Edit: voi còi
Lâm Mị chậm rì rì đi tới trong viện, nhìn thấy Lâm Thiến Khanh vẻ mặt lúng túng đứng ở một bên, mà Chu Bảo Trạch lại là khí định thần nhàn như vậy.
Vừa thấy được nàng đi ra, Chu Bảo Trạch vội vàng tiến lên hai bước, ân cần gọi: Tam tiểu thư.
Chu công tử, có việc sao? Cùng sánh với kích động của Chu Bảo Trạch, Lâm Mị lại là tương đương yên ổn.
Qua hai ngày nữa liền là hoa mai yến, vừa lúc trong cửa hàng của ta có hoàn thành xong một bộ y phục, đưa tới cho Tam tiểu thư. Chu Bảo Trạch vừa nói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận đến siết chặt khăn tay trong tay.
Người nào không biết Chu gia mở cửa hàng tơ lụa a?
Đó thế nhưng trải rộng khắp Đại Giang nam bắc, chỉ cần là trong thành trấn lớn tất nhiên có cửa hàng tơ lụa của Chu gia, y phục ở trong đó thế nhưng huân quý thế gia đại gia đình yêu nhất.
Bên trong vải vóc tốt, cắt may tốt, thêu công càng tốt hơn, đương nhiên, cái tốt nhất, còn là giá.
Tuyệt đối là mua được một kiện y phục làm cho người ta đau lòng hai ba tháng .
Chu Bảo Trạch vậy mà liền chạy tới đưa cho Lâm Mị một kiện y phục của Chu gia?
Lâm Mị nàng có tài đức gì a?
Ở trong ánh mắt đố kị đến có thể giết chết người của Lâm Y Hân Lâm và Thiến Khanh, Lâm Mị chậm rãi lắc đầu: Chu công tử, không có công lao thì không nhận bổng lộc. Tại sao ta có thể nhận y phục của ngươi?
Tam tiểu thư, đây cũng không phải là nàng muốn lấy y phục của ta. Mà là ta xin nàng giúp. Chu Bảo Trạch cười nói.
Rốt cuộc là thương nhân, một cái miệng kia tuyệt đối là biết ăn nói.
Đây là thợ may trong cửa hàng nhà ta mới làm ra, còn chưa có tiêu thụ. Bởi vì làm được thập phần không dễ dàng, chỉ bán cho các tiểu thư phu nhân huân quý thế gia, chỉ là, nếu chỉ bày ở trong cửa hàng, danh tiếng cũng không nóng nhiệt.
Ta nghĩ chính là, vừa lúc mượn cớ hoa mai yến, xin Tam tiểu thư mặc vào tham gia, giúp cửa hàng của ta tuyên truyền. Y phục này coi như là thành tạ lễ, đưa cho Tam tiểu thư.
Nói xong, Chu Bảo Trạch liền đem y phục trong hộp lấy ra.
Bày ra là màu lam, trong suốt sạch sẽ giống như bầu trời sau cơn mưa. Cổ tay áo dùng ngân tuyến (chỉ bạc) thêu hoa văn phiền phức, dưới ánh nắng, dường như ngân hà đang lưu động, ngân quang lóng lánh.
Một thân y phục này thế nhưng khiến người trong viện nhìn ngây ngốc .
Thật đẹp đi?
Chu Bảo Trạch đối với thân y phục trong tay mình này thế nhưng tương đương hài lòng, trong tay hắn tập hợp tú nương tốt nhất, chẳng qua chỉ làm ra ba bộ thôi.
Coi như là ba bộ này, nhưng cũng là hình thức có điều bất đồng, bộ này là bộ đẹp nhất trong ba bộ.
Tam tiểu thư, nếu như nàng mặc vào, nhất định sẽ làm cho hai kiện khác bán được giá tốt nhất. Chu Bảo Trạch tự tin nói.
Lâm Mị nhàn nhạt quét mắt liếc qua bộ y phục khiến Lâm Y Hân Lâm và Thiến Khanh nhìn đỏ mắt không ngớt kia, y phục trang sức mấy thứ này đối với nàng mà nói, thật đúng là không có sức hấp dẫn gì.edit: voi còi
Ở mạt thế có thói quen coi trọng thức
Lâm Mị chậm rì rì đi tới trong viện, nhìn thấy Lâm Thiến Khanh vẻ mặt lúng túng đứng ở một bên, mà Chu Bảo Trạch lại là khí định thần nhàn như vậy.
Vừa thấy được nàng đi ra, Chu Bảo Trạch vội vàng tiến lên hai bước, ân cần gọi: Tam tiểu thư.
Chu công tử, có việc sao? Cùng sánh với kích động của Chu Bảo Trạch, Lâm Mị lại là tương đương yên ổn.
Qua hai ngày nữa liền là hoa mai yến, vừa lúc trong cửa hàng của ta có hoàn thành xong một bộ y phục, đưa tới cho Tam tiểu thư. Chu Bảo Trạch vừa nói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận đến siết chặt khăn tay trong tay.
Người nào không biết Chu gia mở cửa hàng tơ lụa a?
Đó thế nhưng trải rộng khắp Đại Giang nam bắc, chỉ cần là trong thành trấn lớn tất nhiên có cửa hàng tơ lụa của Chu gia, y phục ở trong đó thế nhưng huân quý thế gia đại gia đình yêu nhất.
Bên trong vải vóc tốt, cắt may tốt, thêu công càng tốt hơn, đương nhiên, cái tốt nhất, còn là giá.
Tuyệt đối là mua được một kiện y phục làm cho người ta đau lòng hai ba tháng .
Chu Bảo Trạch vậy mà liền chạy tới đưa cho Lâm Mị một kiện y phục của Chu gia?
Lâm Mị nàng có tài đức gì a?
Ở trong ánh mắt đố kị đến có thể giết chết người của Lâm Y Hân Lâm và Thiến Khanh, Lâm Mị chậm rãi lắc đầu: Chu công tử, không có công lao thì không nhận bổng lộc. Tại sao ta có thể nhận y phục của ngươi?
Tam tiểu thư, đây cũng không phải là nàng muốn lấy y phục của ta. Mà là ta xin nàng giúp. Chu Bảo Trạch cười nói.
Rốt cuộc là thương nhân, một cái miệng kia tuyệt đối là biết ăn nói.
Đây là thợ may trong cửa hàng nhà ta mới làm ra, còn chưa có tiêu thụ. Bởi vì làm được thập phần không dễ dàng, chỉ bán cho các tiểu thư phu nhân huân quý thế gia, chỉ là, nếu chỉ bày ở trong cửa hàng, danh tiếng cũng không nóng nhiệt.
Ta nghĩ chính là, vừa lúc mượn cớ hoa mai yến, xin Tam tiểu thư mặc vào tham gia, giúp cửa hàng của ta tuyên truyền. Y phục này coi như là thành tạ lễ, đưa cho Tam tiểu thư.
Nói xong, Chu Bảo Trạch liền đem y phục trong hộp lấy ra.
Bày ra là màu lam, trong suốt sạch sẽ giống như bầu trời sau cơn mưa. Cổ tay áo dùng ngân tuyến (chỉ bạc) thêu hoa văn phiền phức, dưới ánh nắng, dường như ngân hà đang lưu động, ngân quang lóng lánh.
Một thân y phục này thế nhưng khiến người trong viện nhìn ngây ngốc .
Thật đẹp đi?
Chu Bảo Trạch đối với thân y phục trong tay mình này thế nhưng tương đương hài lòng, trong tay hắn tập hợp tú nương tốt nhất, chẳng qua chỉ làm ra ba bộ thôi.
Coi như là ba bộ này, nhưng cũng là hình thức có điều bất đồng, bộ này là bộ đẹp nhất trong ba bộ.
Tam tiểu thư, nếu như nàng mặc vào, nhất định sẽ làm cho hai kiện khác bán được giá tốt nhất. Chu Bảo Trạch tự tin nói.
Lâm Mị nhàn nhạt quét mắt liếc qua bộ y phục khiến Lâm Y Hân Lâm và Thiến Khanh nhìn đỏ mắt không ngớt kia, y phục trang sức mấy thứ này đối với nàng mà nói, thật đúng là không có sức hấp dẫn gì.edit: voi còi
Ở mạt thế có thói quen coi trọng thức
/125
|