế sau giờ ngọ, Lâm Mị chính oa ở bên cửa sổ, cả người đô lười biếng phơi ấm áp thái dương, Châu Nhi từ bên ngoài bước nhanh đến: Tiểu thư, Chu công tử tới.
Lâm Mị lười lười lên tiếng: Liền nói ta ngủ.
Nàng mới lười đi gian phòng bên ngoài gặp người đâu, không muốn động.
Châu Nhi đáp một tiếng, bước nhanh ra, một lát sau lại vẻ mặt phiền muộn trở về: Tiểu thư, Chu công tử cố nài thấy ngài không thể.
Lâm Mị hơi nhíu mày, hỏi: Hắn nói chuyện gì sao?
Nói là có việc nhất định phải tự mình cùng tiểu thư ngài nói. Châu Nhi cũng là rất bất mãn, tiểu thư nhà nàng trước đây thân thể sẽ không có dưỡng thật tốt, tới ngày đông đương nhiên là sợ lạnh .
Chu Bảo Trạch này cũng thật là, làm gì cố nài thấy tiểu thư a?
Được, ngươi để hắn chờ xem. Lâm Mị ngáp một cái, ăn uống no đủ phơi nắng, đương nhiên là muốn trước ngủ một giấc.
Huống chi, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn dùng chính mình điều phối độc hoàn để Điều trị thân thể, ngũ tạng lục phủ đã bị thuốc độc xâm hại, khiến thân thể nàng luôn luôn mệt mỏi.edit: voi còi
Cải tạo thân thể cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, quá trình suy yếu này là phải có .
Châu Nhi đương nhiên là lĩnh mệnh đi qua, nói với Chu Bảo Trạch: Chu công tử, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, đang ngủ trưa, Chu công tử nếu như...
Ta không sao, ta ở chỗ này chờ nàng là được. Chu Bảo Trạch trực tiếp cắt ngang lời Châu Nhi, tự mình nói.
Châu Nhi không ngờ Chu Bảo Trạch thống khoái như thế, ngẩn người, lúc này mới bưng lên một ít điểm tâm để hắn chậm rãi chờ.
Chu Bảo Trạch nhìn ánh nắng trên mặt đất trong viện, trong lòng là ngũ vị tạp trần, hắn cũng nghĩ không ra, vì sao ở trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Mị người này có như thế biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước đây vẫn muốn thoát khỏi Lâm Mị, bây giờ thì ngược lại hắn nghĩ muốn tới gần cũng không tới gần được.
Ngay cả là hắn làm một chuyện gì, Lâm Mị nhìn như cũng tiếp thu, thế nhưng, khoáng cách hắn cùng Lâm Mị, khiến hắn cảm giác được càng ngày càng xa .
Nếu là có thể, hắn thực sự hi vọng thời gian có thể đảo ngược trở lại thời gian hắn vừa tới hầu phủ, nhất định lập tức đem Lâm Mị thú vào cửa.
Chu công tử. Một tiếng thấp gọi cắt ngang mạch suy nghĩ viễn vong của Chu Bảo Trạch, quay đầu nhìn sang, chính là Lâm Thiến Khanh nhút nhát đứng ở cửa, ủy khuất nhìn hắn.
Chu Bảo Trạch có chút tiwcs giận buồn bực, trước đây cảm thấy Lâm Thiến Khanh ôn nhu dịu dàng rất tốt, hiện tại vừa nhìn, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nàng ủy khuất như thế cho ai nhìn đâu?edit: voi còi
Hình như hắn khi dễ nàng vậy.
Tứ tiểu thư, có việc? Chu Bảo Trạch hỏi.
Chu công tử, phụ thân mẫu thân cho ta an bài việc hôn nhân. Lâm Thiến Khanh cúi đầu, vò khăn trong tay, nhỏ tiếng buồn buồn nói.
Vậy trước chúc mừng tứ tiểu thư. Chu Bảo Trạch chúc mừng Lâm Thiến Khanh, làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Chu Bảo Trạch.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu Bảo Trạch nghiêm túc, không có chút ý tứ tiếc nuối
/125
|